Tác giả: Mijia
Cây roi như con rắn hung hăn bám vào trên cánh tay người đàn ông, người đàn ông bị đánh đau phải buông tay, không tiếp tục quản xe Tống Học Bân ngãn xuống thế nào, tức giận quay đầu nhìn về phái Lăng Hiểu: “Ai?”
"Thật xấu hổ, người mà anh mới đánh là người của tôi”. Lăng Hiểu nghiêng đầu cười dịu dàng, trong tay xuất hiện cây roi dính máu màu hồng đã chứng minh thân phận của cô “Nếu tôi đã ở đây, cũng không thể trơ mắt mà nhìn, nên muốn lộ diện giúp hắn thôi”.
Sắc mặt người đàn ông thay đổi mấy lần, nhìn cô bé mỉm cười xinh đẹp giống như bé con, bé con ở trước mặt đang mỉm cười tinh xảo giống như những bé gái khác lại cầm cây roi trong tay làm cho hắn không thể nào không nghĩ đến lời đồn đại kia được. Cuối cùng, người đàn ông cắn răng vung tay lên, ý bảo thủ hạ bao vây Lăng Hiểu lại, trong mắt lộ vẻ thâm trầm, kiên kỵ và đứng ngồi không yên.
mọi người tự nhiên là rất thích nghe ngóng "Anh hùng cứu mỹ nhân", lúc Tống Học Bân tìm đường sống trong chỗ chét nằm ở trong bệnh viện, rốt cuộc gần một tháng rùng mình, chiến tranh lạnh, nóng, lần đầu tiên hắn ta bối rối trước mặt Lăng Hiểu, nụ cười áy náy không được tự nhiên: "Tối nay... cảm ơn em".
"Anh tất nhiên là phải cảm ơn tôi rồi". Lăng Hiểu không có chút cảm kích nào, nhướng mày hừ nhẹ: "Nếu không phải tối nay tôi đến đúng lúc, có thể đã trực tiếp giúp đỡ chuẩn bị hậu sự cho anh rồi".
Tống Học Bân bị nghẹn một chút, tức giận quay đầu không muốn quan tâm tới Lăng Hiểu, nhưng Lăng Hiểu biết hắn nghe rõ, cũng không quản xem hắn có tiếp tục nghe hay không.
"Anh có thể ngốc hơn nữa không? Anh có biết người có hình xâm đầu hổ trên cánh ta là ai hay không? Cho dù hắn ta đánh chết tôi và anh đi nữa, Lăng gia và Tống gia cũng không dám nói tiếng nào! Anh lại im hơi lặng tiếng đi câu dẫn nữ nhân của hắn, anh thật sự là chán sống rồi! Có gan che trời hả?" Lăng Hiểu nói không chút khách khí nào, thậm chí là có chút thô bỉ, mà cô lại không hề có cảm giác lời nói của cô lúc này hoàn toàn không phù hợp với tính tình trẻ con và tuổi tác của cô.
Thân thể Tống Học Bân cứng đờ, lại có chút nghẹn khuất, vừa nghĩ lại đã thấy sợ lại chịu uất ức nên đã vượt quá sức chịu đựng "Không phải như vậy, anh không có.... Là cô ta, cô ta rõ ràng....."
"Dừng, tôi không muốn biết anh và cô ta lúc đó đã xảy ra chuyện gì. Tôi chỉ biết là anh ngu ngốc tự mình chuốc rắc rối, khiến ta gặp thêm phiền phức, như vậy là đủ rồi". Lăng Hiểu ngắt lời hắn, xem thường nhìn hắn bằng nửa con mắt.
Mặt Tống Học Bân đỏ cả lên, không biết là bởi vì xấu hổ hay là do tức giận, một lát sau mới nói được: "Nếu hắn ta lợi hại như vậy, em... đêm nay em lại đánh hắn, sẽ không có vấn đề.... gì chứ?"
"Ai biết được." Lăng Hiểu nhún nhún bả vai, cho dù cô biết mình dựa vào núi thái sơn sẽ không bị trả thù, cũng sẽ không nói cho Tống Học Bân biết ——, nhìn hắn lo lắng hãi hùng thật sự là làm cho người ta phá lệ sung sướng: "Yên tâm, nếu tôi vì anh mà bị người ta trả thù, nhất định sẽ đòi lại lợi ích từ trên người anh".
Nhìn Lăng Hiểu tươi cười ác liệt như thế , Tống Học Bân tỏ vẻ chính mình một chút cũng không lo lắng, lại thật sự không dám nói thêm cái gì.
"... Anh là lần đầu tiên biết được, thì ra phụ nữ cũng sẽ gạt người như vậy". Tống Học Bân dời ánh mắt khỏi mặt Lăng Hiểu, vừa mất mát, vừa oán hận nói.
"Tin tưởng tôi đi, anh tuyệt đối không phải là lần đầu tiên bị phụ nữ lừa, chẳng qua là dựa vào IQ của anh, đây là lần đầu tiên vạch trần phụ nữ nói dối mà thôi Lăng Hiểu hoàn toàn không sẽ bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để cười nhạo, đả kích Tống Học Bân .
