- Trang chủ
- Yêu Anh Phụ Hồ Sát Vách
- Chương 24: Viên kẹo ngọt 24
Tác giả: Mỹ Nhân Vô Sương
Editor: Annie
Beta: Dâu Tây 🍓
__________
Con hẻm tối đen yên ắng, thỉnh thoảng tiếng thở dốc nhè nhẹ của cô gái lại vang lên, cùng với đó là tiếng chuyển động lên xuống của yết hầu chàng trai.
Diêu Mỹ Nhân cảm giác được mặt mình đang nóng lên, ngay cả cơ thể cũng nóng đến khó chịu, nhiệt độ cơ thể cậu sắp làm cô nóng chảy rồi.
Lưng dựa trên vách tường lạnh băng, phía trước là lồng ngực nóng bỏng rắn chắc. Cô không thể đứng vững, cả người trở nên vô lực, hai tay phải bám chặt vào cổ cậu.
Cậu không "nhanh" như lời nói, mà vô cùng kiên nhẫn, môi mỏng liếm mút không hung ác như lần trước, mà mang theo sự dịu dàng ấm áp, cậu ngậm đôi môi kiều diễm của cô trong miệng, tỉ mỉ nhấm nháp, sau đó mới nhẹ nhàng cạy mở hàm răng, quấn lấy đầu lưỡi mềm mại của cô.
Diêu Mỹ Nhân buộc phải ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, vô lực thừa nhận đã bị Thư Mạch đoạt lấy.
Rất lâu sau đó cậu mới buông cô ra.
Giờ đây cậu hôn thật sự rất dịu dàng, không cắn gặm miệng cô như lần trước. Mặt Diêu Mỹ Nhân bị màu đỏ ửng phủ kín, tiếng thở dốc mờ ám đến cực điểm.
"Nước chanh quả thật rất ngon."
Cậu nhẹ nhàng hôn vành tai trắng nõn mềm mại của cô, giọng nói trầm thấp mang theo chút khàn khàn.
Đầu Diêu Mỹ Nhân sớm đã choáng váng nên không kịp phản ứng lại, "Đúng vậy, uống rất ngon."
Thư Mạch để cô đứng thẳng lại, xoa xoa mái tóc mượt mà của cô, không nhịn được mà cười nhẹ ra tiếng.
"Ừm, mấy ngày nữa lại dẫn cậu đi uống."
Sau khi phục hồi lại tinh thần, Diêu Mỹ Nhân thật sự rất muốn cắn cậu.
___________
Khi cô về đến nhà, đèn trong phòng khách vẫn còn sáng.
"Ba."
Diêu Thiên Nhai đang ngồi trên sofa xem văn kiện, sau khi công ty được thành lập, ông vô cùng bận rộn.
"Mỹ Mỹ, con về rồi à, đã ăn cái gì chưa?"
Diêu Thiên Nhai day day thái dương, mắt mang theo chút mệt mỏi.
"Con ăn cơm ở bên ngoài rồi."
Chờ Diêu Mỹ Nhân đi đến trước mặt, ông mới thấy rõ sắc mặt của con gái, khuôn mặt đỏ ửng, mắt sáng lấp lánh,"Mặt con tại sao lại đỏ như vậy?"
Diêu Mỹ Nhân dùng tay che gương mặt vẫn còn đang nóng bừng lại, "Dạ....Thế ạ? Có thể là do vừa vội về nên bị đỏ." Trong lòng cô khẽ run, vội nói sang chuyện khác: "Ba, đã trễ thế này, sao ba còn chưa nghỉ ngơi, công ty nhiều việc đến thế sao?"
Diêu Thiên Nhai buông văn kiện trong tay: "Ừm, gần đây ba và chú Giang Nam nhìn trúng một miếng đất ở ngoại ô, nhưng đang phân vân không biết có nên mua hay không."
"Vùng đất nào? Vùng ngoại ô ở đâu ạ?"
Thấy con giái hứng thú, Diêu Thiên Nhai cũng không che dấu, "Miếng đất hoang ở khu vực phía tây, diện tích rất lớn, nhưng xung quanh khá hoang vu, chú Giang Nam của con lại rất chú ý đến nơi đó." Quỹ tài chính của công ty đủ để mua nơi đó, nhưng ông lại lo lắng nơi đó không thể phát triển được.
