- Trang chủ
- Thiếu Nữ Ngây Thơ
- Chương 32: Nhịn không được
Tác giả: Hiểu Bạo
Edit: J.Cent
Beta: girl_sms
Bạch Lâm nói chuyện như bình thường, bình thản, nội liễm, mềm
nhẹ và cẩn thận. Trì Thanh thật không ngờ nàng ta lại nói với
mình như vậy, một câu đơn giản ta thích ngươi, sẽ không rời đi
nữa. Tuy rằng chỉ là ít ỏi có tám chữ, nhưng lại làm cho Trì
Thanh rung động thật sâu, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Đến tột cùng có bao lâu không nghe được có người nói thích
mình, Trì Thanh đã không còn nhớ rõ. Tựa hồ từ khi Tô Ngạo Nhiên mất, bên người nàng không còn xuất hiện một người nào nói thích nàng. Kỳ thật, cũng không phải không ai tỏ tình với Trì Thanh,
ngược lại, người có ý với nàng cho tới bây giờ không hề ít.
Nhưng những người đó, ví dụ như Tằng Khả Hận, lời thổ lộ
đều không làm nàng có cảm giác. Trì Thanh dù có mạnh mẽ, kiên
cường đến đâu thì nàng vẫn là một nữ nhân. Nàng cho là tâm của mình kể từ khi người yêu, người thân lần lượt rời đi đã trở
thành sắt thép, nhưng thật ra không phải như vậy.
Lòng người đều là thịt, nó giấu trong cơ thể, cũng là nơi
dễ dàng bị tổn thương. Một khi tổn thương, có thể chữa khỏi,
nhưng không phải bằng thuốc, không phải bằng giải phẩu, mà phải dùng thời gian, khiến cho nó chậm rãi khép lại. Nhưng dạng
trị thương này không đủ làm vết thương chữa khỏi hoàn toàn, chỉ cần
một chút gió thổi lay động, cũng có thể đem vết thương kia đã khép miệng kia lại vỡ ra, máu tươi đầm đìa.
Đến bây giờ Tô Ngạo Nhiên vẫn là người không đứng đắn, cũng
ít khi nói thích nói yêu. Nhưng là mỗi lần nàng nói ra đều là thời điểm thích hợp, trong ánh mắt có thể nhìn ra thành ý. Ngữ khí trêu đùa cũng tốt, ngữ khí tùy ý cũng được. Mặc kệ Tô
Ngạo Nhiên nói như thế nào, làm như thế nào, tình yêu nàng đối với mình, Trì Thanh có thể cảm nhận được, cảm giác được rất
rành mạch, rõ ràng.
Ở cùng Tô Ngạo Nhiên, Trì Thanh có cảm giác được bảo vệ.
Trong mắt nàng ta, mình không phải nữ nhân tà ác, cũng không
mang theo hận thù. Chính mình, chỉ là Trì Thanh, là người nàng
yêu.
Vừa rồi trong nháy mắt nghe được Bạch Lâm nói thích mình,
nói sẽ không rời đi. Chẳng biết tại sao, Trì Thanh lại không tự chủ được, ý thức cùng lí trí đều bay tứ tung. Đơn giản là, khi đó Bạch Lâm thật sự nghiêm túc. Nàng không giống như trước đây
không dám nhìn thẳng mình, không để ý tới mình, mà ngược lại
còn đối diện nhìn thẳng mình.
Theo đôi mắt đen kia, Trì Thanh thấy được chính mình, thấy
được sự chân thành của Bạch Lâm. Trong nháy mắt, lời nói kia không hề đơn giản, ngược lại còn nặng hơn ngàn cân, cho dù trời có
sụp đổ cũng không hề gì. Ánh mắt này, căn bản không phải đôi
mắt của con gái nhìn mẫu thân, ngữ khí đó cũng không giống trả
lời vấn đề của mình. Thật ra có vẻ Bạch Lâm đang thừa cơ hội,
hướng tới mình nhắn gửi một chút tình cảm nào đó.
Trì Thanh nhìn về bàn tay vẫn đang lôi kéo tay mình, nhìn Bạch Lâm
vẫn như trước nhìn chằm chằm mình, nàng thở dài ngồi vào bên giường.
“Bạch Lâm, rốt cuộc ngươi là người như thế nào? Có đôi lúc,
ta thật sự không hiểu người nghĩ gì, cũng không biết lời nói
vừa rồi của người là thật hay giả. Nhưng nếu một lần nữa
người dám phản bội ta, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua.”
