- Trang chủ
- Yêu Anh Phụ Hồ Sát Vách
- Chương 37: Viên kẹo ngọt 37
Tác giả: Mỹ Nhân Vô Sương
Editor: Bánh Trứng
Beta: Dâu Tây 🍓
__________________
Ánh mặt trời buổi chiều vô cùng chói mắt nhưng cũng không thể nào sánh bằng chàng trai chói lóa đang bước tới.
Thư Mạch đứng thẳng trước mặt Diêu Mỹ Nhân, cả người đầy nước.
Diêu Mỹ Nhân ngước lên, hai mắt chớp chớp, mặt lập tức đỏ bừng.
“Thư... Thư Mạch.” Cô nhìn sang chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào cậu, “Cậu có thể...” Người trước mặt đẹp đến mức khiến đầu óc cô mơ hồ, "Cậu có thể mặc quần áo vào không?” Nhìn qua thì thấy chàng trai này khá gầy gò, nhưng thật ra lại vô cùng mạnh mẽ.
Trong mắt Thư Mạch hiện lên ý cười, sau đó cậu ngồi xuống bên cạnh Diêu Mỹ Nhân, dùng hơi thở nóng bỏng nói với cô, “Người mình vẫn còn ướt, lát nữa mặc sau.”
“Cũng được.”
Diêu Mỹ Nhân quay đầu ra biển, từng đợt sóng đua nhau xô tới, tiếng trái tim đang đập của cô còn lấn át cả tiếng sóng.
Thư Mạch nhìn vào cái cổ trắng nõn ửng đỏ của cô, “Mỹ Nhân.” Cậu nhích lại gần Diêu Mỹ Nhân, cái bóng cao lớn bao quanh người cô, “Sao cậu không nhìn mình?”
Vành tai Diêu Mỹ Nhân khẽ run run, “Cậu có thể ngồi dịch ra kia không? Chứ như thế này nóng lắm.” Nhiệt độ cơ thể khá cao của chàng trai cộng với cái nóng oi bức ngoài trời khiến cho Diêu Mỹ Nhân cảm thấy ngột ngạt, chóp mũi đổ mồ hôi hột.
Cậu cầm lấy tay cô, ngay cả trong thời tiết nóng nực của mùa hè, tay cô vẫn mịn màng mát mẻ như bình thường, khiến người ta không nỡ buông ra. Cậu cúi đầu, chân thành hỏi, “Mỹ Nhân, cậu có muốn sờ vào người mình không?”
“Cái gì... Cái gì?”
Diêu Mỹ Nhân kinh sợ quay đầu lại.
Thư Mạch cười thành tiếng, rồi cầm bàn tay bé nhỏ của cô đặt trước ngực mình, “Sờ thử xem.”
“A...” Diêu Mỹ Nhân giật mình bởi nhiệt độ nóng bỏng và cảm giác cứng rắn của các cơ thịt. Cô khẽ thỏ thẻ, “Thư... Thư Mạch.”
Đôi mắt đen nhánh của chàng trai đong đầy ánh sao, cậu vừa xấu hổ lại vừa thỏa mãn, “Thấy thế nào?” Sợ cô không hiểu, cậu lại lặp lại lần nữa, “Sờ vào người mình, cậu cảm thấy thế nào?”
Aaaaaaaa, Diêu Mỹ Nhân muốn phát điên lên, xấu hổ định rút đầu ngón tay lại.
“Rất... Rất tốt.” Cô thành thật trả lời.
Da thịt trong lòng bàn tay cô nóng lên, không được mịn màng nhưng lại rất rắn rỏi. Trên đó vẫn còn đọng nước nên cô cảm thấy ướt át, xấu hổ.
“Cậu có thích không?” Thấy Diêu Mỹ Nhân đỏ mặt, cậu nắm lấy tay cô.
