- Trang chủ
- Thoáng Chốc Phải Lòng Em
- Chương 31: Chẳng lẽ lấy thân báo đáp
Tác giả: Lục Manh Tinh
Lâm Mậu gọi điện cho Giản Ngôn Chi xong, mọi người lên tầng thay quần áo. Ở trụ sở, ai cũng mặc áo thun quần lửng, không thể để vậy mà đi ra ngoài được.
Lúc này ở trong phòng, Hà Uyên lấy đại một chiếc hoodie màu đen và một cái quần jeans tối màu, thay xong ra đứng trước gương, khẽ cau mày.
Lịch thiệp? Nho nhã?
Ha.
Cái đấy thì có khó gì đâu?
Anh mặt mày thản nhiên xoay người, lôi ra áo sơ mi trắng và quần đen trong tủ.
Giản Ngôn Chi sửa soạn xong xuôi rồi ra khỏi nhà.
"Tiểu Ngôn Chi, nhanh nào nhanh nào." Lâm Mậu thò đầu ra khỏi cửa xe gọi cô.
Giản Ngôn Chi gật đầu, đi đôi giày đế bằng màu trắng rồi chạy về phía đó, đúng lúc Hà Uyên cũng vừa ra khỏi cửa trụ sở.
Giản Ngôn Chi ngước mắt lên nhìn, ngây cả người.
Người đàn ông trước mặt mặc sơ mi trắng, những đường cắt may đơn giản làm tôn lên dáng người hoàn mỹ đầy sức hút, giờ phút này, anh đang chậm rãi đi về phía cô, đôi chân ẩn sau lớp quần màu đen, vừa dài vừa thẳng.
Giản Ngôn Chi nghĩ, giờ mà Lục Tuyết ở đây, không biết nó có túm lấy cô rồi điên cuồng gào rú "ộp pa chân dài" hay không nữa.
Chứ còn cô...thì đang rất muốn hét lên câu đó đây.
"Đệt! Lão đại sao tự dưng anh lại ăn mặc đẹp thế hả, có còn để cho người khác sống không." Lão Dao la lên rõ to.
Hàng Văn Kiệt gác một tay lên cửa sổ xe, "người ta mặc đại thôi cũng đủ khiến cậu không sống nổi rồi."
Lão Dao, "quá đáng lắm luôn á! Không ăn nữa không ăn nữa đâu, mặc vậy ra đường thì làm sao còn em nào nhìn đến tôi nữa chứ."
Hà Uyên kéo cửa của chiếc xe không biết tên là "Sha Sha" hay "Rati Dịch" của nhà họ Giản, "không ăn thì cậu về mà 'thẩm du' đi, rank tụt đến mức đó rồi mà còn dám đi ra đường."
Lão Dao bĩu môi, rụt đầu lại, túm lấy vai của Hàng Văn Kiệt bên cạnh, "thôi bỏ đi, đẹp trai làm gì chứ, đội chúng ta hơn là hơn ở cái tâm hồn, nhể?"
Hàng Văn Kiệt lấy tay anh ta ra khỏi người mình, mặt ghét bỏ, "đừng đừng đừng, tôi cần ngoại hình tôi cần ngoại hình."
"..."
Lần này Hà Uyên không lái xe mà ngồi vào hàng sau của xe do Giản Bác Dịch cầm lái, Lâm Mậu đã ngồi ở ghế lái phụ của chiếc xe này rồi. Còn hàng sau của xe Kiều Tư thì đã có Lão Dao và Hàng Văn Kiệt, ghế phụ lái thì đang còn trống.
Giản Ngôn Chi đứng giữa hai xe, nhất thời không biết nên ngồi xe nào.
Lão Dao thò đầu ra khỏi xe Kiều Tư, đá lông nheo với cô, "tiểu Ngôn Chi, lên xe thôi lên xe thôi."
