- Trang chủ
- Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều
- Chương 135: Chỉ liên quan đến tôn nghiêm
Tác giả: Nam Hi Bắc Khánh
Dịch: mafia777
"Cô đi?"
Hàn Nghệ đột nhiên ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Tiêu Vân.
Hôm nay Tiêu Vân xác thực rất khác với bình thường, lúc bình thường Tiêu Vân là loại nữ nhân ấm đầu, hơn nữa còn thần thần kinh kinh, cực kỳ khó kiềm chế, thế nhưng hôm nay nàng lại trơ nên rất bình tĩnh, cơ trí.
Tiêu Vân gật gật đầu nói: "Ngươi cứ tin tưởng ta, ta sẽ xử lý thích đáng việc này."
Hàn Nghệ nhin chăm chu Tiêu Vân nửa ngày, nói: "Đây không phải vấn đế có tin tưởng cô hay không, việc này vốn do ta gây ra, ta đương nhiên phải gánh trách nhiệm."
Tiêu Vân nhíu mày nói: "Hàn Nghệ, đây không phải việc nhỏ, ngươi không nên hành động theo cảm tình."
"Ta biết đây không phải việc nhỏ."
Hàn Nghệ gật gật đầu, lại nói: "Thế nhưng cô phải biết rõ một điều, mặc kệ cô có năng lực bao nhiêu, ta mới là chủ nhân của cái gia đình này. Đương nhiên, nếu như cô nhất định muốn đi, ta cung sẽ không ngăn cản cô, bởi vì ta căn bản cũng không ngăn được cô."
Nói xong hắn liền đi vào trong nhà.
Mới vừa rồi Tiêu Vân lao lên trước hắn, khiến cho tự tôn của hắn bị đả kích trầm trọng, hắn thật không có thói quen để nữ nhân chặn trước mặt mình, chuyện này đối với hắn mà nói, không phải vì khí phách, mà là vì tôn nghiêm.
Đợi đến khi Hàn Nghệ đi vào trong nhà, Hùng Đệ mới nhỏ giọng nói: "Đại tỷ tỷ, Hàn đại ca hình như rất tức giận, chúng ta vẫn là nghe Hàn đại ca đi, huynh ấy nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp."
Tiểu Dã cũng gật đầu.
Tiêu Vân hơi nao nao, liếc nhìn hai thằng nhóc này, đột nhiên thò tay xoa xoa đầu Hùng Đệ, cười nói: "Không sai, thời điểm như thế này chúng ta cần phải đoàn kết với nhau, tất cả vào nhà đi thôi."
Đến khi vào nhà, phát hiện Hàn Nghệ cũng không ở lầu một, Tiêu Vân liền bảo Tiểu Dã và Hùng Đệ đợi ở đấy, sau đó đi lên trên lầu, tới trước cửa phỏng Hàn Nghệ, nhẹ nhàng gõ cửa.
"Cô học được gõ cửa từ lúc nào thế?"
Trong phòng truyền ra tiếng trào phúng của Hàn Nghệ.
"Ừ nhỉ."
Tiêu Vân cũng hơi kinh ngạc vì bản thân mình, trực tiếp đẩy cửa đi vào. Chỉ thấy Hàn Nghệ nằm ở trên giường, gối đầu lên hai cánh tay, chân gác lên nhau, truyện đăng duy nhất tại b achngocsach, mũi chân lắc lư không ngừng. Nàng không khỏi sững sờ, liền đi lên trước, ngồi ở cạnh giường, nhìn chăm chú Hàn Nghệ, đôi mắt đẹp lấp lánh.
Hàn Nghệ bị nang nhìn đến khó chịu, liền nói: "Cô nhìn ta như vậy làm gì?"
Tiêu Vân cười hì hì hỏi: "Một quyền vừa nãy kia có phải vì ta mà đánh không?"
Lúc này Tiêu Vân tựa hồ lại biến trở về bình thường, luôn nói không đến trọng điểm câu chuyện.
