- Trang chủ
- Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều
- Chương 142: Ly biệt (Hạ)
Tác giả: Nam Hi Bắc Khánh
Dịch: mafia777
Tiêu Vân không phải một người phụ nữ hiền lành, có lẽ nàng đúng là không có cái thiên phú này, tuy nhiên nàng rất muốn làm một người phụ nữ hiền lành, đồng thời thay đổi hành động, và không ngừng tiến bộ.
Vừa nãy vẫn là một cái phòng khách hỗn độn, đã được nàng dọn dẹp sạch sẽ, có thể nói không một hạt bụi, lại gọi Tiểu Dã và Hùng Đệ về phòng ngủ, bởi bọn hai đứa bọn họ uống cũng không nhiều, chỉ gọi một lát là tỉnh, sau đó nhắm mắt bước về phòng. Nếu không phải là Tiêu Vân chạy trước giúp bọn họ, có lẽ bọn họ đã dùng đầu để húc đổ cửa rồi.
Tuy nhiên nàng cũng không đánh thức Hàn Nghệ bọn họ. Mà đem chăn nhẹ từ trong nhà ra đắp lên người bọn họ. Sau đó, nàng một mình đi quanh phòng một vòng, nhẹ nhàng vỗ về những kí ức khắc trên những đồ gia dụng.
Lúc trên lầu bước xuống, đôi vai nàng đã nhiều thêm một gói lớn, rất nặng, nhưng trong đó không phải là kim ngân châu báu, mà là một cây đàn đã vỡ. Nàng bước nhẹ đến bên Hàn Nghệ, ngồi bên cạnh hắn, ngưng mắt nhìn hắn đang ngủ say, không đến một lát, nàng khóc như mưa.
Có người từng nói, trong cuộc đời một người sẽ rơi rất nhiều nước mắt, tuy nhiên nước mắt lúc ly biệt là nhiều nhất, có thể sống mãi bên nhau có thể là một giấc mộng đơn thuần nhất của loài người.
Một lúc lâu, Tiêu Vân bỗng nhiên đứng lên, lau nước mắt ở trên mặt, bước ra trước cửa, nhẹ nhàng mở cửa ra, hơi ngừng lại một chút, cuối cùng cũng bước ra bậc cửa. Nàng không hề quay đầu, mà hai tai đưa về sau nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Rât nhẹ chỉ phát ra một tí chút tiếng.
Nhưng Hàn Nghệ lại đột nhiên mở mắt ra, nhưng lập tức, hắn lại hai mắt nhắm nghiền, nhưng, chỉ qua chốc lát, hắn lại mở mắt lần nữa, đột nhiên ngồi dậy, giầy cũng không kịp xỏ, xông ra ngoài cửa mở cửa ra, dựa vào ánh nến mờ tối ở trong phòng, mơ hồ nhìn thấy trong đám tuyết, một bóng hình xinh đẹp, hắn mở miệng hộ: "Tiêu Vân."
Kỳ thực lúc cửa mở, Tiêu Vân đã quay người lại, có vẻ kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ ngập ngừng mấy lần. Mới nói: "Ta chỉ muốn nói cho cô biết, tửu lượng của ta không hề thua cô, cô đừng quá đắc ý. Còn nữa, đêm tối đi đường vô cùng nguy hiểm, cô không cần thiết ra ngoài vào buổi tối."
Tiêu Vân ngu ngơ nửa ngày. Đột nhiên cười khúc khích, tựa như tuyết liên nở rộ trên núi băng, xinh đẹp rung động lòng người.
Hàn Nghệ đi xuống phòng bếp đun một bình trà nóng, lên đến trên lầu, nhìn ngó nhìn nghiêng, phát hiện cửa nhà mình đang đóng, mà cửa phòng của Tiêu Vân cũng chỉ khép hờ, vì thế đẩy cửa phòng của Tiêu Vân, chỉ thấy Tiêu Vân đang ngồi ở trên ban công, thưởng thức cảnh tuyết rơi ban đêm.
Hàn Nghệ rót cho nàng một chén trà, rồi lại tự rót cho mình một chén. Sau đó ngồi kên chiếc ghế trúc đã sớm chuẩn bị phía đối diện Tiêu Vân.
Tiêu Vân cầm chén trà nóng, ấm ấm tay, khẽ ngụm một hớp, lại nhìn Hàn Nghệ nói: "Lúc nãy ngươi vẫn giả say?"
