- Trang chủ
- Thoáng Chốc Phải Lòng Em
- Chương 8: Nhìn chán rồi
Tác giả: Lục Manh Tinh
So với căn phòng buôn dưa ồn ào của Giản Ngôn Chi và Lục Tuyết thì ngôi biệt thự phía đối diện rõ ràng là yên tĩnh hơn nhiều.
Hà Uyên mới ngủ dậy, đang vừa ngáp vừa đi xuống tầng.
"Lão đại giờ anh mới dậy hả, mà không sao, có để phần món sườn của dì bếp cho anh đấy." Lâm Mậu đang ngồi trước máy tính, chống đầu nói với anh.
Hà Uyên "ừ" một tiếng, đi vào bếp rót cốc nước. Vừa cầm lên uống được một ngụm thì sau lưng có người nhảy chồm đến.
"Lão đại! Anh đúng là cứu tinh của em! Yêu anh yêu anh yêu anh!"
"Phụt!" Hà Uyên phun sạch nước trong miệng ra mặt bàn bằng kính.
"Lão đại, em đọc bài anh đăng rồi, cảm động quá trời luôn!" Giản Bác Dịch ngửa mặt lên trời hét một hơi.
Hà Uyên nheo mắt, nhẫn nhịn nói, "cậu mẹ nó buông anh ra."
Giản Bác Dịch ngoan ngoãn lượn sang một bên, nhưng vẫn khen không dứt miệng, "ôi...không ngờ Uyên thần lại như thế này, anh yên tâm, sau này anh đi đâu em theo đó!"
Hà Uyên nhìn anh ta với ánh mắt nghi hoặc, "tự nhiên ăn nói bậy bạ gì thế?"
Giản Bác Dịch mang vẻ mặt 'em hiểu anh mà', "ây da, em biết da mặt anh mỏng, lúc đăng bài Weibo đó lên chắc chắn là cũng có xấu hổ ngại ngùng."
Đăng bài Weibo?
Hà Uyên đơ một chốc, đầu óc vừa ngủ dậy bắt đầu tỉnh táo lại một chút, hình như sáng nay lúc anh đang ngủ, quản lý là Dương Đông có vào phòng anh, Dương Đông lấy điện thoại của anh lại còn quấy nhiễu giấc ngủ của anh.
Anh bực mình ném gối về phía Dương Đông, khi đó anh ta nói cái gì nhỉ, hình như là "đăng bài Weibo bằng điện thoại của cậu"?
Anh quá buồn ngủ, đuổi anh ta ra ngoài xong thì ngủ tiếp không nghĩ ngợi gì.
Con ngươi của Hà Uyên hơi co lại, nhấc chân đi về phía quản lý đang ngồi trên sô-pha, "điện thoại của tôi đâu."
Dương Đông ngước lên nhìn anh một cái, "trên bàn đó."
"Lão đại, ở đây này ở đây này!" Giản Bác Dịch đưa qua giúp anh với dáng vẻ cực kì nịnh nọt.
Hà Uyên bắt đầu có dự cảm không lành, anh sầm mặt, mở Weibo.
Weibo dày đặc thông tin, đương nhiên, cái đầu tiên anh vào xem vẫn là bài đăng mới nhất trên tường nhà mình, liếc đọc sơ qua, mặt Hà Uyên càng thêm đen.
"Thế nào, tôi viết hay quá luôn đúng không, cậu xem đi anti giải tán hết rồi." Dương Đông cười hì hì tranh công.
"Hay?" Hà Uyên cười lạnh, "Cái thứ củ lìn này là lí do mới sáng sớm cậu đã xông vào phòng đòi lấy điện thoại của tôi?"
Dương Đông áy náy, "chuyện này để lâu không tốt cho tiểu cửu, mà cậu thì lười đăng bài, cho dù có đăng cũng chỉ vỏn vẹn được vài chữ, không có hiệu quả, nên tôi tự làm luôn."