Mắt Diêu Mỹ Nhân sáng lên, "Ba, chú Giang Nam nói không sai đâu." Hiện giờ phía tây thành phố khá hoang vắng, nhưng sau này chính phủ sẽ phát triển rất mạnh ở vùng ngoại ô, vài năm sau, ở đó cũng sẽ có tàu điện ngầm, đến lúc đó giá đất sẽ không ngừng tăng lên.
"Ba chỉ cần tiếp tục ủng hộ và hỗ trợ chú Giang Nam?"
"Dạ tất nhiên rồi, chú Giang Nam lang bạt ở bên ngoài nhiều năm như vậy, kinh nghiệm và kiến thức sẽ vô cùng phong phú, lại còn có tầm nhìn xa trông rộng." Điều quan trọng nhất chính là, kiếp trước công ty phát triển mạnh mẽ như vậy đều nhờ vào ánh mắt tinh tường, chuẩn xác của chú ấy.
"Nhưng mà, ba ba của con cũng rất tài giỏi."
"Haha, cái miệng của con nói chuyện rất ngọt."
Được con gái bảo bối khen, mệt mỏi của Diêu Thiên Nhai rút đi vài phần, "Được rồi, con đi tắm rồi nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đi học nữa."
"Vâng ạ, chúc ba ngủ ngon."
Thời gian trôi qua thật nhanh, cả ngày hôm nay đều tràn ngập những điều vui vẻ và thoải mái.
Ngày kỷ niệm 50 năm ngày thành lập trường đã đến. Hôm nay không ít người có địa vị xã hội, không ít những học sinh cũ sẽ đến tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường.
Buổi chiều, Diêu Mỹ Nhân và những người tham gia chuẩn bị cho buổi lễ kỷ niệm đều có mặt trong hội trường.
"Rất tốt, hôm nay đến đây là kết thúc, tối nay mọi người cố gắng lên nhé." Cô Tần vừa lòng gật đầu, "Bây giờ các em đi tới hậu trường tìm cô Tống và cô Lưu để trang điểm, ăn cơm xong hãn đi thay quần áo, những bạn phải khiêu vũ với múa hát nhớ đừng ăn quá no."
"Thưa cô, em có thể tự trang điểm không ạ?" Cô Tống đang trang điểm cho một nữ sinh biểu diễn tiết mục piano, khuôn mặt bị đánh đến trắng bệch, điều đó khiến Diêu Mỹ Nhân hơi hoảng sợ.
Cô Tống là giáo viên dạy vũ đạo, rất am hiểu việc trang điểm trên sân khấu, hôm nay có không ít học sinh tham gia biểu diễn, cô ấy bận đến độ đổ mồ hôi liên tục, đột nhiên có một người đưa ra yêu cầu tự hoá trang, phản ứng đầu tiên của cô là: "Đừng làm loạn, buổi biểu diễn lần này rất quan trọng, sao lại có thể trang điểm một cách tuỳ tiện được?"
Diêu Mỹ Nhân nhỏ giọng giải thích: "Thưa cô, em từng học qua một lớp trang điểm, sẽ không làm gì bậy bạ, xin cô hãy yên tâm."
Cô Tống rất bận rộn, không có thời gian quản nhiều như vậy, sau khi nghe đối phương nói sẽ tự trang điểm thì có hơi kinh ngạc, xong cũng lập tức đồng ý, như vậy cô có thể tiết kiệm được thời gian, "Vậy em tự trang điểm cho mình đi."
Diêu Mỹ Nhân ngồi trước gương, cầm lấy dụng cụ bắt đầu trang điểm.
Bên kia, Phương Mộng Nhàn đang hoá trang liền quay đầu lại liếc mắt nhìn Diêu Mỹ Nhân một cái, cho rằng cô không hề biết trang điểm.
"Đừng động." Cô Lưu nhắc nhở Phương Mộng Nhàn.
