- Trang chủ
- Tiểu Hỗn Đản Vs Đại Tổng Giám Đốc
- Chương 32
Tác giả: Ngô Đồng Tiểu Phong
“Không giống, thật sự không phải vị này." Ngôn Hằng cau mày nhìn Thiệu Đường.
Từ lúc nói chị mình thích ăn kẹo bọc đường, mỗi ngày đều bị Thiệu Đường kéo đi thử, khiến cho bây giờ ăn cái gì cũng cảm thấy rất ngọt.
“Còn không giống?” Chưa từ bỏ ý định, Thiệu Đường hỏi.
“Thật sự không! Cái này rất ngọt, hơn nữa vị sữa cũng rất nặng!” Ngôn Hằng khó nuốt nói.
“Được rồi cám ơn cậu! Tôi làm lại.” Thiệu Đường chưa từ bỏ.
“Không phải chứ, đại tỷ a cô còn muốn làm nữa?” Ngôn Hằng thực sự rất bội phục tính nhẫn nại của cô, vì một cô gái thử làm bánh không dưới ba mươi lần. Thật không biết khi nào mới có thể gặp một người như vậy.
“Đúng.” Thiệu Đường khẳng định.
“Tôi ăn xong rồi! Cô tiếp tục thử đi, tôi về công ty trước, bằng không chị tôi cắt đầu tôi a.” Ngôn Hằng vui đùa.
“Được, chào! Cám ơn cậu nha.” Thiệu Đường đối với Ngôn Hằng nói. Thôi về làm tiếp! Tôi không tin là không tìm ra được hương vị đó.
“Em lại đi đâu vậy? Sao nãy tìm không thấy em?” Ngôn Nặc xuất hiện trước mặt em trai hỏi.
“Không có, có bạn tìm em."
“Em nói cái này rất nhiều lần rồi, không cần cùng bọn công tử phá của kia quá thân.” Tuy rằng người làm kinh doanh cần phải có một chút quen biết nhưng không được quá thân thiết.
“Em không có đi cùng bọn họ.” Ngôn Hằng chỉ nhỏ giọng giải thích chứ không nói ra Thiệu Đường.
“Quên đi, em lớn rồi, tự mình suy nghĩ đi." Ngôn Nặc không hỏi nữa.
“Haiz..” Ngôn Hẳng yên tâm thở ra một hơi.
“Em mới ăn cái gì?”
“Có ăn cái gì đâu.” Chị mình khứu giác tốt quá.
"Buổi tối tan sở tới tìm chị! Thương lượng chuyện của công ty.” Vì thu mua công ty kia đã lấy hết biết bao nhiêu sức lực tinh thần của tôi.
“Được, em ra ngoài trước."
“Ừ.” Ngôn Nặc nhìn em trai sau khi rời khỏi phòng, không biết vì sao nghe được hơi thở của cô ta.
Sau ngày ở quán bar tới giờ không có gặp qua cô ta, chẳng lẽ sợ mình sao?
Thiệu Hiền đi qua phòng bếp thấy được khá kinh ngạc, không giống như bình thường! Có nghe Thiệu Phong nói Thiệu Đường làm kẹo, bản thân không tin nên đi tìm. Không nghĩ tới là thật.
“Gần đây không thấy cậu, đừng nói là luôn ở đây nha.” Thiệu Hiền nhìn Thiệu Đường.
“Cậu tới mà không có tiếng động a." Thiệu Đường vỗ ngực vì bị Thiệu Hiền làm giật mình.
“Tại cậu tập trung quá thôi! Đang làm cái gì vậy?”
“Cậu làm kẹo đường! Tôi nếm thử." Thiệu Hiền lấy một miếng bỏ vào miệng.
“Thế nào?” Thiệu Đường chưa tự mình thử.
“Cũng được! Tôi muốn ăn nữa." Thiệu Hiền tuy không thích đồ ngọt nhưng cái Đường làm cũng ngon a.
