Tác giả: Tuyết Linh Chi
Hành cung Thừa Đức đang mùa sen nở rộ. Mỹ Ly cùng thái
hoàng thái hậu ngồi trên thuyền hoa say sưa thưởng thức, gió từ mặt hồ đưa lại
thoảng hương hoa ngan ngát. Một tiểu thái giám vội vã chạy đến bên bờ, nói nhỏ
gì đó với thái giám tổng quản. Thuyền cách bờ không xa lắm, Hiếu Trang nhìn
thấy, bèn hỏi Ngọc An đằng sau: “Có chuyện gì vậy?”
Ngọc An liền gọi gã thái giám đang đợi lệnh trên
thuyền, phái hắn quay vào bờ, lúc trở ra, hắn dâng lên một phong thư.
“Thư của Khánh vương gia gửi cho cách cách.” Ngọc An
nói xong còn cười khẽ, bà đã chứng kiến Tĩnh Hiên lớn lên từng ngày trước mắt
mình, giờ đã biết viết thư báo bình an cho vợ rồi, nghĩ đến vẻ lạnh lùng thờ ơ
thường nhật của y, bà lại không nhịn được cười.
Mỹ Ly cầm bức thư hồi lâu, không mở ra ngay. Y đi đã
ba tháng, đây là lá thư thứ tư, nội dung đều hết sức giản đơn: “Vẫn khỏe, đừng
lo.” Chỉ một câu đơn giản vậy thôi mà y phải sai người ngàn dặm xa xôi từ Mông
Cổ mang về cho nàng, đúng là ngang ngạnh vô lý quá!
Hiếu Trang nhấp một ngụm trà, mày hơi nhíu lại, quan sát
vẻ mặt Mỹ Ly. Bà mỉm cười, đủng đỉnh mở miệng như nói một chuyện chẳng có gì
quan trọng, “Mỹ Ly, thực ra Tĩnh Hiên rất quan tâm đến ngươi, lúc trước khi đi
còn đặc biệt gửi gắm ngươi cho ta.”
“Dạ.” Mỹ Ly cúi đầu vâng dạ.
“Nó ở tận Mông Cổ, ngươi có viết thư nhà cho nó chưa?”
Bà biết nhưng vẫn cứ hỏi, nàng chưa hề viết bức thư nào. Quả nhiên bà vừa hỏi,
Mỹ Ly liền không hé răng.
“Con bé này,” Hiếu Trang buông chén trà, thuyền hoa ít
người, đều thân cận cả, bà cũng dứt khoát nói thẳng, “Có lẽ ngươi còn trách nó
lúc đầu nhẫn tâm từ chối, trách nó về sau cương quyết ép buộc, trách nó buộc
ngươi uất ức làm trắc phúc tấn… Ngươi có trách nó đến đâu chăng nữa thì đó cũng
là chồng ngươi, sống với ngươi cả đời. Cuộc đời đàn bà, giận ai thì giận, nhưng
người duy nhất không được giận dai để bụng, đó chính là chồng mình.”
Mỹ Ly chớp mắt, hiện giờ mọi người ai cũng nghĩ là
nàng oán y, trách y… Có lẽ nàng vẫn còn trách y thật, y hại Vĩnh Hách phải ra
chiến trường, khiến nàng, mỗi khi chạm mặt Ứng Như phúc tấn trong cung, đều cảm
thấy hổ thẹn.
Nàng cũng là muốn bảo vệ bản thân thôi.
“Mỹ Ly, có lẽ ngươi sợ về sau Tĩnh Hiên không còn yêu
thương ngươi nữa.” Hiếu Trang nhìn nàng, lời nói ra khiến nàng thầm kinh hãi,
vì đã soi thấu tâm can nàng, “Đó đều là tương lai, một người không thể nắm bắt
hiện tại thì chẳng có tư cách tính tới chuyện gì. Hài tử à, ngươi không cần
nghĩ ngợi sâu xa, chỉ cần làm trọn bổn phận người vợ, những chuyện khác thì,
đành nghe theo ý trời mà thôi.” Hiếu Trang thở dài, đó cũng chính là mối cảm
khái của bà trước vận mệnh.
Mỹ Ly siết chặt lá thư trong tay. Nghe theo mệnh trời
ư? Chẳng lẽ nàng phục tùng như vậy chưa đủ sao?
Chiếc thuyền bị màng lá sen cuốn lấy, hơi chao đảo. Mỹ
Ly cảm thấy buồn nôn, không kịp để ý đến lão tổ tông, nàng nhào ra mạn thuyền
ói mửa. Cung nữ thái giám hầu nàng súc miệng rồi ngồi vào chỗ. Lão tổ tông và
Ngọc An cô cô mặt hớn hở, không còn lòng dạ nào ngắm sen, lập tức ra lệnh cập
bến, mau chóng gọi thái y.
Nằm dựa trên sập nghe thái y rối rít chúc mừng, Mỹ Ly
không hề bất ngờ. Từ khi y rời đi, kinh nguyệt của nàng cũng dứt, đứa bé đã ba
bốn tháng rồi, nàng thậm chí không dám nghĩ kỹ, không dám đối diện. Nàng thích
con nít, muốn sinh nhưng đứa bé này đến quá sớm đi. Lão tổ tông đích thân chúc
mừng nàng, luôn miệng nói vợ chồng có con cái rồi sẽ tự nhiên hòa thuận. Thành
cha mẹ, không còn tính con nít nữa, sẽ không hờn giận vẩn vơ. Nắm lấy tay Mỹ
Ly, lão tổ tông bất ngờ òa khóc, cứ như nàng cuối cùng cũng đến lúc mở mày mở
mặt.
