- Trang chủ
- Yêu Anh Phụ Hồ Sát Vách
- Chương 52: Viên kẹo ngọt 52
Tác giả: Mỹ Nhân Vô Sương
Editor: Lizxiq
Beta: Dâu Tây 🍓
_____________
Buổi sáng, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính rồi chiếu xuống mặt đất, gió thổi nhè nhẹ khiến lá xanh rung rào rạt, hôm nay chính là một ngày đẹp trời.
Lúc tỉnh dậy, Diêu Mỹ Nhân ngẩn người suốt mấy giây rồi mới dần tỉnh táo lại.
Vừa ra khỏi phòng cô liền gặp Thư Mạch cũng vừa mới ngủ dậy ở ngoài hành lang, nhớ ra đầu tóc mình vẫn đang rối bù, khuôn mặt nhỏ căng bóng đỏ lên.
“Vẫn còn sớm.” Cô chủ động nhướn người sờ trán của cậu, “Còn sốt không?”
“Cậu sờ thử đi.”
Thư Mạch cúi đầu nhìn cô, chắc do vừa mới tỉnh ngủ nên mắt cô gái vẫn còn lưu lại sự mông lung, dáng vẻ vừa ngốc nghếch lại dễ thương.
Diêu Mỹ Nhân rất vui mừng khi nhìn thấy đôi môi mỏng đỏ hồng và sắc mặt tươi tỉnh của người trước mặt, “Chắc cũng sắp khỏi rồi, trưa vẫn phải uống thuốc đấy nhé.”
“Nghe cậu hết.”
Cô rút tay lại, sau đó cười nói với cậu: “Thế cậu tránh ra đi.” Cơ thể cao lớn của Thư Mạch đang chắn trước cửa nên cô không thể không lên tiếng, “Mình muốn đi đánh răng.”
“Có phải râu mình mọc rồi không?”
“Hả?” Diêu Mỹ Nhân ngây ngốc hỏi lại.
“Cậu xem giúp mình đi.”
Thư Mạch cầm bàn tay nhỏ, mềm mại của Diêu Mỹ Nhân đặt lên cằm, cố tình cọ cọ phần râu cứng vào tay cô, “Có phải dài quá rồi không?” Giọng nói khàn khàn mang theo chút gì đó lười biếng.
Thấy bàn tay hơi ngứa, Diêu Mỹ Nhân vội gật đầu rồi nhìn cậu bằng đôi mắt sáng long lanh, “Dài rồi.”
Cô vừa vuốt ve cằm của đối phương vừa nhớ đến lúc hai người hôn môi, khi ấy đoạn râu ngắn kia đã chọc vào mặt cô.
“Thư Mạch, cậu nên cạo râu đi.”
Thư Mạch yên lặng một lát, sau đó cúi xuống nhìn cô, ngoan ngoãn gật đầu tỏ vẻ đồng ý, “Bạn gái, cậu giúp mình cạo râu đi.”
Diêu Mỹ Nhân liếc nhìn cậu một cái, người này càng ngày càng thích trêu chọc cô.
“Bạn trai yêu dấu ơi, mình xin phép được từ chối nhé.” Dứt lời, cửa lập tức bị đóng lại.
Ăn xong bữa sáng thì mặt trời cũng đã lên cao.
Diêu Mỹ Nhân cầm ô che nắng, quay đầu lại nhìn nam sinh, “Cậu vào nghỉ thêm đi, nhớ uống nhiều nước, mua đồ ăn xong mình sẽ về ngay.”
Bởi vì bị cô gái cấm không được ra khỏi nhà nên Thư Mạch đành phải mím môi nhìn bóng dáng yểu điệu che dù từ từ đi xa.
Phải đi tận 20 phút mới đến được siêu thị lớn, tầng một là khu vực điện máy, tầng hai là đồ dùng sinh hoạt và đồ ăn. Do nằm giữa khu dân cư nên siêu thị rất đông người.
