- Trang chủ
- Trùm Mãn Cấp Trọng Sinh Thành Quái Khóc Sướt Mướt
- Chương 32: Kho lúa (1)
Tác giả: Y Thu
Ngày hôm sau, khi Thích Miên và Giang Hành Chu tới nơi, người trong tiểu đội đã tới thất thất bát bát.
Trừ bỏ Khỉ ốm, còn có hai người đàn ông tinh tráng đeo ba lô, hai thiếu niên mặt còn ngây ngô, cuối cùng là một người phụ nữ khá lớn tuổi. Nhìn thấy Giang Hành Chu nắm tay Thích Miên đi đến, biểu tình mỗi người đều khác nhau.
"Đây là cô vợ nhỏ của cậu sao?" Đứng ở giữa, người đàn ông mắt tam giác híp mắt lại, từ trên xuống dưới đánh giá Thích Miên một lần, "Thật xinh đẹp. Cũng là dị năng giả?"
Thích Miên bắt lấy cánh tay Giang Hành Chu, túng túng mà co rụt về phía sau Giang Hành Chu, Giang Hành Chu che cô lại, nguy hiểm mà nheo mắt lại.
Người đàn ông lập tức nhấc tay tỏ vẻ chính mình không có ác ý.
Người phụ nữ cười: "Đây là A Lương, cậu ta chỉ chọc cô gái nhỏ này thôi. Đây là lão Cách, đây là Mậu cổ tử. Còn tôi, gọi tôi là thím Cầm là được."
Thím Cầm nhất nhất giới thiệu qua, lão Cách đứng bên cạnh A Lương, là một người đàn ông mày rậm mắt lạnh, Mậu cổ tử là một trong hai thiếu niên, mười lăm tuổi, khuôn mặt thanh tú lại đoan chính, tròng mắt đen nhánh chuyển quanh.
Cổ tử là từ địa phương này, là xưng hô thân thiết với những cậu nhỏ.
Khỉ ốm tiếp một người cuối cùng cao như cây gậy trúc đi đến, nhìn thấy bọn họ đã thân thiện nói chuyện với nhau, đang chế nhạo Thích Miên nhát gan, hắn cười giải vây: "Đừng nhìn cô ấy nhát gan, dị năng của cô ấy còn lợi hại hơn so với các người."
Một câu vừa ra, không khí náo nhiệt bỗng nhiên có điểm lạnh, tầm mắt lão Cách xẹt qua khuôn mặt muốn khóc mà không khóc của Thích Miên, nói ra câu đầu tiên từ nãy đến giờ: "Dị năng gì?"
"Báo lên là hệ lực lượng." Khỉ ốm nhún nhún vai, cười cười, "Có lẽ còn có cái gì chính mình cũng không biết che giấu dị năng nữa không chừng."
Mấy người đối diện nhau cũng không nói gì, không khí quỷ dị lan tràn.
Chỉ có thiếu niên bộ dáng thanh tú kia Mậu cổ tử dường như không nhận thấy được, nhiệt tình khờ dại hỏi lại: "Che giấu dị năng? Dị năng còn có thể che giấu sao?"
Người cao gầy bên cạnh Khỉ ốm trào phúng: "Muốn che giấu thì không phải biến thành che dấu dị năng hay sao?"
Lão Cách mặt vô biểu tình: "Có cơ hội, đánh một hồi."
Không khí thực áp lực.
Cho đến khi bị một tiếng khóc ủy khuất nức nở đánh vỡ.
"Tôi, tôi......" Thích Miên ngăn không được mà rớt nước mắt, "Tôi không có giấu giếm, các người, các người vì sao không tin tôi, anh ô ô anh......"
Là một người một khi dị năng hao hết thì sẽ khóc như hoa lê dính hạt mưa, Thích Miên tu luyện qua nhiều lần, nước mắt rơi thật đúng chỗ ngứa, vừa không làm người sinh ghét, cũng không gây ra chuyện không hiệu quả.
