- Trang chủ
- Viết Xuống Chút Hồi Ức
- Chương 126: Phiên ngoại 41
Tác giả: Nhu Nhược Căng Trì
Hôm nay trong đơn vị cũng đang bàn về chuyện nổ súng, tôi cũng đã nói với Thẩm Phương qua điện thoại. Có lẽ tất cả chúng ta đều đang sống trong một thế giới hòa bình, nên đó chính là những chuyện kinh thiên động địa.
Nhưng đối với những người dân đang sống giữa chiến tranh, ví dụ, Iraq, nơi tòa nhà quốc hội bị đánh bom tuần trước. 33 mạng người có lẽ chỉ là một chủ đề trò chuyện trong bữa ăn, sau đó sẽ bị lãng quên một cách nhanh chóng.
Thật ra, nếu nhìn lại lịch sử, theo cùng với sự xuất hiện của loài người là những cuộc chiến tranh và giết chóc. Dường như không có ngày nào là bình yên. Thẩm Phương và tôi cũng đã nói về câu hỏi, tại sao con người lại chiến tranh? Còn điều gì khác ngoài lời giải thích rằng là do tham vọng và tiền tài không? Theo đối, là bởi vì trên thế giới này có nhiều chủng tộc khác nhau, giữa các tộc người không thể có sự hòa nhập hoàn toàn. Theo Thẩm Phương thì là, ngôn ngữ của con người không thể chinh phục được tư tưởng.
Chị ấy nói bằng tiếng Anh, bản dịch của tôi hơi khiên cưỡng. Tuy nhiên, hôm nay tôi nghĩ những gì chị nói thực sự có lý. Thật ra nếu có thể thay đổi suy nghĩ của một người bằng lời nói, chữ viết và hành vi, nghiễm nhiên trên đời này sẽ không có chiến tranh, chỉ có sự phục tùng. Thực chất các chính trị gia điên rồ và các nhà lãnh đạo sùng bái từ lâu đã hiểu được điều này, nên họ mới tuyên tuyền từ ngày này qua ngày khác, mỗi ngày đọc kinh thánh N lần, sau khi đọc tầm trăm ngày, con người sẽ bị tẩy não, sẽ phát điên.
Giống như Hitler trong Thế chiến thứ hai. Lần nào nhìn thấy quân đội vệ binh đều tăm tắp trên TV, hay buổi lễ tế trang trọng thiêng liêng của Nhật lùn trước khi xuất chinh, trái tim tôi sẽ rất khó chịu. Ngoài sự hận thù, còn có sự tiếc nuối, tiếc nuối cho bộ máy nhà nước đáng thương này. Tất nhiên, tôi luôn cảm thấy thật may mắn, nếu tôi sinh sống trong thời đại đó, rất rất có thể, rất có thể, tôi sẽ là một trong số họ.
Một trong những cuốn tiểu thuyết yêu thích của tôi là "Cuốn theo chiều gió". Tôi đều rất thích hai nhân vật nam chính trong đó. Khi cuộc chiến Nam Bắc trở thành một điều bắt buộc, hai nhà thông thái này đã sớm thấy được kết cục bại trận của miền Nam. Sau đó, Ahsley Wilkes được gia nhập quân đội vì thể diện, đạo đức và lòng trung thành. Rhett Butler sau khi lập công trong chiến tranh, vẫn quay trở lại doanh trại phía nam, nơi không thể tránh khỏi thất bại và trở thành một lính pháo binh. Hai người này, trong mắt tôi, là những người đàn ông rất tốt, nhưng họ cũng rất đáng thương.
Nếu nói khi có chiến tranh ngoại xâm, mọi dân tộc đều nên xông lên kháng chiến, tôi không phản đối. Nhưng, nếu chúng ta biết rõ vụ giết chóc ấy bắt nguồn từ lý do chính trị gia xúi giục và tranh giành quyền lực, chúng ta nên làm gì đây?
- --------
23-04-2007 - 07:05:02
Sau 2 ngày Rugby (bóng bầu dục) Training, tôi nhận ra một điều - môn thể thao này nhìn thì có vẻ rất thú vị. Tiếc là không dễ để hiểu, đương nhiên ít ra cũng biết làm sao mới có thể ghi bàn.
