Tác giả: Ngô Đồng Tiểu Phong
Nằm trên giường ở cô nhi viện, Thiệu Đường nghĩ lại lúc vừa rồi, không hiểu vì sao cô ta lại phẫn nộ. Hay do bản tính của đại tiểu thư kia là vậy rồi.
Trước kia mẹ nuôi có nói với tôi rằng ta nên biết khoảng cách giữa ghét, hận hay yêu một người. Bởi vì lễ phép cũng không nên nhìn một người quá ba giây. Vì thế cho nên tôi chưa từng nhìn ai đó quá ba giây nhưng vừa rồi lúc ở trên đường, tôi cũng không biết là đã nhìn cô ấy bao lâu, có thể đã vượt quá ba giây!
--- ------ --------
“Bộ phim vừa rồi thực kích thích.” Trương Ba nắm tay Ngôn Nặc nói về bộ phim khoa học viễn tưởng mới vừa xem, hoàn toàn không để ý đến biểu tình hiện tại của Ngôn Nặc.
“Ân, tuyệt vời!” Ngôn Nặc lúc trong rạp mơ mơ màng màng mà ngủ căn bản là không để ý màn ảnh đang chiếu cái gì.
“Em có đói bụng không? Chúng ta đi ăn cơm đi! Anh biết có một nhà hàng Pháp rất nổi tiếng chúng ta cùng đi ăn thử nha.” Lúc này Trương Ba đã hoàn toàn quên Ngôn Nặc không thích đồ ăn Pháp.
“Được! Anh làm chủ là được.” Chẳng lẽ anh ấy quên mình không thích ăn đồ ăn Pháp sao?
“Nặc! Sao vậy hôm nay em không được vui?” Lúc rời khỏi nhà hàng Trương Ba mới để ý biểu hiện không vui của Ngôn Nặc.
“Không có, em muốn về nhà, đưa em về đi.” Ngôn Nặc không biết tự bao giờ quan hệ của hai người đã thay đổi làm cho chính mình không thể nắm giữ, cô chán ghét loại cảm giác này.
“Được, anh đưa em về nhà sáng mai lại rước em?”
“Không cần đâu, xe của Tuyết Nhu bị hư rồi nên em phải lấy xe đưa chị ấy tới công ty cùng.” Ngôn Nặc cự tuyệt.
“Sao?” Trương Ba phản ứng lại một chút.
----
“Đã về? Đi chơi vui không?” Vương Tuyết Nhu nhìn Trương Ba chở Ngôn Nặc về liền trêu ghẹo.
“Cũng được.” Ngôn Nặc trầm giọng trả lời.
“Em sao vậy? Không vui sao?”
“Không có a.” Ngôn Nặc thả túi xách xuống tiến tới tủ lạnh lấy nước uống rồi lại sô pha ngồi xuống.
“Thật sự không có?” Tuyết Nhu không tin trừng mắt hỏi.
“Vâng, kỳ thật em cảm giác anh ấy đã thay đổi làm cảm giác của em đối với anh ấy cũng đổi.” Ngôn Nặc nghĩ sau khi mình đi công tác về thì cảm giác được Trương Ba đã thay đổi? Hay là bản thân mình đã đổi chứ không phải anh ấy?
“Sao! Các em quen nhau cũng lâu rồi mà.”
“Đúng, tính đến giờ cũng được bảy năm rồi.”
“Dù sao cũng quen đến bảy năm rồi em cũng nên làm cái gì đi! Em suy nghĩ tiếp đi chị đi tắm trước!” Vương Tuyết Nhu rời khỏi chỉ để lại Ngôn Nặc một mình ở sô pha.
----
“Thiệu Đường hôm nay cô bị cái gì mà sao ấn sai rất nhiều lần?” Lí Hàm phẫn nộ nhìn Thiệu Đường.
“Tôi cũng không rõ tôi làm sao nữa.” Thiệu Đường bất đắc dĩ nhìn tay mình, cũng chẳng hiểu vì sao nữa.
“Quên đi quên đi! Hôm nay sinh lý cô cũng không tốt lắm, tôi hôm nay có thể làm một mình. Cô về nghỉ ngơi đi!” Lí Hàm bất đắc dĩ nhìn Thiệu Đường.
“cám ơn cô nha.” Thiệu Đường cảm kích nhìn Lí Hàm.
Bước ra khỏi bệnh viện nhìn tay mình, bác sĩ nói là không có vấn đề gì nhưng vì cái gì tay vẫn run run vậy?
Thiệu Đường đi dạo xung quanh, chính mình đã lâu không đi dạo ở thành phố này! Trước giờ thường cùng Thiệu Phong làm việc hỗ trợ cho cô nhi viện những khi rãnh.
Đi thế nào lại đi đến một con đường náo nhiệt, nhìn đám người đang vui vẻ kia phát hiện chính mình hiện tại không vui giống như bọn họ.
Bỗng nhiên phát hiện trong chiếc xe xa xa có bóng dáng quen thuộc. Ngôn Nặc? Cô ấy như thế nào ở nơi này? Thiệu Đường đang tính tiến đến chào hỏi thì thấy có người đàn ông đang ôm cô ấy đỡ vào xe.
Thiệu Đường dừng bước liền quay trở về cô nhi viện xem mẹ nuôi có việc cần nhờ hay không! Nghĩ vậy liền quay bước về cô nhi viện.
--- ---
“Thiệu Văn! Tốc độ của cậu cũng khá nhanh nha.” Thiệu Phong đùa khi Thiệu Văn chuẩn bị dọn ra ở với Tuyết Nhu.
“Đúng rồi a! Tốc độ thực nhanh. Lúc cậu dẫn cô ấy đến giới thiệu với bọn tôi tới giờ mới có một tháng thì đã dọn ra ở chung.” Thiệu Hiền khoa trương nói.
“Kỳ thật chúng tôi đã quen nhau hai năm, gần đây mới tính mua nhà để kết hôn a.” Thiệu Văn vừa dọn đồ vừa giải thích, lại thấy mình thật có lỗi vì tới bây giờ mới nói rõ cho bọn họ, nhưng là mình với Tuyết Nhu mới quyết định mấy hôm trước, với mình cũng đủ tiền để có thể mua nhà.
“Văn, chúc mừng cậu! Khi nào thì kết hôn?” Thiệu Đường bình tĩnh hỏi.
“Chừng hai tháng sau, sau khi trang hoàng nhà cửa xong dọn vào ở thì đi đăng kí kết hôn.” Tuy Thiệu Đường bình tĩnh nhưng Thiệu Văn vẫn cảm thấy tia khó chịu cùng sự bất mãn của hai người kia.
Bọn họ bốn người cùng nhau lớn lên cùng nhau sống chung, chưa từng rời xa nhau. Nhưng lần này phải rời khỏi, rời đi nơi mình sinh trưởng hơn mười mấy năm.
“Ừh, khi nào làm tiệc mừng a?” Thiệu Đường không muốn hắn buồn nên vẫn bình tĩnh hỏi.
“Bất quá khi nào Tuyết Nhu xắp xếp xong, các cậu nhất định phải tới dự a! Các cậu không tới tôi sẽ không vui!”
“Tất nhiên phải đến rồi. Chúng ta giống như người thân của cậu sao có thể không đến.” Thiệu Hiền đáp.
“Tới giờ rồi, tôi phải đi rồi, không cần tặng quà cho tôi.”
“Bọn tôi cũng đâu tính tặng cho cậu.” Thiệu Hiền đứng lên bảo Thiệu Văn có thể đi.