- Trang chủ
- Thoáng Chốc Phải Lòng Em
- Chương 29: Hai thời đại một thần thoại
Tác giả: Lục Manh Tinh
Phim trường.
"Ngôn Ngôn," Trâu Sướng đi tới, ngồi xuống cái ghế cạnh cô, "Hôm nay em có vẻ không được tập trung lắm, em ổn chứ?"
Giản Ngôn Chi cúi đầu đọc kịch bản trong tay, "không sao, chắc tại ngủ không được ngon."
"Anh biết em rất nỗ lực, nhưng cũng phải chú ý sức khỏe." Trâu Sướng lo lắng.
Giản Ngôn Chi "ừ" một tiếng, ngẩng đầu cười xã giao với anh ta, "em biết rồi."
Trâu Sướng nhíu mày, "em không cần phải khách sáo với anh như vậy..."
Giản Ngôn Chi không đáp, cô cũng không biết mình có phải đang khách sáo hay không, chỉ là dạo gần đây tâm trạng không tốt lắm, không muốn trò chuyện với người khác. Có lẽ cũng chính vì như vậy nên mới bị mất tập trung.
Giản Ngôn Chi sầu não, cô không nên để tình cảm xen vào công việc mới phải.
"Để đó hết đi, Kiều Tư, cậu đến thăm đột ngột thế này làm tôi chẳng kịp chuẩn bị gì cả." lúc này, người đóng vai nam chính của bộ phim, Chử Phàm dẫn hai ba người đi vào.
Giản Ngôn Chi ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Chử Phàm và người đàn ông mặc áo sơ mi quần tây đang đi bên cạnh anh ta, người mới đến này dáng cao, mặt đẹp, đeo kính không viền, khiến anh ta trông vừa thư sinh vừa lịch thiệp.
"Thấy cậu bận như vậy nên không muốn thêm việc cho cậu, tôi chỉ đến tham quan phim trường với thăm cậu một chút thôi." Người đàn ông có tên là Kiều Tư cười đáp.
"Tôi ấy hả, thì đây, cậu cũng thấy đấy, quay phim bận tối mắt tối mũi." Trong lúc nói chuyện, Chử Phàm cũng đã đi đến khu vực nghỉ ngơi của đoàn, hai người đằng sau anh ta đặt đồ đang xách trong tay xuống rồi rời đi.
Trâu Sướng đứng lên trước, "thầy Chử, mấy cái này là..."
"À đây là bữa xế bạn tôi mang đến," Chử Phàm cười, nói, "mọi người nghỉ tay qua đây cùng ăn đi."
"Tốt quá, xem ra hôm nay bọn em có lộc ăn rồi." Trâu Sương nói đùa.
Tâm trạng Chử Phàm rất tốt, nói với người đàn ông bên cạnh, "Kiều Tư, đây là Trâu Sướng, đây là Giản Ngôn Chi, cả hai đều là những diễn viên tuy còn rất trẻ nhưng lại rất có thực lực."
Kiều Tư nở nụ cười với hai người, bắt tay với Trâu Sướng xong thì chuyển hướng sang Giản Ngôn Chi.
Cô ngây người, nhìn khuôn mặt anh ta không chớp mắt, nhất thời không kịp phản ứng.
"Cô Giản?" Kiều Tư nhướng môi.
Trâu Sướng và Chử Phàm đều hơi ngạc nhiên nhìn Giản Ngôn Chi, Giản Ngôn Chi giật mình, vội đưa tay ra bắt tay với anh ta, "chào, chào anh."
Chử Phàm cười, "Ngôn Chi, sao tự dưng lại lắp bắp thế."
Giản Ngôn Chi hơi kích động, cô cũng quên khuấy chuyện phải đáp lại lời của Chử Phàm, chỉ nhìn Kiều Tư, cứ như muốn nhìn thấu anh ta vậy, "à ừm...anh là, ty?"
Kiều Tư nhướng mày, rõ ràng là khá bất ngờ, "em biết anh à?"
