- Trang chủ
- Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều
- Chương 124: Ta làm mồi dụ
Tác giả: Nam Hi Bắc Khánh
Dịch: mafia777
Phong thành phong phố.
Tuy rằng trời đã sáng, nhưng cửa thành bốn phía Dương Châu vẫn đóng rất chặt, toàn thành giống như bước vào trạng thái báo động chuẩn bị chiến đấu vậy.
Không còn cách nào khác, mặt mũi Dương gia đã mất sạch, nếu còn để nữ nhân có khả năng là Trần Thạc Chân kia chạy mấy, thì Dương Tư Nột thật sự sẽ đập đầu vào tường thành. Đêm qua, Dương gia đã truyền ra tử lệnh, bất luận thế nào cũng phải bắt được yêu nữ kia.
Thành Dương Châu lập tức lâm vào bầu không khí thần hồn nát thần tính.
Chỉ thấy trên đường phố vốn ngựa xe như nước bây giờ trở nên trống trải rộng rãi, hàng quán hai bên đường cũng đều đóng chặt cửa quán, chỉ có từng hàng từng hàng binh lính tới lui trên đường phố, thật sự là đi điều tra từng nhà từng hộ, cũng mặc kệ ngươi là ai, vọt vào trong phòng thì lật ngược một phen, không có phát hiện thì biến mất. Các binh lính ai ai cũng dồn hết sức lực, lần này giống như là lão đại của mình bị người ta xông vào nhà bạt tai vậy, làm tiểu đệ nhất định phải giúp lão đại lấy lại thể diện.
Rất nhiều dân chúng vẫn không biết chuyện gì, trong lòng sợ muốn chết, làm sao oán oán giận chứ.
Nhưng thành Dương Châu này nói lớn không lớn, ít nhất không có lớn như thị khu Dương Châu ở hậu thế, nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ, đặc biệt là đối với xã hội cổ đại mà nói, muốn tìm được một người cũng vô cùng khó khăn.
Dương Tư Nột gần như xuất động tất cả quân đội, ước chừng điều tra ba ngày ba đêm, nhưng vẫn không tìm được bất cứ tin tức gì của nữ nhân kia.
Thu hoạch duy nhất chính là xác nhận được người chết trận hôm đó không phải là Trần Thạc Chân, mà là muội muội của Trần Thạc Chân, Trần Vân Chân, vậy thì không cần nghĩ, nữ nhân trốn ở Dương Châu chính là Trần Thạc Chân.
Dương Tư Nột tính tình nóng nảy không nhịn được, lại tăng thêm sức điều tra, từ lúc ban đầu là điều tra từng nhà từng hộ, đến bây giờ chính là đào ba thước đất.
Nhưng như vậy cũng làm cho dân chúng Dương Châu cũng khổ không chịu nỗi. Điểm đầu tiên chính là không thể xuất môn, vậy thì không thể làm lụng, đặc biệt là thương nhân, càng kêu ô hô ai tai, mấy ngày nay tổn thất rất lớn. Còn có dân chúng ngoài thành, vốn đã chuẩn bị xong hàng hóa vào thành bán, kết quả là cửa thành vừa đóng thì hàng hóa toàn bộ đều mục nát trong tay, trong lòng cũng rất nóng nảy.
Cứ tiếp tục như vậy, đối với Dương Tư Nột sẽ càng bất lợi hơn.
Dương phủ.
"Buồn cười, yêu nữ kia lẽ nào thật sự biết lên trời xuống đất sao."
Lại một ngày nữa trôi qua, vẫn không có tin tức gì. Dương Tư Nột giận đến cả cơm chiều cũng không nuốt trôi, vỗ mạnh bàn, tức giận rít gào.
Tần Nghiêm Chi đột nhiên đứng dậy khuyên nhủ: "Dương Công, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách. Bây giờ dân chúng trong thành đã oán than dậy trời, theo hạ quan thấy đã đến lúc mở cửa thành."
Dương Triển Phi nói: "Nhưng một khi mở cửa thành, Trần Thạc Chân tất nhiên sẽ trốn ra khỏi thành."
Tần Nghiêm Chi nói: "Nhưng dân chúng cũng phải sinh hoạt, phong thành đối với dân chúng mà nói vốn đã gây ra tổn hại rất lớn. Nếu còn tiếp tục như vậy, sợ sẽ xảy ra loạn còn lớn hơn. Chúng ta không thể vì một yêu nữ mà tổn hại kế sinh nhai của dân chúng toàn thành được. Ngoài ta, bây giờ thân phận yêu nữ kia đã bại lộ, cũng không khơi dậy được sóng gió gì nữa."