Thư Mạch không vui vì bàn tay bé nhỏ kia đang bất động, cậu cầm lấy tay cô vuốt ve đường cong trước ngực, rồi chuyển dần xuống phía dưới, đi qua các khớp xương, dừng lại trước cơ bụng săn chắc, cơ bụng kia hết sức quyến rũ.
Diêu Mỹ Nhân không dám nhìn, dịu dàng cụp mắt xuống, hàng mi dài khẽ run rẩy, bàn tay nhẹ nhàng di chuyển.
Cô không biết mình nên làm sao cho đúng, “Cậu đừng hỏi cái gì hết.” Thực sự rất khó để trả lời.
“Không được, cậu phải trả lời mình.” Cậu kéo Diêu Mỹ Nhân vào trong ngực, gác đầu lên hõm vai cô, lặp lại câu hỏi vừa rồi, “Cậu thích không?”
Tay Diêu Mỹ Nhân vẫn đang bị đè ở trên cơ bụng cậu, cô run run đáp lại, “Thích.”
Mắt Thư Mạch lập tức sáng lên, “Vậy là cậu rất thích cơ thể của mình?”
Nghe vậy, cô vội bổ sung, “Đúng vậy, mình rất thích.”
Thư Mạch vui mừng như một đứa trẻ, khẽ nắm lấy vai cô, vùi đầu hít hít hương thơm tỏa ra từ mái tóc, “Thật không?”
Bị tóc cậu cọ vào nên Diêu Mỹ Nhân thấy hơi ngứa ngứa, “Thật mà.”
Thư Mạch cười lớn, vô cùng hài lòng với câu trả lời của cô, sau đó cậu buông lỏng cơ thể trong ngực ra, “Lúc thi đấu, cậu chỉ được phép nhìn mình thôi, không cho phép ngắm thêm ai khác.”
“Ừ.” Diêu Mỹ Nhân bóp nhẹ bụng cậu.
Mục đích cậu quyến rũ cô là vì sợ cô không thích cậu ư?
Sau khi tập trung, các bạn nam phụ trách dựng lều, còn các bạn nữ thì đi rửa nguyên liệu để nấu ăn. Bữa tối sẽ được tổ chức ở bên bờ biển.
Việc dựng lều khá khó khăn nhưng số người muốn ở trong lều lại không nhiều lắm.
Khi các bạn nữ đã chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn, các bạn nam vẫn đang loay hoay tìm cách dựng.
“Mỹ Nhân, cậu có biết nướng không?” Vu Hiểu Tuyết hỏi, khuôn mặt đỏ ửng lên.
Diêu Mỹ Nhân đang dùng que gỗ xiên cánh gà, nghe vậy, mắt thoáng hiện lên chút ngượng ngùng, sau đó cô thành thật lắc đầu, “Mình không biết.” Từ bé đến giờ, dù đã cố gắng nhiều lần nhưng cô vẫn không thể nào nấu ăn nổi.
Vu Hiểu Tuyết ngạc nhiên, nhưng sau đó liền tự hào nói: “Không sao, tay nghề của mình không tệ, lát nữa mình sẽ nướng cho cậu ăn.”
“Vậy thì cảm ơn cậu nha.”
Sau khi giúp các bạn nam dựng xong lều, Thư Mạch tới nơi đã thấy Diêu Mỹ Nhân đang ngồi ăn.
Cậu ngồi cạnh, lẳng lặng quan sát cô. Cô nhẹ nhàng thổi cánh gà, sau đó há miệng cắn một miếng, có lẽ do nóng, nên cô phải hít mấy hơi rồi mới dám nhai.
“Cậu đói à? Có muốn ăn gì nữa không?”
Ánh mắt chàng trai quá táo bạo, cô ngại ngùng nghiêng đầu, đưa một miếng cánh gà còn nguyên cho cậu.