Nữ nhân thực sự là thiện biến a! Hàn Nghệ liêc măt nói: "Ta không hiểu nổi, sao cô có thể tự luyến đến như vậy. Tần Vũ đều dẫm lên trên mặt ta rồi, nếu ta không đánh y, vậy cũng chỉ còn nước quỳ xuống. Cô cảm thấy ta nên lựa chọn loại phương thức nào?"
"Nói xạo."
Tiêu Vân hơi nhếch mép, nói: "Ta biết ngay ngươi sẽ nói như vậy, nhưng ta cũng không phải người ngu, ngươi cho rằng ta không biết sao?"
"Tùy cô muốn nghĩ thế nào thì nghĩ."
Hàn Nghệ hơi chút lúng túng, đột nhiên nói: "Cô thì sao? Vừa nãy cô ra tay có phải là vì cố ý muốn đem trách nhiệm kéo lên trên người mình không?"
"Đương nhiên không phải." Tiêu Vân vuốt vuốt vài sợi tóc vương trên trán, hừ nhẹ nói: "Lúc đó ta thấy ngươi động thủ, đối phương người đông thế mạnh. Ngươi lại đánh không lại, chẳng lẽ muốn ta khoanh tay đứng nhìn sao?"
Còn nói ta. Chính cô cũng một bộ đức hạnh này còn gì. Hàn Nghệ cho Tiêu Vân một ánh mắt khinh thường, tựa như đang nói, tin cô mới là lạ.
Qua được chốc lát, Tiêu Vân đột nhiên nói: "Xin lỗi."
Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Sao tự nhiên lại nói xin lỗi?"
Tiêu Vân nói: "Vừa nãy ta hình như có chút sốt ruột, cũng không hỏi ý kiến của ngươi, dù sao ngươi mới là chủ nhân gia đình này."
Hàn Nghệ ngẩn người, nói: "Cô biết là tốt rồi." Ngữ khí ngược lại cũng hòa hoãn mấy phần.
Tiêu Vân vừa cười vừa lướm hắn một cái, nói: "Ta đã nói ra hai loại biện pháp của mình, nếu như ngươi có biện pháp khác, ngươi cung có thể nói nha! Tỷ như hiện tại, ngươi có thể nói cho ta, ngươi định làm như thế nào không?"
Nữ nhân này! Hàn Nghệ cười khổ lắc đầu một cái, trầm ngâm nửa ngày, nói: "Cô cũng biết ta ngoại trừ tìm Dương gia, cung không có biện pháp nào khác."
Tiêu Vân nói: "Nhưng Dương Tư Nột chưa chắc chịu giúp ngươi."
Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Cố lẽ cô nói không sai, thế nhưng có một người có thể giúp được ta."
"Ai?"
"Dương lão phu nhân."
Tiêu Vân ngẩn ra, như có điều suy nghĩ nói: "Đúng rồi, ta làm sao lại quên mất Dương lão phu nhân chứ. Dù sao Dương Tư Nột cũng là Thứ Sử, ông ta làm việc tự nhiên là lấy đại cục làm trọng, đây là chuyện ta lo lắng nhất. Thế nhưng Dương lão phu nhân bất đồng, Dương lão phu nhân là một vị phụ nhân, phương hướng cân nhắc của bà ta sẽ không giống như Dương Tư Nột, hơn nữa ta nghe nói Dương lão phu nhân vốn xuất thân từ gia đình giàu có, tâm địa thiện lương, làm người chính trực, lại cực trọng tình cảm. Mà Dương Tư Nột lại là một đại hiếu tử, nếu như Dương lão phu nhân chịu đứng ra giúp ngươi, có lẽ việc này còn có khả năng chuyển biến tốt."
Nói tới chỗ này, nàng bỗng nhiên liếc nhìn Hàn Nghệ, nói: "Nhưng Dương lão phu nhân dù sao cũng là thê tử của Dương Cung Nhân, bà ta chắc chắn cung am hiểu sâu đạo làm quan, cho nên bà ta rất ít khi đứng ra can thiệp vào chuyện công. Ngươi cho rằng bà ta liệu có đứng ra giúp ngươi không?"
Hàn Nghệ nói: "Cô nói không sai, đây cũng là chuyện ta lo lắng nhất, thế nhưng bằng vào sự hiểu biết của ta với Dương lão phu nhân, chuyện này đáng giá thử một lần."