Diêu Mỹ Nhân đẩy xe đi đến khu vực rau xanh. Thư Mạch ăn khá nhiều thịt, không bao giờ động đến rau thơm và cà rốt nên cô muốn cậu ăn thêm một ít. Sau khi mua đồ ăn, Diêu Mỹ Nhân đẩy xe sang khu đồ sinh hoạt để mua những đồ dùng còn thiếu.
Trái với tâm trạng thoải mái của Diêu Mỹ Nhân, hiện giờ Thư Mạch đang cau mày nhìn cô gái ngồi trên sofa, “Có chuyện gì?”
Cô gái đối diện mỉm cười, “Thư Mạch, đã rất nhiều năm chúng ta không gặp nhau.”
Thư Mạch thờ ơ “Ừ” một tiếng.
“Lúc đầu tôi không nhận ra cậu.” Mạnh Nghiên nghịch nghịch làn váy, giọng nói mang theo sự uể oải tựa như đang nuối tiếc vì đã không nhận ra Thư Mạch.
“Lâu không gặp, không nhận ra cũng là chuyện bình thường.” Thư Mạch đáp.
“Cậu nói cũng đúng, Thư Mạch, cậu đến thành phố B làm gì?”
“Học ở đây.”
“Thì ra cậu học đại học B? Vậy thì tốt quá rồi.” Mạnh Nghiên dịu dàng cười.
_________
Hai người cứ một hỏi một đáp đến khi tiếng chuông cửa vang lên mới dừng lại.
Thư Mạch đang ngồi trên sofa lập tức bật dậy đi về phía cửa.
Mạnh Nghiên vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một đôi chân thon dài bước vào.
Tiếp đó giọng nói ngọt ngào của ai đó vang lên, “Thư Mạch, mình mua nhiều đồ lắm, cậu xách giúp mình đi.”
Lông mày Thư Mạch nhíu chặt lại, “Sao cậu không gọi mình đến!”
“Mình đi xe nên chỉ xách một đoạn ngắn thôi.”
Cô đưa đồ cho nam sinh rồi bước vào nhà.
“Thư…”
Thấy cô gái xa lạ đang ngồi trên sofa, Diêu Mỹ Nhân cứ tưởng rằng mình hoa mắt nên đã chớp mắt liên tục.
“Thư Mạch?” Cô nghi ngờ gọi.
Nghe thấy Diêu Mỹ Nhân gọi, Thư Mạch vội vứt hai túi đồ to vào phòng bếp rồi chạy ra.
Cậu kéo cô ngồi xuống rồi giới thiệu: “Đây là Diêu Mỹ Nhân – bạn gái của tôi.” Cậu khẽ hất cằm về phía Mạnh Nghiên, “Còn đây là Mạch Nghiên, bạn hồi bé của mình.”
Nói xong, Thư Mạch liền cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé bị túi cao su siết đến sưng đỏ.
“Lần sau cậu nhất định phải gọi mình đấy.” Thư Mạch dịu dàng xoa nắn lòng bàn tay mềm mại.
“Thư… Mạch.”
Mặt Diêu Mỹ Nhân đỏ lên như bị hun nóng.
Mạnh Nghiên không chỉ ngạc nhiên vì Thư Mạch có bạn gái, mà còn sửng sốt vì vẻ đẹp của Diêu Mỹ Nhân.
Cô cười mà như không cười, “Không ngờ cậu đã có bạn gái rồi.”
“Ừ.”
Mạch Nghiên chuyển tầm mắt sang gương mặt đỏ ửng của Diêu Mỹ Nhân, giọng nói mang theo vẻ hoài niệm, “Hồi còn bé, tính cách của cậu khá lạnh lùng và quái gở.” Cô ám chỉ, “Tôi phải mất rất nhiều công sức mới được cậu trả lời, lúc ấy, chỉ có tôi mới có thể nói chuyện với cậu.”
Nghe vậy, Diêu Mỹ Nhân liền nhìn qua Mạnh Nghiên vài lần, đôi mắt đen trắng chuyển động không ngừng.
“Vậy à, tôi quên rồi.” Thư Mạch lạnh lùng đáp lại.
Mạnh Nghiên không biết nên làm gì khác ngoài cười, “Thật đáng tiếc.”