Thư Mạch cúi đầu nhìn miếng thịt trên tay Diêu Mỹ Nhân, cắn một phát vô cùng ngon lành, sau khi nuốt xuống mới mở miệng, “Cũng được đấy.” Cậu cầm cánh gà, tỉ mỉ loại bỏ phần bị cháy, “Nướng cháy ăn sẽ không tốt, cậu muốn ăn gì thì để mình nướng cho.”
“Cái gì cũng được.”
Thấy Thư Mạch tới, Vu Hiểu Tuyết biết ý tránh ra xa, cô không muốn phải ăn cẩu lương đâu.
Thư Mạch đặt mấy xiên thịt cừu lên vỉ nướng, luôn tay lật xâu thịt, ánh lửa hồng hồng hắt lên mặt cậu, xua tan băng giá.
Khi thịt chín, cậu quét nước sốt mật ong lên, mấy tiếng “tí tách” phát ra, mùi hương lan tỏa, xông lên tận mũi.
“Thơm quá!” Diêu Mỹ Nhân cảm thấy nước miếng như sắp chảy ra ngoài. Cô đã từng được nếm thử tay nghề của Thư Mạch, thực sự rất ngon, chỉ muốn ăn hết sạch. Giờ nhìn thấy cậu thành thục xào nấu, cô lại càng muốn ăn hơn.
“Có thể ăn được rồi.”
Diêu Mỹ Nhân cầm một miếng lên, thổi mấy cái rồi bỏ vào trong miệng, “Ngon quá! Thư Mạch, cậu giỏi thật!”
Cô gái khen ngợi khiến lông mày của chàng trai nhướng lên.
Ở bên ngoài, đặc biệt là trước mặt con gái, con trai rất thích tỏ ra là một người đàn ông trưởng thành, làm những việc mà những người đàn ông đó thường làm: chính là uống rượu.
Mặc Sĩ Khoa chạy tới vỗ vai Thư Mạch: “Này, qua bên kia nói chuyện đi. Cả ngày bám theo bạn gái làm gì?”
Thư Mạch vốn đang tận hưởng khoảnh khắc thân mật với Diêu Mỹ Nhân, ai ngờ lại bị tên khốn này cắt đứt, sắc mặt cậu lập tức tối sầm lại.
“Khụ...Thật ra bọn con trai đang nói chuyện phiếm nên muốn kéo cậu xuống ngồi cùng.” Không chịu nổi ánh mắt lạnh lùng của Thư Mạch, Mặc Sĩ Khoa vội vàng giải thích.
Diêu Mỹ Nhân đặt bát xuống, “Thư Mạch, mình no rồi. Cậu đi cùng cậu ấy đi, nói chuyện nhiều với các bạn học là điều tốt mà.” Tính cách Thư Mạch vốn lạnh nhạt ít nói, trước giờ đều cô độc một mình. Cô mong cậu có thể tiếp xúc với nhiều người khác, kết giao thêm bạn bè.
Thư Mạch luôn luôn nghe lời bạn gái, không dám làm cô thất vọng, “Vậy cậu ngồi đây đợi, mình qua nói chuyện một lát thôi, đừng có đi lung tung đấy.” Trời đã tối, trên bờ cát không còn người nào, phía xa là một mảng đen dày đặc, con gái đi một mình sẽ rất nguy hiểm. Cậu xoa xoa đầu cô, “Khi quay lại, mình sẽ đưa cậu đi dạo.”
“Ừ.” Diêu Mỹ Nhân ngoan ngoãn gật đầu.
Mặc Sĩ Khoa trợn mắt, há mồm đứng một bên. Người con trai dịu dàng đó là Thư Mạch? Chắc chắn là giả! Là giả!
Chuyến du lịch này, tất cả các bạn nam trong lớp đều tham gia, mọi người ngồi chung trên một cái bàn dài, vừa trò chuyện vừa uống rượu, nói về quan điểm sống, các câu chuyện thú vị xảy ra, tất nhiên là không bàn đến việc học.
Thấy Thư Mạch đi tới, mọi người chợt im lặng.