"Anh là ty thật sao," Giản Ngôn Chi vô cùng vui sướng, "em có nghe nói về anh, anh là một huyền thoại của Liên Minh Huyền Thoại."
Lần này Kiều Tư ngạc nhiên thật rồi, anh quay sang nói với Chử Phàm, "không ngờ trong đoàn của các cậu còn có cả nữ diễn viên biết chơi game."
Chử Phàm vội đáp, "cậu không biết đó thôi, Ngôn Chi của bọn tôi là nữ thần thể thao điện tử nổi tiếng trong giới đấy."
Giản Ngôn Chi ngại ngùng nói, "thầy Chử đừng trêu em nữa, đừng làm xấu mặt em trước mặt huyền thoại của giới Liên Minh mà."
Kiều Tư cười nhạt, "đó đã là chuyện của quá khứ rồi, anh không phải là huyền thoại gì cả."
"Không đâu không đâu, dù đã nhiều năm trôi qua nhưng vẫn có rất nhiều người nhắc lại những pha thi đấu đỉnh cao của anh ngày đó." Những gì Giản Ngôn Chi nói đều là sự thật.
Lúc Giản Ngôn Chi quan tâm đến esport thì ty đã giải nghệ rồi, nhưng với tư cách là một fan esport chân chính, tất nhiên là cô đã được phổ cập kiến thức về người tên ty này, năm đó, anh ấy chính là tuyển thủ AD vang danh toàn thế giới.
Trong giới thể thao điện tử luôn lưu truyền một câu như thế này, ADC siêu đẳng đầu tiên của khu vực Trung Quốc là ty, người cuối cùng là Uyên thần. Hai người họ tạo ra cùng một thần thoại ở hai thời đại khác nhau.
Điều quan trọng hơn là, cả hai đều thi đấu cho cùng một đội tuyển: DSG.
Mọi người cùng ngồi xuống nhâm nhi bữa trà chiều, Giản Ngôn Chi mới đầu còn hơi câu nệ, nhưng sau đó nói đến game, càng nói càng say sưa.
Sau khi giải nghệ Kiều Tư ra nước ngoài du học, lần này về nước là vì công việc. Mặc dù hiện tại mình đã không còn thi đấu nhưng anh vẫn có những hiểu biết rất sâu về game.
Tất nhiên Giản Ngôn Chi vô cùng hào hứng với những gì anh nói, thế là cô ngồi thẳng người dậy, lắng nghe như một học sinh nghiêm túc.
"Ngôn Chi, qua chỉnh lại lớp trang điểm đi, sắp quay rồi." một nhân viên chạy lại nói.
"Dạ em biết rồi!" Giản Ngôn Chi đáp xong, nói với Kiều Tư, "vậy em sang đó trước đây, anh Kiều, hôm nay em thật sự rất vui khi được gặp anh, hy vọng sau này có cơ hội được nhìn thấy anh chơi game một lần nữa."
"Anh cũng rất vui." Kiều Tư nhìn theo bóng lưng chạy vội của cô, trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt.
Giản Ngôn Chi đi rồi, Chử Phàm đột nhiên nói, "cô bé đó đáng yêu lắm đúng không."
Kiều Tư liếc nhìn anh ta một cái, chậm rãi nói, "đúng là rất thú vị."
"Còn phải nói, tuy tuổi nhỏ gia thế vững, nhưng cô bé này luôn rất nghiêm túc trong công việc, cũng không kiêu kì ngạo mạn nên tôi rất có hảo cảm."
Kiều Tư cười, "làm gì có ai dám kiêu kì ngạo mạn trước mặt cậu chứ."
"Chuyện đó thì chưa chắc, diễn viên trẻ bây giờ chỉ cần có tí thành tích là đã không xem ai ra gì rồi."
Kiều Tư, "tôi không hiểu mấy chuyện trong giới giải trí các cậu."
"Vâng vâng vâng, cậu thì chỉ biết giới thể thao điện tử của các cậu thôi. Vừa nãy hai người các cậu trò chuyện hăng say như vậy, mà tôi nghe chả hiểu gì cả."