Trì Thanh cau mày nói, nàng như cũ liên tục nói ra lời tuyệt
tình. Nàng không muốn nhược điểm của mình bị bất kì ai biết,
không hy vọng người khác biết mình vì Bạch Lâm mà đau lòng cùng áy náy. Đây là Trì Thanh, một người có vẻ kiên cường, nhưng nội
tâm vô cùng yếu ớt. Nàng dùng lời nói lạnh nhạt để che đậy
nội tâm yếu đuối của nàng, dùng cách thương tổn người khác là
phương thức để bảo vệ chính mình.
Trì Thanh giống như một con nhím, xung quanh nàng bao bọc bởi tầng
tầng gai nhọn. Thương tổn người khác, đồng thời cũng khiến nàng cô đơn
tịch mịch. Nhìn ánh mắt Trì Thanh chỉ toàn bối rối cùng bất an, Bạch Lâm cảm thấy trong lòng mình vô cùng đau xót.
Nàng không muốn nhìn thấy bộ dáng Trì Thanh cau mày hay khó chịu.
Người khác nhìn không thấy, không hiểu, nhưng nàng biết, Trì Thanh tuy
rằng nói năng chua ngoa, nhưng rõ ràng không phải một người xấu, nhưng
nàng ta lại luôn ngụy trang thành kẻ lãnh huyết vô tình. Nếu như hỏi,
Bạch Lâm có nguyện vọng gì, nàng chỉ có một.
Đó là, Trì Thanh sống thật vui vẻ, thực hiện mọi chuyện mà nàng ta
muốn, không còn khổ sở. Cho dù sẽ bị Trì Thanh làm cho đầy mình toàn là
vết thương, Bạch Lâm cũng sẽ không sợ hãi, thậm chí vẫn sẽ phấn đấu quên mình.
“Ừ.”
Ta vĩnh viễn cũng không phản bội ngươi, không tổn thương ngươi. Bạch
Lâm cũng không biết mình có rời khỏi Trì Thanh hay không, nhưng dù nàng
làm gì, làm ra sao. Nàng cũng không bao giờ phản bội Trì Thanh, cho dù
là chết.
Cuộc nói chuyện bởi vì Bạch Lâm đơn giản đáp lại mà kết thúc, nhìn
khuôn mặt Bạch Lâm tái nhợt, thân thể che kín băng vải, còn có hai khỏa
no đủ trắng nõn kia. Có lẽ do lạnh, bộ vị mẫn cảm kia càng trở nên cứng
lên. Trì Thanh chỉ nhìn một cái liền rời tầm mắt, chẳng biết tại sao,
mỗi khi nàng nhìn thấy thân thể Bạch Lâm, luôn cảm thấy không được tự
nhiên. Chẳng lẽ mẹ nhìn thân thể của con gái lại thấy xấu hổ sao? Hay là trước kia mình nhìn quá ít, nên không có thói quen này?
“Không có chuyện gì nữa thì nghỉ ngơi đi, đêm nay không cần mặc quần áo.”
Thay Bạch Lâm đắp lại chăn, Trì Thanh thấp giọng nói. Lúc này, nàng
cảm thấy Bạch Lâm lộ vẻ khó xử, như có chuyện muốn nói, liền theo bản
năng mở miệng.
“Ngươi còn có chuyện?”
Tuy cùng Bạch Lâm gặp lại không quá một tháng, nhưng Trì Thanh cũng
dần hiểu rõ thói quen của nàng. Bạch Lâm bây giờ so với năm năm trước,
càng trầm mặc hơn. Nàng muốn làm việc gì, cũng không nói với bất kì
người nào, có gì khó chịu cũng không thổ lộ với ai.
Trì Thanh nhớ rõ, có một lần, nàng mang Bạch Lâm đi làm nhiệm vụ, tay của Bạch Lâm bị kẻ địch chém một đao. Nàng ta vẫn cứng rắn chống đỡ,
cho đến khi về biệt thự, Lục Úy Lai nhìn thấy mới trị liệu. Nếu chậm một chút nữa, có thể làm vết thương nhiễm trùng.
Qua chuyện này, Trì Thanh biết, Bạch Lâm nhìn qua có vẻ dễ khi dễ,
nhưng tính tình so với mình còn quật cường hơn nhiều. Nếu không hỏi, cho dù có khó chịu như thế nào thì nàng cũng không chủ động nói ra. Trì
Thanh may mắn mình có trí nhớ đủ tốt, nếu không nàng đã quên lấy cơm cho Bạch Lâm, người này có thể đã đói chết cũng không chừng.
“Ta..”