Nhưng nàng vẫn trĩu nặng tâm sự.
Ngồi trên bàn trước cửa sổ, nhìn vầng trăng sáng giữa
trời không bị mảng mây nào che phủ, bút lông trên tay nàng tựa hồ nặng đến
nghìn cân. Y cao ngạo như vậy, dù nàng không phúc đáp mà vẫn liên tục viết thư,
nàng đương nhiên hiểu được giá trị của mấy chữ đơn giản này.
Đêm không ngủ được, mấy tờ giấy chỉ vài ba con chữ
được nàng giấu dưới gối đầu, lại khiến tim nàng đau nhói.
Cũng giống như y không thể viết những lá thư dài tràng
giang đại hải, thư nàng biên cho y cũng chỉ vẻn vẻn bốn chữ ít ỏi: “Mọi việc
đều ổn”. Thậm chí đến hai chữ “đừng lo” nàng cũng không có can đảm thêm vào. Y
có lo cho nàng không chứ?
Chuyện nàng mang thai, nàng siết chặt cán bút, buông
tay, rồi lại siết chặt, nàng sợ cho y biết, y sẽ tàn nhẫn bắt nàng bỏ đi.
Nàng muốn có đứa bé này!
Làm sao nàng có thể bóp chết máu mủ của mình được!
Nhưng mà… nàng buông bút, gấp lại tờ thư chỉ có bốn chữ, bỏ vào phong bì, thôi
đừng nói vậy. Chẳng thể giấu giếm y được, chỉ cần y muốn, bất cứ chuyện gì xảy
ra quanh nàng y đều rõ như lòng bàn tay, y đã không tỏ thái độ, việc gì nàng
phải tự thân chứng thực sự coi thường và tàn nhẫn y dành cho mình.
Lão tổ tông đặc biệt coi trọng đứa bé này, cố ý phái
bốn ma ma kinh nghiệm đến chăm sóc nàng. Thuốc bổ, thức ăn ngon liên tục ban
xuống.
Lúc mang thai sáu tháng, bụng Mỹ Ly đã căng to, Ngọc
An cô cô và lão tổ tông còn nói đùa là giống hệt như mang thai đôi.
Khí trời dần dần chuyển lạnh, vì chiến sự, hoàng
thượng không định hồi kinh, lão tổ tông cũng rất hài lòng, vì như thế Mỹ Ly có
thể yên ổn sinh con ngay tại Thừa Đức.
Sợ Mỹ Ly bị lạnh, chái điện nơi nàng ở đã đốt giường
lò từ sớm. Mỹ Ly ghét nóng, bèn lệnh cho Nguyệt Sắc mở hé cửa sổ. Nguyệt Mi
cùng mấy a hoàn lớn đang đứng ngoài vườn nhỏ giọng thầm thì chuyện gì, thấy cửa
sổ mở ra thì ngưng lại không nói nữa, mặt lộ ra vẻ khác lạ tiến vào hầu hạ.
Mỹ Ly không hỏi tới, thật ra nàng sớm đã phát hiện ra,
có lần đi thỉnh an lão tổ tông nhìn thấy bọn Nguyệt Mặc cùng Ngọc An cô cô nhỏ
giọng thầm thì gì đó, thấy nàng đến liền nín thinh. Thoạt tiên nàng lo lắng, sợ
Tĩnh Hiên xảy ra chuyện, nhưng những lá thư nhà ngắn ngủi vẫn về đều đặn, đúng
là nét chữ của y, nên nàng lại yên lòng.
Rốt cuộc một ngày nọ, lúc thỉnh an nàng gặp Tố Doanh
ôm bụng bầu vào cung, Mỹ Ly mới biết mọi người giấu nàng điều gì.
Tố Doanh cũng mang thai.
Có thể thấy Tố Doanh hết sức mừng rỡ khi mang thai đứa
nhỏ này, khuôn mặt vốn xinh đẹp nay lại thêm vài phần dịu dàng, miệng lúc nào
cũng chúm chím cười.
Ra khỏi tẩm cung của lão tổ tông, Tố Doanh còn cố ý
sang chỗ nàng ngồi chơi. Tâm trạng rất phấn khởi, nàng ta nói nhiều hơn trước,
thao thao mãi không dứt chyện mang thai. Mỹ Ly cười nhẹ lắng nghe, trong lúc
nói chuyện nàng mới biết Tố Doanh cũng mang thai được sáu tháng.
Dẫu có sinh sớm cũng là con vợ lẽ.
Câu nói nàng vốn tưởng mình đã quên nay chợt hiện ra
rõ ràng trong óc. Nàng ngưỡng mộ nụ cười tươi rói của Tố Doanh. Nàng chẳng thể
nào có được niềm vui như nàng ta. Đột nhiên, nàng hy vọng đứa bé trong bụng là
con gái. Con vợ lẽ, thân phận này khiến người ta tủi hổ hơn cả trắc phúc tấn.
Nói chuyện một lát, Tố Doanh được ngạch nương đến âu
yếm dẫn về. Mỹ Ly đứng ở hành lang, nhìn hai mẹ con được người hầu bao quanh,
vừa đi vừa cười nói. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng căng tròn của mình. Nàng
không nên suy nghĩ nhiều như vậy, niềm vui mà đứa bé đem lại vượt xa trí tưởng
tượng của nàng, ít nhất khi thấy cảnh này, nỗi cô đơn không còn dằn vặt dữ dội
như trước. Nàng cũng có ruột rà máu mủ rồi.