- Trang chủ
- Yêu Anh Phụ Hồ Sát Vách
- Chương 40: Viên kẹo ngọt 40
Tác giả: Mỹ Nhân Vô Sương
Editor: Lizxiq
Beta: Dâu Tây 🍓
_________________
Buổi tối, bóng đêm bao phủ khắp nơi, vầng trăng khuyết một nửa tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Thư Mạch đi từ phòng tắm ra, cậu vừa mới tắm xong, thân trên cởi trần, cả người mang theo hơi ẩm, bọt nước chưa kịp lau khổ chảy dọc xuống vòng eo mảnh khảnh.
Cầm di động trên mặt bàn lên, thấy màn hình vẫn không có động tĩnh gì, cậu bèn ngồi xuống mép giường rồi ấn nút gọi.
“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được.”
Một giọng nữ xa lạ vang lên bên tai, cậu gọi lại lần nữa nhưng vẫn không thể nào liên lạc được.
Đôi lông mày kiên định khẽ nhíu lại, Thư Mạch bỏ di động xuống, cầm một chai sữa bò, cắm ống hút vào, sau đó từ từ uống.
Vị sữa nhàn nhạt trong miệng khiến cậu nhớ đến mùi sữa bò ngọt ngào, thơm ngon thoang thoảng trên người Diêu Mỹ Nhân và cả thân hình trắng trẻo mềm mại kia nữa.
Uống xong, Thư Mạch ảo não vứt cái vỏ không đi, bình sữa bò nhạt nhẽo vô vị này chỉ có thể giảm bớt cơn khát, chứ sao có thể sánh bằng hương vị ngọt ngào trong miệng cô gái.
Thư Mạch lại cầm điện thoại di động lên, đã ấn liên tục vài lần mà vẫn không thể liên lạc được với bên kia, cậu cào tóc, bực bội xé miệng một hộp sữa bò, sau đó tu một ngụm lớn.
Phải ngồi xe mất nửa ngày mới đến được nhà ông bà, đến nơi sắc trời đã tối đen, Diêu Mỹ Nhân uể oải ăn qua loa vài miếng cơm, sau đó ngồi xem TV với ông nội một lát rồi về phòng nghỉ ngơi.
Cô móc di động từ balo ra, từ khi vào thôn đên giờ di động vẫn luôn bị mất sóng, Diêu Mỹ Nhân không biết phải làm sao, thôn này nằm ở xa trung tâm nên sóng rất yêu.
Bây giờ, có lẽ Thư Mạch không thể gọi được cho cô, may là trước khi đi cô đã nhắn tin báo với cậu chuyện mình sẽ về quê. Có điều, mấy ngày không thể gọi cho nhau, Thư Mạch chắc chắn sẽ không vui, rất có thể sau này cậu sẽ dùng giọng nói đáng thương để tố cáo cô. Nghĩ vậy, mắt Diêu Mỹ Nhân đong đầy ý cười.
Ừm, đến lúc đó cô sẽ dỗ dành cậu.
Hôm sau, Diêu Mỹ Nhân dậy khá sớm, hôm qua phải ngồi xe lâu nên cô rất mệt, hơn nữa, do không thể liên hệ được với Thư Mạch nên cô đã đi ngủ từ sớm.
Sau khi vệ sinh cá nhân, cô xuống nhà ăn sáng.
“Chào buổi sáng, bà nội.”
“Ấy, Mỹ Mỹ rời giường sớm vậy, sao không ngủ thêm chút nữa?” Bà nội Diêu vừa làm xong bữa sáng, thấy cháu gái, khuôn mặt đầy nếp nhăn lập tức cười tươi.
“Tối hôm qua cháu ngủ khá sớm nên đã ngủ đủ rồi ạ. Bà nội, để cháu giúp bà một tay.”
Cô dọn bát đũa, rồi lần lượt bê đồ ăn ăn và cháo trắng ra.
“Bố mẹ cháu đâu rồi ạ?”
“Ra ngoài từ sáng sớm rồi, chú của cháu mời người tới mổ lợn, bố mẹ cháu sang giúp đỡ.”
“Hóa ra là vậy.”
Diêu Mỹ Nhân không hỏi thêm gì nữa, khi còn bé, cô vô tình nhìn thấy mấy người trong thôn mổ lợn nên suốt mấy hôm đều không dám ngủ một mình, khi ấy, tính cô khá hướng nội, lá gan lại bé nên đã bị tình cảnh máu me đó dọa sợ.
