Tác giả: Ngô Đồng Tiểu Phong
“Ai nha không ngờ con gái lại có thể mê con gái nha.” Lí Hàm nhìn người kia cùng túi lớn túi nhỏ rời khỏi cửa hàng rồi hướng tới Thiệu Đường mà cảm thán.
“Sao cô có thể nói như vậy?” Thiệu Đường không nhìn đến Lí Hàm ngu ngốc kia.
“Thiệu Đường buổi tối đi bar không?” Lí Hàm nói một cách thân thiết với Thiệu Đường nhưng xem ra là có ý đồ khác.
“Tôi xem chừng cô rủ tôi đi bar chủ yếu để gặp Thiệu Phong phải không?” Thiệu Đường vạch rõ bộ mặt của Lí Hàm.
“Không có thật mà! Tôi chỉ là lâu không đi nên hiện tại muốn thư giản thôi mà!” Lí Hàm buồn bực vì cái gì mà lúc nào Thiệu Đường cũng nhìn thấu nàng như thế?
“Thật! Tôi còn không biết cô sao? Lần nào cũng rủ tôi đi bar mà còn kêu tôi rủ thêm anh em tôi. Kỳ thật mỗi lần tới đó là cô chỉ nhìn mỗi Thiệu Phong đã vậy lúc Thiệu Phong uống rượu nhìn cô chỉ muốn nhào tới mà ôm hắn.” Đối với cô ấy, Thiệu Đường đã nói rõ dụng ý của mình. Ai kêu mỗi lần đi uống rượu mình đều bỏ Thiệu Đường lại mà đi xem Thiệu Phong biểu diễn.
“Chán ghét cô! Đừng nhanh như vậy vạch trần tôi.” Lí Hàm hướng Thiệu Đường đánh một cái.
“Đau, đau.” Thiệu Đường ôm chỗ bị đánh.
“Hừ, vậy cuối cùng cô có đi không?” Lí Hàm hâm doạ Thiệu Đường, nếu người khác nhìn vào còn tưởng là đánh nhau đó chứ.
“Đi! Tôi đi là được!”Thiệu Đường thực vất vả muốn thoát khỏi Lí Hàm.
“Ân, cô ngoan quá! Chụt!”Lí Hàm dùng sức ấn môi của mình xuống má Thiệu Đường, vừa chạy vừa cười nói “ha ha, Thiệu Đường cô gái bị hôn trộm nha.”
“Lần nào cũng dùng chiêu này với tôi! Cô như thế nào không chết đi.” Thiệu Đường căm giận đi vào nơi có tấm gương, bất đắc dĩ lấy khăn tay chùi đi vết son trên mặt.
Nhìn lại bản thân, Thiệu Đường cũng tự khâm phục mình, tất cả đồ đạc trên người đều là đồ miễn phí cũng vì nguyên lai cũng từng làm người mẫu. Tiền lương tất cả tôi có đều xài vào việc khác không phải tốn tiền mua quần áo..
Trong lúc đang thầm nghĩ, bả vai Thiệu Đường bị vỗ một cái.
“Ân?” Thiệu Đường xoay qua phát hiện Điền Mật cũng chính bạn gái hiện tại của cô đang đứng trước mặt mà bản thân lại không có chút phản ứng, làm cho cô ấy tức giận.
“Đường đang bận sao?” Điền Mật mỉm cười nhìn. (Trước khi Đường tỷ gặp đc Nặc tỷ thì Đường tỷ hơi trăng hoa tý. Hihi)
“Ân, sao em lại ở đây?” Thiệu Đường đứng dậy kéo ghế cho Điền Mật.
“Cô ấy nói các ngươi hôm nay đi “Màn đêm”! Nên em tới đây tìm Đường.” Điền Mật chỉ vào Lí Hàm đang cố tình trốn tránh.
“Ân? Mới đi làm về sao? Mới không thấy em vài ngày, tôi nhớ em lắm.” Thiệu Đường ôm Điền Mật làm người kia thấy nóng trong người nha.
