- Trang chủ
- Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều
- Chương 41: Tiền tiêu được mới gọi là tiền
Tác giả: Nam Hi Bắc Khánh
Dịch: mafia777
***
Ánh nắng ban mai ôn nhu chiếu vào giữa mảnh núi rừng quanh vùng ngoại ô phía nam thành Dương Châu, lá cây xanh um tươi tốt liền phản chiếu ra từng mảng màu xanh lục nhẹ nhàng. Sương mù nhàn nhạt vẫn chưa tản đi, từ xa nhìn lại như có như không, tựa như đang có một nàng tiên nữ múa lên dải lụa mỏng.
Tại một khu vưc có cây cối rậm rạp, có một cái sơn động nhỏ, cửa động tràn đầy cỏ dại và cây mây. Nếu không đến gần xem, cực kỳ khó phát hiện nơi đây lại có một hang động như thế này.
Lúc này, mơ hồ nghe được bên trong truyền tới một âm thanh sung sướng: "Tiểu Dã, đệ xem, ta trông giống như người có tiền sao?"
...
Đáp lại thanh âm này chính là một trận trầm mặc.
Bên trong động, Hùng Đệ mặc một cái áo ngắn vải thô rộng thùng thình cùng một cái quần đùi lớn. Đứng yên tại chỗ, trên cổ mang theo hai chuỗi trân châu, mỗi tay cầm một đĩnh vàng, eo to vặn vẹo, nhếch môi cười ha ha. Gia hỏa này tựa hồ rất yêu thích mấy thứ rực rỡ như trân châu, kim ngân v...v.
Tiểu Dã ngẩng đầu liếc nhìn, rất là qua loa gật gật đầu, lập tức cúi đầu thưởng thức một cây chủy thủ sắc bén trong tay, chủy thủ này là tìm ra từ trong rương châu báu kia. Tiểu tử này tựa hồ không cảm thấy quá hứng thú với mấy thứ toả sáng lòe lòe, trái lại lại cảm thấy rất hứng thú với những thứ sắc bén nguy hiểm này.
Mà Hàn Nghệ thì lại tựa ở trên tường, một tay gối đầu, tay kia thì tung tung một đĩnh vàng, dáng vẻ như đang suy tư.
Hùng Đệ thấy cơ hữu qua loa với mình như thế, trong lòng liền cô quạnh khó nhịn, lại đi tới bên cạnh Hàn Nghệ, buồn bực nói: "Hàn đại ca, bây giờ chúng ta đều phát tài. Chỉ số tiền này thôi, chúng ta có ăn mười đời cung không hết nha. Sao trông huynh chẳng có chút cao hứng nào thế?"
Y cảm thấy hiện tại hẳn là nên chúc mừng, bỏ ra một đêm liền lấy đến nhiều tiền như vậy, hơn nữa cả cái kế hoạch của bọn họ cũng đạt được thành công viên mãn. Thế này còn không đáng chúc mừng, vậy còn có cái gì đáng chúc mừng, tuyệt không thể chỉ ngồi ở chỗ này đờ ra như vậy. Thế nhưng mặc kệ là Tiểu Dã, hay là Hàn Nghệ, hoàn toàn không có ý tứ chúc mừng gì cả.
Hàn Nghệ ngẩn ra, liếc nhìn Hùng Đệ, cười nói: "Mười đời? Có thể đủ được mười năm, ta nằm mơ cũng cười tỉnh."
Lời này không giả, với tốc độ dùng tiền của hắn, phải nói là cực nhanh. Chỉ là lúc trước trên người hắn không có tiền, cung vẫn không có thăm dò rõ ràng Đường triều này tiêu tiền nhiều nhất vào chỗ nào. Dừng một chút, hắn lại nói: "Hơn nữa, đệ cũng cần phải đem chỗ vàng này tiêu ra được, mới có thể coi là có tiền nha. Nếu không phải vậy, chỗ vàng này cũng chỉ để cho đệ cao hứng được một hồi thôi."
Hùng Đệ vừa nghe, gật đầu nói: "Nếu là như vậy, chỗ vàng này phải làm thế nào?"