Hàn Nghệ cười nói: "Học theo cô đấy, không biết học thế nào?"
"Vẫn còn bình thường."
Tiêu Vân mím môi cười, nhẹ nhàng vén một đám tóc về sau tai, lại hướng về Hàn Nghệ nói: "Sao ngươi không tiếp tục giả vờ?"
Hàn Nghệ chần chừ một lát, nói: "Đang có tuyết rơi, lại là đêm hôm khuya khoắt, ta cảm thấy lúc này đi ra ngoài không phải là một lựa chọn tốt."
Tiêu Vân nói: "Vậy tức là nói, ngươi đã sớm biết là ta sẽ đi rồi?"
Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Ta chỉ là có dự cảm, dù sao ta cũng không ngốc, nhưng cô có thực sự rời đi hay không, ta không dám khẳng định."
Tiêu Vân nói: "Vậy ngươi tại sao không từng hỏi ta?"
Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Nếu cô muốn nói cho ta biết, ta không hỏi cô, cô cũng sẽ nói với ta, cô đã không muốn nói, ta cần gì phải hỏi."
Tiêu Vân thầm thở dài nói: "Ngươi nói rất đúng, kỳ thực cho dù ngươi hỏi ta, ta cũng không dự định nói với ngươi, bởi ngươi có biết hay không, căn bản không thể thay đổi gì, chỉ thêm phiền não."
Hàn Nghệ cười nói: "Ta có thể xem câu này là lời cô châm biếm năng lực của ta."
"Cũng không phải vấn đề năng lực." Tiêu Vân lắc đầu, lại nói: "Mà là bản thân ngươi vô cùng yếu ớt, cái này chính ngươi cũng rất rõ."
Hàn Nghệ đảo cặp mắt trắng dã nói: "Cô có cần trực tiếp như vậy?"
Tiêu Vân nói theo lý: "Ta chỉ là tránh cho ngươi lại nói là ta đang châm biếm ngươi."
"Được rồi."
Hàn Nghệ nhún nhún vai, lại hỏi: - Chẳng lẽ ta không thể giúp được chút ít gì sao?
Tiêu Vân thở dài, nói: - Kỳ thực không cần nói ngươi nữa, đến bản thân ta còn không có cách giải quyết, bằng không ta đã không tới nơi này, hơn nữa cũng không gặp ngươi.
Hàn Nghệ hơi kinh ngạc nói: - Bản thân cô cũng không có cách giải quyết?
Tiêu Vân ừ một tiếng: - Nhưng ta hiện giờ cũng không biết tình hình như thế nào, ta phải đi hỏi thăm xem, nói không chừng chuyện này đã có chuyển biến.
Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Vậy cô còn quay về không?
Tiêu Vân thoáng sửng sốt, nói: - Nhớ lúc chúng ta kết hôn không lâu, ngươi đã muốn đuổi ta ra khỏi cửa, ta cho rằng lần này ta đi, người vui vẻ nhất chính là ngươi.
Hàn Nghệ cười khổ nói: - Không ngờ cô nhớ rõ như thế.
- Ta tin rằng nếu đổi thành bất cứ người phụ nữ nào khác, đều ghi nhớ cả đời.
- Ta nghĩ cũng đúng.
Hàn Nghệ gật gật đầu, do dự một chút, nói: - Kỳ thật về việc này, ta quả là quá khốn kiếp. Quả là có lỗi với cô, ta cảm thấy áy náy với cái này.
Tiêu Vân vẻ mặt cổ quái nhìn Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ nói: - Nhìn ta như vậy làm gì?
Tiêu Vân vẻ mặt kinh ngạc nói:
- Ngươi sẽ xin lỗi ta?
- Cũng chẳng phải là chưa từng xin lỗi.
- Đó đều là do ta ép ngươi, lần này ta đâu có ép ngươi.
- Ắc.
Hàn Nghệ ngẫm lại, hình như là đúng.
Tiêu Vân hồ nghi nói: - Ta xem ngươi đích thị là mưu đồ bất chính.
Hàn Nghệ thật sự rất muốn phun đầy mặt Tiêu Vân, nói:
- Ta không xin lỗi cô, cô tức giận, ta xin lỗi cô, cô lại nói ta mưu đồ bất chính. Hình như ta làm thế nào cũng không đúng.