Giang Hành Chu kéo cô ra một bên nhỏ giọng an ủi, không khí vốn dĩ áp lực lập tức trở nên xấu hổ, thím Cầm liên thanh khuyên nhủ, Mậu cổ tử trừng mắt liếc lão Cách một cái, lão Cách không được tự nhiên mà dời tầm mắt đi.
Tổng cộng chín người, phân ra ngồi ở hai chiếc Minibus. Giang Hành Chu mang "trúc đao", ngồi cùng Thích Miên ở chiếc xe thứ hai, Thích Miên trước sau ra vẻ sợ hãi rụt rè dựa vào Giang Hành Chu.
Thiếu niên phía trước Mậu cổ tử quay đầu lại, nhiệt tình: "Tỷ tỷ chị đừng thương tâm, đám người kia là vậy đó, tính tình vừa xấu vừa hư, đối với ai cũng giống như thiếu tiền họ, không để ý tới bọn họ là được."
Thiếu niên bên cạnh kéo kéo cậu một chút, ý bảo đừng nói như vậy, Mậu cổ tử không để ý: "Em tên Dư Mậu, chị tên gì?"
Thích Miên ngượng ngùng mà cười một chút: "Vương Chúc, Chúc trong cháo loãng."
"Tên hay!" Dư Mậu tràn đầy cảm xúc, "Thật thích hợp với chị người đẹp như vậy! Em nói cho chị biết, vừa nhìn thấy chị còn tưởng chị là tiên nữ, giống như đi ra từ mấy bức họa, vừa thần tiên lại đẹp tuyệt vời! Khi còn nhỏ đọc mấy truyện tuyệt thế mỹ nhân đều có dáng dấp bộ dáng như chị."
Thích Miên: ......
Dư Mậu điên cuồng tâng bốc, trán Giang Hành Chu nhăn lại như cái hố: "Kêu, chị, dâu."
Theo bối phận của cậu nhỏ trong căn cứ, xác thật kêu chị dâu thì càng thích hợp.
Dư Mậu cười hì hì quay đầu nhìn anh: "Sao chú lại nói vậy, nếu kêu thím thì thật không xứng với tuổi của chị nha!"
Giang Hành Chu: ......
Cho nên cậu kêu tôi là chú thì xứng???
Trán Giang Hành Chu lại nổi lên một cái hố.
Thích Miên nhếch miệng cười: "Tôi vừa mới gia nhập tiểu đội chúng ta, không biết được nhiều người. Cậu có biết gì nhiều hơn không? Có thể giới thiệu cho tôi một chút đi, tôi nghĩ quen thuộc một chút thì sẽ không có không thích tôi như vậy."
"Ai sẽ không thích chị!" Dư Mậu không chút do dự phản bác, "Bọn họ đức hạnh đó à, lúc nào cũng muốn tranh cao thấp với người khác, muốn so với người khác lợi hại hơn."
Nhỏ giọng hàn huyên với Dư Mậu một đường, từ trong miệng cậu, Thích Miên đã hiểu biết chút ít được dị năng của mấy người kia.
Người mắt tam giác, vừa gặp đã chọc ghẹo Thích Miên là A Lương, song hệ kim thổ.
Mày rậm mắt lạnh, muốn đánh với Thích Miên một trận là lão Cách, song hệ lực lượng và tốc độ.
Thím Cầm là hệ chữa bệnh, đồng thời tay phải có thể biến thành lưỡi dao kim loại.
Dư Mậu chính mình là hệ súng ống. Bạn cậu, thiếu niên kia là hệ phụ trợ, tinh thần lực có thể nhìn tới tình huống một khu vực nhất định và hoạt động của các loại quái vật trong khu vực đó, thật là một bản đồ sống.
Người cao cao có dị năng gì Dư Mậu không rõ ràng, nhưng nghe nói là tay đấm đệ nhất của Khỉ ốm.