Bà nội Diêu biết cháu gái mình sợ nhìn thấy cảnh mổ lợn nên cũng không tiếp tục đề tài này nữa. Thấy cháo trong bát Diêu Mỹ Nhân chỉ còn một nửa, bà lại múc một muỗng to bỏ vào bát của cô.
“Bà nội, cháu không ăn được hết đâu.”
Nhìn tô cháo đầy ụ trước mặt, Diêu Mỹ Nhân âm thầm rơi nước mắt. Nhà bà nội dùng loại bát to, có sức chứa gấp hai bát bình thường.
“Cháu nhìn xem bây giờ cháu gầy như thế nào rồi? Ở nhà bố cháu không khuyên cháu ăn nhiều à? Trước kia xinh đẹp biết bao, mới nửa năm không gặp mà đã gầy như thế này rồi.” Bà nội Diêu đau lòng mắng.
Lúc này, ông nội Diêu bước từ trong phòng ra, ông cũng cảm thấy cháu gái mình quá gầy, dáng vẻ trước kia trông có phúc khí hơn nhiều. Ông tập tễnh bước đến chỗ cái ghế bập bênh rồi ngồi xuống, “Nghe lời bà nội cháu đi, ăn nhiều lên, cháu vẫn đang trong độ tuổi phát triển mà.”
“Ông nội.”
Nghe vậy, Diêu Mỹ Nhân đành phải gật đầu, “Cháu sẽ ăn hết ạ.” Hai vị lãnh đạo tối cao trong nhà đều đã lên tiếng, Diêu Mỹ Nhân làm sao dám cãi lại, cô ngoan ngoãn ăn hết một bát cháo đầy, sau khi ăn xong còn ợ một cái thật to.
Ăn xong bữa sáng, Diêu Mỹ Nhân ngoan ngoãn theo sau bà nội Diêu đi tản bộ, đã lâu không vê, thôn xóm cũng đã thay đổi rất nhiều.
Trên đường đi, Diêu Mỹ Nhân gặp khá nhiều hàng xóm, cô ân cần hỏi thăm sức khỏe từng người một. Mọi người đều không nhận ra cô gái trắng trẻo trước mặt là Diêu Mỹ Nhân.
Phải biết rằng, trước kia Diêu Mỹ Nhân vừa đen lại vừa béo, rất nhiều người còn âm thầm suy đoán cô không phải là con ruột của Diêu Thiên Nhai, không ngờ mới chỉ sau một năm mà cô lại thay đổi nhiều đến vậy, khuôn mặt nhỏ bé căng bóng này xinh đẹp hơn nhiều so với cô con gái đang đi học trên thành phố của trưởng thôn.
“Chao ôi, Mỹ Nhân dậy thì thành công rồi, xinh hơn cả những bông hoa mới nở nữa.” Dì Lưu cách vách nghĩ gì nói nấy, lập tức mở miệng khen cô.
Đi một vòng từ đầu xuống cuối, rất nhiều người khen Diêu Mỹ Nhân đẹp như tiên nữ hạ phàm, cô xấu hổ, tùy tiện đáp lại vài câu, cũng không coi đó là thật.
Cô không hề biết rằng, chỉ sau một buổi sáng, nửa già thôn đều đã biết, Diêu Mỹ Nhân xấu xí trước kia bây giờ còn xinh đẹp hơn cả diễn viên trên TV.
Vừa tiếp đón xong hàng xóm này thì hàng xóm khác lại kéo đến, do các nhà ở gần nhau nên đều được coi là hàng xóm. Những người này không chỉ đến xem "pha dậy thì thành công" của Diêu Mỹ Nhân, mà còn đến tìm Diêu Thiên Nhai.
Hôm qua, do về vào tối muộn nên không ai chú ý đến họ, sáng nay, khi nhìn thấy một chiếc xe con mới tinh đậu ở đầu đường, mọi người đều thấy ngạc nhiên, xưa nay cả thôn chỉ có mỗi nhà trưởng thôn có xe, giờ đột nhiên lại có một chiếc xe con xuất hiện, mọi người đều không tránh khỏi tò mò. Không bao lâu sau, mọi người đều biết chủ nhân của chiếc xe là Diêu Thiên Nhai nên mới kéo đến chào hỏi.
Tiễn xong một nhóm người, Diêu Mỹ Nhân thở phào nhẹ nhõm, bố cô không ở đây nên những người đó cũng không lán lại quâ lâu.