Tiêu Vân gật gật đầu nói: "Nếu ngươi đã quyết, vậy thì cứ theo lời ngươi nói mà làm đi. Thế nhưng... nhưng Hàn Nghệ, nếu như chuyện này không thể thực hiện được, vậy thì vẫn là giao cho ta xử lý được không?"
Hàn Nghệ nói: "Nếu thế thì không biết lại chọc ra phiền toái lớn đến mức nào đây?"
Tiêu Vân cũng không có trực tiếp trả lời, mà là chớp chớp mắt lộ ra ý cười, nói: "Ngươi không đồng ý cho ta đi, có phải vì muốn bảo vệ ta không?"
Hàn Nghệ trợn trắng mắt nói: "Nếu như ta không nói câu nào, liền cho cô đi, lúc này khẳng định cô sẽ nói, Hàn Nghệ, ngươi thực sự là quá vô tình, ngươi không quan tâm ta một chút nào cả, ta không muốn sống nữa, ô ô ô. Nói đến nửa câu sau, hắn đột nhiên học theo ngữ khí của Tiêu Vân, âm dương quái khí nói."
Ai bảo cô dám bắt chước ta, ta cũng biết bắt chước cô nha.
Tiêu Vân phì một tiếng, khanh khách nở nụ cười, học theo ngữ khí cuả Hàn Nghệ nói: "Lúc đó ngươi khẳng định sẽ nói, tốt, có cần ta mua giúp cô một sợi dây thừng hay không?"
Hàn Nghệ đột nhiên giơ lên nắm đấm nói: "Cuối cùng cô nhất định sẽ có động tác này."
Dứt lời, hai người đều mỉm cười.
Cười được nửa ngày, Hàn Nghệ mới nói: "Được rồi, việc này vẫn là để ta xử lý đi."
Tiêu Vân không chút do dự, phi thường thẳng thắn gật gật đầu nói: "Ta tin tưởng ngươi có thể xử lý tốt. Nhưng mà..."
"Nhưng mà làm sao?"
"Nhưng mà ngươi cứ nằm ở trong nhà thế này thì chẳng giải quyết được vấn đề gì, nhân mã Tần gia có khi sắp đến rồi, nếu ngươi định cầu Dương gia giúp đỡ, hẳn là nhanh đi tìm Dương Tư Nột, nếu để cho Tần Nghiêm Chi giành trước, ai vào trước là chủ, đến lúc đó ngươi lại càng thêm bất lợi."
- Coi như cô còn không quá ngốc. Hàn Nghệ gật đầu nói: "Tuy rằng ta liên tục không đồng ý với Dương Tư Nột, thế nhưng trải qua trận chiến Dương Châu, ai cũng biết ta là người của Dương Tư Nột. Dù thế nào đi nữa Dương Tư Nột cung là nhân vật số một ở Dương Châu, cô nói gốc gác Tần gia vốn thâm hậu hơn Dương gia, thế nhưng ta cảm thấy mặc kệ như thế nào, Tần Nghiêm Chi cung không dám phái người tới bắt ta khi chưa thông báo với Dương Tư Nột. Hơn nữa trước đó cô cung nói rồi, Dương gia sẽ không vì ta mà bỏ qua mặt mũi của Tần gia, Tần Nghiêm Chi khẳng định cũng biết, vì lẽ đó ông ta nhất định sẽ đi tìm Dương Công, cuối cùng vẫn sẽ là Dương Công phái người đến, nếu như ta không có đoán sai, ông ta hẳn sẽ phái Dương Triển Phi tới bắt ta. Nói như vậy, ta liền không cần phải đi bộ, có thể được cưỡi ngựa rồi."
Tiêu Vân nghe hắn phân tích nửa ngày, hơn nữa phân tích thấu triệt đến như thế, tựa hồ chính là vì có thể tiết kiệm chút cước lực, hoang mang nói: "Coi như ngươi được cưỡi ngựa đi, vậy thì có quan hệ gì đến chuyện này?"