Thẩm Phương nhà tôi rất phấn khởi. Bởi lẽ, trong hai ngày liên tiếp, đội bóng mà chị ủng hộ đều giành chiến thắng với tỷ số lấn áp. Chiến thắng của họ không chỉ mang lại sự phấn khởi trong tinh thần của Thẩm Phương, mà còn là phần thưởng về tài chính - chị đặt cược 200 bảng Anh vào mỗi đội bóng mà chị yêu thích (chị nói chỉ là chơi một ít thôi), sau khi chiến thắng, cô gái nhỏ tính toán trên đầu ngón tay, cực kỳ vui sướng —— "Này, hình như đã tiết kiệm được tiền vé vào cửa."
Tôi không nói nên lời. Ban đầu, tôi còn không biết Thẩm Phương cũng có sở thích xem Rugby. Kể từ khi có lần trên TV tình cờ chiếu tin tức đội mà chị "yêu thích từ lâu" thuận lợi vọt vào Semi final, tự dưng chị cuồng nhiệt như một cơn gió lốc - chị nhiệt huyết kiếm vé khắp nơi. Cuối cùng, với mức giá hơn 200 bảng một vé, mua đứt luôn. Tôi thắc mắc, hỏi: "Chị thích đội này từ lúc nào thế?"
Đáp: "À, từ rất lâu rồi."
Hỏi: "Chị thích về cái gì, ví dụ như, thích một thành viên nào đó?"
Đáp: "Ồ, em không thấy tên của đội bóng rất lay động lòng người sao?"
Tôi:...
Lúc đó, tôi chợt nhớ đến một người tên là Tiger Woods, tôi đoán chủ tử tôi là fan của anh ấy... Tôi chưa từng nghe nói chủ tử tôi cũng có sở thích Golf, ấn tượng duy nhất là từ một cuộc trò chuyện, về việc một người bạn của tôi đánh golf và bị thương ở thắt lưng, tôi lấy chuyện đó ra làm chuyện cười và kể cho chủ tử, chủ tử bĩu môi nói: "Golf thì có gì mà vui, nhưng được đi dạo ở đó lại rất hay, rất yên tĩnh..." Bây giờ, tôi thay đổi chủ ý, tôi có lý do chính đáng để nghi ngờ chủ tử tôi rất có khả năng yêu thích golf, đúng vậy. Các cửa hàng trong thành phố đang bán những bộ gậy giảm giá, rẻ hơn nhiều so với vé đơn vào cửa, em có muốn mua về dự trữ trước không? Không phải chứ? Tiger Woods! Thật ngầu!
Sau khi lấy được vé xem trận đấu mà chị ấy thích, chủ tử dường như lại càng hăng hái hơn. Chị thậm chí còn quyết định xem thêm một trận đấu khác cùng ngày nhưng khác thành phố. Có hai lý do:
Thứ nhất: "Dù sao thì hai trận đấu cũng không xa nhà em là bao. Chủ Nhật lái xe ra ngoài đi dạo không không tốt sao?"
Thứ hai: "London a ~~ Em không ủng hộ sao, em nghe tên họ đi..."
Tôi trầm mặc một lúc sau, sau khi chủ tử "hello" với tôi vài lần, tôi trả lời: "Thật ra xem tại sân chưa chắc đã hay hơn xem ở nhà, hét loạn xạ cả lên, vả lại không nhìn thấy mặt cầu thủ..."
Một Rugby fan nào đó nhanh chóng trả lời: "Nhưng ở sân mới có không khí, có thể hét!"
Tôi nói: "Hét ở nhà tốt hơn bao nhiêu, hét khản cổ cũng không ai cứu chị đâu!" (Tôi thừa nhận tôi không trong sáng, nhưng chủ tử không nhận ra hàm ý, toát mồ hôi... sao chị trong sáng vậy?!)
Chủ tử phản đối: "Hét ở nhà? Thật ngu ngốc, phải không? Đến tận nơi có nhiều người cùng hét mới vui."
(Tôi lại tiếp tục không thể thoát ra khỏi câu nói đùa không trong sáng của riêng mình, sau khi nghe đến câu cuối cùng, tôi càng đỏ mặt hơn...)
Lúc này, chủ tử nói tiếp: "Đến đó, em cũng có thể hét như một con Bitch, rất bình thường luôn, vui lắm."
Tôi:... (Nếu là gọi video, tôi nghĩ Thẩm Phương sẽ nhìn thấy mặt mày đỏ tía tai của tôi.)
