Tác giả: Ngô Đồng Tiểu Phong
Thiệu Đường trở lại cô nhi viện liền thay quần áo rồi đi làm. Vừa tới nơi đã thấy Lí Hàm đang ngồi bên trong.
“Hôm nay đại lười biếng đi làm sớm?” Thiệu Đường ghé vào quầy tính tiền nhìn Lí Hàm
“Có gì vui vậy?” Thiệu Đường nhìn Lí Hàm.
“Hồi nãy cô không tới sớm hơn tí sẽ có trò hay để xem." “Điền Mật đâu?”
“Sao lại hỏi tôi?” Thiệu Đường vô tâm trả lời.
“Hèn gì! Khó trách.”
“Như thế nào khó trách?”
“Tôi mới mở cửa hàng đã thấy cô ta ngồi xổm ôm mặt khóc. Tôi có hỏi? Cô ta nói cô không cần cô ấy nữa?” Lí Hàm nhớ tới bộ dáng của Điền Mật có chút thương cảm.
“Cô đừng nói trải qua nhiều chuyện như vậy, bây giờ cô lại muốn quản tôi ha?”
“Tôi cần gì phải quản cô! Tôi không có nhiều chuyện đến vậy! Thay vì quản cô tôi đi ăn sướng hơn?” Lí Hàm tức giận nói.
“Vậy là tốt rồi.” Thiệu Đường an tâm.
Hôm nay sau khi Thiệu Đường đóng cửa liền trở về cô nhi viện, nhưng trời xui để cô gặp oan gia.
“Bạn trai cô sao?” Thiệu Đường nhìn người đứng cạnh Ngôn Nặc.
“Phải thì sao. Ít ra so với cô có….”
“Sao, so với tôi có cái gì?”Thiệu Đường tò mò hỏi.
“So với cô cái gì cũng tốt hơn, có dáng nam nhân hơn, có nhiều cái khác nữa, nhưng dù sao cũng tốt hơn cô.” Ngôn Nặc thân thiết kéo Trương Ba lại. (Thấy đoạn đối thoại này đầu óc đen tối của ta lại hoạt động a...haha thiệt tình)
“Tôi thấy so với hắn tôi tốt hơn đó, ít ra tôi cũng lưu manh hơn.” Thiệu Đường cười nhếch môi.
“Tôi mặc kệ cô, đừng phiền chúng tôi đi dạo phố!”
“Nặc, cô ta là ai?” Trương Ba khó chịu, Ngôn Nặc đã cùng cô ta nói chuyện cũng lâu.
“Chỉ là tên côn đồ, lưu manh, không cần phải quan tâm cô ta làm gì?” Ngôn Nặc hừ một tiếng kéo Trương Ba đi. Lúc đi còn lấy giày cao gót giẫm lên chân Thiệu Đường.
“A, đau.” Thiệu Đường kêu đau ôm chân nhìn Ngôn Nặc.
“Cô cũng biết đau à, xin lỗi tôi không thấy.” Ngôn Nặc giả vờ nói.
“Cô…Thôi quên đi coi như tôi bị chó cắn.” Thiệu Đường cau mày.
“Cô nói ai là chó.” Nghe Thiệu Đường nói như vậy Ngôn Nặc thực bất mãn, bỏ lại Trương Ba trừng mắt nhìn Thiệu Đường.
“Người nào trả lời tôi thì là chó đó.”
“Nặc, chúng ta đi thôi, đối với loại côn đồ này không cần phải giận." Trương Ba lôi kéo Ngôn Nặc đi.
“Hừ, tôi là lưu manh đấy thì sao? Các người ngoài mặt thì ra vẻ thực chất bên trong cũng giống như tôi thôi.” Thiệu Đường nổi giận không quản nơi đây đang là trên đường phố.
“Cô đừng được đằng chân lên đằng đầu.” Trương Ba lên tiếng nhìn Thiệu Đường.
“Thì sao? Anh muốn dùng vũ lực a?” Thiệu Đường hơi sợ.
“Cô tưởng tôi không dám?” Trương Ba buông mấy túi xách xuống nhìn Thiệu Đường.
“Anh đừng tưởng anh như vậy tôi sẽ sợ nha.”
“Quên đi, Ba, đừng làm bậy!” Ngôn Nặc nhìn Trương Ba lửa giận đã bốc muốn cháy đầu.
“Anh dám đụng cô ấy thử xem.” Thiệu Đường nghe thấy âm thanh quen thuộc, ngẩng đầu lên thì thấy Thiệu Văn.
“Thiệu Văn, không phải chuyện của anh, anh đừng quản.” Thiệu Văn với Trương Ba hình như có quen biết.
“Tôi nhất định quản thì sao?” Thiệu Văn kéo Thiệu Đường qua.
“Anh, tôi cảnh cáo anh, đừng nhiều chuyện, bạn tôi cũng đánh đấy." Trương Ba cảnh cáo.
“Bạn bè? Hắn là bạn cậu?” Thiệu Đường ngạc nhiên.
“Ân, hắn là bạn bè trên thương trường, với lại cũng là bạn trai của Ngôn Nặc nên thường cùng tôi đi ăn."
“Thực nhìn không ra nha."
“Nặc, cô ta là bạn của Thiệu Văn?” Trương Ba quay sang hỏi.
“Ân, bạn của lưu manh thì cũng là lưu manh.” Ở trong mắt Ngôn Nặc, Thiệu Văn cũng giống như Thiệu Đường.
“Nặc đừng nói như thế.” Tuyết Nhu sợ nếu nói nữa thì nhất định có đánh nhau.
“Tuyết Nhu, em chỉ nói điều đúng, chị cùng kẻ nghèo hèn như hắn quen nhau em còn chưa nói, hơn nữa bây giờ còn giở thói côn đồ.”
“Ngôn Nặc cô đừng quá đáng.” Thiệu Văn lớn tiếng.
“Tôi chỉ nói sự thật. Nếu không có Tuyết Nhu anh nghĩ anh có thể lên chức sao?” Ngôn Nặc khiêu khích Thiệu Văn.
“Từ chức! Ngày mai tôi sẽ nộp đơn từ chức.” Nói xong kéo Thiệu Đường đi “Đường! chúng ta đi.”
“Cậu đừng kích động!” Thiệu Đường không ngờ Thiệu Văn lại xúc động đến vậy.
“Tôi không có, tôi muốn từ chức từ sớm rồi." Trả lời Thiệu Đường rồi quay hướng Tuyết Nhu nói “Có gì tối về chúng ta nói chuyện sau.” rồi quay đi.
Trương Ba xong chuyện rủ Tuyết Nhu đi uống nước nhưng lại không để ý biểu tình không vui của Tuyết Nhu.
“Không cần đâu, tôi về trước." Vương Tuyết Nhu bắt một chiếc taxi đi.