- Trang chủ
- Thiếu Nữ Ngây Thơ
- Chương 11: Tức giận
Tác giả: Hiểu Bạo
Edit: J.Cent
Beta: Girl_sms
Những lời này khi Bạch Lâm vừa nói xong, không khí trong
phòng tắm trở nên lạnh lẽo mà xấu hổ, cho dù thấy không nhìn
được Trì Thanh, Bạch Lâm cũng cảm thấy được quanh người nàng
tản ra áp suất thật thấp. Tay đặt ở sau lưng nàng không còn ôn
nhu như lúc đầu nữa, mà lực càng ngày càng tăng lên.
Trên lưng Bạch Lâm có rất nhiều sẹo, tuy rằng đã phục hồi,
nhưng da thịt mới dù sao so với trước kia cũng yếu ớt rất
nhiều. Móng tay Trì Thanh cắm thật mạnh vào, cái cảm giác da
thịt bị đâm thủng khiến Bạch Lâm khó chịu nhíu mày, nhưng vẫn
không có ý tứ phản kháng, như trước để Trì Thanh làm ra những
hành vi không hề có lí do nhưng vẫn gây ra thương tổn.
Những vết thương ở phía sau lưng rất nhanh một lần nữa bị
máu tươi nhiễm đỏ một mảnh, không những là vết thương mới, mà
còn có do Trì Thanh vừa rồi cố ý tàn phá da thịt tạo thành.
Cái loại đau đớn này không giống như vữa nãy khắc cốt ghi tâm,
mà như bị một con kiến cắn ở trên làn da, đau ngứa lại chỉ có thể bất lực chịu đựng.
Bạch Lâm rũ đầu cuối xuống, bàn tay nắm ở hai bên bồn tắm
dần tăng thêm lực đạo, chẳng sợ cơ thể của nàng chẳng còn
nhiều khí lực, vẫn như cũ không hy vọng một mặt yếu đuối khác của bản thân Trì Thanh sẽ nhìn thấy. Nàng vẫn biết, loại người
Trì Thanh ghét nhất chính là những kẻ yếu đuối vô năng. Cho
nên, chẳng sợ đã muốn đau rát, nàng cũng muốn phải chống đỡ
thân thể này, gánh vác hết thảy mọi việc của Trì Thanh cho nàng.
Mu bàn tay trắng nõn mu nổi lên gân xanh, giọt mồ hôi theo đầu
ngón tay Bạch Lâm chảy xuống, rơi xuống trên mặt đất phòng tắm, cuối cùng hòa vào màu trắng của gạch men sứ, biến mất không
thấy. Không ai biết được là trên người nàng lưu lại những giọt
nước này, hay là do quá mức đau đớn mà chảy ra mồ hôi.
Đang lúc thoảng thần, thân thể bị đối phương mạnh mẽ chuyển
lại, áp vào trên tường. Mặt tường lạnh lẽo cùng miệng vết
thương tiếp xúc, đầu tiên là khó chịu bởi vết thương nóng bỏng lại chạm phải lạnh buốt. Ngay sau đó là từng đợt nóng rát đau
đớn. Bạch Lâm ngẩng đầu nhìn vẻ mặt không biểu tình của Trì
Thanh, nhìn hồi lâu cũng không thu hồi tầm mắt.
Hiện tại Trì Thanh, che ánh sáng mà đứng lên, trên đỉnh đầu
ánh sáng màu trắng chiếu lên mái tóc đen mềm mại, lại đem mặt của nàng ẩn vào trong bóng đêm. Cùng Trì Thanh có huyết mạch
tương liên, Bạch Lâm hiểu rất rõ, người này càng tức giận,
biểu tình lại càng lạnh nhạt.
Trì Thanh là một người lãnh đạm nhưng lại rất kiêu ngạo,
nàng vừa rồi vì mình tắm rửa, chủ động hỏi trên người mình
vết sẹo vì sao lại có, đã là chuyện thực không dễ dàng. Nàng
là muốn nhích lại gần chính mình, hiểu biết chính mình, hơn
nữa.
Nhưng mà, Trì Thanh nỗ lực làm hết thảy, lại bị chính mình phá bỏ. Bạch Lâm biết, chính mình thật sự chọc giận Trì
Thanh, nếu không, đối phương cũng sẽ không để lộ ra biểu tình
băng hàn đến như vậy, hai tay cũng sẽ không vì dùng sức quá độ mà run rẩy.