Hà Uyên liếc anh ta một phát, Dương Đông ho khan hai tiếng, "ờm, cậu đừng có xóa đấy, nếu không sẽ lại bị người khác thêu dệt nữa."
Giản Bác Dịch ngồi nghe mà mặt nghệt cả ra, "là sao, anh Đông, bài này là anh đăng hả?"
Quản lý gật đầu, "đúng thế."
Giản Bác Dịch nhìn về phía Hà Uyên, tỏ vẻ lạnh lùng, "quào, uổng công em cảm động nãy giờ."
Lão Dao ra khỏi nhà vệ sinh, vừa cài thắt lưng vừa nói, "đúng là tấm chiếu mới, Uyên thần của chúng ta là ai, anh ấy mà đi theo con đường tình cảm này sao? Đùa chắc."
Lúc đi ngang qua chỗ Giản Bác Dịch, lão Dao vỗ vỗ vai anh, tiện thể lau tay lên người anh, "chàng trai trẻ, Uyên thần của chúng ta trước giờ chỉ nói chuyện bằng thực lực thôi!"
Giản Bác Dịch "ờ" một tiếng, liếc nhìn vai của mình, "...rửa tay chưa đấy."
Lão Dao nghĩ nghĩ, "hình như chưa."
Giản Bác Dịch giãy đành đạch, "đờ cờ mờ!"
Hà Uyên nhìn hai người đang vật lộn với nhau, ghét bỏ.
"A Uyên, cậu sẽ không xóa bài đâu mà đúng không?" Dương Đông lại sáp qua hỏi.
Hà Uyên không thèm nhìn anh ta, chuyên tâm mở game của mình, qua một lúc lâu, mới "ừ" một tiếng với Dương Đông đã chờ đến độ sắp héo mòn thanh xuân.
Tiếng "ừ" này nghe rất không kiên nhẫn, rất qua loa, nhưng Dương Đông lại thở phào một hơi, anh biết, Hà Uyên ngoài lạnh trong nóng, mặc dù đọc bài Weibo này khiến dạ dày cậu ta không thoải mái, nhưng là một đội trường, chắc chắn cậu ta luôn hướng về đồng đội.
Đây cũng là nguyên nhân anh dám lấy điện thoại của cậu ta để đăng bài.
Hôm nay Hà Uyên livestream, Giản Ngôn Chi ngồi xem trước máy tính.
Cô mở bình luận, chủ đề ngày hôm nay toàn liên quan đến bài Weibo lúc sáng. Nhưng chàng trai trên khung camera vẫn giữ dáng vẻ lạnh nhạt như cũ, anh chơi game của mình, hoàn toàn phớt lờ những bình luận này.
"Đệt! Ai mẹ nó xé tấm poster của tiểu Ngôn Chi xuống để lót chân bàn vậy hả!" phòng livestream vốn đang yên lặng đột nhiên xuất hiện một giọng nói đầy phẫn nộ.
Bình luận tĩnh lại một giây, sau đó lũ lượt hề hề há há:
"Mậu Mậu đúng là dành cho Giản Ngôn Chi cả tấm chân tình."
"Uyên thần, anh ăn chay không có nghĩa các thành viên khác trong đội cũng ăn chay được, sao lại nỡ lấy poster của người ta đi kê chân bàn chứ?"
"Ăn chay cái gì? Uyên thần còn có anh chín nhá!"
...
"Quản phòng đâu rồi, chặn cái bình luận vớ vẩn kia đi." Hà Uyên "xì" một tiếng, nhả ra hai chữ, "ô uế."
Giản Ngôn Chi cười hì hì chặn người đăng bình luận "Uyên thần còn có anh chín", mấy hôm trước ID "Tiểu hồ ly nhà Uyên thần" đã lên đảm nhận vị trí quản lý phòng livestream, thế nên giờ cô thích chặn ai thì cứ chặn người đó!
Giờ Hà Uyên nói vậy vừa hay hợp với ý cô, cái gì mà Uyên thần còn có anh chín? Ô uế!