“Mỹ Nhân!”
“Mỹ Nhân…”
Bên ngoài truyền đến một giọng nói lớn, không cần quay đầu lại Diêu Mỹ Nhân cũng biết là ai đang gọi mình.
“Mỹ Nhân.” Diêu Thanh Thần… chạy vào phòng bếp, “Em gọi chị mà sao chị không trả lời em.”
“Không lễ phép thì sao phải trả lời em, em phải gọi chị là chị mới đúng.”
Diêu Mỹ Nhân vẫn tiếp tục rửa rau, cô bỏ đồ ăn thừa vào trong túi nilong để bà nội cho gà ăn.
“Hứ, chị chỉ lớn hơn em 5 tháng, đừng bắt nạt em, chúng ta là những người cùng thế hệ.”
Diêu Thanh Thần là con của chú, nhỏ hơn Diêu Mỹ Nhân năm tháng, từ nhỏ đến lớn đều không chịu gọi cô là chị, toàn gọi cô là “Mỹ Nhân, Mỹ Nhân”.
“Vậy chị không đáp lại cũng là phải.” Khi còn nhỏ, Diêu Mỹ Nhân rất nhát gan, mỗi lần về thăm ông bà nội là lại được thằng em họ này dẫn đi chơi, vì vậy nên tình cảm giữa hai người khá tốt, đôi khi còn đấu võ mồm với nhau.
Diêu Thanh Thần đến cạnh Diêu Mỹ Nhân, “Mỹ Nhân, bọn họ đều bảo giờ chị xinh lắm, nhưng mà em không tin, bây giờ mới thấy chị vừa mắt hơn trước rồi đấy.”
Diêu Mỹ Nhân ngừng tay một lát, tiếp đó liền trừng mắt nhìn cậu, “Trước kia chị xấu đến mức không ai dám nhìn thẳng sao!” Cô cắn răng.
“Đừng ép em nói thật được không?” Diêu Thanh Thần nháy nháy mắt.
“Đi đi, đừng ở đây cản trở chị.”
“Em đến đây để nói với chị, lát nữa ba mẹ em sang đây ăn cơm, chị tuyệt đối đừng mò xuống bếp.” Diêu Thanh Thần đã từng ăn thử đồ ăn mà Diêu Mỹ Nhân nấu, đúng là cả đời khó quên. Thấy mặt Diêu Mỹ Nhân càng lúc càng đen, cậu vội xoay người rời đi, trước khi đi ra còn bỏ lại một câu: “Nhớ rửa đồ ăn sạch sẽ.”
Mãi đến trưa Diêu Thiên Nhai và Tô Tú Phương mới quay về, Diêu Thiên Hải và Lâm Liên đi theo sau, trên tay mỗi người đều cầm theo một túi đồ ăn.
“Chú, thím.” Thấy họ, Diêu Mỹ Nhân vội chào hỏi.
Lâm Liên bỏ đồ trong tay xuống rồi tiến lên vuốt ve mái tóc của Diêu Mỹ Nhân, “Chao ôi, đúng là Mỹ Mỹ càng lớn càng xinh đẹp, dáng người nhỏ bé này, thật sự rất đẹp.”
Tô Tú Phương cười nói: “Thím đừng khen cháu nó, bây giờ nó gầy như vậy, chị lo lắng lắm, không biết nên bồi bổ kiểu gì đây.”
“Mấy đứa trẻ này cao lên, thì sẽ gầy đi, hơn nữa không phải Mỹ Mỹ đang học cấp ba sao, con cái đi học vất vả, gầy đi là chuyện bình thường.” Lâm Liên vuốt mái tóc vừa đen vừa mượt của Diêu Mỹ Nhân, quả nhiên có một đứa con gái nhỏ ngoan ngoãn vẫn tốt hơn. Nhớ đến con trai mình, Lâm Liên lại thấy nhức đầu, không biết tên nhóc đó lại chạy đi đâu rồi.
Tô Tú Phương và Lâm Liên cùng nhau làm cơm trưa, mọi người trong gia đình sum vầy bên nhau, bầu khí này một năm chỉ có vài lần.
Sau khi ăn cơm xong, Diêu Thiên Nhai và Diêu Thiên Hải lái xe đi mất, Tô Tú Phương và Lâm Liên ngồi trên ghế vừa xem TV vừa nói chuyện với bà nội Diêu, còn Diêu Mỹ Nhân thì bị Diêu Thanh Thần kéo ra ngoài.