“Bạch Lâm, ngươi có phải cảm thấy ta đối với ngươi quá nhân từ quá
yếu đuối? Ngươi thật sự nghĩ, ta không dám đem ngươi giết chết sao?”
Lời nói trầm trầm từ đỉnh đầu bay đến, nghe lời nói có vẻ
cực lực khắc chế phẫn nộ, Bạch Lâm cũng không sợ hãi, mà là quay mặt
cùng nàng đối diện.
Kỳ thật, nhìn Trì Thanh bị chính mình làm cho tức giận đến như vậy,
nàng cũng rất khó chịu. Nếu có thể, Bạch Lâm nguyện ý hết thảy mọi
việc đều làm theo ý người này, thỏa mãn mọi yêu cầu của nàng. Chính là, nàng cũng biết, như vậy căn bản cũng sẽ không thể cho Trì Thanh
hạnh phúc, chỉ có giúp nàng diệt trừ đi nam nhân kia, nàng mới có thể
vui vẻ.
Cho nên, chỉ cần là đạt tới mục tiêu đó, mình có thể làm mọi
chuyện. Chẳng sợ, những điều đó đối với Trì Thanh tạo thành thương
tổn không cần thiết.
“Ta chưa bao giờ nghĩ như vậy, ta tắm xong rồi, đi trước.”
Ngắn gọn trả lời, ngữ khí tràn đầy khinh thường. Bạch Lâm đẩy tay Trì thanh đặt ở trên vai mình ra, cầm lấy khăn tắm bên cạnh bồn tắm lớn đắp ở trên người, liền đi ra ngoài. Nàng biết, thái độ như vậy, có
lẽ sẽ làm Trì Thanh hoàn toàn bạo phát.
“Tốt, thật sự tốt lắm. Bạch Lâm, xem ra ngươi rời đi năm năm này,
thật sự học được không ít. Chính là, ngươi đã quên, đối với địch nhân, ta cho tới bây giờ sẽ không bao giờ nương tay.”
Thân thể bỗng nhiên bị Trì Thanh từ phía sau bắt lấy, hành động bất
ngờ này khiến Bạch Lâm trong lòng cả kinh. Chính là, không đợi nàng lấy
lại tinh thần, cánh tay đã muốn bị kéo ra phía sau lưng.
Vết phỏng trên vai bời lần kéo lại này lần thứ hai vỡ ra,
máu tươi xuyên qua thuốc mỡ chậm rãi tràn ra, theo bả vai từ từ chảy xuống, tạo thành một vệt nhỏ dài tơ máu. Cánh tay yếu
ớt căn bản không thể chịu nổi, Bạch Lâm bản năng muốn đứng
dậy, lại bị Trì Thanh nhìn thấu, đè lại bả vai của nàng, ném vào bốn tắm lớn.
Bạch Lâm thân thể từ nhỏ đã không tốt, khí lực cũng không
lớn. Hơn nữa một ngày cũng không ăn cơm, một lần rồi một lần
bị gây sức ép như vậy. Lúc này, nàng ngay cả đứng cũng đều
thực khó khăn, huống chi là cùng với Trì Thanh so khí lực? Thân thể mất đi cân bằng một lần nữa ngã vào bồn tắm, thương tích đầy mình cơ hồ bị một cái ngã này toàn bộ đều bị tung tóe
vỡ ra.
Xương cốt phần eo cùng bồn tắm cứng rắn đụng vào nhau, phát ra âm thanh. Bạch Lâm cắn chặt môi dưới, đè phòng vì quá đau
mà thở ra tiếng. Nàng chống đỡ đôi tay run rẩy từ bồn tắm lớn
đứng lên, nhưng mà, không đợi nàng làm động tác này, đầu đã
bị Trì Thanh ấn mạnh xuống dưới.
Đại não đụng vào bồn tắm lớn, đau đớn làm cho ánh mắt của
Bạch Lâm trở nên thanh tỉnh rất nhiều. Nhưng mà nước lại theo
bốn phương tám hướng tràn vào khiến cho hô hấp của nàng càng
lúc càng khó khăn. Nàng giãy dụa muốn ngẩng đầu lên, nhưng vừa
mới đem thân mình khởi động một chút, lại bị Trì Thanh đè
xuống nước. Cảm giác chợp cao chợp thấp này làm cho tầm mắt
của nàng thành một mảnh tối đen, cảm giác hít thở không được
khiến phổi của nàng như vỡ mất.