Hàn Nghệ nói: "Đương nhiên là có quan hệ. Dù sao ta cũng cần một người đi giúp ta thông báo cho Dương lão phu nhân nha."
...
...
Trời đã dần dần tối, cả Mai thôn đã là một mảnh yên tĩnh.
"Gia...!"
Giữa trời chiều tối tăm, một đội nhân mã đang tiến về Mai thôn, người cầm đầu vóc người khôi ngô, mày rậm mắt to, cưỡi một con ngựa ô, có vẻ cực kỳ oai hùng, người này chính là Dương Triển Phi.
"Xuyyyyyy...!"
Đi tới cửa thôn. Dương Triển Phi ghìm cương ngừng lại, ánh mắt nhìn chăm chú vào một thanh, niên đang nằm trên một cành cây cạnh sưởn núi.
Thanh niên này chính là Hàn Nghệ, hắn nhìn thấy Dương Triển Phi, lập tức nhảy xuống, chắp tay nói: "Nhị công tử."
Dương Triển Phi vẫn cưỡi trên ngựa, một mặt lo lắng nói: "Hàn tiểu ca, ngươi quả thật đánh Tần Vũ sao?"
Trong giọng nói tràn ngập khiếp sợ, phảng phất vẫn là không thể tin được.
Hàn Nghệ gật gật đầu.
Dương Triển Phi kích động nói: "Ngươi sao lại hồ đồ như vậy, ngươi có biết mình gây ra đại họa rồi hay không?"
Hàn Nghệ nghe thấy hắn nói như vậy, trong lòng hơi thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: "Ta biết mình đã gây ra đại họa, vì lẽ đó ta mới ở chỗ này chờ nhị công tử tới bắt ta."
"Ngươi..."
Dương Triển Phi chỉ vào Hàn Nghệ, biểu hiện hết sức phức tạp, nói: "Ta xem ngươi căn bản không biết tính chất nghiêm trọng của việc này, ngươi có biết Tần gia vốn là danh môn vọng tộc ở Dương Châu không, ngươi làm sao có thể..., ta nói thật cho ngươi biết, bây giờ cha ta cũng bị ngươi làm cho cưỡi hổ khó xuống, ta thật không biết phải nói thế nào với ngươi đây."
Xem ra Dương Tư Nột vẫn chưa đưa ra quyết định. Hàn Nghệ chắp tay nói: "Đa tạ nhị công tử cho biết, những chuyện này ta đều biết, ta đồng ý tiếp nhận trừng phạt."
Dương Triển Phi thấy hắn không tranh cãi lại càng buồn bã, liền hỏi: "Thế còn vị thê tử hung hãn kia của ngươi đâu?"
Hàn Nghệ nói: "Nhị công tử, nguyên nhân việc này đều bắt nguồn từ ta, ai làm nấy chịu, có thể tha cho thê tử của ta được không."
Dương Triển Phi nói: "Ta cũng là phụng mệnh làm việc, nếu như những điều Tần thúc kể là sự thật mà nói, vị thê tử kia của ngươi cũng không khỏi quá sỉ nhục người khác."
Y đã từng gặp qua thê tử của Hàn Nghệ, cũng biết vị phụ nhân kia là một nữ nhân vô cùng dũng mãnh, thế nhưng cung không nghĩ tới nàng lại dũng mãnh đến cảnh giới như vậy. Đường đường thiếu công tử Tần gia, lại bị một cái dân phụ dùng chân giẫm lên mặt, thậm chí còn bị giẫm đến hôn mê bất tỉnh, chuyện này quả thật chính là vô cùng nhục nhã, có khả năng sẽ lưu lại ám ảnh cả đời.
"Ta biết." Hàn Nghệ cực kỳ lý giải chuyện này, bởi vì lúc đó hắn cung cảm thấy vô cùng kinh ngạc, thế nhưng hết cách rồi, ai kêu Tiêu Vân là vợ hắn, liền nói: "Việc này ta sẽ giải thích với Dương Công sau, kính xin nhị công tử giơ cao đánh khẽ."
Dương Triển Phi ngẩn người, nghĩ thầm, ngược lại vợ hắn cung chạy không thoát, vẫn là để phụ thân quyết định rồi nói sau đi. Gật đầu nói: "Được rồi."