Bạch Lâm chỉ nói được một chữ liền không nói tiếp, thấy nàng né tránh tầm mắt của mình, lỗ tai còn đỏ bừng, Trì Thanh biết, chắc chắn nàng ta có chuyện gì.
“Không cần ấp a ấp úng.”
Trong lòng tuy muốn đối tốt hơn với Bạch Lâm nhưng cách nói chuyện
của Trì Thanh cũng khó sửa được. Giờ lại bị suốt ruột, giọng nói lại
càng trầm thấp.
“Ngượng ngùng, ta muốn đi toilet.”
Bạch Lâm nói những lời này rất nhỏ, càng về sau càng không nghe thấy
âm thanh. Lén nhìn Trì Thanh, Bạch Lâm cắn môi dưới, dùng tay chỉ hướng
toilet. Trì Thanh lúc này mới hiểu được nàng ta muốn gì.
“Ta đi hỏi bác sĩ.”
Ngắn gọn một câu, Trì Thanh liền xoay người ra ngoài cửa. Nhìn bóng
dáng nàng cao gầy, Bạch Lâm nhẹ nhàng xoa trước ngực mình, trái tim tựa
hồ đập lên thật nhanh.
*****
“Bác sĩ nói người hiện giờ không thể xuống giường, chỉ có thể dùng cái này.”
Không quá lâu sau, Trì Thanh liền trở về. Thấy nàng trên tay cầm theo túi nhựa, trên mặt Bạch Lâm hiện lên một tia xấu hổ. Thực hiển nhiên,
nàng không muốn dùng biện pháp này. Trước mặt Trì Thanh làm việc này,
thực sự rất xấu hổ.
“Không có biện pháp khác sao? Ta có thể xuống giường, chỉ cần ngươi đỡ ta một chút là được.”
Bạch Lâm mang theo một tia kỳ vọng, vội vàng hỏi, nàng dùng hai tay
chống thân thể muốn ngồi dậy. Không đợi lưng nàng rời giường, đã bị Trì
Thanh ấn nặng trở xuống giường, không thể động đậy.
“Nếu ngươi muốn trở thành người tàn tật, cứ tiếp tục cậy mạnh đi.”
Nhìn hành động của Bạch Lâm, Trì Thanh bất mãn nói. Tuy nàng không
muốn giúp Bạch Lâm xử lý loại tình huống này, nhưng nghĩ đến thân thể
của Bạch Lâm bị người khác ngoại trừ mình nhìn thấy, trong lòng Trì
Thanh rất bực bội, hơn nữa còn là bộ vị tư mật.
“Bằng không ngươi kêu hộ sĩ đến đây đi.”
Bạch Lâm do dự hồi lâu, đấu tranh tư tưởng một phen rồi nói. Dù nàng
không muốn thân thể bị hộ sĩ nhìn thấy, nhưng so với để Trì Thanh làm
loại chuyện này, nàng thà hy sinh bản thân, cũng không muốn Trì Thanh
chịu ủy khuất.
“Trễ như vậy hộ sĩ đã sớm về hết.”
Trì Thanh nói xong, cũng không đợi Bạch Lâm mở miệng, lần thứ hai đem chăn trên người Bạch Lâm nhấc lên. Mắt nhìn thân thể bại lộ ra bên
ngoài, Bạch Lâm ngoại trừ ngượng ngùng, còn có chút không cam lòng. Nếu
có thể, nàng muốn chính mình tự giải quyết chhuyện này. Nhưng cơ thể bây giờ, ngoại trừ ăn cơm uống nước, cái gì cũng không làm được.
Tình cảnh này làm Bạch Lâm cảm thấy uể oải, mà đối mặt với sự việc kế tiếp lại càng làm nàng xấu hổ vô cùng.
“Ta giúp ngươi đem quần cởi ra, ngươi không nên cử động.”
Nhìn bộ dáng xấu hổ luống cuống của Bạch Lâm, thần sắc Trì Thanh cũng có chút không bình thường.
Nàng không hiểu tại sao lại nói hộ sĩ về rồi, còn muốn bản thân vì
Bạch Lâm làm loại sự tình này. Trì Thanh có chứng khiết phích, đây là
điều mà ai biết nàng cũng hiểu rõ. Bình thường khi chấp hành nhiệm vụ dù có chật vật như thế nào, nàng cũng muốn bảo trì vệ sinh cơ bản.
Quần áo nàng rất ít khi bị nhiễm bẩn, những đồ bị nhiễm qua máu đều
không dùng lần thứ hai. Ga trải giường mỗi ngày đều phải đổi, cùng với
một ít đồ dùng sinh hoạt hằng ngày luôn thay đổi thường xuyên. Trừ bỏ
tình huống đặc biệt, bất luận xuân hạ thu đông, mỗi ngày nàng đều phải
tắm ba lần.