“Em muốn đưa chị đi đâu?”
Diêu Mỹ Nhân thở hổn hển đi theo Diêu Thanh Thần, ánh nắng giữa trưa vô cùng gay gắt, cả người cô đều bị phơi ra, trán và chóp mũi đổ đầy mồ hôi.
Diêu Thanh Thần tỏ ra thần bí: “Chị đi theo em rồi sẽ biết.”
Diêu Mỹ Nhân nhìn cậu đầy nghi ngờ, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo.
Hai người đi qua một dòng suối nhỏ, lúc còn nhỏ, Diêu Thanh Thần thường xuyên đưa cô sang đây chơi, nhưng mà hồi đó cô không biết bơi nên chỉ có thể đứng bên dòng suối nghịch nước. Vòng qua dòng suối nhỏ rồi xuyên qua một cánh đồng, nhìn thấy con đường quen thuộc phía trước, Diêu Mỹ Nhân vội lên tiếng, “Đây không phải là đường đến nhà trưởng thôn sao?”
“Đúng vậy.” Diêu Thanh Thần quay đầu lại thúc giục cô: “Đi nhanh lên, bọn họ đang chờ.”
“Ai chờ?” Diêu Mỹ Nhân chần chừ, không biết đứa em họ này lại muốn làm gì nữa.
“Đám Cao Mi Mi ấy, lần này chị về, em giúp chị báo thù.” Diêu Thanh Thần kéo cô đi.
Nhà trưởng thôn là một ngôi nhà nhỏ ba tầng, bên trong có một vườn hoa nhỏ, trước cửa còn có một chiếc xe con, đây đều là những thứ độc nhất vô nhị trong thôn.
Lúc này, một đám nam nữ đang tụ tập bên trong ngôi nhà.
“Mi Mi à, cậu nghĩ Diêu Mỹ Nhân có dám đến đây không?” Một cô gái mặc váy ngắn màu đỏ hỏi Cao Mi Mi.
“Mình nghĩ là không, Diêu Mỹ Nhân nhát gan lắm. Hôm nay, nghe mấy cô bác cách vách khen bây giờ cậu ấy đẹp lắm, ha ha, tò mò quá.” Người nói chuyện là một nam sinh cao gầy, tóc nhuộm đỏ, khóe miệng mang theo nụ cười không có ý tốt.
Cao Mi Mi không hề cảm thấy hứng thú đối với việc Diêu Mỹ Nhân đến hay không đến, cô nhìn nam sinh ngồi cạnh rồi nở một nụ cười sáng lạn, “Anh Lục, anh có chán không, hay là em đưa anh ra ngoài nhé? Phong cảnh thôn em đẹp lắm.”
Nam sinh có khuôn mặt lạnh lùng đó chính là Lục Hạo Niên, “Không cần.”
Giọng người đối diện rất lạnh lùng, nhưng Cao Mi Mi cũng không để ý đến chuyện đó, Lục Hạo Niên là bạn thân của anh trai cô ở thành phố S, lần này cậu đến thôn là để giải sầu.
Tuy anh trai không nói rõ, nhưng nhìn hành vi, cử chỉ và thái độ của anh trai đối với cậu, cô có thể đoán được gia thế của Lục Hạo Niên không hề bình thường.
Lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên, khi cửa mở ra, mọi người đều nhìn sang.
Đôi mắt đen nhánh của Lục Hạo Niên bỗng lóe lên một tia sáng.
Người đứng phía trước là một thiếu niên tuấn tú, mặt mày ngang ngược. Còn người đi theo sau là một thiếu nữ mặc áo màu vàng nhạt và quần jean bó sát, da dẻ trắng như tuyết, rực rỡ đến chói mắt.
Lúc đó, căn phòng bỗng rơi vào trạng thái câm lặng.
Không bao lâu sau, một người lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh.
“Này… Đây là ai vậy?” Nam sinh cao gầy tóc đỏ hỏi Diêu Thanh Thần, mắt nhìn chằm chằm vào Diêu Mỹ Nhân.
Thấy mọi người xung quanh đều kinh sợ, Diêu Thanh Thần cảm thấy rất hài lòng, cậu hắng giọng: “Khụ khụ, mọi người mau mở to mắt ra mà nhìn, đây chính là Diêu Mỹ Nhân.” Lông mày cậu giương lên, mặt tràn đầy vẻ đắc ý, “Sao nào, có phải là rất xinh đẹp đúng không, sau này nếu vẫn muốn nói chị của tôi là một người xấu xí thì làm ơn hãy ngắm lại bản thân mình trong gương trước đi, một ngón tay của chị tôi cũng có thể bỏ xa các cậu mười con phố.”