Tiêu Vân hỏi: - Nếu ngươi là ta, ngươi không nghĩ như vậy?
Hàn Nghệ ngẩn người, gật đầu nói: - Được rồi, ta có, tuy nhiên lần này ta chân tâm thật ý muốn nói một tiếng xin lỗi cô.
Tiêu Vân cười khổ nói: - Kỳ thực xin lỗi hay không cũng không quan trọng, ta cũng không phải là người tính toán chi li, quan trọng là trong lòng ngươi rốt cuộc nghĩ như thế nào. Tuy nhiên, hình như bản thân ngươi cũng không biết mình nghĩ như thế nào, hình như ngươi vẫn luôn mâu thuẫn. Ngươi nói và làm việc luôn trái ngược nhau.
Hàn Nghệ ngẩn người, lập tức tự giễu cười nói: - Cô nói rất đúng, hình như ta luôn gây khó dễ với bản thân mình, có một vị thê tử xinh đẹp như hoa, lại thà ngủ một mình ở cái giường thấp vừa cũ vừa rách nát.
Tiêu Vân cười khanh khách nói: - Bây giờ hối hận thì muộn rồi.
- Hối hận? Cũng không đến nỗi.
Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Tuy loại hành vi này rất ngu xuẩn nhưng đối với hai chúng ta. Đây dường như là phương thức sáng suốt nhất.
Tiêu Vân sửng sốt, gật đầu nói: - Ngươi nói không sai, không chỉ ngươi, kỳ thực có nhiều vấn đề mà ta cũng không làm rõ được. Không lâu trước, ta cho rằng cứ đùa giỡn huyên náo như thế nào, vô tri vô giác sống với nhau một đời cũng không tồi. Nhưng nếu như một khi ra khỏi Mai thôn, mọi thứ sẽ thay đổi.
Mọi thứ đều thay đổi, bao gồm cả quan hệ vợ chồng. Hàn Nghệ nói: - Nếu như chúng ta không đi Trường An thì sao?
Tiêu Vân ngẩn ra, chăm chú nhìn Hàn Nghệ một lát, cười nói: - Việc này không liên quan gì tới đi Trường An, nếu ngươi thật sự muốn giữ ta, lúc trước sẽ không giả say rồi.
Hàn Nghệ chần chừ nói:
- Trong lòng ta đang đấu tranh, cũng không biết là nên hay không nên giữ cô. Một mặt ta muốn nhìn thấy một Tiêu Vân chân chính, ồ, có lẽ cái tên Tiêu Vân cũng là giả. Nhưng mặt khác ta lại vô cùng lo lắng, dù sao thì cô đến nấu ăn cũng không biết làm, có trời mới biết là liệu cô có ngất ở bên đường hay không.
- Ngươi lại thế rồi. Tiêu Vân nguýt Hàn Nghệ một cái, nói: - Ta cũng không yếu ớt nhu ngươi tưởng tượng, ngay cả Tần Nghiêm Chi, ông ta cũng không dám đánh ta.
Hàn Nghệ nói: - Cô lợi hại như vậy, sao ngất bên đường được.
- Đây chỉ là việc ngoài ý muốn
Tiêu Vân đỏ mặt, lại nói: - Nhưng ngươi lại không thế, ngươi thực sự không có thực lực, mới bị ăn đòn.
Hàn Nghệ hừ nói: - Cô còn không biết xấu hổ mà nói, ta đây là vì bảo vệ các người, bằng không với năng lực của ta sao lại bị đánh được. Xem ra cô chỉ hiểu một phần nhỏ của ta.
Tiêu Vân cười nói: - Vậy được, nếu ngươi có năng lực thì đi Trường An làm đại quan cho ta xem xem.
- Ta.
Hàn Nghệ muốn nói lại thôi, Nói giỡn! Triều đình chẳng phải của nhà ta, ta nói làm là làm, nói: - Cô trước tiên đừng lo cho ta, hay là lo cho bản thân trước đi. Nói rồi hắn lại liếc mắt nhìn Tiêu Vân.
Tiêu Vân ánh mắt của hắn đầy quan tâm, muốn giấu cũng không giấu được, hơi động lòng, nói: - Cái này ngươi yên tâm, ta đi chuyến này không đến mức sẽ gặp nguy hiểm.