Tần Vũ là bao cỏ, phụ thân y lại không phải là bao cỏ, còn vô cùng có bản lĩnh, bằng không thì Dương Tư Nột cũng sẽ không coi trọng ông ta, đồng thời ủy thác trọng trách. Thật ra câu này ông ta đã muốn nói từ sớm, bởi vì ông ta là chủ quản nơi này nha, nhưng bởi vì chuyện này liên quan đến Dương Tư Nột, thậm chí là mặt mũi của cả Dương gia, hơn nữa bọn họ cũng sắp trở thành thông gia rồi, do vậy cũng luôn nhẫn nhịn không nói.
Nhưng chuyện đến nước này, không nói không được. Dân chúng đã không chịu nổi rồi, rốt cuộc là yêu nữ này quan trọng hay là dân chúng toàn thành quan trọng, đâu nặng đâu nhẹ, vừa nhìn là hiểu.
Dương Triển Phi đương nhiên cũng hiểu, nhưng nuốt không trôi cục tức này. Đừng nói là y, những võ tướng kia ai ai cũng thẹn quá hóa giận, nhiều người bao vây một nữ nhân như vậy còn để đối phương chạy thoát, truyền ra ngoài thật sự là không còn mặt mũi.
Dương Tư Nột nghe được trầm mặc hồi lâu, thở dài nói: "Nghiêm Chi nói có lý, chúng ta không thể vì một người mà tổn hại đến sinh nhai của dân chúng toàn thành, ngày mai mở cửa thành đi."
Tần Nghiêm Chi lập tức nói: "Dạ, bây giờ hạ quan đi sắp xếp."
Ông ta cũng sợ Dương Tư Nột sẽ đổi ý, vì thế vội vàng nhận lời.
"Làm phiền ngươi rồi."
"Không dám, đây là chuyện trong bổn phận của hạ quan, hạ quan cáo từ."
Tần Nghiêm chi đi rồi, Dương Triển Phi lập tức nói: "Cha, chẳng lẽ cứ thế buông tha cho yêu nữ kia."
Dương Tư Nột thở dài: "Dĩ nhiên cha không muốn, nhưng Nghiêm Chi nói cũng không phải không có lý. Cha là Thứ Sử Dương Châu, không thể không e dè dân chúng Dương Châu." Nói đến đây, ông ta lại chuyển đề tài, lại nói: "Cửa thành nhất định phải mở, nhưng không có nghĩa là cha buông tha cho yêu nữ kia. Con lập tức sai người phái nhân thủ đóng ở các cửa thành, chỉ cần yêu nữ kia dám xuất hiện, nhất định phải bắt được ả ta."
Dương Triển Phi ôm quyền nói: "Con đã biết."
Hàn Nghệ vẫn luôn trầm mặc đột nhiên nói: "Ta thấy làm như vậy cũng rất khó bắt được yêu nữ kia."
Dương Tư Nột nói: "Nói vậy là sao."
Hàn Nghệ nói: "Yêu nữ kia vô cùng giảo hoạt. Từ việc trước đó ả ta giấu đạn châu phấn trắng trên xà ngang, cho đến việc lần này chúng ta tra xét nghiêm ngặt cũng không tìm được ả ta, rõ ràng là ả ta đã lên kế hoạch thoát thân từ sớm, ta không tin ả ta lại không nghĩ đến chuyện chúng ta phong thành, và việc chúng ta bị bức bất đắc dĩ phải mở cửa thành. Ta dám nói, một khi mở cửa thành, ả ta nhất định có cách ra khỏi thành."
Phải biết rằng hắn là chuyên gia chạy trốn nha, dưới sự phòng vệ điện tử tinh vi ở hậu thế, bọn họ đều có thể nhiều lần chạy trốn tìm được đường sống, huống hồ chi là dưới sự tra xét thủ công này, nếu ngươi muốn hắn bỏ trốn thì thật sự là dễ dàng, không tốn nhiều sức lực.
Dương Tư Nột nhíu mày, gật đầu nói: "Ngươi nói cũng có lý."
Nghĩ đến chuyện ngày mai Trần Thạc Chân có thể chạy trốn sống sót, tương lai nếu muốn bắt ả ta lại, thật sự là mò kim đáy bể, trong nhất thời Dương Tư Nột cau mày khổ sở.
Dương Triển Phi đột nhiên nói: "Hàn tiểu ca, từ trước đến nay ngươi đa mưu túc trí, hơn nữa yêu nữ kia nhiều lần bại trong tay ngươi, ngươi có cách bắt ả ta lại không."
Hàn Nghệ nhíu mày trầm ngâm thật lâu, giống như đang do dự gì đó, mới nói: "Cách thì không phải không có."
