- Trang chủ
- Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều
- Chương 49: Vắt cổ chày ra nước cùng phá gia chi tử
Tác giả: Nam Hi Bắc Khánh
dịch: mafia777
Chưởng quỹ nghe xong, cung không nhiều lời, với tư cách một thương nhân, có thể làm đến như vậy, đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, vội vàng thỉnh đám Hàn Nghệ lên lầu hai. Lầu hai là ngăn ra từng khoang riêng, những khoang riêng biệt này tại Đường triều đều chỉ bày ra giường, mọi người đều là ngồi xếp bằng trên giường ăn cơm.
Mà riêng lầu ba, có người nói chỉ có một gian phòng, khả năng chính là phòng bao tại Đường triều, dùng chuyên môn cung cấp cho một ít thương nhân nước ngoài mở tiệc rượu. Tửu lâu này cung là tầng dưới cùng lớn nhất, càng đi lên càng nhỏ, khả năng là bởi vì nguyên nhân kỹ thuật nên chỉ có thể kiến tạo như thế.
Ha ha ha!
Chít chít chi!
Hùng Đệ ngồi xếp bằng trên giường, một đôi tay nhỏ mập mạp không ngừng xoa xoa mặt bàn, phát sinh ra vài tiếng vang kỳ quái.
Hàn Nghệ nghe thấy quá chói tai, mới mở miệng nói: "Tiểu béo, đệ đang làm cái gì vậy?"
Hùng Đệ a một tiếng, phản ứng lại, vội vàng thả xuống hai tay, nói: "Xin lỗi, xin lỗi, đệ quá kích động."
"Có gì mà kích động?" Hàn Nghệ có chút buồn bực.
"Hàn đại ca, huynh biết không, nguyện vọng từ nhỏ của ta chính là tới Đệ nhất lâu ăn vịt quay một lần."
Hàn Nghệ sửng sốt, lập tức cười nói: "Chí hướng của đệ cũng thật là rộng lớn."
Hùng Đệ cười hì hì, lại nuốt xuống một cái, nói: "Nhớ lại năm đệ mười tuổi, cha ta dẫn ta tới thành Dương Châu chơi, khi đi ngang qua Đệ nhất lâu thì, có một vị khách hàng vừa bọc lại nửa con vịt quay từ bên trong đi ra. Đấy là lần đầu tiên ta ngửi thấy được mùi vịt quay thơm như vậy, cái hương vị kia ta thực sự là cả đời đều không quên được."
Nói xong, cả người Hùng Đệ đều say sưa, phảng phất sung sướng đê mê, cái cổ rõ ràng không thấy được, lại vẫn cứ duỗi ra đến.
Tiểu Dã nhìn thấy cũng phải phì cười.
Thằng nhóc béo này.
Hàn Nghệ cung không nói gì lắc đầu một cái, chợt nghe dưới lầu truyền đến vài tiếng ăn xin: "Đại gia, cầu ngươi cho chút gì đi, chúng ta đã mấy ngày không có ăn cơm rồi."
"Cút ngay!"
"Ai ôi!!!"
Thanh âm này thật quen thuộc. Hàn Nghệ lập tức nhìn xuống, nhất thời sững sờ, tại sao lại là gã.
Người dưới lầu chính là Vương Bảo cùng đám nanh vuốt của hắn.
Mà ở trước mặt bọn họ là ba tên ăn mày, một tên trong đó đã nằm trên đất, còn lại hai tên thấy thế, lập tức xông lên phía trước, kêu lên tiếng Hán không lưu loát nói: "Ngươi... ngươi sao lại đánh người?"
Nghe giọng điệu giống như là người Phù Tang.
Vương Bảo ha một tiếng: "Ta đây có đánh người sao? Ta đây chỉ là đẩy gã một cái, ai bảo đám ăn mày các ngươi dám cản đường, đến con chó còn hiểu chuyện hơn các ngươi đấy."
"Ta... ta liều mạng với ngươi."
Người đứng bên trái kia liền giương nanh múa vuốt xông lên phía trước.
"Ha, còn dám động thủ với bổn công tử, đánh cho ta."
Đám hán tử bên cạnh hắn liền lập tức xông lên phía trước, cho ba tên ăn mày này một trận đấm đá.