Hàn Nghệ vui vẻ nói: - Thật sao?
Tiêu Vân cười gật gật đầu, nói: - Cho nên ngươi đừng lo lắng cho ta nữa, hay là nói thêm dự định cho mình đi, ngươi đừng nghĩ tiếp tục dựa vào Dương gia nữa, loại gia tộc giống như Dương gia, bọn họ nhất định lấy gia tộc làm trọng, vì lợi ích của gia tộc, bọn họ có thể vứt bỏ bất cứ ai, bọn họ không đáng tin cậy. Cho nên mọi thứ đều phải dựa vào bản thân.
- Cái này ta biết.
Tiêu Vân hỏi: - Vậy ngươi có dự định gì không?
Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Thuận theo tự nhiên đi, thân phận như ta, nếu như phải đi thanh thủ một thứ gì đó, khác gì người si nói mộng, nhưng nếu cơ hội tới, ta cũng sẽ bắt lấy.
Lời này cực kỳ thực tế, cho dù ở hậu thế, cũng không phải ngươi vỗ ngực một cái nói làm là thành công được. Đây là một thế giới rất thực tế, Hàn Nghệ không có gì hết, hơn nữa xuất thân hèn mọn, thi tiến sĩ càng không đáng tin, cho dù hắn là một kẻ xuyên việt. Hắn thực sự có thể làm lên trò chống gì sao?
Chỉ có thể nói hy vọng xa vời, bởi vì người ta con dòng cháu giống, bước nhầm đường, phía sau còn có gia tộc chống đỡ. Hắn nếu bước nhầm một bước thì muôn đời muôn kiếp cũng không trở lại được. Hơn nữa, hắn muốn tiếp xúc tầng lớp đó đều hết sức khó khăn, có điều so với trước đây, tư tưởng của hắn đã thay đổi. Dù sao hắn nói khi cơ hội đến, hắn cũng sẽ nắm giữ, mà không cự tuyệt.
Tiêu Vân gật gật đầu nói: - Ngươi có thể nghĩ như vậy, vậy không có gì có thể tốt hơn rồi, ta chỉ sợ ngươi không lượng sức mình. Nước ở Trường An thực sự là sâu không nhìn thấy đáy a.
Hàn Nghệ nói:
- Vậy cô có cần tặng ta mấy cái bùa hộ mệnh.
Tiêu Vân cười khúc khích: - Cái này ngươi đừng có nghĩ tới, cho dù ta tặng ngươi bùa hộ mệnh, một khi tới Trường An nó cũng sẽ biến thành bùa đòi mạng.
- Thật hay giả thế?
Hàn Nghệ kỳ thật cũng chỉ là ngẫu nhiên nói vậy, nhưng nghe Tiêu Vân nói mơ hồ như vậy không khỏi cảm thấy hết sức hiếu kỳ.
Tiêu Vân cười khổ một tiếng, nhưng cũng không có nhiều lời.
Hàn Nghệ thấy nàng không muốn nói, tự nhiên cũng không hỏi nhiều, nói:
- Nói như thế, cô nhất định sẽ đi?
Tiêu Vân gật gật đầu nói: - Kỳ thực ta muốn ở lại đây, đó là một quyết định rất ích kỷ. Hiện giờ, chắc có rất nhiều người đang lo lắng cho ta, cho dù thế nào, ta cũng phải đi nói cho bọn họ một tiếng bình an.
Hàn Nghệ nói: - Vậy cô phải đồng ý với ta, cho dù thế nào, cũng nói với ta một tiếng bình an. Đối với việc này đúng là hắn không dám yêu cầu quá nhiều.
Tiêu Vân khẽ nhắm mắt, khẽ ừ một tiếng.
Hai người liền lẳng lặng ngồi ở trên ban công, tuy rằng rất lạnh, tuy rằng rất tối, nhưng ai cũng không muốn rời khỏi.
Hôm sau.
Ngoài thành Dương Châu bắc, một đội người ngựa từ từ tiến phía tây bắc, nhưng không khí có vẻ có chút trầm mặc, đi tới năm mươi dặm, Hàn Nghệ đột nhiên ngừng lại, hướng về Dương Triển Phi, Thẩm Tiếu bên cạnh chắp tay nói: - Nhị công tử, Thẩm huynh, tiễn quân ngàn dặm cuối cùng cũng biệt, vậy chúng ta từ biệt từ đây.