Đây chính là chỗ đau đầu nhất của Hàn Nghệ, ở đời sau bọn họ có một vài con đường chuyên môn xử lý một ít tang vật không thể lộ ra ngoài sáng như thế này. Thế nhưng hiện tại, hắn chỉ nhận thức được có mấy người. Số vàng này lại không thể hoàn toàn coi là tiền, càng nhiều giống như một loại hàng xa xỉ, dùng hay không dùng đều là một vấn đề. Coi như mang ra dùng, ngươi đột nhiên cầm một đĩnh vàng đi mua đồ, cái kia cung quá khiến người chú ý rồi. Những châu báu kia thì càng không cần phải nói, chỉ có ông trời mới biết những châu báu kia là làm ra từ nơi nào, duy nhất có thể dùng chính là số tơ lụa kia, thế nhưng vàng mới là khoản lớn nha.
Vừa nãy hắn vẫn đang suy tư cái vấn đề này, thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cung không nghĩ tới một biện pháp hay, then chốt là hắn cũng không rõ ràng giá trị của vàng là bao lớn, tại trong hồi ức cung không có tin tức phương diện này, dù sao Hàn Nghệ trước đó cung chưa từng thấy vàng bạc.
Xem ra còn phải đi ra ngoài hỏi thăm một chút, giá thị trường của vàng là bao nhiêu.
Hàn Nghệ khẽ thở dài một cái, hắn còn có rất nhiều chuyện phải lo lắng nha. Ngẩng đầu liếc nhìn đĩnh vàng trong tay, trong lòng lại ngẫm nghĩ, kỳ quái? Hiện nay vàng bạc trong dân gian là cực kỳ hiếm thấy, tại sao con lừa trọc kia lại có nhiều vàng như vậy, không thể có chuyện những tín đồ kia lại cầm vàng đến thắp hương chứ. Hơn nữa trọng lượng của mấy đĩnh vàng này đều không khác nhau là mấy, hiển nhiên không phải thu từ nhiều nơi tới, mà là từ cùng một nơi hối đoái đến. Đúng rồi, nói cách khác nếu như ta tìm ra một con đường có thể hối đoái vàng, ta liền có thể đem số vàng này hối đoái thành tiền đồng.
Nghĩ tới đây, trong lòng của hắn liền vui vẻ, nhưng cùng lúc lại phi thường buồn bực, tại sao con lừa trọc kia lại muốn thu gom vàng đây? Hơn nữa số lượng cũng không ít, lẽ nào chỉ là vì ẩn giấu? Ừ, ngược lại cung có thể, dù sao tiền đồng cũng quá cồng kềnh. Thôi đi, thôi đi, tiền tới tay là được, chuyện khác có quan hệ cọng lông gì đến ta, ta cung quản không được nhiều như vậy. Ngẩng đầu lên nhìn, vừa vặn nhìn thấy Hùng Đệ đang định lục lọi số tơ lụa thượng đẳng kia, vội vàng nói: "Tiểu béo, làm gì đấy?"
Hùng Đệ nói: "Ta muốn xem xem số tơ lụa này một chút, khà khà, ta lớn như vậy, vẫn không có mặc qua tơ lụa tốt như vậy."
Hàn Nghệ trợn trắng mắt nói: "Mấy thứ đấy đệ đừng đụng vào, miễn cho bị bẩn, hiện tại số vàng cùng châu báu này không thể xuất thủ, phải dựa vào số tơ lụa này qua một trận, nhớ kỹ, không được đụng vào."
"Ah."
Hùng Đệ lại che rương lại, nâng một đống vàng đứng một bên chơi, cũng không nói gì nữa.
Hàn Nghệ hỏi: "Ta nói hai người các đệ không buồn ngủ một chút nào sao? Các đệ cũng đã một đêm không ngủ rồi."
Hùng Đệ nói: "Ở đây nhiều vàng như vậy, ta làm sao có thể ngủ nổi."
Tiểu Dã cũng gật đầu cười không ngừng.
"Tùy các đệ thôi, ta ngủ một chút đã."
Hàn Nghệ nói xong liền trực tiếp nằm xuống, gối lên đống quần áo của Hùng Đệ, rất nhanh liền ngủ.
Ngủ một giấc liền thẳng tới chiều, thời điểm Hàn Nghệ tỉnh lại, Hùng Đệ, Tiểu Dã vẫn còn đang ngủ, Tiểu Dã thì ôm thanh chủy thủ kia, nằm rúc vào một góc, còn Hùng Đệ dĩ nhiên là tương đối thô bạo, trực tiếp nằm nhoài trên đống vàng mà ngủ, một con mắt vẫn còn hơi mở ra, nước miếng chảy đầy đất.