"Nghe không hiểu cũng không sao." Ánh mắt Kiều Tư rơi trên người Giản Ngôn Chi ở đằng xa, cười nhạt, "người muốn hiểu nghe hiểu là được rồi."
Buổi tối quay xong, Giản Ngôn Chi đang đợi trợ lý lái xe đến đưa cô về nhà.
"Ngôn Chi, cùng đi ăn tối đi." Chử Phàm đi đến nói, "khó khăn lắm mới được một hôm tan làm sớm, tìm thêm Trâu Sướng nữa rồi mình cùng đi ăn."
Kiểu tiền bối như Chử Phàm đã lên tiếng rồi thì đương nhiên Giản Ngôn Chi cũng không tiện từ chối, "à, dạ được, vừa khéo em cũng không bận gì cả."
"Được thế thì tốt quá, đi thôi, anh đã đặt nhà hàng rồi." Chử Phàm vừa đi vừa nói, "bữa tối nay thật ra là để chào mừng Kiều Tư về nước, anh nghĩ mọi người cũng đã biết nhau rồi vậy thì càng đông càng vui."
"Anh Kiều làm sao biết em được, là em biết anh ấy mới đúng." Giản Ngôn Chi cười.
"Em không cần phải khách sáo với cậu ấy đâu, giờ cậu ấy nhìn thư sinh nho nhã vậy thôi chứ vài năm trước cũng tuổi trẻ ngông cuồng lắm đấy." lúc Chử Phàm nói câu này thì hai người cũng đã đi đến chỗ Kiều Tư và Trâu Sướng, Kiều Tư nghe thấy câu nói của Chử Phàm thì lườm anh ta một cái, "tuổi trẻ ngông cuồng cái gì hả."
"Tôi đang nói đến những chiến tích ngày xưa của cậu đấy." Chử Phàm cười.
Kiều Tư lắc đầu, "bọn em đừng nghe cậu ta nói bậy."
"Đâu phải nói bậy đâu ạ." Giản Ngôn Chi nghiêm túc đáp, "trên mạng có hết cả mà, những truyền thuyết về ty ấy ạ."
Kiều Tư phì cười, "cái con bé này, cứ nói đến game là lại nghiêm túc như vậy hả."
Trâu Sướng ở một bên tiếp lời, "trước giờ cô ấy toàn như thế."
Trong giọng nói của Trâu Sướng mang theo sự bất lực xen lẫn yêu chiều, Kiều Tư hơi khựng lại, nhìn sang cậu ta, còn Trâu Sướng thì lại đang chăm chú nhìn Giản Ngôn Chi, không hề chú ý đến ánh mắt của Kiều Tư.
Kiều Tư thầm hiểu trong lòng, nói, "xe đang ở ngoài, chúng ta vừa đi vừa nói."
"Được."
Bữa cơm này rất vui vẻ, ít nhất là Giản Ngôn Chi nghĩ như vậy, có thể ngồi trò chuyện mấy câu với huyền thoại một thời, về nhà lại có cái để khoe khoang với Lục Tuyết rồi.
Cơm nước xong, mọi người ra khỏi nhà hàng. Lúc đến bốn người chỉ đi hai xe, giờ Giản Ngôn Chi phải về nhà, tất nhiên không thể làm phiền họ đưa mình về được.
"Em gọi quản lí đến đón, các anh cứ về trước đi."
"Để một mình em đứng đây đợi thì làm sao mà yên tâm được." Chử Phàm nói, "thôi để anh đưa em về."
"Thôi ạ thôi ạ, thầy Chử, nhà em cách đây xa lắm, cả đi cả về mất rất nhiều thời gian, sáng sớm ngày mai anh còn phải quay nữa mà, anh cứ về trước đi."
Trâu Sướng nói, "phải đấy, em ở đây đợi cùng cô ấy, để em bảo trợ lý lái xe qua đây."
Chử Phàm không đồng ý, "thế sao được, Trâu Sướng, sáng mai cậu cũng có cảnh quay cơ mà."