“Ồ, Thư Mạch cũng tới à? Bên này vẫn còn chỗ trống, sang đây ngồi đi.” Lớp trưởng Khương Kiệt là người bình tĩnh nhất.
Vị trí kia chỉ cách Lục Hạo Niên đúng một chỗ, Thư Mạch đi tới và ngồi xuống.
“Đến đây! Không cần khách sáo, tối nay cứ uống rượu thỏa thích.” Bạn nam mập mạp ngồi bên trái chủ động rót rượu cho Thư Mạch.
Thư Mạch chưa kịp từ chối thì một giọng nói chợt vang lên ở ngay đó, “Tối nay mọi người đều uống rượu, Thư Mạch, cậu phải cho mọi người ít mặt mũi. Hiếm khi mới có dịp tụ tập như thế này, có lẽ cậu sẽ không để mọi người mất hứng đâu nhỉ?”
Thư Mạch nhìn Lục Hạo Niên rồi nở nụ cười châm chọc, sau đó cầm chén rượu lên uống cạn.
“Được! Tốt lắm!”
Mặc Sĩ Khoa hô to.
Hô hấp của Lục Hạo Niên cứng lại, ánh mắt thâm thúy hẳn lên, “Xem ra tửu lượng của bạn học Thư Mạch khá tốt.” Cậu ta khẽ hất cằm, nhìn chằm chằm vào người còn xuất sắc hơn cả bản thân mình, cố gắng nín nhịn, “Không biết cậu có đủ can đảm uống thi với tôi không?”
Ai cũng có thể hiểu ý nghĩa của câu này, ý là người nào không uống rượu thì người đó chính là kẻ không đủ can đảm và nhát gan. Mùi thuốc súng nồng nặc bốc lên. Nhớ đến việc trước đây hai người đã từng đánh nhau, mọi người đều im lặng, không dám nói thêm. So với đánh nhau, uống rượu vẫn tốt hơn nhiều, mọi người ngấm ngầm ủng hộ.
Thư Mạch giữ nguyên biểu cảm lạnh lùng, môi mỏng khẽ mở ra, “Hân hạnh.”
Cứ như vậy, bên này, mọi người vừa nói chuyện vừa xem cuộc thi uống rượu, bên kia, Thư Mạch và Lục Hạo Niên cứ uống rồi lại rót.
Qua một lúc lâu, Lục Hạo Niên lảo đảo sắp ngã, Thư Mạch vẫn bình tĩnh uống rượu, biểu cảm khó lường, không thể nhìn ra điều khác thường.
Mặc Sĩ Khoa đứng xem thi đấu, thấy thú vị nên đã bật ngón tay cái, tỏ ý "Very good" với Thư Mạch. Quá lợi hại, không thể tin được là cậu có thể uống nhiều đến thế.
“Tôi... Tôi phải thắng...” Chưa nói hết câu, Lục Hạo Niên đã gục xuống bàn.
Thư Mạch khẽ mím môi, mắt toát tra khí lạnh, rồi đặt ly rượu xuống, “Tối nay, đến đây là đủ rồi.” Cậu không hề nhìn mọi người, vội vàng xoay người rời đi.
“Con bà nó chứ! Thư Mạch ngàn ly không gục? Uống nhiều rượu như vậy mà mặt lại không đỏ lên.” Thư Mạch vừa rời đi, có người liền lên tiếng.
“Vừa rồi, mình thấy cậu ta không hề chớp mắt, biểu cảm trên mặt cũng không thay đổi, đúng là trâu bò...”
Khương Kiệt cũng kinh ngạc theo: “Không bàn đến thành tích đứng thứ nhất, ngay cả uống rượu cũng lợi hại đến vậy. Bội phục!”
Thư Mạch đã đi xa nên không hề nghe thấy mọi người đang bàn luận, mà có nghe được thì cậu cũng không quan tâm. Cậu vẫn đi đúng đường, đôi mắt đen sẫm, mặt không cảm xúc, không hề có dấu hiệu của một người say rượu.