Từ trên cao nhìn xuống Bạch Lâm thống khổ giãy dụa, Trì
Thanh nhíu mày, dùng tay trái đỡ lấy tay phải của mình, để
ngừa bị đối phương thoát ra. Kỳ thật, lấy sức lực của nàng,
Bạch Lâm muốn giãy là việc không có khả năng. Trì Thanh sợ
chính mình sẽ dao động, sẽ đem Bạch Lâm buông ra.
Từ khi nào thì bắt đầu, lòng trở nên càng ngày càng mềm? Có lẽ là lúc Bạch Lâm té gãy chân, có lẽ là lúc nàng ở trong mộng kêu chính mình
là Mẹ, hay hoặc là lúc con mắt trái của nàng bị đánh đến mù, lại
vẫn như cũ vô thanh vô tức, không la không phá.
Làm một người mẹ, chính mình thực sự thiếu Bạch Lâm nhiều
lắm. Trì Thanh thường xuyên suy nghĩ, mình rốt cuộc là một
người như thế nào, mới có thể nhẫn tâm đem con gái ruột đối
xử như thế. Chính là, mỗi khi nhìn thấy nàng cùng với mình
khuôn mặt giống nhau như vậy, Trì Thanh sẽ luôn nghĩ đến những
năm đó phải chịu mọi sự khuất nhục, còn mất đi cả gia đình.
Cái tên nam nhân kia, dùng mọi thủ đoạn hèn hạ, tàn nhẫn
giết đi cha mẹ cùng với em của mình, hủy đi mọi thứ của chính mình. Lúc đó, Trì Hi chỉ là một đứa nhỏ bảy tuổi mà thôi,
lại chết trước mặt mình.
Đó rõ ràng là một con người sống, không phải là con chuột
bạch, lại càng không phải một khối thi thể không có cảm giác.
Nghĩ đến Trì Hi tuổi nhỏ như vậy phải chịu cái loại này đau
đớn, cái loại sợ hãi, cái loại bị dày vò từng chút đi đến tử vong! Trì Thanh hận, thật sự hận. Nàng hận Bạch Quân tàn
nhẫn, hận hắn không giữ lời nói, càng hận chính mình vô năng,
chính mình đối với Bạch Lâm mềm lòng!
Nghĩ đến mọi chuyện qua lại, hốc mặt Trì Thanh nổi lên màu
đỏ tươi, Nàng gắt gao đè đầu Bạch Lâm, không cho có cơ hội nào
có thể trồi lên mặt nước. Nhìn nước trong bồn tắm từ trong
suốt dần dần bị máu trên người đối phương chảy ra nhuộm thành
màu đỏ, xem nàng thân thể tiêm gầy chậm rãi ngừng giãy dụa,
lúc này Trì Thanh mới thả lỏng lực đạo.
Giờ khắc này, Bạch Lâm nổi trên mặt nước, cố sức thở hổn
hển. Con ngươi màu đen của nàng cũng không còn thuần túy, mà
bị một tầng chất lỏng mông lung cùng tơ máu che đậy. Xem nàng
bộ dáng suy yếu như thế, Trì Thanh chỉ cảm thấy trong lòng đau
xót, khổ sở long trời lở đất giống như hồng thủy kéo tới.
Có lẽ, rất nhiều người sẽ nói nàng táng tận lương tâm, sẽ
chỉ trích mọi việc nàng đã làm đối với Bạch Lâm. Trì Thanh
cũng mắng qua chình mình, trách cứ qua chính mình. Nếu không
muốn đứa bé này, lúc trước nàng cũng đã không sinh ra. Cũng
chỉ có Trì Thanh tự bản thân biết, lúc trước nàng muốn giữ
lại đứa bé này, cũng không phải bởi vì hận.
Nàng hận Bạch Quân, đây là chuyện không thể nghi ngờ. Chính
là, đối với tiểu sinh mệnh trong bụng, Trì Thanh có một loại
cảm giác khác hoàn toàn bất đồng. Trong thời kì mang thai,
không chỉ một lần Trì Thanh muốn bỏ đứa bé này. Chính là,
mỗi lần nàng đến bệnh viện, lên bàn mổ, lại luôn đổi ý.
