- Trang chủ
- Yêu Anh Phụ Hồ Sát Vách
- Chương 53: Viên kẹo ngọt 53
Tác giả: Mỹ Nhân Vô Sương
Editor: Lizxiq
Beta: Dâu Tây 🍓
______________
Gió khẽ thổi qua làm bay góc rèm, khung cảnh bên trong ngôi nhà theo đó cũng lộ ra.
Diêu Mỹ Nhân hơi mất tự nhiên khi bị Thư Mạch vuốt ve trước mặt người ngoài. Cô cố gắng rút tay về, sau đó đứng dậy nhìn nam sinh bằng đôi mắt long lanh, “Ngại quá, cô Mạnh đến lâu rồi mà vẫn chưa mời cô nước, giờ tôi đi lấy nhé?”
Đang định xoay người đi vào bếp thì tay đột nhiên lại bị kéo lại.
“Mình lấy cho.”
Nói xong, cậu cúi người ghé sát vào tai Diêu Mỹ Nhân: “Mình không muốn cậu hầu hạ người khác, cậu chỉ có thể hầu hạ mình.”
Thư Mạch không đợi Diêu Mỹ Nhân đáp lại mà đi thẳng vào trong bếp.
Thấy vậy, Diêu Mỹ Nhân đành phải ngồi ở chỗ cũ, cô vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy đuôi lông mày hơi nhếch và đôi môi đỏ chót của Mạnh Nghiên, “Thư Mạch khách sáo quá.” Cô ta đang vui sướng vì Thư Mạch muốn tự tay rót nước cho mình, “Thực ra hồi còn nhỏ Thư Mạch rất lạnh lùng, ở trường, rất nhiều bạn nữ muốn chơi cùng cậu ấy nhưng cậu ấy lại không để ý đến ai, may là có tôi, nếu không cậu ấy chẳng có nổi một người bạn.”
Diêu Mỹ Nhân im lặng lắng nghe, đôi mắt đen bóng thi thoảng lại chớp nhẹ, trông vô cùng xinh đẹp.
“Bạn chơi cùng?”
Thư Mạch vừa cầm hai cốc nước đi ra thì nghe thấy câu nói cuối cùng này.
“Hồi còn bé tôi là bạn chơi cùng cậu mà, tính đến bây giờ, chúng ta vẫn được coi là thanh mai trúc mã đấy.” Mạnh Nghiên cười nói.
Thư Mạch tiện tay đặt cốc nước xuống trước mặt cô ta, “Tôi với cậu không thân thiết.” Sao có thể tính là thanh mai trúc mã?
Đúng là con người lạnh lùng vô tình. Mạnh Nghiên bất lực nhún vai, “Chúng ta chơi với nhau từ bé mà không tính là thanh mai trúc mã sao?”
“Không.”
Thư Mạch dứt khoát phủ nhận. Cậu ngồi xuống bên cạnh Diêu Mỹ Nhân rồi đưa cốc nước ấm áp thoang thoảng hương chanh lên môi cô gái.
“Uống nước trước đi, môi cậu khô quá.” Giọng nói nhẹ nhàng kết hợp với đường cong trên gò má tạo ra một bức tranh dịu dàng đến lạ thường.
Thái độ đối xử khác hẳn nhau, Thư Mạch đúng là bên nặng bên nhẹ.
Mạnh Nghiên nhìn qua, bất đắc dĩ nói, “Từ chối rất dứt khoát! Cậu nói không phải thì là không phải.” Cô cầm ly nước trắng lên uống một ngụm.
Sau khi uống xong lại nói tiếp, “Thư Mạch, cậu còn nhớ con mèo ngày xưa cậu đưa cho mình không?” Mặt Mạnh Nghiên bỗng hiện lên chút cô đơn, “Sau khi cậu đi, mình vẫn luôn chăm sóc tốt cho con mèo đó, tuy nhiên nó đã qua đời sau một lần bị bệnh. Lúc đó mình đã buồn rất lâu.”
Thư Mạch thẳng thắn đáp lại một câu: “Không nhớ lắm.”
Thấy Diêu Mỹ Nhân đã uống hết hơn nửa cốc nước chanh, Thư Mạch bình tĩnh rút một tờ khăn giấy ra nhẹ nhàng lau miệng cho cô.
Thư Mạch không thèm liếc nhìn Mạnh Nghiên một cái, thậm chí cậu còn chặn họng cô ta hết lần đến lần khác.
Mạnh Nghiên lẳng lặng quan sát khuôn mặt trắng sáng, làn da đẹp không tì vết, mái tóc đen nhánh mềm mại của Diêu Mỹ Nhân.
Sau đó cô ta căng thẳng dò hỏi, “Thư Mạch, cuối tuần tôi có tham gia một cuộc thi piano, cậu muốn đến xem không?”
“Không rảnh.”
Thư Mạch lập tức từ chối mà không cần suy nghĩ, vài giây sau cậu lại lên tiếng, “Tôi muốn ở cùng bạn gái.”
Bàn tay đang đặt ở đầu gối bỗng nắm chặt lại, một lúc lâu sau, Mạnh Nghiên rời đi với vẻ mặt phức tạp.