Dương Tư Nột vui vẻ nói: "Ngươi nói mau, có cách gì."
Hàn Nghệ có chút do dự, nhưng một lát sau, ánh mắt hắn trở nên kiên định, chỉ vào mình nói: "Biện pháp chính là ở đây."
Phụ tử Dương Tư Nột sửng sốt, Dương Triển Phi nói: "Ngươi là chỉ chính mình."
Hàn Nghệ gật đầu nói: "Tin rằng trên đời này không ai hận ta hơn Trần Thạc Chân, cho nên chỉ cần lấy ta làm mồi dụ, ả ta nhất định sẽ lộ diện."
Phụ tử Dương Tư Nột liếc nhìn nhau.
Dương Tư Nột lại nói: "Đây quả thực có thể coi là một biện pháp, nhưng làm như vậy có phải quá mạo hiểm hay không."
"Đúng là rất mạo hiểm."
Hàn Nghệ gật đầu, nói: "Nhưng nếu ta không chết, Trần Thạc Chân sẽ không chịu bỏ qua ngày đó. Cũng giống như vậy, ngày nào Trần Thạc Chân chưa chết, ta cũng khó có thể sống bình an, có nhà không thể về, bất cứ lúc nào ta cũng phải đề phòng ả ta, còn có người nhà của ta nữa, ta còn phải phân tâm bảo vệ người nhà của ta, truyện post duy nhất tại b achngocsach, cuộc sống như vậy thật sự quá mệt mỏi. Thay vì như vậy, chi bằng giải quyết việc này càng sớm càng tốt, dù sao thì không phải ả ta chết thì là ta chết."
Thật ra hắn bị người ta đuổi giết đã quen, cho dù bị Trần Thạc Chân ghi thù, hắn cũng sẽ không sợ, vấn đề là Trần Thạc Chân phái người đi tìm bọn Tiêu Vân, việc này khiến Hàn Nghê vô cùng vô cùng căm tức, cũng là chuyện hắn không chịu nổi nhất. May mà thân thủ Tiêu Vân không tệ, nếu Tiêu Vân không biết chút võ công nào, vậy thì Tiêu Vân và Hùng Đệ có thể đã gặp họa rồi, hậu quả thiết nghĩ không chịu nổi. Chuyện đã đến nước này rồi, đã không chỉ là một mình Trần Thạc Chân muốn báo thù Hàn Nghệ, Hàn Nghệ cũng không tha cho ả ta, mặc kệ thị phi đúng sai, từ giây phút Hàn Nghệ biết Trần Thạc Chân phái người đi giết Tiêu Vân, tiểu bàn, thì đã quyết tâm phải giết được Trần Thạc Chân, đây đã là một cục diện khó giải.
Dương Tư Nột gật đầu, tỏ vẻ thấu hiểu. Ngày nào Trần Thạc Chân không sa lưới, vậy thì Hàn Nghệ phải đề phòng từng giây từng phút, nguy hiểm thủy chung vẫn theo bên cạnh hắn, cho nên Hàn Nghệ làm như vậy cũng tuyệt đối không phải hành động theo cảm tính, thế là hỏi: "Vậy ngươi dự định làm gì."
Hàn Nghệ nhún vai nói: "Rất đơn giản, cứ lấy ta làm mồi nhử, để Trần Thạc Chân mắc câu."
Dương Triển Phi nói: "Nhưng Trần Thạc Chân mưu ma chước quỷ, hơn nữa bây giờ chúng ta đang lùng bắt ả ta, ả ta chưa chắc dám lộ diện."
Hàn Nghệ lại có cái nhìn khác về chuyện này, nói: "Chính vì quan phủ đang toàn lực truy nã ả ta, ả ta mới càng vội vã giết ta, bởi vì ả ta ở lại Dương Châu thêm một ngày thì càng nguy hiểm hơn một phần, rất có thể sẽ bị phát hiện. Hơn nữa, ta đoán giờ này phút này ả ta nhất định là không chờ đợi được muốn giết chết ta, bởi vì lúc này thù hận trong lòng ả ta đang dâng trào nhất, dù sao thì muội muội, muội phu của ả ta và thân tín của ả ta vừa mới chết thảm, còn chuyện ả ta có mắc mưu hay không."
Nói tới đây, hắn khẽ mỉm cười, tự tin nói: "Ả ta nhất định sẽ mắc mưu."
Dương Tư Nột nói: "Nói vậy là sao?"
Hàn Nghệ cười nói: "Bởi vì ta sẽ cho ả ta một cơ hội giết ta."
"Hả."