Sau khi định thần lại, tôi nhấn mạnh: "Chị đừng nói với em là, chị tiêu nhiều tiền đi xem bóng như vậy chỉ để có cơ hội hét như một con Bitch..."
Qua điện thoại không thấy âm thanh gì nữa, nếu là gọi video, tôi nghĩ tôi sẽ nhìn thấy Thẩm Phương đỏ mặt.
Thứ Sáu, Thẩm Phương quả thực đem đồ đoàn khua chiêng gõ trống đến, trong chiếc hộp nhỏ không chỉ có đồng phục bóng đá, còn có một lá cờ và một hộp sơn dầu. Tôi hỏi: "Định mặc quần áo như thế này, cầm cờ, lại còn vẽ mặt, đi làm Bitch chơi hả?"
Fan bóng fake nào đó suy nghĩ một lúc: "Vậy không vẽ nữa, nhưng đồng phục và cờ là hai thứ cần thiết."
Tôi hỏi: "Chị mua vé ở khu đó, vác lá cờ to như vậy đến đứng bên đối thủ để chờ bị đánh sao?"
Fan fake sững sờ: "Ừ nhỉ... ôi trời, quên hỏi mất rồi..."
Tôi có chút tâm trạng muốn sụp đổ, nhẫn nhịn nhắc nhở chị: "Đại tiểu thư, đây là kiến thức cơ bản của fan bóng đá đó?"
Fan fake hơi không vui: "Thế thì không mặc nữa..." Chị nghĩ một lúc, sau đó lại vui vẻ: "Không mặc cũng được, nếu như đội chúng ta chơi không hay, chúng ta có thể cổ vũ cho đội khác..."
Tuy nhiên, vào ngày diễn ra trận đấu, vì sân thi đấu là sân nhà của đội bóng đó, nên khi đến thành phố, nhìn thấy người ta mặc đồng phục khắp đường, Thẩm Phương không thể chịu đựng được nữa, chị thay áo ngay trên xe. Sau đó, xắn gấu áo cao lên, để lộ vòng eo nhỏ nhắn, rồi lấy trong túi ra một chiếc khăn lụa to tướng như làm ảo thuật và khoác lên vai, Show cho tôi xem: "Nếu chúng ta ngồi nhầm chỗ, ta cứ che như thế này là xong."
Tôi gật đầu, đồng ý. Đang định xuống xe thì bị chị chặn lại: "Chỉ thế thôi à?"
Tôi thắc mắc: "Là sao?"
Fan fake có vẻ hơi tụt hứng: "Em nghĩ mặc như vậy nhìn có..."
Tôi bỗng nhiên nhận ra: "Sexy, Very Much Sexy! Chúng ta có lý do để tin rằng chị có thể diễn một vai Bitch đạt tiêu chuẩn! Phía tổ chức rất tin tưởng vào chị!"
Fan fake nghe xong vui mừng không khép miệng lại được, tôi có lý do mạnh mẽ để tin rằng chị không nghe thấy câu cuối cùng của tôi.
20 phút đầu, quả nhiên cô fan fake tràn đầy năng lượng, nhưng rất nhanh đã an tĩnh lại. Chị lấy chiếc khăn lụa trên vai xuống, quấn quanh đầu rồi kéo tôi - người đang mải rú lên: "Em thấy chị giống người Hồi giáo không này?"
Tôi tiến gần đến hét thật to vào tai chị: "Giống như tên trộm mìn."
Tôi rất tự hào, tôi thích nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng của chị, rất đáng yêu (ai bảo chị phản quốc đầu quân cho giặc nhiều năm cơ chứ, không hiểu hàm ý văn hoá sâu xa của tổ quốc phải không?! Không được ai giải thích "tên trộm mìn" nghĩa là gì cho chị ấy! Chị toàn ăn hiếp tiếng Anh của tôi thôi, đồng chí Lãnh Đạo, sông có lúc, người có khúc đó!)
Xem xong trận đấu, đi bộ về xe, tôi mở cốp lấy nước uống ừng ực. Fan fake liếc nhìn tôi đầy vẻ khinh bỉ: "Hừ, không hiểu mà cũng reo lên, kêu như Bitch vậy..."
Tôi từng nghe ai đó nói rằng, phụ nữ xem thể thao đều chỉ xem cho vui, ban đầu tôi không đồng tình, nhưng bây giờ, tôi nghĩ, có lẽ cũng có lý.