Vừa cấm xong thì nghe Uyên thần đạm mạc nói tiếp, "Mậu Mậu dán poster lên cửa phòng nó, muốn lấy thì phải xé, bảo tôi lấy poster đi kê chân bàn, tôi mà lại đi làm chuyện vô vị đó à?"
Bình luận:
"Ha ha ha ha ha ha, trên cửa? Chắc phòng Uyên thần đối diện phòng Mậu Mậu nhỉ, như thế chẳng phải ngày nào mở cửa ra cũng nhìn thấy mặt của Giản Ngôn Chi hết sao."
"Ngày ngày nhìn thấy nữ thần, Uyên thần có cảm nhận thế nào?"
"66666"
......
"Cảm nhận?" Giản Ngôn Chi thấy khóe miệng Hà Uyên hình như nhếch lên một chút, nhưng lời lẽ nói ra lại cực kì khó chịu, "nhìn chán rồi."
"..."
"Nhìn chán rồi?" Giản Ngôn Chi phía bên này ngây ra hai giây, nhảy bật dậy khỏi ghế, "chị đây đẹp như hoa như ngọc, anh lại dám nói nhìn chán rồi!"
Đêm đến, Giản Ngôn Chi bê một thùng quả anh đào mà Giản Hòa Thư mua về sang gõ cửa nhà đối diện.
Một phút sau, có người ra mở cửa.
"Sao lại là anh." Giản Ngôn Chi nhìn người đàn ông đứng sau cửa, có hơi bất ngờ.
"Là tôi thì sao." Hà Uyên cúi xuống nhìn đồ cô đang bưng trong tay, mím môi, "cái gì vậy."
Giản Ngôn Chi nhớ lại lời người nào đó nói về cô trong buổi stream lúc chiều, trừng mắt nhìn anh một cái, không nói gì, lách người qua khe cửa đi thẳng vào trong.
Hà Uyên, "..."
"A, tiểu Ngôn Chi đến rồi." Lâm Mậu và ba người khác đang chơi game, đây cũng là lí do Hà Uyên ra mở cửa.
"Ngồi xuống." Hà Uyên nghiêm mặt nhìn Lâm Mậu một phát, làm Lâm Mậu vốn đang hưng phấn định chạy qua bị vây khốn tại ghế ngồi.
"tiểu Ngôn Chi, chị đợi em tí thôi, ván này sắp xong rồi." Lâm Mậu không dám nhây trước mặt Hà Uyên, đành phải tủi thân lên tiếng nói với Giản Ngôn Chi.
"Cậu cứ lo việc của cậu đi, chị mang sang cho mọi người ít trái cây thôi." Giản Ngôn Chi đặt thùng trái cây xuống bàn ở phòng khách, "cái này vừa mua hôm nay đấy, còn tươi lắm."
"Tuyệt vời, chị đúng là tốt bụng thật mà!"
Giản Bác Dịch, "đã mang sang rồi thì đi rửa một ít cho anh mày ăn đi."
Giản Ngôn Chi trừng mắt, định nói gì đó thì bị tấm poster nhăn nhúm trên bàn thu hút sự chú ý.
Người trên tấm poster này là cô...ờ, chắc đây là tấm poster dán trên cửa đối diện phòng Uyên thần rồi bị xé xuống kê chân bàn.
Mấy phút sau, Giản Ngôn Chi bê một đĩa anh đào, vừa ăn vừa đi về phía mọi người. Từ trái sang phải, bắt đầu từ Lâm Mậu, đưa anh đào cho từng người một.
Hà Uyên ngồi ở chính giữa, vì thế sau khi lão Dao thò tay bốc xong thì sẽ đến lượt Hà Uyên, game của Hà Uyên vẫn còn chưa bắt đầu, anh ngồi dựa vào lưng ghế, vươn tay định lấy một quả.
Giản Ngôn Chi nhanh tay lẹ mắt, thấy tay anh sắp chạm đến một quả anh đào đỏ tươi thì rụt mạnh về, sau đó bỏ qua Uyên thần, đĩa trái cây uốn một đường cong, rơi xuống bên cạnh Giản Bác Dịch.