Vương Bảo hai tay chống nạnh chỉ vào ba người ăn mày kia nói: "Đám ăn mày thối tha các ngươi, dám xin tiền bổn công tử, ngươi có biết bổn công tử là người nào không? Từ trước tới nay chỉ có bổn công tử đòi tiền người khác, còn chưa có người nào dám mở miệng đòi tiền bổn công tử cả, thực sự là buồn cười."
Một lát sau, Vương Bảo thấy cũng không xê xích gì nhiều, mới ngoắc ngoắc tay nói: "Được rồi, được rồi, chúng ta đi thôi."
Nói xong, cả đám liền ly khai.
Ba tên ăn mày Phù Tang kia nằm trên đất chửi vài tiếng, sau đó gian nan bò dậy, giúp đỡ lẫn nhau đi tới trước cửa đệ nhất lâu ngồi xuống.
Tên mập này nếu như sinh ra ở thời kì kháng Nhật, đại Hoa Hạ có khi được cứu nha. Hàn Nghệ khe khẽ lắc đầu.
Lại nghe trên lầu có người nói: "Mấy tên ăn mày này cung thực sự là không có mắt, dám đi xin tiền Vương Bảo, tên mập kia la nổi danh vắt cổ chày ra nước, ngay một văn tiền cũng tính toán chi li."
Lại có một người nói rằng: "Ai chả biết thế, lần trước ta đi đánh mã cầu cùng gã, kết quả ta không cẩn thận đánh gãy gậy đánh cầu của gã, đây chỉ là vô tâm mà thôi, ai ngờ tên mập kia chết sống bắt ta bồi thường."
Người trước liền hỏi: "Vậy ngươi có bồi thường không?"
Người thứ hai lại nói: "Người khác sợ gã, ta cũng không sợ gã, ban đầu ta cung không có để ý gã, nhưng tên mập này cứ dính chặt lấy, ta bị gã làm cho đau cả đầu, cuối cùng liền lấy gậy của ta cho gã."
Hàn Nghệ nghe được hai người nói chuyện, lại cảm thấy có chút bất công cho Vương Bảo, gã là một tên cho vay nặng lãi, làm sao không vắt cổ chày ra nước được?
Hùng Đệ đột nhiên nói: "Hàn đại ca, tên Vương Bảo này không phải người tốt, lúc trước ruộng đất nhà ta là bị nhà bọn họ lấy mất, chúng ta không nên chọc gã."
"Thật sao?"
Hàn Nghệ cười cười, cũng không nói thêm gì nữa.
Một lát sau, chỉ nghe một luồng mùi thịt nồng nặc bay tới.
"Đến đây, đến đây."
Hùng Đệ hai mắt tỏa sáng, lại bắt đầu đứng ngồi không yên.
Chốc lát, chỉ thấy ba tên tửu bảo bưng ba đĩa vịt quay lớn đi lên: "Khách quan, vịt quay của các ngươi đến rồi."
Chỉ thấy mấy con vịt quay này màu sắc kim hồng, bóng loáng toả sáng, đầu vịt thật dài uốn lượn xuống sát hông, hai bắp đùi cắt tới bàn chân vểnh lên, vô cùng mê người.
Đây chính là món vịt quay mà Hùng Đệ tha thiết ước mơ nha, y ngơ ngác nhìn đĩa vịt quay trước mặt, đột nhiên bật khóc.
"Này này này, tiểu béo, đệ làm sao đấy?"
Hàn Nghệ sợ hết hồn, nói: "Lẽ nào món vịt quay này không phải món đệ nhìn thấy lần trước?"
Tiểu Dã cung là một mặt thân thiết nhìn Hùng Đệ.
Bàn tay mập mạp của Hùng Đệ che lại miệng, trong măt nho lập loè nước mắt, nức nở nói: "Không... không phải, đại ca, huynh... huynh không cần đế ý, ta chỉ là... là thật cao hứng. Ô ô ô... y càng nói càng kích động, không ngờ ức chế không được, ô ô khóc lớn, còn dùng quần áo mới của mình lau nước mắt và nước mũi."
Cao hứng đến khóc? Đây chăng qua chỉ là một con vịt quay thôi, trời ạ!
Hàn Nghệ một tay che mặt.
Tiểu Dã cười khúc khích, cũng mặc kệ người khác, tay nhỏ kéo xuống một cái đùi vịt từng ngụm từng ngụm bắt đầu ăn.