Giản Ngôn Chi "ừ" một tiếng, vừa định nhấc chân đi về phía ghế phụ lái của xe Kiều Tư, thì cửa của Sha Sha nhà cô đột nhiên bị đẩy từ trong ra. Cô giật bắn mình, nhìn Hà Uyên đang ngồi ở ghế sau.
"Nhìn cái gì, sao còn không lên xe đi." Hà Uyên chống tay lên cửa xe, nghiêng đầu nhìn cô.
Ánh đèn xe mờ tối làm nổi bật đôi mắt sáng của anh, Giản Ngôn Chi mím môi, giơ tay giữ lấy cửa xe, cúi người ngồi vào trong.
Hà Uyên thu hồi tầm mắt, lãnh đạm nói, "lề mà lề mề, sao, muốn ngồi xe kia à?"
Giản Ngôn Chi khựng lại, "ngồi xe nào chả được, có gì khác nhau đâu? Cùng một đích đến cả mà."
Hà Uyên, "làm sao tôi biết có gì khác nhau hay không."
"??"
Trước vẻ mặt không hiểu chuyện gì đang xảy ra của Giản Ngôn Chi, Hà Uyên 'hừ' một tiếng không nói gì, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe.
Trong nửa tiếng sau đó, Hà Uyên không nói một câu nào, Giản Ngôn Chi trò chuyện đôi ba câu với Lâm Mậu và Giản Bác Dịch, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn anh một cái.
Nhưng cái con người này cứ như đang trong thời kì tiền mãn kinh còn không thì đang tới tháng vậy, cứ chưng ra vẻ mặt "nhà cô nợ tôi cả núi tiền".
Cuối cùng cũng đến nhà hàng, mọi người xuống xe.
"Lúc trước anh có đến đây một lần, đầu bếp ở chỗ này tay nghề tốt lắm." mọi người đi vào một gian phòng riêng, gian phòng này hướng ra sông, hai bên bờ sông ngập tràn ánh đèn đủ mọi màu sắc, mà vị trí này của họ, có thể nhìn bao quát được trọn cảnh đêm.
Mọi người ngồi vào chỗ, Kiều Tư bảo nhân viên phục vụ đưa thực đơn đến, "Ngôn Chi, có món nào em phải kiêng ăn không?"
Bị chỉ mặt gọi tên, Giản Ngôn Chi lắc đầu, "không có, món nào em cũng ăn được."
"Ừ vậy thì tốt rồi."
"Tốt cái gì mà tốt," Lão Dao cười xấu xa, "sao không hỏi bọn em, ty, anh làm vậy là quá đáng đấy nhó."
"Cả đám đàn ông chỉ có mỗi một cô gái, không hỏi cô ấy thì hỏi ai." Kiều Tư cười, "nếu cậu đã nói vậy thì giờ anh hỏi luôn, cậu bị dị ứng với món nào à?"
Lão Dao cười hề hề, "em thì không, nhưng lão đại của bọn em thì lại hơi bị khó tính, anh hỏi anh ấy đi."
Kiều Tư nhìn sang Hà Uyên.
Hà Uyên dựa vào lưng ghế, nhìn Lão Dao, "không dị ứng món nào cả, chỉ dị ứng cậu, nói lắm."
Mọi người phá lên cười.
Lão Dao tổn thương dựa lên vai Hàng Văn Kiệt, "cậu nói xem có phải lão đại đang tới tháng không, suốt ngày cà khịa tôi thôi."
Hàng Văn Kiệt nhún vai, "cà khịa một đứa nhây như cậu chẳng phải là chuyện bình thường à."
"...Ò."
Các món được bày lên, vì có ty ở đây nên mọi người cũng không ăn như sắp chết đói giống ngày thường.
"Ngôn Chi, thử món cá này đi, nấu theo bí quyết gia truyền của đầu bếp ở đây đấy." Kiều Tư gắp một đũa lên cho Giản Ngôn Chi.
Giản Ngôn Chi vội nói cảm ơn.
Hà Uyên ngước mắt lên nhìn một cái, chỉ thấy cô gái ngồi đối diện đang nở nụ cười tươi rói với người đàn ông ngồi cạnh.