Ngay tại khi lưỡng lự sinh hay không sinh, Trì Thanh cuối cùng
quyết định lưu lại đứa bé. Mắt thấy bụng một ngày lại lớn
hơn, có thai nôn mửa khiến Trì Thanh thể trọng ngày càng giảm,
thắt lưng, eo đau từng khắc tra tấn nàng. Dù vậy, Trì Thanh vẫn
không hối hận. Chỉ cần nghĩ đến sinh linh này sẽ là thân nhân
duy nhất trên đời này ở bên cạnh mình, nàng sẽ cảm thấy ấm
áp.
Nhưng mà, khi đứa bé này sinh ra, nhìn khuôn mặt cùng mình
cực kì giống nhau, nhiệt tình của Trì Thanh liền bị dập tắt
không còn một mảnh. Nàng nên may mắn, đứa bé này cùng Bạch
Quân không có nửa điểm giống nhau. Nhưng mà nàng quá giống
mình, như ở mọi thời điểm nhắc nhở Trì Thanh, đứa bé này như
thế nào có mặt ở trên đời.
Trì Thanh thừa nhận, trừ bỏ lúc đầu bị Bạch Quân bắt đi
trong thời gian ngắn kia, nàng chưa bao giờ kinh hoàng luống
cuống như thế, thậm chí mới nhìn đứa nhỏ lần đầu tiên, liền
giống như nhìn thấy ma quỷ, khiến cho nhân viên hộ sĩ chạy nhanh
đem đứa nhỏ mang đi. Thẳng đến đứa bé được ba tuổi, nàng mới
nghĩ đón trở về.
Trì Thanh không phải là người máu lạnh, nàng cũng sẽ khổ
sở, cũng sẽ đau lòng vì Bạch Lâm, cũng muốn cho nàng giống mọi đứa trẻ khác trở thành bảo bối trong lòng bàn tay của mình.
Mỗi lần nhìn Bạch Lâm bị thương, xem nàng càng ngày càng trầm
mặc, Trì Thanh rất muốn để nàng rời đi, hoặc đối với nàng
tốt hơn chút. Rồi lại bị ma trướng trong lòng không thể tiêu tan dập tắt ý định đó.
Nàng làm không được! Thật sự làm không được đem đứa nhỏ có
chứa huyết mạch của Bạch Quân cho rằng là con của mình mà tận
tâm nuôi dưỡng! Càng không thể nào cùng Bạch Lâm có quan hệ thân
mật, dù chỉ là một chút ít. Chỉ cần nghe đứa bé này kêu
chính mình là mẹ, thảm cảnh Trì Hi trước khi chết cùng với cha mẹ trước khi chết trên tay cầm giấy chứng nhận li hôn sẽ hiện
ra trước mắt, còn hơn cả bóng ma ánh ảm.
Chính là, làm cho Trì Thanh không nghĩ tới, Bạch Lâm cư nhiên
rời đi chính mình, thoát khỏi bên cạnh mình. Chỉ có Trì Thanh
tự mình biết, lúc nàng phát hiện không thấy Bạch Lâm, trong
lòng có bao nhiêu sốt ruột, lo lắng. Nàng sợ hãi Bạch Lâm bị
người xấu mang đi, càng sợ nàng sẽ gặp chuyện giống mình ngày
xưa. Cái thời điểm đó, ngay cả Trì Thanh cũng không phát hiện.
Tâm tư nàng đối với Bạch Lâm, chỉ có lo lắng, mà không có một
chút phẫn nộ cùng trách cứ khi đối phương rời đi.
Gặp Bạch Lâm thở dốc ngày càng lao lực, Trì Thanh đưa tay kéo Bạch Lâm từ bồn tắm đứng lên, đặt tại trên tường.
“Biết nghe lời rồi sao?”
Mặc dù rất muốn đem đối phương ôm vào trong lòng, làm cho
nàng nghỉ ngơi một chút, nhưng lời nói chất vấn không tự chủ
được mà thốt ra. Trì thanh không hy vọng bị Bạch Lâm phát hiện chính
mình trở nên yếu đuối cùng mềm lòng, nàng, nên là người lãnh khốc và
vô tình.
“Khụ... Khụ khụ...”
Nghe Trì Thanh hỏi, Bạch Lâm căn bản không kịp trả lời. Nàng che
miệng lại, kịch liệt ho khan, thân hình gầy gò cũng đong đưa lên xuống.