Giản Bác Dịch tiện thể lấy vài quả bỏ vào miệng, vừa chửi vừa đánh game tiếp. Còn bàn tay đang vươn ra của Hà Uyên chợt khựng lại, tầm mắt rốt cuộc cũng chuyển từ màn hình máy tính sang mặt Giản Ngôn Chi.
Cô như chẳng hề chú ý đến ánh mắt của anh, "chuyên tâm" theo dõi màn hình máy tính của Hàng Văn Kiệt.
"Ván này bị rừng bên kia camp nên anh thọt nhiều đồ quá." Hàng Văn Kiệt phẫn hận nói.
Giản Ngôn Chi đứng ở một bên gật gật đầu không mấy tập trung, cô biết Hà Uyên nhìn cô, mặc dù không lâu nhưng ánh mắt bình tĩnh đó vẫn khiến cô như đứng trên đống lửa vậy!
Nhìn gì mà nhìn, chỉ không cho anh ăn anh đào thôi mà, còn anh thì nói nhìn em phát chán đấy nhá!
Sau đó Hà Uyên đánh xong một ván rồi không biết đi đâu mất, Giản Ngôn Chi trò chuyện một lúc với mọi người rồi ra về.
Ra khỏi cửa, cô xoay người đóng cửa lại.
Quay đầu...
"Á!"
Không biết từ khi nào sau lưng đã xuất hiện thêm một người nữa, Giản Ngôn Chi tông một phát rõ đau, lảo đảo lùi hẳn lại một bước.
"Bốp." một tiếng rất nhẹ vang lên, là tiếng mu bàn tay của anh va nhẹ vào cánh cửa, còn lòng bàn tay anh đang đỡ ngay sau gáy cô.
"Có gì mà phải giật mình, thấy ma à." Hà Uyên rút tay về, điếu thuốc đang kẹp trong tay còn lại cũng được anh ghìa ra xa hơn.
Giản Ngôn Chi ngước mắt lên nhìn anh hai giây, "anh lén chạy ra ngoài hút thuốc."
Hà Uyên cười xùy, mặt đầy vẻ đùa cợt, "lén? Tôi hút thuốc mà còn cần phải lén lén lút lút sao."
"Vậy anh tự nhiên đứng sau lưng em làm gì."
"Vừa đi mua thuốc ở cửa hàng tiện lợi về." Hà Uyên cúi xuống nhìn cô, ánh mắt trêu đùa, "tôi muốn về chỗ của tôi, chứ không phải muốn đứng sau lưng cô."
Giản Ngôn Chi mím môi, không còn gì để nói.
"Tránh đường."
Giản Ngôn Chi đứng dịch sang một bên.
Tay của Hà Uyên đặt lên cửa, vừa định đẩy cửa vào thì đột nhiên nghe thấy cô bé đứng cạnh nói, "Uyên thần, mặt mũi em xấu không nỡ nhìn như vậy cơ à."
"Hả?" Hà Uyên khựng lại, nghiêng đầu nhìn cô.
Giản ngôn Chi lấy dũng khí, "có phải xấu không nỡ nhìn hay không."
Hà Uyên híp mắt, hơi khó tin, "cô hỏi tôi cái này làm gì?"
Giản Ngôn Chi nghẹn họng, cô nhìn dáng vẻ không chút bận tâm của người đàn ông trước mặt, bỗng cảm thấy mình hơi nực cười.
"Ừ nhỉ, anh thích đàn ông, chán nhìn phụ nữ cũng là chuyện bình thường."
Giản Ngôn Chi đột nhiên thông suốt, sao cô lại quên mất chuyện này?
Hà Uyên đã cong rồi, vậy cô việc gì phải bực bội vì anh ấy chán nhìn mình chứ!
---Dải phân cách---
Tác giả có lời muốn nói:
Anh em nhà họ Giản đều tan nát cõi lòng, vì cùng một người đàn ông, ha ha ha ha ha ha ha ha!