"Dạ, xin lỗi cô." Cô ta lễ phép xin lỗi rồi tự nhìn chính mình trong gương, trên làn da trắng không có nổi một lỗ chân lông, lông mày cong được cắt tỉa chăm chút, phấn mắt màu xanh khiến đôi mắt có hồn hơn, má được đánh hồng vừa phải, cô rất hài lòng với kỹ thuật trang điểm của cô Lưu. Cô nhìn nữ sinh cũng biểu diễn tiết mục múa bên cạnh, sau khi trang điểm cũng không có nổi bật, cô càng hài lòng với cách trang điểm của mình.
"Cách trang điểm này rất đẹp, cô Lưu, cô phải vất vả rồi."
Cô Lưu có ấn tượng rất tốt với học sinh này, cô gật đầu cười: "Không có gì, em thích là tốt rồi."
Bên này, Diêu Mỹ Nhân vẫn đang trang điểm.
Làn da của cô đẹp không tì vết, vừa mịn lại vừa trắng nõn, cho nên cô chỉ thoa một lớp kem dưỡng, không sử dụng phấn nền hay phấn phủ. Bởi vì đồ trang điểm hạn chế, nên cô sử dụng phấn mắt màu nâu vàng, trên mí mắt, từng lớp từng lớp ngày càng đậm, phần đuôi mắt phấn được đánh hơi hướng lên trên, tạo cảm giác vô cùng tự nhiên. Đôi mắt càng tăng thêm sự quyến rũ, mê hoặc.
Môi cô vốn đỏ, nhưng do yêu cầu khi lên sân khấu, cô phải đánh thêm một lớp son dưỡng môi, sau đó tô thêm một lớp son đỏ tươi. Cô mím nhẹ môi, màu son này khá ổn.
Cuối cùng, cô dùng phấn highlight để tạo cảm giác cho mũi cao hơn.
"Mỹ Nhân, cậu trang điểm......" Một nữ sinh biểu diễn tiểu phẩm đi tới.
Rất xinh đẹp.
Giọng của nữ sinh đó có hơi lớn, nhất thời, ánh mắt của mọi người đều tập trung sang phía bên này.
"Em tự trang điểm?"
Cô Tống có chút ngạc nhiên, dù biết rõ là cô tự hoá trang, nhưng vẫn không tự chủ được mà hỏi lại.
Diêu Mỹ Nhân gật đầu: "Vâng ạ."
"Kiểu trang điểm này của em thật mới mẻ, cô vẫn chưa từng thấy qua." Bình thường cô ấy rất thích trang điểm, khi có thời gian rảnh đều sẽ nghiên cứu qua một chút.
Diêu Mỹ Nhân không biết giải thích thế nào, chỉ có thể trả lời một cách mơ hồ: "Em dựa vào đường nét trên khuôn mặt mình, sau đó đánh thêm một chút phấn mắt và vài chỗ khác."
"Ừm, rất đẹp, kiểu trang điểm này rất phù hợp với khuôn mặt của em."
Phương Mộng Nhàn đã hoá trang xong nên đang ngồi nghỉ ngơi, cô ta cũng nhìn về phía Diêu Mỹ Nhân, khuôn mặt được trang điểm vô cùng tự nhiên, không quá đậm, phấn mắt màu nâu vàng làm nổi bật cả khuôn mặt, đôi mắt sáng long lanh ngập nước cùng đôi môi đỏ tươi căng mọng đã thu hút biết bao ánh nhìn của mọi người.
Thì ra Diêu Mỹ Nhân thật sự biết trang điểm!
Nhìn lại lớp trang điểm trên mặt mình, vừa rồi còn vừa lòng với gương mặt này, nháy mắt lại cảm thấy không vừa mắt. Khuôn mặt này trang điểm quá đậm, phấn phủ được đánh rất dày, hai bên má được đánh khá hồng, chỗ nào cũng thấy giả, không tự nhiên.
Ánh mắt Phương Mộng Nhàn hiện lên một tia ghen tị, nụ cười trên mặt càng thêm chói mắt: "Nếu biết em họ trang điểm đẹp như vậy, thì chị đã nhờ em giúp rồi."
Diêu Mỹ Nhân bình tĩnh trả lời: "Cô Lưu trang điểm cũng rất đẹp, chỉ là do 2 phong cách này không giống nhau thôi."