Trước kia, đừng nói vì Bạch Lâm làm chuyện này, cho dù chỉ cần ở lại
bệnh viện vài tiếng, nàng đều không đồng ý. Mà nay, nàng lại chủ động
tìm cách chăm sóc Bạch Lâm. Trì Thanh cũng không biết sự thay đổi này là nội tâm của mình tự ý thức, hay là do hành động của Bạch Lâm đánh động
đến mình.
Nhưng dù sao loại thay đổi này, Trì Thanh cũng không cảm thấy phản cảm, thậm chí còn có chút vui mừng.
Bởi vì chân trái bị thương, động tác cởi quần cũng trở nên cẩn thận
hơn. Bạch Lâm có thắt lưng rất nhỏ, quần của bệnh viện mặc trên người
nàng rộng thùng thình, chỉ cần kéo nhẹ là cởi ra được. Nhìn quần lót màu trắng bại lộ ra ngoài, một loại cảm giác kì diệu từ đáy lòng Trì Thanh
sinh ra.
Quần lót này là do bản thân nàng lựa chọn, rồi nói bảo tiêu mua. Trì
Thanh chưa bao giờ nghĩ mình lại có ngày giúp Bạch Lâm cởi quần lót. Bất quá, cái loại cảm giác này chỉ kéo dài vài giây liền bị Trì Thanh bác
bỏ đi. Nàng nghĩ loại chuyện này, rất nhiều người mẹ đều giúp con làm
mà, không phải sao?
“Thực xin lỗi.”
Khi Trì Thanh đang ngẩn người suy nghĩ, âm thanh của Bạch Lâm vang
lên. Nghe lời xin lỗi này, lại thoáng nhìn khuôn mặt Bạch Lâm hơi hơi
phiếm đỏ, cùng với lỗ tai đỏ tươi như chảy máu. Trì Thanh cũng không trở lời, mà chỉ cúi đầu vì cởi quần dài cho Bạch Lâm. Hai người đều không
phát hiện, ngay lúc Trì Thanh cúi đầu, khóe miệng nàng vô thức gợi lên.
Tuy rằng thoáng qua, nhưng cũng không thể phủ nhận, tâm tình của Trì
Thanh đang rất tốt.
Ống quần bên phải thật dễ dàng cởi đi, mà ống bên chân trái cũng được Trì Thanh cẩn thận hoàn thành. Đem quần để trên ghế sa lông, Trì Thanh
nhìn về phía Bạch Lâm nằm trên giường, chỉ mặc chiếc quần lót, thân thể
toàn bộ bại lộ ra ngoài.
Lúc này, trên người Bạch Lâm cơ hồ đều là màu trắng. Da trắng, băng
vải, cùng với ga trải giường cũng trắng. Mặc dù đèn phòng thật tối, Trì
Thanh vẫn nhìn thấy rõ biểu tình của Bạch Lâm. Trì Thanh cảm thấy, Bạch
Lâm như một ánh sáng yếu ớt. Chỉ cần che lấp lại trong thời gian dài một chút, sẽ biến mất không dấu vết.
Thân thể không có vật gì che đậy, trong phòng còn mở điều hòa, nhiệt
độ chênh lệch làm cho Bạch Lâm không tự chủ run rẩy một chút. Thấy phản
ứng của nàng, Trì Thanh không ngẩn người ra nữa, mà dùng chân sau chống
thân thể quỳ lên giường, cúi người đưa tay đặt lên bên hông quần lót của Bạch Lâm.
Tay Trì Thanh cùng quần lót trượt xuống phía dưới, ngón tay mềm mại
của nàng xoẹt qua đùi, mang đến từng đợt ngứa ngáy tê dại nhẹ nhàng.
Bạch Lâm nhìn Trì Thanh cúi người ở giữa chân của mình, khẽ nhắm hai mắt lại.
Thanh, làm nữa ta sẽ không nhịn được.
PS: Chài ôi, kì cục quá =)) Lúc nhỏ mà Thanh mama làm vại cũng đỡ mà
giờ người ta 22 tuổi ròi mà còn giúp cởi quần để đi WC =)) Bạch Lâm chắc xấu hổ muốn tìm lỗ chôn mình lun quá:”> Thanh mama mà làm thêm nữa
chắc chị Lâm nhịn không được ăn luôn mama quá =))
Mấy chương này sắc tình quá:)) Chắc mấy chương sau mình edit sẽ rất máu me, chém giết =))