Nói xong y vung tay lên nói: "Lấy một con ngựa cho hắn."
"Vâng."
Một tên binh lính lập tức xuống ngựa, sau đó dắt ngựa tới trước mặt Hàn Nghệ, đem roi ngựa giao cho hắn.
Hàn Nghệ tiếp nhận roi ngựa, chắp tay nói: "Đa tạ nhị công tử."
Dương Triển Phi nói: "Ngươi đừng có tạ ơn vội, ngươi chỉ có thể cưỡi con ngựa này đến cửa thành mà thôi."
"Đã rõ, đã rõ."
Hàn Nghệ trơ minh lên ngưa.
Dương Triển Phi thay đổi phương hướng, nói: "Trở về thôi."
Đoàn người lập tức theo đường cũ trở về.
Dương Triển Phi vẫn còn phi thường kích động nói: "Hàn tiểu ca, ngươi thực sự là quá vọng động rồi, lúc đó ngươi nên tạm thời nhịn một chút, sau đó tới tìm ta, ta tự sẽ ra mặt bãi bình giúp ngươi, làm gì phải sính cái nhất thời."
Hàn Nghệ nói: "Đã khiến nhị công tử bị quấy nhiễu, Hàn Nghệ thực sư vô cùng xin lỗi."
Dương Triển Phi than thở: "Đối với ta mà nói, những phiền não này cũng không coi là cái gì, ngươi là hại chính ngươi mà."
Hàn Nghệ không có lên tiếng.
Dương Triển Phi nói: "Ngươi tự giải quyết cho tốt đi."
Hàn Nghệ đột nhiên nói: "Nhị công tử, thân phận của ngươi cao quý, nếu ta lại cùng ngươi xưng huynh gọi đệ, chẳng khác nào là nhục nhã ngươi. Thế nhưng, nhớ tới lúc trước Trần Thạc Chân binh lâm thành hạ, hai người chúng ta trốn ở dưới lỗ châu mai, sinh tử chỉ trong sớm tối, cũng xem như là có quá mệnh chi giao đi."
Dương Triển Phi liếc nhìn Hàn Nghệ, nói: "Hàn tiểu ca, ta là thật sự muốn giúp ngươi, nhưng việc này thật sự không phải ta có thể làm chủ, nếu như Tần thúc còn không biết chuyện này, có lẽ ta còn có thể giúp ngươi điều giải, thế nhưng chuyện đến nước này, cho dù là cha ta cũng..."
Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Ngươi có thể làm được."
"Hử?"
Dương Triển Phi lập tức cảnh giác nhìn Hàn Nghệ.
...
...
Đợi đến khi Dương Triển Phi dẫn theo Hàn Nghệ tới Dương phủ thì, trời cũng đã tới, trên dưới Dương phủ đều đã đốt lên đèn lồng.
"Phụ thân, Hàn Nghệ đã được đưa tới."
"Thế còn Tiêu thị đâu?"
Dương Triển Phi không có lên tiếng.
Dương Tư Nột tâm sáng như gương, cũng không có trách cứ con mình, liền nói: "Dẫn hắn vào đi."
"Vâng."
Chỉ chốc lát sau, Hàn Nghệ liền đi vào trong phòng, chỉ thấy trong phòng có mỗi phụ tử Dương Tư Nột, cũng không có người ngoài, trong lòng thoáng cảm kích, bởi vậy có thể thấy được, Dương Tư Nột vẫn coi Hàn Nghệ là người mình, cũng không có để người ngoài tham dự vào.
"Tiểu tử Hàn Nghệ tham kiến Dương Công."
Hàn Nghệ vái chào sát đất.
Dương Tư Nột trầm mi căm tức nhìn Hàn Nghệ, không nói lời nào.
Ông ta không nói lời nào, Hàn Nghệ cũng bất động.
Trôi qua nửa ngày, Dương Tư Nột đột nhiên vỗ mạnh bàn trà, chỉ vào Hàn Nghệ giận không kìm nổi nói: "Hàn Nghệ, ngươi thực sự làm ta quá thất vọng rồi."