Thích Miên đang muốn hỏi lại có biết dị năng của Khỉ ốm hay không, xe đã dừng lại, chín người lục tục xuống xe, nguyên lai phía trước có sạt lở đất, con đường đã không còn đi được.
"Chỉ có thể đi bộ qua, qua đỉnh núi này chính là kho lúa." Khỉ ốm chỉ vào một sườn núi nhỏ phía trước, "Nghị cổ tử, trên núi có thứ gì?"
Đôi mắt thiếu niên bản đồ biến thành màu nâu ánh kim nhàn nhạt, trước mắt dường như phủ một lớp sương mù trắng, một lát sau, cậu lau cái trán chảy đầy mồ hôi: "Có ba con dị chủng cấp một, còn có một ít thây ma. Không có gì uy hiếp."
"Vậy xuất phát."
Khỉ ốm thét to một tiếng, một hàng chín người cùng nhau đi về hướng đường nhỏ lên núi. Lão Cách và A Lương dẫn đường, tốc độ thật nhanh, hai người phân công hợp tác, nhanh chóng diệt đi ba con dị chủng ẩn nấp ở sườn núi, tinh hạch thu nạp được đều ném cho Khỉ ốm.
"Sau khi trở về chúng ta dựa theo công lao mà phân phối." Khỉ ốm giải thích, "Như vậy được chứ? Thím Cầm, tiểu Chu?"
"Có thể có thể." Thím Cầm thẩm nói vội, cười cộc lốc.
Giang Hành Chu yên lặng gật đầu, hai người họ đi ở phía sau đội ngũ, cuối cùng là Dư Mậu, quanh thân đủ loại đạn bay tán loạn, theo cậu nói là để bảo vệ chị gái rụt rè.
Lĩnh Nam địa hình kỳ lạ, từ lúc bọn họ xuống xe nhìn thấy sườn núi giống như không lớn, trên thực tế phía sau còn chạy dài thêm hai ba đỉnh núi. Đi vòng qua hết là đã đến buổi chiều.
Phía dưới triền núi là kho lúa, kiến trúc hình tròn, tường đá hoa cương màu trắng, diện tích khá lớn. Khỉ ốm nhìn về phía thiếu niên bản đồ, cậu nhỏ lại lần nữa phát động dị năng, tỉ mỉ tra xét kho lúa cùng vùng phụ cận: "Kho lúc giống như không có đồ vật gì, từ từ..."
Cậu hít hà một hơi: "Rất nhiều, rất nhiều...... Ít nhất mười mấy con dị chủng cấp một và thây ma biến dị, còn chen đầy thây ma!"
Khỉ ốm nhíu mày: "Mười mấy con? Sao có thể, trước mạt thế nơi này đã hẻo lánh ít dấu chân người, ngay cả nếu động vật ở vùng phụ cận nhiều, cũng không có đạo lý dị biến ra nhiều dị chủng như vậy, còn đều tập trung ở trong một phòng."
Dư Mậu thuận miệng trả lời: "Vùng gần đây không phải có một khu dân cư rất lớn sao, không chừng đều muốn lấy đồ ăn ở đây."
Xác thật có khả năng này.
Cậu lại lẩm bẩm: "Cửa kho lúa bị khóa, bên trong có một người bị cắn không phát hiện, một buổi tối là có thể làm cho cả kho hàng đầy người biến thành quái vật. Chính là quái vật dưỡng quái vật, giống như dưỡng cổ, không biết có biến ra cái gì rất lợi hại hay không......"
Khỉ ốm: "Đi, đi xuống nhìn xem, kho lúa này chúng ta nhất định phải được."
Chín người chậm rãi trượt xuống triền núi chênh vênh, Thích Miên nhìn kho lúa xa xa yên lặng đến kỳ cục, nhẹ nhàng nắm chặt tay Giang Hành Chu.
