Tác giả: Ngô Đồng Tiểu Phong
“Hừ. anh cũng biết sẽ liên luỵ ông nội Trương, nếu lúc trước ông nội không có giúp chúng tôi thì sẽ không có chuyện tôi giúp anh nhiều lần thế này?” Thiệu Đường nhìn sang hắn.
“Ha ha, đã làm phiền cô rồi.” Trương Hưng cầm tiền hai mắt sáng rỡ.
“Anh thật là!” Thiệu Đường tức giận liền móc ra mấy trăm đưa cho Trương Hưng.
“Thật nhiều a!” Cầm tiền xong Trương Hưng chẳng thèm để ý đến Thiệu Đường.
“Thực cám ơn cô a! Khi nào có tiền tôi nhất định sẽ trả lại cho cô.”
Nhìn hắn rời đi Thiệu Đường mới nhớ đến sự có mặt của Ngôn Nặc. Vừa quay lại đã thấy cô ta đứng nhìn mình từ phía sau.
“Thực ngu ngốc.” Ngôn Nặc chỉ nói một câu rồi tiếp tục thử quần áo.
“Cô nói gì thế?” Thiệu Đường không rõ ý của Ngôn Nặc.
“Biết rõ người ta sẽ không trả lại tiền, vậy mà vẫn cho mượn. Thế thì không ngốc chứ là gì?” Ngôn Nặc là người làm kinh doanh lúc nào cũng tính toán.
“Tôi ngốc nhưng nếu Trương Hưng không có tiền trả cho đám người kia thì hắn không xong a! Chẳng lẽ hắn là bạn tôi, tôi thấy chết mà không cứu ” Thiệu Đường bất mãn chính mình nói ra.
“Cô có thể giúp nhưng sức người có hạn, cô cũng không phải lần đâu cho hắn mượn, nhiều lần không trả lại cho cho cô. Hắn sẽ không có tiền trả cho cô đâu a, vậy mà cô vẫn tiếp tục giúp hắn. Chỉ có ngu ngốc mới làm ra những chuyện như vậy.” Ngôn Nặc nói với vẻ khinh thường.
“Cô… quên đi, những chuyện như thế này đại tiểu thư như cô ngày ăn no ba bữa thì làm sao hiểu.” Thiệu Đường lấy vớ da đưa cho Ngôn Nặc với ý muốn nói nếu có thêm cái này thì nhìn Ngôn Nặc sẽ đẹp hơn a.
“Tôi không biết, tôi chỉ biết con người thường chỉ biết lợi cho bản thân mình thôi.” Ngôn Nặc lấy tất chân tiếp tục đi vào phòng thay đồ.
“Đã thử nữa ngày trời, cô gói mấy cái này lại cho tôi đi.” Ngôn Nặc thấy lời Thiệu Đường cũng không phải không đúng tý nào.
“Được.” Thiệu Đường nhanh nhẹn giúp cô gói đồ.
“Cám ơn, trả tiền mặt hay là thẻ?”
“Trả thẻ đi.” Ngôn Nặc đưa ra thẻ của mình.
“Ân, hiện tại cô đang được giảm giá, cô chỉ phải đưa tôi mười ngàn ba trăm.” Thiệu Đường đem thẻ đưa lại cho Ngôn Nặc.
“Giảm giá.” Ngôn Nặc lần đầu tiên nghe người khác nói mình được giảm giá.
“Đúng vậy, cô mua hơn mười ngàn nên được giảm giá.” Thiệu Đường sờ gáy không hiểu sao chủ động giúp cô ta, bình thường chỉ có bạn bè thân thiết thì mới được giảm giá.
“Thì ra là vậy!” Ngôn Nặc gật đầu lấy đống quần áo rồi rời đi.
“Hoan nghênh lần sau quay lại.” Thiệu Đường lễ phép chào.
“Đường, đại tiểu thư khó hầu hạ a!” Lí Hàm nhìn Ngôn Nặc ra xe rồi mới nói.
“Ừh, cô đã tiếp xong rồi sao?”
“Đã xong đâu có chậm như cô, đã vậy tôi còn được tiền nữa.”
“Ân, thôi cũng tới giờ tan ca rồi về thôi.” Thiệu Đường chuẩn bị đi về.
=== ===
“Thiệu Đường, sao cậu còn quen cô ta?” Thiệu Phong nhân lúc Điền Mật đi toilet hướng Thiệu Đường hỏi, cùng lúc đem li rượu cho Thiệu Đường.
“Không cần cậu quản.” Thiệu Đường đang nghĩ tới biện pháp để chia tay nhưng vẫn chưa có cái lí do.
“ Ha ha, đến Thiệu Hiền cũng từng đổi rất nhiều cô gái a, cậu như thế nào vẫn chưa đổi!”
“Hắc hắc, đừng nói tôi, Thiệu Phong cậu chưa từng quen ai, tôi đang nghĩ cậu có vấn đề về giới tính đó!” Thiệu Đường phản bác lại Thiệu Phong nói.
“Sao có thể như vậy, đừng nói lung tung chứ, tôi thực rất bình thường.” Thiệu Phong uỷ khuất nhìn Thiệu Đường.
“Vậy ý cậu là tôi không bình thường?” Thiệu Đường hỏi ngược lại.
“Các người nói về cái gì mà vui vậy?” Điền Mật không ngờ người yêu mình đang muốn chia tay đâu.
“Không có gì.”
Trên giường khách sạn có hai người đang abc xyz nhau. Sau hồi cao trào Điền Mật cũng đi vào giấc ngủ, Thiệu Đường nhìn người đang ngủ say liền tiến vào nhà tắm.
Tắm rửa xong Thiệu Đường lấy áo khoác rồi chuẩn bị rời khỏi. Trước khi đi hôn lên trán Điền Mật thì thầm “ Gặp lại sau! Àh không phải, hi vọng là đừng gặp lại!” Hôn xong Thiệu Đường liền quay người rời đi.