"Đúng đúng đúng, cả hai anh không cần tiễn em đâu, cứ kệ em." Giản Ngôn Chi dứt khoát từ chối.
Từ chối Chử Phàm là vì thật sự sợ sẽ làm phiền anh ấy, còn từ chối Trâu Sướng là vì dù cô đã không còn bận tâm đến quá khứ thời còn yêu nhau, nhưng trong lòng vẫn không muốn ở riêng với anh ta cho lắm.
"Được rồi, mọi người không cần phải bàn nữa, cứ để tôi, mai tôi không bận mà xe tôi cũng đang ở đây." Kiều Tư vỗ vai Giản Ngôn Chi, "lên xe đi."
"Thôi ạ, thế thì làm phiền anh quá."
"Chuyện nhỏ."
Mắt Chử Phàm sáng lên, "ừ nhỉ, giờ cậu đang rất rảnh mà. Vậy được! Cứ vui vẻ quyết định thế nhé, Ngôn Chi, em đi xe của Kiều Tư đi, Trâu Sướng ngồi xe với anh."
Giản Ngôn Chi, "Dạ?"
Trâu Sướng, "Nhưng mà..."
"Không nhưng nhị gì nữa, về nhà sớm đi, mọi người ai cũng mệt cả rồi." Chử Phàm cười, giúp Giản Ngôn Chi mở cửa xe, dáng vẻ này, hình như cực kì vui với chuyện hai người đi cùng nhau.
Cuối cùng, mọi người vẫn làm theo sự sắp xếp của Chử Phàm. Giản Ngôn Chi ngồi vào xe của Kiều Tư, để anh ấy đưa mình về.
"Nghe nhạc không?" Kiều Tư thấy cô lim dim buồn ngủ, cười hỏi.
Giản Ngôn Chi giật mình tỉnh ngủ, "à không cần, không cần đâu ạ."
Nói xong còn khổ não bổ sung, "thật ngại quá, anh Kiều, hôm nay em dậy sớm quá nên vừa nãy...có hơi buồn ngủ."
"Không sao, buồn ngủ thì em cứ ngủ đi." Kiều Tư nói, "em cứ thoải mái đi, không cần câu nệ làm gì."
"Dạ...em cảm ơn, mà giờ em cũng không còn buồn ngủ như lúc nãy nữa." Giản Ngôn Chi ngồi nghiêm chỉnh lại, mắt nhìn thẳng, dáng vẻ "tin em đi em hết buồn ngủ rồi".
Kiều Tư thấy vậy, mắt nhuốm một chút ý cười, "thôi cứ bật nhạc nghe đi."
...
Hơn bốn mươi phút sau, rốt cuộc xe cũng về đến khu biệt thự nhà Giản Ngôn Chi.
Mà lúc này, Lão Dao và Hà Uyên đang trên đường về trụ sở, hơn mười phút trước, hai người đến cửa hàng tiện lợi gần đó để mua thuốc lá.
"Ơ lão đại, đó chẳng phải là tiểu Ngôn Chi của chúng ta sao." Lão Dao đột nhiên nói.
Bước chân của Hà Uyên hơi chậm lại, ngẩng mặt lên nhìn về phía đó.
Giản Ngôn Chi đang bước xuống xe, nhưng người xuống xe không chỉ có một mình cô, mà còn có một người đàn ông mặc sơ mi trắng.
Hà Uyên thấy Giản Ngôn Chi đi vòng qua xe đến trước mặt người đàn ông đó, còn cười tươi như hoa.
"Khoan đã! Lão đại, người đó...người đó chẳng phải là ty sao?"
Ty?
Hà Uyên cau mày, Giản Ngôn Chi và ty?
---Dải phân cách---
Tác giả có lời muốn nói:
Bạn tác giả: Cuống chưa? Bực chưa? Còn không nhận ra tình cảm của chính mình thì em Giản nhà tui sẽ bị cuỗm đi mất đấy.
Đội trưởng: Cô cứ chờ đó!
Bạn tác giả: lêu lêu lêu