Lúc quay về, cậu thấy Diêu Mỹ Nhân đang trò chuyện vui vẻ với mấy người khác.
“Thư Mạch.” Nghe thấy tiếng bước chân, Diêu Mỹ Nhân quay đầu nhìn, vui vẻ hỏi: “Cậu nói chuyện xong rồi sao?”
Thư Mạch đến gần, “Ừ. Đi thôi, mình đưa cậu đi dạo.”
“Có mùi rượu.” Vừa đến bên cạnh, Diêu Mỹ Nhân đã lập tức ngửi thấy, "Cậu uống rượu?”
“Uống có xíu thôi, không sao, gió thổi một tí là tỉnh mà.”
“Ừm, vậy chúng ta đi.” Gương mặt chàng trai vô cùng bình tĩnh, không hề giống như bị say rượu.
Đêm hè, trời rất nhiều sao, những ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trời đen kịt, trông rất đẹp mắt. Bởi vì bây giờ đang là buổi tối, nên ngoài bờ biển không có ai, chỉ có gió biển và những cơn sóng lăn tăn xô vào bờ cát.
Không có gì tuyệt vời bằng việc được nắm tay người mình thích, lắng nghe tiếng sóng vỗ rì rào, bước từng bước dạo chơi.
“Lên đi.” Thư Mạch đột nhiên cúi thấp người, đưa lưng về phía Diêu Mỹ Nhân.
“Cậu định cõng mình?” Diêu Mỹ Nhân hơi nghi ngờ.
“Ừ. Cậu lên đi.” Cậu cúi thấp hơn nữa.
Diêu Mỹ Nhân không do dự, nhảy thẳng lên lưng cậu, “Ôm chắc vào.” Cô nhẹ nhàng dặn dò Thư Mạch.
Thư Mạch nâng người cô lên, khẽ nắm lấy hai chân, “Mình sẽ không để cậu bị ngã đâu.”
Diêu Mỹ Nhân ôm chặt lấy cổ Thư Mạch tựa như dây leo quấn vòng quanh người. Cơ thể cô dán chặt lên lưng cậu, hoàn toàn lệ thuộc vào cậu.
Cảm nhận được sự mềm mại phía sau, Thư Mạch siết chặt hai tay lại, “Ngày kia, mình phải đến thành phố B, cậu nhất định phải nhớ mình đấy.”
Diêu Mỹ Nhân ngoan ngoãn gật đầu, nhớ đến việc cậu không thể thấy được, cô vội trả lời: “Mình luôn luôn nhớ đến cậu mà.”
Thư Mạch hài lòng nhắc nhở: “Phải luôn mang theo điện thoại.”
Biết cô có điện thoại, mấy ngày trước, Thư mạch đã lén đi mua một cái, đã vậy còn lưu tên cô là “Diêu Mỹ Nhân luôn nhớ anh”.
“Được.” Diêu Mỹ Nhân đồng ý.
“Một ngày ít nhất phải gọi ba lần.”
“Ừ.” Diêu Mỹ Nhân đáp lại mà không hề nghĩ ngợi.
“Nhưng nếu nhớ cậu quá, mình sẽ gọi nhiều hơn.”
“Ừ.” Diêu Mỹ Nhân đồng tình.
“Mình hay nhớ cậu lắm, nên lúc nào cậu cũng phải để ý đến điện thoại.”
Thấy chàng trai càng lúc càng đặt thêm nhiều yêu cầu, Diêu Mỹ Nhân không thèm phản bác, chỉ nhẹ nhàng cắn lên tai cậu.
Cảm nhận được thân thể mềm mại ngọt ngào trên lưng, lại còn bị cắn một cái ở tai, giờ phút này Thư Mạch mới cảm thấy mình thật sự đã say.
Bóng đêm khiến lòng người say mê, cô gái xinh đẹp trên lưng cũng khiến lòng người say mê.