“Chán ghét! Còn có người khác ở đây!” Điền Mật thẹn thùng.
“ Ha ha! Sợ cái gì! Em cứ coi cô ta như không khí là được rồi.” Thiệu Đường ngẩng đầu liếc về phía Lí Hàm.
“Này! Cô có ý gì sao có thể gọi tôi là không khí.” Lí Hàm nghe lén được, trong lúc nghe lời ngon tiếng ngọt của Thiệu Đường với Điền Mật lại lọt được âm thanh nói móc liền trở mặt.
“Cô không phải sắp đóng cửa sao, sao không chuẩn bị đi.” Mới bảy giờ thôi từ đây tới tám giờ vẫn còn thời gian để chuẩn bị mà, nhưng sao thời gian trôi chậm nga.
“Tôi cũng muốn đóng cửa sớm một chút nhưng quản lí qui định đúng tám giờ mới được đóng cửa.” Lí Hàm vừa rồi phẫn nộ mà quên mất phải đi gặp Thiệu Phong.
“Không có việc gì, cô đã đem Mật Nhi đến đây, tôi cũng không muốn lưu Mật Nhi tại nơi chán như vầy.” Thiệu Đường nắm nay Điền Mật. (Nói thật mỗi lần edit tới tên ng iu Đường tỷ là ta thấy t/g biết đặt tên ghê, nghe tên 2ng mà ngọt ngây nổi da gà. Hihi :D2)
“Thật sao? Nếu có chuyện gì cô chịu trách nhiệm nga” Lí Hàm vui vẻ nói.
“Được tôi chịu, đi thôi! Cô đóng cửa tôi gọi taxi.” Thiệu Đường nắm tay Điền Mật đi hướng cửa.
“Biết rồi, đồ nữ nhân keo kiệt.” Nói xong câu đó Lí Hàm thấy các cô đã sớm li khai, vội cầm chìa khoá ngăn kéo chạy theo.
Lúc đi vào “Màn đêm”, nơi đây đã có rất nhiều người. Rượu được đưa đến, Thiệu Hiền đứng từ xa gật đầu chào Thiệu Đường.
“Thiệu Đường cô ngồi nói chuyện tôi không phiền.” Lí Hàm nói rồi cũng bỏ đi.
“Đường hôm nay ngươi không được vui a?” Điền Mật dựa người Thiệu Đường hỏi.
“Không có! Làm sao vậy?”
“Vậy sao Đường….”
“Không có mà! Tôi có điện thoại tôi đi ra ngoài nghe.” Thiệu Đường cảm giác được di động trong người rung lên liền cắt lời Điền Mật.
“Này.” Thiệu Đường nhận điện thoại.
“Cậu đang ở đâu vậy Đường?” Thiệu Văn hỏi.
“Văn có chuyện gì tôi đang ở “Màn đêm”?”
Thiệu Văn hồ hởi “Nga, chúng tôi cũng đang tính đi tới đó, chờ tôi nga.”
“Ai a?” Điền Mật không vui.
“Bạn tôi, chút nữa sẽ tới.” Thiệu Đường không chịu nổi cô gái đang líu ríu bên tai.
“Ân! Đường đêm nay ngươi có dự tính gì không?” Điền Mật nhìn cô gái trước mặt, nghĩ trước kia chưa chính mình chưa thích qua con gái, giờ lại yêu thương cô ấy.
“Ân, buổi tối về cô nhi viện, mẹ nuôi có việc nhờ.” Thiệu Đường không kiên nhẫn trả lời.
“Đêm nay về với em không được sao?” Điền Mật hôn lên tóc Thiệu Đường. Đêm hôm đó sau khi cùng Thiệu Đường triền miên một hồi thì về sau Thiệu Đường ra sức khước từ.
“Không được, để lần khác đi! Tôi đi vệ sinh.” Thiệu Đường hướng WC đi tới. Trốn tránh lời của Điền Mật. Vì cô chưa bao giờ ngủ cùng người khác quá hai lần.Vượt qua hai lần liền chia tay mà hiện tại thì vẫn chưa muốn chia tay.