Khỉ ốm kêu A Lương đào một cái hố thật lớn bên ngoài kho lúa, đôi tay A Lương ấn trên mặt đất, mặt đất phồng lên, rạn nứt, bên dưới lộ ra rất nhiều tảng đất đá bén nhọn hướng về phía trước.
"Lão Cách, ông phụ trách dụ dỗ thây ma, Mậu cổ tử yểm hộ lão Cách, Nghị cổ tử đề phòng bị đánh lén, những người khác tiếp ứng lão Cách, xử lý sạch đám dị chủng xông tới."
Mấy người dựa theo phân phó sắp xếp vào chỗ, thây ma bên trong ngửi được mùi người sống, bắt đầu va chạm vào cửa kim loại. Ánh mắt Thích Miên dừng lại thật lâu ở cửa sổ chỗ mấy quạt thông gió trên nóc kho lúa, nơi đó vươn ra vài đóa hoa trắng nhỏ.
"Chuẩn bị!" Khỉ ốm một tiếng thét lên, ra lệnh, "Động thủ!"
A Lương song hệ kim thổ thao tác cửa kim loại, cửa đột nhiên mở ra, lão Cách dùng lực lượng và tốc độ vọt tới chỗ chúng, thân hình vừa xẹt qua, lại có vài con thây ma tốc độ cực nhanh, cơ hồ bắt được ông ta.
Một số viên đạn gào thét xuyên qua đầu mấy thây ma, có một viên hơi chút thiếu chính xác chỉ tước đi gần phần đầu của một con. Lão Cách nín thở, quay đầu lại đấm ra một quyền, đánh bay con thây ma này, đám thây ma phía sau bị thân thể con này chặn lại, tốc độ chậm lại ngay lập tức.
Lão cách nhảy qua hố sâu, đa số thây ma bình thường bị ngã xuống hố, bị đám đất đá bén nhọn dưới hố hoặc đâm xuyên hoặc không thể động đậy. Cũng có một phần thây ma biến dị hoặc dị chủng nhảy lên được, vọt tới trước mặt mấy người.
Khỉ ốm, Thích Miên, Giang Hành Chu ba người "hệ Lực lượng", cộng thêm thím Cầm tay phải đã hóa thành lưỡi dao kim loại cùng động thủ, vây thiếu niên bản đồ vào giữa. Nghị cổ tử nhanh chóng thông báo tình huống thây ma, trán không ngừng toát ra mồ hôi lạnh.
Phối hợp với nhau cũng coi như đâu vào đấy, chín người dọn sạch thây ma đến lúc chạng vạng, thây ma trong kho lúa bị hấp dẫn đi ra, đều bị gϊếŧ sạch sẽ. Thích Miên nhìn về phía cao kều, hắn cũng bày ra một ít dị năng lực lượng và tốc độ, nhưng nếu hắn giống như Thích Miên và Giang Hành Chu sắp lên tới cấp hai, chỉ cần dựa vào sức mạnh cũng có thể đạt tới trình độ này.
Mười mấy tinh hạch dị chủng đều bị mổ ra, được Khỉ ốm thu thập cả.
Từ bên ngoài cũng có thể nhìn đến, bên trong kho lúa trống không, không có cái gì nữa.
Khỉ ốm nhẹ nhàng thở ra: "Bảo trì cảnh giới, đi xuống nhìn xem, nếu không thành vấn đề đêm nay ở chỗ này qua đêm."
Thích Miên lại lần nữa nắm chặt tay Giang Hành Chu, A Lương trêu đùa: "Cô vợ nhỏ này thật không rời khỏi được người đàn ông của mình hay sao?"
Không khí bị câu nói đùa này mà sinh động lên hẳn, ngay cả mặt lão Cách cũng mang theo ý cười, Thích Miên lại lần nữa mặt đỏ lên rúc ra phía sau Giang Hành Chu, dán lên lưng anh lặng lẽ viết vài chữ.