Sau khi Diêu Thanh Thần nói xong, mọi người đều yên lặng nhìn những ngón tay tinh tế thon dài, móng tay sáng bóng, đẹp mắt của Diêu Mỹ Nhân.
“Cậu ấy là Diêu Mỹ Nhân ư? Sao lại xinh đẹp…vậy, có phải là cậu tìm một người giả trang đến để lừa bọn tôi không?” Cô gái mặc váy ngắn màu đỏ kinh ngạc lên tiếng.
“Đã lâu không gặp, Dư Văn Văn.” Diêu Mỹ Nhân lễ phép chào hỏi.
“Đúng là Diêu Mỹ Nhân rồi!” Cô vừa mở miệng, mọi người đều ngạc nhiên, giọng nói dịu dàng, ngọt ngào này là của Diêu Mỹ Nhân sao?
“Sao lại xinh đẹp đến thế…”
“Trời ơi, thật sự không thể tin được.” Mấy người ngồi trên salon thì thầm bàn luận.
Diêu Thanh Thần vừa kích thích lại sảng khoái như được ngâm nước đá giữa mùa hè, thấy khuôn mặt uất nghẹn như ăn phải ruồi bọ của mấy người trước kia thường xuyên bắt nạt, chê cười Diêu Mỹ Nhân, cậu cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Đôi mắt trong trẻo hiện lên một tia ranh mãnh, khóe miệng mang theo nụ cười khinh bỉ, “Này, có đúng là chị tôi đã dậy thì thành công như lời người khác nói không? Các cậu đừng buồn rầu, tuy đã qua mười tám tuổi rồi, nhưng dáng vẻ chị ấy vẫn như vậy, may là không xấu lắm, vẫn có thể tạm chấp nhận được.”
Cậu vừa dứt lời, mấy cô gái trên sofa không dám nói gì nữa, sắc mặt ai nấy đều vặn vẹo, đặc biệt là Cao Mi Mi, huyệt thái dương của cô ta còn nổi cả gân xanh.
“Hôm nay tôi đưa chị tôi đến đây để chào hỏi một tiếng, dù sao cũng đã lâu rồi không gặp, tiện thể để mọi người được mở rộng tầm mắt, biết thế nào là mỹ nhân.” Diêu Thanh Thần liếc nhìn Cao Mi Mi một cái, thấy biểu cảm như sắp phát điên của đối phương, cậu lập tức cảm thấy vui vẻ.
“Chào hỏi xong rồi, tôi đưa chị tôi về trước đây, ở nhà vẫn còn nhiều việc, mọi người chơi vui vẻ nha.”
Nhìn dáng vẻ đắc ý của Diêu Thanh Thần, mấy người ngồi trên sofa rất muốn ói vào mặt cậu, đánh cho cậu một trận, đây chính là dáng vẻ tiểu nhân đắc chí.
“Xin lỗi chúng tôi về đây.”
Diêu Mỹ Nhân gật đầu, sau đó xoay người đi theo Diêu Thanh Thần, khi nhìn thấy bóng người ngồi trên sofa, cô thoáng cảm thấy kinh ngạc, rồi lập tức thu hồi tầm mắt.
Sau khi ra khỏi nhà của trưởng thôn, Diêu Thanh Thần thấy rất vui sướng, “Thế nào, dáng vẻ của em khi trả thù cho chị có phải rất đẹp trai không?”
“Em có chắc là đang giúp chị trả thù không? Sao chị lại cảm thấy em cố ý đi khoe để được tự hào vậy?” Diêu Mỹ Nhân liếc cậu một cái.
Diêu Thanh Thần vô cùng ngạc nhiên, cậu đặt tay trước ngực trái, sau đó vươn một ngón tay chỉ thẳng vào Diêu Mỹ Nhân, “Chị nói gì vậy, chị có lương tâm hay không, em nhọc lòng như vậy là vì ai hả… Có phải chị muốn làm em tức chết không…”
Thấy dáng vẻ muốn chết của cậu, Diêu Mỹ Nhân thở dài, “Cảm ơn em, chị rất cảm động, tối tay chị sẽ vì em mà đích thân xuống bếp.”
“Hừ, Diêu Mỹ Nhân, chị đang lấy oán trả ơn đấy…” Diêu Thanh Thần bĩu môi.