Anh buồn bực trong lòng.
Ha, một miếng cá mà thôi, có cần phải cười vui vẻ đến mức đó không.
"ty cũng là cao thủ trong giới Liên Minh của chúng ta, Ngôn Chi, em có biết chuyện đó không?" Lão Dao hỏi.
Giản Ngôn Chi gật đầu, "em biết chứ, mấy năm trước lúc ty vẫn còn thi đấu, không một ai đủ tầm làm đối thủ của anh ấy, em có xem video, trình kĩ năng phải nói thượng thừa luôn."
"Thì đấy, lúc đó ty còn là sát thủ của fan girl esport nữa," Lão Dao nhướng mày, "này, em có phải là fan của anh ấy không."
Lúc Lão Dao hỏi câu này, Giản Ngôn Chi theo phản xạ nhìn sang Hà Uyên, anh buông đũa xuống, cũng nhìn về phía cô.
Giản Ngôn Chi bỗng thấy chột dạ, cố gắng phớt lờ ánh mắt của Hà Uyên, luống cuống đáp, "em, em rất sùng bái ty, anh ấy là đại thần mà, ai, ai cũng sùng bái cả."
"Đúng đó đúng đó, ngày còn chưa làm tuyển thủ chuyên nghiệp anh cũng rất ngưỡng mộ ty."
Kiều Tư lắc đầu, "được rồi hai đứa, còn nói nữa là anh ngại thật đấy."
Lão Dao, "Bọn em nói thật mà! Một người từng chinh chiến khắp mọi mặt trận như anh mà còn ngại ngùng nữa sao?"
Kiều Tư im lặng một lúc rồi nói, "mấy năm nay da mặt mỏng đi nhiều rồi."
"Ha ha ha ha ha."
Phía bên đó trò chuyện rôm rả, còn ở phía khác, Giản Bác Dịch lại gần Hà Uyên, nhỏ giọng, nói, "lão đại, theo em thấy thì con em gái ngốc nghếch của em hình như rất thích ty. Anh nhìn đi, trông thục nữ hẳn, còn không chửi tục nói bậy luôn."
Hà Uyên "ồ" một tiếng, "thì sao."
"Chậc! Thì có phim xem chứ sao!"
Hà Uyên liếc anh ta, gắp một miếng thịt nướng bỏ vào miệng Giản Bác Dịch, "phim, phim gì mà phim, đi sang kia, đừng có quấy rầy anh ăn cơm."
"Ò!"
Một lúc sau, mọi người cũng đã no bụng rồi, thế là vừa nói chuyện vừa ngắm cảnh đêm.
Hà Uyên đứng dậy đi ra ngoài, từ xa anh đã nhìn thấy Giản Ngôn Chi đi đằng trước, cũng thấy cô rẽ hướng, đi vào nhà vệ sinh nữ.
Hà Uyên đi đến khu vực nhà vệ sinh, anh hơi cau mày, dường như không hiểu tại sao mình lại đến đây.
Cuối cùng, anh quyết định dựa vào tường, lấy bao thuốc lá và bật lửa trong túi ra, rút một điếu rồi châm lửa.
Hai phút qua đi, anh nhìn xuống đốm lửa lập lòe giữa hai đầu ngón tay của mình.
Giản Ngôn Chi đi vệ sinh xong, ra ngoài rửa tay rồi đi về theo đường cũ. Vì quản lý gửi tin nhắn cho cô nên cô vừa đi vừa nhìn điện thoại, không hề nhìn thấy người đang đứng ở gần đó.
"Á!" cổ áo bất thình lình bị xách lên, Giản Ngôn Chi giật thót tim, suýt nữa thì quăng luôn điện thoại.
Nhưng khi quay đầu lại nhìn rõ người đó là ai, cô lập tức thở phào nhẹ nhõm, "sao anh cũng ở đây."
"Hút thuốc." Hà Uyên không thả tay ra, kéo cô lại gần hơn một chút.
Giản Ngôn Chi chới với lùi mấy bước, "anh kéo em làm gì."