Phụ tử Dương Tư Nột đều cả kinh, không hiểu ý Hàn Nghệ lắm.
Hàn Nghệ giải thích nói: "Trần Thạc Chân không ngốc, ngược lại khôn khéo vô cùng, nếu bất cứ lúc nào ta cũng trốn ở Dương phủ, hoặc là nói chúng ta bày ra thiên la địa võng, ả ta rất khó đắc thủ, ta đoán ả ta sẽ không lỗ mãng như vậy, bởi vì trước khi ta chưa chết, ả ta sẽ không dễ dàng vứt bỏ tính mạng mình, ả ta nhất định sẽ đợi. Nhưng cứ kéo dài như vậy, ngược lại vô cùng bất lợi đối với ta, ta nhất định phải nhổ cỏ tận gốc càng sớm càng tốt, nhưng ta tin chỉ cần cho ả ta một cơ hội chân chính, để ả ta có thể đắc thủ, ả ta nhất định sẽ bất chấp tất cả đến giết ta. Cho nên ta không định chuẩn bị gì cả, bởi vì làm vậy có thể sẽ trở thành công dã tràng, cứ trực tiếp cho ả ta cơ hội giết ta, như vậy, cũng cho ta cơ hội giết ả ta. Đây chính là phương thức nhanh nhất, đơn giản nhất, hiệu quả nhất."
Thật ra trên đời nào có cạm bẫy hoàn hảo vô khuyết, là cạm bẫy thì nhất định có sơ hở, là vụ lừa thì nhất định có nguy hiểm, cho dù là cạm bẫy hay là vụ lừa thì chỉ có một mục đích, hơn nữa là mục đích duy nhất, chính là dụ mục tiêu cắn câu, hơn nữa vụ lừa chân chính là không phân chia cao thấp, không giống như trong truyền hình, tưởng tượng nhiều như vậy, vụ lừa trong hiện thực đều được thiết kế dựa theo mục tiêu.
Thông thường có người coi trên mạng thấy có người bị lừa, liền cảm thấy người bị hại rất ngốc rất ngây thơ, vụ lừa đơn giản, vụng về như vậy mà ngươi cũng không nhìn ra, ngươi bị ngu sao. Đó chỉ là do ngươi không phải là người bị lừa kia, ngươi không thể hiểu được trạng thái khi đó của người bị hại, cho nên ngươi hoàn toàn không thể hiểu được. Có câu ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê. Đương nhiên, rất nhiều người nói như vậy đều là để thể hiện trí thông minh của mình, thật ra loại người này mới dễ mắc câu nhất, bởi vì bọn họ rất hay cho mình là đúng, cho rằng mình là người thông minh như vậy, sao có thể bị lừa chứ, kết quả không cẩn thận thì có thể vị người ta lừa cho đầu óc choáng váng, không biết trời nam đất bắc. Cho nên tuyệt đối đừng cho rằng trên đời này ngươi là thông minh nhất, người khác đều là ngu ngốc nhất, bởi vì trên đời này không có con mồi ngu xuẩn, chỉ có thợ săn giảo hoạt hơn thôi.
Thật ra vụ lừa trong hiện thực hơn phân nửa đều vô cùng đơn giản, chỉ là làm hoàn mỹ đến chi tiết, nắm bắt chuẩn xác trạng thái của mục tiêu, xuống tay đúng chỗ, có lẽ không có người mắc bệnh nào liếc mắc thì nhìn ra sơ hở được. Trên truyền hình những thứ đó đều chỉ là cố ý câu giờ, làm ra vẻ rất lợi hại, thật ra cho dù là mèo đen, hay là mèo trắng, có thể bắt được chuột đều là mèo giỏi, chỉ cần có thể dụ mục tiêu cắn câu, thì chính là vụ lừa tinh xảo nhất.
Dương Tư Nột lắc đầu nói: "Không được, ngươi làm như vậy, thật sự vô cùng nguy hiểm."
Hàn Nghệ cười nói: "Đa tạ Dương công quan tâm. Nguy hiểm nhất định là có, trừ phi bắt được ả ta, hoặc là ta luôn trốn ở đây, bằng không thì nguy hiểm bất cứ lúc nào cũng đi theo bên ta. Thay vì cả ngày lo lắng sợ hãi, chi bằng giải quyết sớm chút. Ông trời đã giúp ta nhiều lần như vậy, lần này sẽ không xui xẻo đâu."
Hắn nói cũng có lý. Dương Tư Nột trầm tư thật lâu, lại thấy vẻ mặt Hàn Nghệ kiên quyết, cuối cùng gật đầu nói: "Được rồi, cứ theo lời ngươi"