Hàn Nghệ dùng sức chà chà mặt, một lát sau, mới đánh thức Hùng Đệ cùng Tiểu Dã: "Ta đi về trước, các đệ tạm thời cứ đợi ở chỗ này, tuy nhiên đừng có chạy lung tung, đặc biệt là nhóc mập đệ."
"À? Trở về sao?"
"
Hùng Đệ vuốt mắt nói: "Không phải chúng ta muốn đi chúc mừng sao?"
"Đệ cho rằng ta không muốn sao!"
Hàn Nghệ buồn phiền nói: "Thế nhưng để bảo hiểm, vẫn là chờ trận gió này qua đi đã. Yên tâm, tiền đều đến tay rồi, còn sợ không có cơ hội dùng sao. Đợi đến lúc đấy, chúng ta liền đến tửu lâu ngon nhất Dương Châu, ăn uống mấy ngày mấy đêm luôn, lại kêu lên mấy mỹ nữ...cái này thì các đệ không cần, một mình ta chịu đựng là được. Nói tóm lại, lại cắn răng nhịn một chút, ngày tốt lành lập tức liền sẽ tới."
Hùng Đệ chảy nước miếng nói: "Hàn đại ca, đến lúc đó ta muốn ăn vịt quay của Dương Châu đệ nhất lâu."
"Tốt. Đến lúc đó ta liền kêu nguyên một mâm vịt quay cho đệ ăn thống khoái."
Hàn Nghệ sảng khoái vung tay lên, lại hướng về Tiểu Dã nói: "Tiểu Dã, hiện tại chúng ta có tiền, ta nhất định sẽ tìm lang trung tốt nhất giúp đệ trị hết bệnh, để đệ có thể mở miệng nói chuyện."
Hùng Đệ gật đầu liên tục nói: "Đúng đúng đúng, nếu như Tiểu Dã có thể nói chuyện, vậy thì quá tốt rồi, ta cũng không cần ăn vịt quay, đem tiền đều để cho Tiểu Dã xem bệnh đi."
Nhưng Tiểu Dã chỉ lắc đầu một cái, sau đó cúi đầu không nói.
Hùng Đệ thấy bạn gay cô đơn, vội vàng đi tới, ngồi xổm xuống bên cạnh Tiểu Dã, quan tâm hỏi: "Tiểu Dã, đệ làm sao thế?"
Tiểu Dã vẫn chỉ cúi đầu.
Hàn Nghệ cung đi tới, hỏi: "Tiểu Dã, có phải là đệ có lời gì khó nói không?"
Tiểu Dã vẫn cứ cúi đầu.
Tên tiểu tử này rốt cục đang suy nghĩ cái gì đây? Hàn Nghệ nhất thời cũng không hiểu, nhưng thấy Tiểu Dã tựa hồ không muốn nhiều lời, liền nói sang chuyện khác: "Nào, trước tiên chúng ta phải đem số vàng cùng châu báu này giấu đi đã."
Hùng Đệ buồn bực nói: "Nhưng Hàn đại ca, ta vẫn còn chưa chơi chán nha."
Hàn Nghệ nói: "Ngày khác ta cho người đánh một sợi dây chuyền vàng đeo trên cổ đệ, cho đệ làm một tên nhà giàu mới nổi, thế là được rồi chứ."
"Dây chuyền vàng!"
Hùng Đệ lập tức chuyển buồn làm vui, gật đầu liên tục không ngừng.
Ba người liền ở trong động đào thêm một cái động, đem hai cái rương gỗ nhỏ thả vào, sau đó trực tiếp chuyển ra một khối đá lớn từ trong động đè ở phía trên. Còn hai cái rương gỗ lớn kia, Hàn Nghệ trái lại không thèm quan tâm, bởi vì hiện tại lụa chính là tiền, tùy ý có thể thấy được, coi như khiến người ta phát hiện cũng không phải chuyện gì to tát. Thế nhưng kim ngân châu báu là vô cùng hiếm thấy, nếu để cho người phát hiện, khả năng sẽ đưa tới mầm họa, dù sao số vàng này cũng không ít a.
Giải quyết xong, Hàn Nghệ liền rời đi, lương thực trong động cũng đầy đủ cho bọn họ chống đỡ một đoạn thời gian. Hơn nữa, Tiểu Dã còn có thể đi săn.
Hàn Nghệ tiện đường đem xe lừa trả lại, sau khi thu hồi tiền thế chấp, liền quay về Mai thôn.