Hùng Đệ khóc một lúc, thấy Tiểu Dã đã bắt đầu ăn, vội vàng chùi đi nước mắt, thò tay ra, kéo xuống hai cái chân vịt từng ngụm từng ngụm bắt đầu ăn: "Ăn ngon, ăn ngon. Tiểu Dã, ăn ngon không?"
Tiểu Dã miệng đầy thịt, gật gật đầu.
Hai tiểu gia hỏa tựa hồ đang thi đua, xem ai ăn nhanh hơn.
Hàn Nghệ nhìn bọn họ ăn ngon như vậy, cũng cảm thấy có chút đói bụng, cung kéo xuống một cái chân vịt, ăn một miếng, chỉ cảm thấy món vịt quay này da giòn thịt mềm, bèo mà không ngấy, còn có mùi tương nồng nặc, tư vị thuần hậu, thật sự là ngon vô cùng, ngon hơn mấy món ăn ở cái tửu lâu nhỏ ven bờ sông nhiều, đệ nhất lâu này cũng không phải chỉ là hư danh, hắn cũng không biết quán đấy cũng là chi nhánh của đệ nhất lâu.
"Khách quan, rượu của các ngươi đến rồi."
Hàn Nghệ vội nói: "Đến rất đúng lúc, đang nghĩ tới nó đây."
Tiểu Dã đột nhiên nhìn Hàn Nghệ.
"Không thiếu phẩn của đệ. Tiểu mập, đệ uống không?"
Hùng Đệ mơ hồ không rõ nói: "Ta có thể uống sao?"
"Đệ muốn uống thì uống a! Hàn Nghệ nói, hắn không thích trói buộc người khác, đương nhiên, càng không thích trói buộc chính mình, hắn cảm thấy nhân sinh chỉ có ngăn ngắn mấy chục năm, nếu như trước sợ sói, sau sợ hổ, cuộc sống này còn ý nghĩa gì nữa?"
"Vậy cũng cho ta một chén đi."
Hùng Đệ mút mút mấy ngón tay dính đầy mỡ, cười hắc hắc nói.
Nhóc mập này!
Hàn Nghệ cười lắc đầu một cái, rót cho bọn hắn mỗi người một chén, sau đó nâng chén nói: "Đến đến đến, vì cuộc sống đại phú đại quý sau này của chúng ta, uống hết chén này."
"Cạn!"
Ba người cụng chén, uống một hơi cạn sạch.
Đây kỳ thực là ăn mừng muộn.
Hàn Nghệ nguyên bản còn muốn nói gì đó, thế nhưng hai tên Hùng Đệ và Tiểu Dã này, uống rượu xong liền lau miêng, lại cúi đầu bắt đầu ăn.
Hàn Nghệ lời nói đến bên miệng rồi lại nuốt trở vào, xem như là kiến thức cái gì gọi là ăn không nói, ngủ không nói. Trong lòng chỉ cảm thấy có chút mất hứng, hắn thật không có quá nhiều hứng thú với việc ăn uống, cho dù món ngon cũng là như vậy, hắn vốn phi thường yêu thích bầu không khí trên bàn rượu, nhưng mà Hùng Đệ và Tiểu Dã, một tên không thể nói chuyện, một tên thì chỉ biết có ăn, một chút không khí ăn mừng cũng không có.
Không có cách nào, Hàn Nghệ chỉ có thể ngồi ở bên cửa sổ, uống rươu một mình, trong lòng cực kỳ hoài niệm Peter Zhu. Ở hậu thế, chỉ cần vào lúc như thế này, Peter Zhu vốn giao du rộng rãi luôn có thể gọi mấy mỹ nữ đến, gái nhà lành, tóc vàng mắt xanh, các loại mỹ nữ đều có, mọi người ngồi chung một chỗ, ngược lại cũng không phải vì muốn phát sinh cái gì, chỉ là uống chút rượu, tranh đồ ăn, bàn luận cuộc sống chẳng hạn, thực sự là cực kỳ vui vẻ.
Nhưng hiện giờ...!
Hàn Nghệ liếc nhìn Hùng Đệ đang nâng nguyên con vịt quay lên từng ngụm từng ngụm ăn, trong lòng thở dài, đột nhiên trong lòng sáng ngời, đúng rồi, ta có thể đi thanh lâu xem thử, nơi đó khẳng định náo nhiệt hơn nhiều, hơn nữa còn có em gái.
Nghĩ tới đây, trong lòng hắn lại có chút kích động.