Hà Uyên nhìn thấy Kiều Tư cũng đang đi từ đầu hành lang bên kia về phía này.
Hà Uyên biết, anh ta cũng nhìn thấy bọn anh rồi, giống như anh nhìn thấy rõ một sự ngạc nhiên nhỏ xuất hiện trên gương mặt anh ta vậy.
Không thấy Hà Uyên trả lời, Giản Ngôn Chi với tay ra sau nắm lấy tay anh, "suốt ngày xách cổ áo của em, cái thói quen trời đánh gì vậy."
Vừa dứt lời, Hà Uyên đột nhiên xách cô xoay một vòng, Giản Ngôn Chi nhoáng một cái đã mặt đối mặt với anh rồi. Cô 'ui da' một tiếng, ngước mắt lên định nói gì đó thì bị Hà Uyên ôm gáy ấn mạnh vào ngực anh.
".............."
Trán cô tì lên cúc áo thứ hai của chiếc sơ mi anh đang mặc, trước mắt độc một màu trắng của vải, âm ấm, mùi hương thoang thoảng. Giản Ngôn Chi cứng đờ bất động, là không dám, và cũng là không nỡ.
Thình thịch thình thịch thình thịch, tiếng tim đập loạn nhịp, cũng không biết là của cô, hay là của anh.
Hà Uyên giữ lấy phần đầu của Giản Ngôn Chi, bình tĩnh nhìn về phía trước.
Đối mắt mấy giây, cả hai người đàn ông đều im lặng, không nhìn rõ được hàm ý trong mắt đối phương. Sau khoảnh khắc đó, Hà Uyên thấy Kiều Tư xoay người rời đi.
"Anh, anh làm gì vậy." Giản Ngôn Chi do dự mãi mới lên tiếng hỏi.
"Đứng yên, có người đến đây."
Giản Ngôn Chi, "người đó nhìn thấy em rồi hả?"
"Không có," Hà Uyên nói, "thế nên mới phải trốn, hiểu chưa?"
"Ồ."
"Hôm nay tôi không mặc áo khoác, đành phải để mình chịu thiệt mà làm tường chắn cho cô đấy," Hà Uyên khẽ xoa đầu cô, cằn nhằn, "sao cô biết cách gây phiền phức cho người khác thế hả."
Giản Ngôn Chi nghẹn lời, cãi lại theo phản xạ, "em gây phiền phức cho anh bao giờ."
Nói xong mới nhớ đến chuyện tin đồn, cô mất ngay khí thế, "khụ, em cảm ơn anh là được chứ gì..."
"Xì, ai cần cô cảm ơn."
Giản Ngôn Chi trợn mắt, "thế em phải làm sao, chẳng lẽ lấy thân báo đáp?
"......"
".........."
Dãy hành lang yên ắng trong chớp mắt, Giản Ngôn Chi đỏ bừng mặt lùi vội ra, nhưng khổ nỗi anh vẫn giữ tay ở sau, cô chỉ có thể nới được một tí khoảng cách, "chắc, chắc không còn ai nữa rồi, chúng ta mau đi thôi."
Hà Uyên cúi xuống nhìn cô, vì hôm nay Giản Ngôn Chi chỉ đi giày đế bằng nên thấp hơn bình thường rất nhiều, giờ phút này cô mặt mũi đỏ bừng, ánh mắt chẳng biết đang nhìn đi đâu nữa.
"Thả ra thả ra." Giản Ngôn Chi thấy mặt mình nóng lắm rồi.
Đệch...sao mình có thể nói ra một câu đen tối như vậy chứ.
Rốt cuộc cũng kéo được tay anh ra, Giản Ngôn Chi nhát gan, chuồn còn nhanh hơn thỏ.
Hà Uyên nhìn Giản Ngôn Chi chạy như ma đuổi, bất lực đưa tay lên day huyệt thái dương.
Qua một lúc, anh cười khẽ, "thỏ đế, chưa nói gì đã chạy rồi."