Chín người đi vào kho lúa, lạch cạch mở đèn pin lên. Thích Miên nhìn chung quanh, từ bên ngoài nhìn không thấy rõ lắm nhưng từ bên trong nhìn ra bên ngoài thì thấy, đây là một toàn kiến trúc khổng lồ.
"An toàn." Khỉ ốm nhẹ nhàng thở ra, "A Lương đóng cửa, đêm nay nghỉ ngơi cho thật tốt......"
"A!" Tiếng kêu thảm thiết của Nghị cổ tử đánh vỡ không khí an bình.
Cậu kêu thảm thiết một tiếng, che lại đôi mắt lảo đảo lui về phía sau, máu không ngừng trào ra từ giữa khe hở giữa những ngón tay: "Còn có dị chủng hệ tinh thần cấp hai, nó phát hiện ra tôi!"
Như trả lời cho lời cậu, trên vách tường kho lúa chậm rãi bò ra mấy cái xúc tua thật dài, đầu nhọn xúc tua mọc ra những nụ hoa yêu dã màu trắng, mấy nụ hoa từ từ mở ra, nụ hoa vàng nhạt đón gió run nhè nhẹ, cuối cùng chậm rãi chuyển hướng về phía bọn họ.
"Đề phòng!" Khỉ ốm hô to.
Mấy người đồng thời vận khởi dị năng, che chở Nghị cổ tử bị thương, đóa hoa kia lại không công kích, tựa hồ phát hiện được bọn họ thật khẩn trương, nó treo trên vách tường, mảnh mai run rẩy mà phát ra tiếng cười vụn vặt: "Hì hì... Ngon, ăn..."
"Cứu......!"
Mấy người đứng vây bên ngoài, sau lưng bất chợt trống không, Nghị cổ tử kêu một tiếng rồi trong nháy mắt biến mất, có chất lỏng ào ào nhỏ giọt lên trên người mấy người, tám người tụ ở bên nhau đồng thời nhảy bật lên.
Đèn pin lắc lư, treo cao giữa không trung, Nghị cổ tử đã bị đóa hoa màu trắng ăn luôn hơn phân nửa, còn phát ra tiếng nhấm nuốt kẽo kẹt, tựa hồ thưởng thức mỹ vị.
"Đánh!" Hốc mắt Dư Mậu trong nháy mắt đỏ lên, loạt đạn trút xuống đóa hoa, miệng đóa hoa mở to ra, cắn nuốt toàn bộ đám đạn!
Mấy người đồng thời hợp lực ngăn cản đóa hoa bay tới, nó nhìn như mềm mại, lại đao thương bất nhập, còn có cành hoa thon dài cũng vươn tới.
Đèn pin sớm đã bị rơi tứ tung trên mặt đất, phạm vi tầm nhìn hữu hạn, tám người đã bị đánh tan tác các nơi. Thích Miên lục tục nghe được A Lương, thím Cầm và Dư Mậu kêu thảm thiết.
Thích Miên quay cuồng trên mặt đất tránh thoát cành hoa xoắc tới, giọng Khỉ ốm vang lên: "Coi chừng phía sau!"
Thích Miên xoay người, chỉ thấy một nụ hoa thật lớn trước mặt cô mở to ra, một luồng khí khó có thể hình dung được ập tới.
Sau lưng cô bị một chân đạp thật hung hăng, thân thể không chịu khống chế mà bay về phía nụ hoa, đèn pin trong chớp mắt chiếu ra mặt Khỉ ốm cười dữ tợn: "Đi tìm chết đi!"
Tiếng cười hắn còn chưa kết thúc, phía sau lại bị một thân ảnh cao lớn bao phủ.
"Vậy sao?" Giọng nam nặng nề quỷ mị vang lên bên tai hắn, "Đụng đến người của tôi, hỏi qua tôi đã đồng ý sao?"