"Bạn học Phương không hài lòng sao?" Cô Lưu nhíu mày, vừa rồi còn nói rất thích, đảo mắt liền ghét bỏ?
"Không...... Không phải, em rất thích, chẳng qua thấy em họ cũng rất đẹp, nên nhất thời phấn khích thôi ạ." Phương Mộng Nhàn vội giải thích.
"À." Cô Lưu không quá để tâm tới lời cô nói, ấn tượng ban đầu cũng giảm đi mấy phần.
Phương Mộng Nhàn nắm chặt tay, đôi mắt hạnh đen bóng lóe lên tia lạnh.
Sau khi ăn cơm xong, cô Tần cho mọi người đi thay trang phục biểu diễn.
Trang phục Diêu Mỹ Nhân mặc là một cái váy trễ vai màu lam, làn váy là tầng tầng lụa mỏng xếp chồng lên nhau, vừa ưu nhã lại trẻ trung. Khi cô thay xong, mọi người đều vô cùng ngưỡng mộ.
Màu lam nhạt vốn dĩ rất kén da, bất kể khí chất hay ngoại hình, Diêu Mỹ Nhân đều có thể làm chủ được chiếc váy này, làn da trắng nõn được bọc bởi chiếc váy màu lam càng trở nên trắng hơn.
Dù ở đây có đủ loại trang phục biểu diễn màu sắc sặc sỡ, nhưng bộ trang phục của cô vẫn đẹp và nổi bật nhất.
"Đẹp quá đi." Một nữ sinh không nhịn được mà bước tới sờ sờ váy của cô.
"Cậu cẩn thận sờ hỏng, kẻo lát nữa lại có người đến tìm cậu tính sổ." Nghiêm Thi Lâm bĩu môi, trên mặt có chút khinh thường, trong mắt lại cực kì ghen ghét.
Nghe vậy, Tề Dao Dao cũng không thu tay lại, "Mỹ Nhân không keo kiệt như vậy đâu." Tuy cô và Diêu Mỹ Nhân không thân thiết cho lắm, nhưng sau vài lần tập luyện chung, cô cảm nhận được hình bóng của nữ thần bên trong cô ấy, tính cách lại ngoan ngoãn ít nói, thậm chí còn có chút ngốc nghếch.
Diêu Mỹ Nhân mỉm cười nhìn cô, gương mặt xinh đẹp như hoa.
Tề Dao Dao cực kì vui vẻ khi được tiếp xúc gần nữ thần.
"Không biết ai mới là người có lòng tốt đâu." Nghiêm Thi Lâm bỏ lại một câu rồi rời đi.
"Mọi người tập hợp lại đây, mỗi người nhận lấy một ly đồ uống. Còn hơn một tiếng nữa mới bắt đầu, các em nên uống một chút nước, kẻo lát nữa lại không thể uống gì."
"Em muốn vị dâu tây."
"Cho em vị chocolate."
"Lấy giúp tớ một ly cà phê, cảm ơn nha."
"......"
"Dao Dao, cậu có thể giúp tớ đưa ly này cho Mỹ Nhân được không, em ấy khá thích vị này." Phương Mộng Nhàn đem một ly trà sữa để vào tay Tề Dao Dao.
"Không vấn đề gì."
"Cảm ơn cậu." Phương Mộng Nhàn nhoẻn miệng cười.
Tề Dao Dao đi đến ngồi bên cạnh Diêu Mỹ Nhân, "Mỹ Nhân, ly này cho cậu, cậu thích uống vị này hả?"
"Cảm ơn, mình rất thích."
Diêu Mỹ Nhân nhận lấy ly trà sữa trong tay Tề Dao Dao. Đột nhiên, cô bị người khác đụng vào phải lụi lại phía sau mấy bước.
"Mỹ Nhân, cậu không sao chứ?" Tề Dao Dao chạy nhanh đến đỡ cô.
"Mình không sao."
"Váy của cậu......"
Trên làn váy lụa màu lam nhạt, từ đầu gối hất xuống đều dính đầy màu nâu của cà phê.