- Hàn tiểu ca, quả thực xin lỗi.
Dương Triển Phi đối mặt với Hàn Nghệ sắp rời đi, ngoài nói câu này ra, đúng là không biết nói gì cho tốt. Dù sao y và Hàn Nghệ cũng cùng trải qua hoạn noạn, những kỷ niệm đặc biệt đã trải qua, khiến y cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
Hàn Nghệ cười nói: - Sự tình đã qua lâu như vậy, nhị công tử cũng không cũng đừng lưu tâm nữa, kỳ thực cho dù hôm nay không đi. Ta sớm muộn cũng sẽ đi Trường An. Ta còn muốn đa tạ nhị công tử và lệnh phụ, nếu không như thế, ta làm sao có thể tự tại như này.
Dương Triển Phi cười khổ gật đầu.
Hàn Nghệ ngập ngừng, như có lời muốn nói:
Dương Triển Phi trong lòng hiểu được, thở dài: - Phi Tuyết rất tốt, có điều muộiấy tạm thời không biết chuyện này, hơn nữa chuyện này là do Phi Tuyết mà ra. Nhưng muội ấy quyết không có lòng muốn làm liên lụy tới ngươi, ngươi cũng đừng có trách muội ấy.
Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Nếu sau này nàng ấy biết chuyện này, ngươi hãy nói cho nàng ấy, ta không hề trách nàng ấy.
Dương Triển Phi nói: - Ta nhất định sẽ nói lại với muội ấy.
Thẩm Tiếu đột nhiên nói: - Hàn Nghệ, Tiểu Mập, Tiểu Dã, các người đợi nhé, ta nhất định sẽ đi Trường An tìm các người.
Hàn Nghệ cười nói: - Đương nhiên, ta vừa tới Trường An, sẽ đem hết rượu để ta và ngươi gặp lại nhau cất đi, đợi ngươi, thế được chưa?
Hùng Đệ hì hì nói: - Thẩm đại ca, huynh nhất định phải mau tới a. Bọn đệ đợi huynh ở Trường An.
- Nhất định, nhất định.
Sau một phen từ biệt, Hàn Nghệ liền rời đi.
Đợi sau khi từ biệt Dương Triển Phi, đi được hai ba mươi dặm Hàn Nghệ bỗng nhiên dừng lại.
- Đại tỷ tỷ, tỷ nhất định phải đi sao?
Hùng Đệ đứng trong đống tuyết ngước đầu lên, nước mắt giàn giụa nhìn Tiêu Vân đang cưỡi trên ngựa.
Tiêu Vân đỏ vành mắt tuy lại cười nói: - Tỷ tỷ còn có chuyện cần xử lý, đợi tỷ xử lý xong mấy chuyện này, sẽ đi tìm các đệ, đến lúc đó tỷ sẽ kiểm tra bài học của đệ, đệ đừng có ăn bơ làm biếng nha.
Hùng Đệ gật gật đầu nói: - Đại tỷ tỷ xin yên tâm, đệ nhất định sẽ chăm chỉ đọc sách.
Tiêu Vân lại hướng tới Tiểu Dã nói: - Tiểu Dã, sau khi tỷ đi, đệ phải bảo vệ tốt Hàn đại ca đệ và tiểu mập nha.
Tiểu Dã dạ một tiếng: - Đệ nhất định sẽ bảo vệ tốt bọn họ.
Tiêu Vân gật gật đầu, lại nhìn Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ chần chừ một lát, mới nói: - Nhớ kỹ, cho dù thế nào ít nhất cũng phải cho ta biết là cô an toàn.
Trân trọng.
Nói xong nàng liền vung lên roi ngựa, phóng ngựa rời đi, trong khi vó ngựa làm tóe lên bông tuyết, trong không trung có một giọt lệ nở rộ.
Hùng Đệ nhìn bóng Tiêu Vân đi ra, hướng về Hàn Nghệ hỏi: - Hàn đại ca đại tỷ tỷ còn quay lại không?
- Có, nhất định là có.
Lời tác giả: Tuy ta không phân cuốn, nhưng tới đây có thể xem là hết cuốn thứ nhất, nhân vật chính đi Trường An rồi, màn đặc sắc từ lúc này mới xem như chính thức bắt đầu. Mời mọi người đón đọc...