Diêu Mỹ Nhân rút tay lại rồi đẩy Thư Mạch ngã xuống sofa, còn cô thì đè lên người cậu.
“Hừ, bạn chơi cùng hồi bé?” Cô đứng từ trên cao nhìn Thư Mạch.
“Thanh mai trúc mã?” Đôi mắt trong trẻo trợn lên.
“Còn tặng người ta một con mèo nhỏ?” Cô khẽ véo cổ nam sinh.
“Vậy nên hôm nay tình nhân nhỏ mới tìm đến cửa?”
Diêu Mỹ Nhân phồng má trợn mắt, dáng vẻ giống như cậu không giải thích thì tôi sẽ không để cậu yên.
Thư Mạch lười biếng nằm trên sofa, mái tóc đen rũ xuống trán, hai tay giơ lên đỉnh đầu xin hàng.
Thư Mạch ngước nhìn đôi mắt đen bóng trước giờ luôn trầm tĩnh nhưng giờ lại bắn ra lửa của cô gái đang đè trên người mình.
“Lấy đâu ra tình nhân nhỏ, mình chỉ biết tình nhân lớn đang đè trên người mình thôi!!!”
Do nhìn từ dưới lên nên Thư Mạch có thể nhìn thấy cần cổ trắng nõn thon dài, xương quai xanh mảnh khảnh xinh đẹp và đồi núi trước ngực.
Bởi vì tai và cổ họng đều nóng lên nên Thư Mạch vội dời tầm mắt.
Diêu Mỹ Nhân cắn môi đợi cậu nói tiếp.
“Oan quá.”
Thư Mạch giải thích: “Mình không nhớ.”
Sau đó cậu nghiêm túc suy nghĩ lại, “Trong ấn tượng của mình, quả thật Mạnh Nghiên rất hay quấn lấy mình, vì thấy phiền phức nên mình mới nhặt một con mèo về cho cậu ta chơi.”
Hình như nhớ đến chuyện gì đó không tốt nên mắt Thư Mạch mới tối hẳn đi, “Có điều mình nợ cậu ta một ân tình, sau này mình sẽ kể cho cậu nghe.”
Mặc dù trong lòng rất tò mò nhưng cô cũng không hỏi tiếp.
Diêu Mỹ Nhân hừ nhẹ một tiếng, tỏ vẻ miễn cưỡng vừa lòng.
Thư Mạch ôm lấy eo không cho Diêu Mỹ Nhân đi. “Này, cậu học ở đâu cái thói qua cầu rút ván vậy?” Lông mày cậu nhếch lên, miệng khẽ mỉm cười.
“Hả?”
“Chọc ghẹo mình xong rồi chạy?”
Diêu Mỹ Nhân hơi mù mịt, “Mình có chọc cậu đâu.” Rõ ràng là cô đang nghiêm túc tra hỏi cậu.
Thư Mạch di chuyển tay ra sau lưng Diêu Mỹ Nhân rồi ấn nhẹ một cái khiến cô ngã xuống ngực cậu, “Thật không?” Cậu bắt đầu giờ trò lưu manh, “Dù sao thì mình cũng bị cậu chọc ghẹo rồi.”
“Thư Mạch, cậu…”
Thấy có gì đó đang cộm lên dưới người mình, Diêu Mỹ Nhân nín thở không dám tin.
Cô nắm chặt quần áo Thư Mạch, tim đập nhanh như trống, “Lưu manh.”
Thư Mạch đáng thương giải thích: “Không nhịn được.”
Diêu Mỹ Nhân không biết nên nói gì, chẳng lẽ lại bảo cậu nhịn đi?
Chuyện này sao có thể?
Cậu quấn lấy người cô, giọng nói mang theo cám dỗ mê người, “Mỹ Nhân, cậu không thương mình à?”
Giờ phút này, căn phòng yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy được tiếng kim đồng hồ chạy “Tích tắc, tích tắc” và tiếng tim cô đập.
Diêu Mỹ Nhân căng thẳng hỏi lại, “Cái gì cơ?”
Thư Mạch mở miệng nhắc lại một lần nữa, “Cậu không thương mình à? Tối hôm qua mình đã phải thao thức suốt một đêm.” Nói xong cậu lại thúc eo lên trên, vị trí kia đang khao khát được yêu thương.
“Không… Không nên làm vậy.” Diêu Mỹ Nhân hoảng loạn thốt lên.
Thư Mạch bỗng nhiên cười nhỏ, “Không nên làm vậy? Thế thì cậu hôn mình một cái đi.”
Bởi vì cô bé của cậu vẫn chưa chuẩn bị tốt nên cậu cũng không muốn làm “chuyện xấu” kia.
Diêu Mỹ Nhân thả lỏng người, ngoan ngoãn đặt môi lên môi Thư Mạch, mặc kệ cậu công thành chiếm đất.
Ánh mặt trời len lỏi qua rèm cửa chiếu vào trong phòng, bên trong yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng rên nhẹ của cô gái và tiếng thở dốc của chàng trai.