Khi hai người đang đấu võ mồm thì đột nhiên có một giọng nói cắt ngang, “Mỹ Nhân.”
Lục Hạo Niên xuất hiện ở phía sau hai người.
Diêu Mỹ Nhân xoay người nhìn sang, “Bạn học Lục Hạo Niên, thật trùng hợp”
“Ừ, chúng ta đúng là rất có duyên.” Cậu liếc mắt nhìn Diêu Thanh Thần một cái.
Đối phương cười lớn, không đợi Diêu Mỹ Nhân lên tiếng đã vội chuồn đi.
“Bạn học Lục Hạo Niên có người thân ở thôn này à?” Diêu Mỹ Nhân hỏi bừa.
“Không phải, nghe nói phong cảnh ở đây khá đẹp nên mình mới đến đây giải sầu. Xem ra mình đã tới đúng nơi rồi.” Ánh mắt cậu sáng quắc, lời nói mang theo hàm ý rõ ràng.
Diêu Mỹ Nhân nhìn sang chỗ khác, “Bạn học Lục Hạo Niên cứ thưởng thức cảnh sắc ở đây đi, tôi về đây.”
Lục Hạo Niên bối rối bước lên ngăn cản cô lại, “Cậu thì sao? Thư Mạch có biết cậu ở đây không?”
“Thư Mạch tất nhiên là biết rồi, bạn học Lục, cậu quản nhiều chuyện quá rồi đấy.” Sắc mặt cô tối xuống, “Tôi còn có việc, xin phép đi trước.” Do không muốn tiếp xúc nhiều với đối phương nên cô đã đi vòng qua người cậu để về nhà.
Nhìn bóng dáng cô gái đã đi xa, ánh sáng trong đôi mắt đen nhánh biến mất.
Đằng trước, Diêu Mỹ Nhân nói với Diêu Thanh Thần - người đang đứng ngây ngốc đợi cô dưới tàng cây: “Này thì tự cho mình là thông minh! Đi thôi, về nhà chị sẽ nấu cơm cho em ăn.”
Diêu Thanh Thần dậm chân tức giận, “Có người nào ngược đãi em trai như chị không…”
Buổi tối, tiếng côn trùng vang lên.
Diêu Mỹ Nhân dựa đầu vào thành giường nhìn chiếc di động không có nổi một cọc sóng trên tay. Không biết bây giờ Thư Mạch thế nào rồi, đã hai ngày không liên lạc với nhau, cô cảm thấy khó chịu, thiếu thiếu thứ gì đó. Chắc chắn là bạn trai của cô cũng đang vô cùng buồn bực, mong rằng điều đó sẽ không ảnh hưởng gì đến việc thi đấu của cậu, mong rằng mọi chuyện đều sẽ diễn ra thuận buồm xuôi gió.
Hôm nay bầu trời vô cùng quang đãng.
Quách Kiến và Quách Thiến đến phòng Thư Mạch từ sáng sớm, hôm nay chính là ngày Thư Mạch tham gia thi đấu. Hai ngày nay, Thư Mạch chưa hề bước chân ra khỏi phòng, Quách Kiến cũng không hề biết là cậu đã chuẩn bị đến đâu rồi.
“Sao lâu như vậy mà vẫn chưa mở cửa?” Quách Thiến gõ cửa thêm mấy lần nữa, “Không phải là cậu ấy vẫn chưa dậy đấy chứ?”
“Sao có thể, giờ là lúc nào rồi.” Quách Kiến gọi cửa: “Thư Mạch, cháu có ở trong không?”
Một lúc lâu sau, khi hai người cho rằng Thư Mạch không có ở bên trong thì cửa đột nhiên mở ra. Thư Mạch xoay người đi vào, hai người theo sau cậu vào phòng.
“Đây… Có chuyện gì xảy ra à?” Quách Kiến cùng với Quách Thiến đi vào, thấy mấy bình sữa bò trống rỗng rải đầy dưới đất, hai người đều rất ngạc nhiên, “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Thư…… Thư Mạch, sao vậy?”
Quách Thiến nhìn nam sinh nửa nằm nửa ngồi ở trên sofa, mới hai ngày ngắn ngủi trôi qua mà cả người cậu dường như đã thay đổi.
Cậu quay lưng ngược lại với ánh sáng, mắt không hề có một tia sáng nào, ánh mắt đen kịt kia như chứa đầy mảnh băng vụn, lạnh đến tận xương.