Mắt thấy máu tươi từ miệng vết thương chảy xuống phía dưới, dần dần
nhiễm đỏ mảnh đất dưới chân nàng. Trì thanh cắn môi dưới, mạnh mẽ
khắc chế đau đớn trong, dùng sức nắm cổ Bạch Lâm.
“Ta đang hỏi, ngươi mau nói.”
Như trước là vẫn là tiếng thét lên không có tình cảm, Bạch Lâm mạnh
mẽ nuốt máu đang dâng trào trong cổ họng, ngẩng đầu nhìn Trì Thanh. Hiện nay, con mắt trái của nàng bởi vì nước vào mà trở nên mơ hồ không rõ, con mắt từng bị thương lúc trước, một khi bị cái gì đánh sâu vào, sẽ
bị mù trong thời gian ngắn.
Bạch Lâm dùng mắt phải nhìn mặt Trì Thanh, mặc dù trong mắt đối
phương do dự cùng đau lòng chính là chợt lóe qua, nhưng vẫn là bị nàng
xem đến rành mạch. Đau thương cứ như vậy biến mất không thấy, ngược lại
biến thành một loại cảm giác ngọt ngào. Bạch Lâm dừng ở trước mặt Trì
Thanh, bỗng nhiên vươn tay, cầm bàn tay đối phương đang nắm cổ của
mình.
Trì Thanh không nghĩ tới Bạch Lâm bỗng nhiên làm ra động tác này,
nhưng mà, cảm thấy đối phương nắm tay của mình lực đạo càng ngày càng
tăng, thậm chí làm cho nàng bắt đầu run lên. Trì Thanh con ngươi chìm
xuống, không tin được hiện tại Bạch Lâm còn có sức lực như vậy. Vì
thế, nàng cũng không cam lòng yếu thế càng dùng sức đi nắm cổ Bạch
Lâm.
Cuộc đọ sức không tiếng động cứ như vậy bắt đầu, cuối cùng, vẫn
là Trì Thanh sợ Bạch Lâm sẽ chịu không nổi mà buông tay ra. Cảm thấy
móng tay đối phương thật sâu khảm nhập đến da thịt của chính mình, Trì Thanh không biết Bạch Lâm muốn làm cái gì, cứ như vậy tùy ý nàng cắm
vào. Qua hồi lâu, đối phương mới giảm lực đạo, đầu mới nâng lên.
Xem trong mắt nàng hiện lên một tia sáng, ngay sau đó, Trì thanh liền cảm giác được bàn tay Bạch Lâm nắm tay mình bỗng nhiên tăng lực đạo,
móng tay đúng là khảm nhập thật sâu đến bên trong mạch máu. Mắt thấy
trên gân cốt nơi cổ tay bị Bạch Lâm nắm, Trì Thanh mở to hai mắt, cùng
Bạch Lâm con ngươi màu đen tràn ngập sát ý đối diện trực tiếp.
Xuất phát từ ý muốn bảo hộ thân thể theo bản năng, lại sợ Bạch Lâm
mượn cơ hội này chạy trốn, Trì Thanh nâng đầu gối, dùng sức đá vào
bụng Bạch Lâm, trực tiếp đem đối phương đá bay lên. Thấy nàng đã buông tay của mình, che bụng cuộn mình nằm trên mặt đất.
Trì thanh có chút không biết làm sao nhìn Bạch Lâm, tầm mắt dừng ở
cổ tay đã có vết máu của mình. Cuối cùng, chậm rãi đi ra ngoài giống như đào tẩu, rời đi khỏi phòng tắm. Chăm chú nhìn nàng đi xa dần, Bạch Lâm dùng sức che bụng, hơi hơi gợi lên khóe môi.
“Vì cái gì ngươi chính là không chịu tin tưởng, ta vĩnh viễn cũng sẽ không thương tổn đến ngươi?”
PS: Huhu mới nói chuyện đàng hoàng tình cảm có chút xíu mà lại cãi
nhau:( Thanh Lâm đến khi nào mới hết hành người đọc đây:'( Nhưng mấy
bạn yên tâm, mấy chương tiếp sẽ hơi ngọt:”>
Chương này hơn 3000 chữ mấy bạn đọc thoải mái =)) Lúc Edit chắc bạn
J.Cent chết đi sống lại quớ, mình Beta thôi cũng muốn chớt:”> Nhớ
vote cho J.Cent nha:”