“Thật sự ngon?” Thiệu Đường nghe Thiệu Hiền nói liền tự mình thưởng thức.
“Mà cậu ăn một miếng đó thôi, không cho cậu ăn nữa.” Thiệu Đường đem giấu đi.
“Nhỏ mọn quá." Thiệu Hiền bất mãn.
“Hắc hắc, cậu chờ đi! Cậu đã ăn của tôi vậy giúp tôi gói lại." Thiệu Đường lấy ra giấy gói kẹo có chữ love.
“Ai may mắn vậy?” Lần đầu tiên thấy Thiệu Đường lãng mạn vậy.
“Cậu nghĩ là ai?” Thiệu Đường không ngẩng đầu lên mà hỏi.
“Dùng ngón chân thì tôi cũng đoán ra được là đại tiểu thư điêu ngoa kia.” Thiệu Hiền không hề nghĩ đã nói.
“Biết còn cố hỏi tôi!!!!!!”
“Tôi chỉ muốn xác nhận thôi."
“Thôi tôi có việc đi đây! Chào cậu.” Thiệu Đường từ cô nhi viện tiến thẳng đến công ty.
Thời điểm vào công ty của cô, Thiệu Đường không có trực tiếp đi tìm Ngôn Nặc mà qua văn phòng của Ngôn Hằng. Nghe thấy hắn nói là hương vị giống nên mới dám đi tìm Ngôn Nặc, mà tới nơi lại bị thư kí chặn lại! Sống chết cũng không cho Thiệu Đường đi vào.
“Cô không hỏi sao biết cô ấy không muốn gặp tôi?”
“Chỉ biết là cô không vào được.” Ngôn Hằng xuất hiện lúc nào không hay.
“Quản lí Ngôn."
“Ân, tôi mang cô ta đến! Ngôn tổng tìm cô ta có việc, cho cô ta vào đi."
“Vậy cô vào đi." Thư kí thấy Ngôn thiếu gia đành phải cho vào.
“Cám ơn.” Thiệu Đường cảm kích.
“Cốc cốc"
“Mời vào.” Ngôn Nặc buông bút.
“Sao cô lại tới đây?"
“Lần trước tôi có nói theo đuổi cô."
“Ách” Ngôn Nặc không nghĩ tới là cô ấy có nói lời này.
“Ha ha! Mời cô ăn kẹo.” Thiệu Đường lấy ra đưa cho Ngôn Nặc.
“Kẹo? Vì sao đột nhiên mời tôi ăn." Ngôn Nặc phát hiện trong hộp có chữ love you.
“Ăn thử đi! Cũng ngon lắm a.” Thiệu Đường thấy Ngôn Nặc chỉ nhìn chứ không có ăn.
“Được!” Ngôn Nặc chậm rãi lấy giấy gói ra, chậm rãi bỏ vào miệng.
Một bên Thiệu Đường nhìn động tác của Ngôn Nặc, cảm giác cô ấy thực đẹp.
“Thế nào? Ngon không?” Thiệu Đường chờ mong.
“Cô mua ở đâu?” Ngôn Nặc tìm loại kẹo này thực lâu, nhưng vẫn không tìm được, đến hôm nay lại được thưởng thức hương vị này.
“Tôi, tôi! Chính tôi làm." Thiệu Đường gãi đầu.
“Cái gì? Cô làm? Như thế nào cô biết?” Làm sao cô ấy biết loại này mà làm.
“Ha ha….sau này tôi nói cho cô biết! Cô tan sở chưa?”
“Cũng tới giờ, sao?”
“Theo giúp tôi mua di động được không?” Thiệu Đường xấu hổ nói.
“Được, cô cho tôi ăn kẹo nên tôi giúp cô." Cô ấy không phải đang có di động bảo bối sao? (Lấy cớ a, lấy cớ. Cho kẹo là đi à, vậy chắc ta có 1 tủ ngiu.)
“Cám ơn cô nha."