"Cậu đi kiểu gì mà không nhìn đường thế hả?" Nghiêm Thi Lâm tức giận hỏi, tay còn cầm dư một nửa ly cà phê.
Không có giáo viên ở đây, cộng thêm mọi người đều không muốn bị vạ lây, nên ai cũng ngồi tại chỗ xem kịch hay, nhỏ giọng thì thầm.
"Rõ ràng là cậu đụng vào trước." Tề Dao Dao phản bác.
"Buồn cười, tôi đi đường của tôi, rõ ràng là cậu ta không nhìn đường nên mới đụng phải tôi."
Diêu Mỹ Nhân nhìn qua chiếc váy, cà phê bị dính một mảng lớn ở phía trên, có thể nhìn thấy một cách dễ dàng. Cô chăm chú nhìn Nghiêm Thi Lâm, giọng nói mang theo sự lạnh lùng: "Cậu chắc chắn là tôi đụng vào cậu?"
"Đương nhiên, rõ ràng là do cậu không nhìn đường." Cô ta đoạt lấy ly đồ uống trên tay Diêu Mỹ Nhân, rồi đặt nửa ly cà phê còn lại của mình để sang một bên, "Cái này coi như bồi thường. Tôi không muốn so đo với cậu, lần sau cẩn thận nhìn đường một chút." Cô ta tỏ vẻ hào phóng mà buông tha cho Diêu Mỹ Nhân.
Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Nghiêm Thi Lâm, Tề Dao Dao tức giận nói: "Mỹ Nhân, tôi thấy hình như là do cậu ấy cố ý. Váy của cậu dơ mất rồi, phải làm sao bây giờ." Khăn giấy cũng không thể lau hết vết cà phê ở phía trên.
Diêu Mỹ Nhân tất nhiên nhìn ra được là cô ấy cố ý, cô cũng rất tức giận, một khi con thỏ nóng nảy thì cũng sẽ biết cắn người. Nhưng hiện tại, váy mới là quan trọng, xong việc cô sẽ tính sổ với Nghiêm Thi Lâm sau.
"Để mình nghĩ cách."
"Mỹ Nhân, em không sao chứ?"
Lúc này, Phương Mộng Nhàn cũng đi tới, "Sao lại biến thành như vậy." Cô ta khẽ nhăn mày, nhưng sâu bên trong đáy mắt lại mang theo chút vui mừng. "Như thế này, lát nữa em lên sân khấu kiểu gì?"
"Đều do Nghiêm Thi Lâm gây ra." Tề Dao Dao nhìn qua thì thấy Diêu Mỹ Nhân đang ngước mắt nhìn cô, trong mắt mang theo một tia vui vẻ, cô có thể cảm nhận được điều đó.
Cô chợt hỏi: "Có kéo không?"
"Bên kia có một cái, để tôi đi lấy cho cậu."
Rất nhanh Tề Dao Dao đã mang tới một cây kéo.
"Cảm ơn cậu.
Diêu Mỹ Nhân nhận lấy kéo, đi thẳng vào phòng thay đồ.
"Mỹ Nhân, cậu muốn làm gì?"
Phương Mộng Nhàn cười cười, trong lòng cũng đang suy đoán.
Sau 10 phút, cánh cửa phòng thay đồ mà nhiều người chờ đợi đã mở ra.
Những gì mọi người thấy đầu tiên là đôi chân dài thon gọn trắng nõn, rồi sau đó là làn váy lam của Diêu Mỹ Nhân.
Ai cũng cảm thấy nó rất đẹp, thậm chí còn đẹp hơn lúc ban đầu.
Váy bị cắt đi! Mọi người vô cùng ngạc nhiên.
So với thiết kế ban đầu, kiểu dáng bây giờ vừa gợi cảm lại mới lạ, tôn thêm đôi chân dài trông cực kì bắt mắt.
Trong phút chốc, mọi ánh mắt ghen tị đều đổ dồn về phía Diêu Mỹ Nhân. Ai mà chẳng muốn trang phục của mình đẹp và bắt mắt nhất.
"Đau bụng quá."
Đó là giọng của Nghiêm Thi Lâm, mọi người đồng loạt quay đầu lại thì thấy cô ta đang chạy đến.