Đang chuẩn bị gọi một tên tửu bảo lại đây, hỏi dò xem chốn thanh lâu trong Dương Châu này là ở nơi nào thì, chợt nghe được phía dưới có người kêu lên: "Ai, nơi đây sao còn ngồi mấy người thế?"
Ló đầu ra nhìn xuống, chỉ thấy một vị bạch diện công tử đứng ở trước cửa chỉ vào ba tên ăn mày kia hét lên.
"Đại công tử ngươi cuối cùng cũng trở về rồi." Lúc này chưởng quỹ kia mời đi ra, lại nhìn ba tên ăn mày kia một chút, nói: "Ái chà, đám ăn mày này ngồi ở chỗ này lúc nào, lão hủ nhất thời không chú ý, đại công tử chớ trách, ta ngay lập tức sẽ đuổi bọn họ đi, người đến a, người đến a, mau nhanh chóng đuổi đám ăn mày này đi."
"Đợi đã."
Vị bạch diện công tử kia nhìn chưởng quỹ nói: "Ai kêu ngươi đuổi bọn họ đi."
Chưởng quỹ mờ mịt hỏi: "Vậy đại công tử là có ý gì?"
Bạch diện công tử chép miệng một tiếng, nói: "Ăn mày cung là người, ăn mày cung có tôn nghiêm nha, đương nhiên là làm chút cơm nước cho bọn họ chứ sao, người ra đã đến chỗ chúng ta, thế nào cũng phải cho họ no bụng chứ." Nói xong y lại hướng về một cái tửu bảo hét lên: "Đi đi, bảo nhà bếp làm chút đồ ăn đưa cho bọn họ."
"A? Đại công tử, cái này... này, lấy chút đồ ăn thừa cho bọn họ là được rồi."
Chưởng quỹ buồn bực nói.
Bạch diện công tử nói: "Cái gì mà đồ ăn thừa, thế không phải nói cho người khác biết, đệ nhất lâu của chúng ta chỉ có đồ ăn thừa sao, không được, không được, như vậy đi, liền làm một con vịt quay cho bọn họ đi."
Ba tên ăn mày kia khiếp sợ nửa ngày, đột nhiên phản ứng lại, vội vã tiến lên, nào là thở dài, nào là chắp tay, liên tục nói cám ơn.
"Vịt quay?"
Chưởng quỹ vội nói: "Như vậy sao được?"
Vịt quay một trăm văn tiền một con, cũng không rẻ a!
"Sao lại không được?"
Bạch diện công tử trừng mắt nhìn chưởng quỹ: "Rốt cục ai mới là thiếu đông chủ của Đệ nhất lâu này, lẽ nào ta muốn tặng một con vịt quay đi cũng không được sao? Ngươi lại dài dòng nữa, ta liền cho mỗi người một con."
Chưởng quỹ vội vàng nói: "Được được được, đại công tử chớ nổi giận, lão hủ lập tức kêu người đi chuẩn bị."
Người này có chút thú vị. Đặc biệt câu nói ăn mày cung là người kia, khá hợp khẩu vị của Hàn Nghệ, nhất thời hứng khởi, hướng dưới lầu hô: "Chưởng quỹ, lại đưa cho bọn họ một vò rượu ngon, tính vào hóa đơn của ta."
Bạch diện công tử cùng chưởng quỹ và ba tên ăn mày kia dồn dập ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ trên lầu.
Hàn Nghệ cười nói: "Làm sao? Muốn trả tiền trước sao? Vậy ngươi liền gọi người lên lấy tiền đi."
Chưởng quỹ kia ngẩn ra, vội nói: "Không cần, không cần, khách quan ngươi vẫn còn thừa lại không ít tiền ở đây." Nói xong, ông ta liền nói với một tửu bảo: "Nhanh mang một vò rượu đến. Trong lòng nhưng thầm nói, thói đời rốt cục làm sao đây? Ta vốn tưởng rằng đại công tử nhà ta đã la một tên phá gia chi tử trăm năm khó gặp rồi, không nghĩ tới còn có người cùng một dạng như đại công tử."
Ba tên ăn mày kia thấy thế, vội vàng nói cám ơn với Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ nở nụ cười, chỉ vào vị bạch diện công tử kia, nói: "Các ngươi muốn cảm ơn thì cám ơn y đi."
Nói xong, liền hồi đầu trở lại.