"Vì sao?" Tống Học Bân đã tập thành thói quen bỏ qua các loại châm chọc của Lăng Hiểu.
"Cái này còn phải hỏi vì sao ư? Rốt cuộc là anh ngốc như thế nào vậy?" Lăng Hiểu biểu môi "Gạt người đương nhiên là phải có ý đồ mới gạt chứ, cho dù là nam hay nữ đi chăng nữa. Cô ta muốn từ trên người anh đạt chút lợi ích nào đó, nói dối là phương pháp đơn giản nhất, nếu như vậy, vì sao lại không làm?"
"Cô ta muốn được lợi gì từ trên người anh chứ?" Tống Học Bân vẫn mê mang như cũ .
"Bộ dạng anh đẹp trai, có tiền, thời điểm giả dạng ôn nhu săn sóc lại rất là chính nhân quân tử...." Lăng Hiểu nắm cằm Tống Học Bân, xoi mói mà nhìn kỹ bộ dạng bị đánh thành thê thảm như vậy nhưng vẫn nhìn ra được gương mặt đẹp trai, miệng nói ra những lời hoàn toàn không phù hợp với dáng vẻ đáng yêu thuần khiết với thân phận Đại tiểu thư của Lăng gia, "anh xuất sắc như vậy, tự nhiên là cô ta muốn anh thích cô ta, muốn chơi anh chứ gì!"
"Lăng Hiểu!" trong phút chốc mắt của Tống Học Bân nổ thành từng mảnh vụng, vì thẹn quá hóa giận mà mặt đỏ cả lên, "Chú ý lời nói của em!"
"Đi chơi gái còn bị đánh, tôi không thể không ra mặt làm ‘anh hùng cứu mỹ nhân’ tiểu bạch kiểm là anh, anh không có tư cách giáo huấn tôi". Lăng Hiểu buông cằmTống Học Bân ra , khinh bỉ nói.
Tống Học Bân hung tợn nghiến răng nghiến lợi: "Chỉ với cái bộ dạng thô bỉ mạnh mẽ này của cô, tôi vĩnh viễn cũng sẽ không thích cô!"
"Anh còn cho rằng tôi hiếm lạ anh sao, tôi thích anh sao? Anh không phát hiện ra tôi chỉ là đang trêu chọc anh sao? Lăng Hiểu ác liệt cười nhạo, không chừa cơ hội nào cho Tống Học Bân xoay người: "Tỉnh lại đi, tự kỷ cũng phải có giới hạn của nó chứ!"
Nhìn thấy sắp tới giờ đi ngủ, vì đề phòng sáng sớm mai không thể rời giường mà bị giáo sư Văn Cẩn tố cáo đến chỗ Tam thiếu gia, Lăng Hiểu không thể không tạm dừng đả kích trả thù Tống Học Bân, chuẩn bị về nhà tắm rửa đi ngủ.
Tống Học Bân không thể tiếp tục nói chuyện nghiến răng nghiến lợi như thế, lại không biết nên phản bác thế nào, Lăng Hiểu đứng lên, chỉnh lại chiếc váy sạch sẽ của mình, xoay người bước ra khỏi cửa phòng bệnh.
Kéo cửa ra, suy nghĩ một chút nhân cơ hội này mà châm chọc Tống Học Bân, thuận tiện đả kích vào người tình hoàn hảo trong mộng - mối tình đầu chưa kịp xuất hiện của hắn, Lăng Hiểu ngoái đầu nhìn lại cười khẽ
"Đúng rồi, qua biểu hiện của anh vừa rồi, tôi đã biết anh thích dạng con gái nào rồi. Yếu đuối, lịch sự, đơn thuần, hiền lành và vô cùng sùng bái anh, có đúng không? Đêm nay cô ta bởi vì giả bộ thành bộ dáng như vậy nên mới lừa được anh, đúng không? Theo tôi được biết thì đại đa số mấy cô gái đều thích giả dạng thành bộ dáng như thế để lừa gạt người đàn ông thương tiếc cô ta, mà anh lại n gu ngốc đem cái đầu hừng hực nhiệt tình của mình vùi vào đất làm một con lừa dự bị!" nhíu mà lại, giọng điệu của Lăng Hiểu mang theo vẻ châm chọc: “Lần sao khi nhìn thấy những cô gái như vậy thì phải nên suy nghĩ cho kỹ, tôi nghĩ chỉ số thông minh của anh chắc không thấp đến nỗi ngã một chỗ đến hai lần chứ?”
"Cút! !" Tống Học Bân rống giận một tiếng, làm cho vết thương ở khóe miệng căng ra, đau đến mức hút cả ngụm khí lạnh.
Thành công ngược thân lại ngược tâm Tống Học Bân ,Lăng Hiểu cảm thấy mỹ mãn đi ra phòng khỏi bệnh, đóng cửa lại, trong phút chốc cảm thấy vô cùng vui vẻ, thoải mái.
Tống Học Bân quả nhiên là khai tâm quả của cô, mỗi ngày chọc một chút, cười nghiêng ngả.
Ra khỏi bệnh viện, xe của Lăng gia đã chờ ở bên ngoài, chiếc xe của riêng cô, lái xe đã được Tam thiếu gia dạy dỗ tốt đang cúi đầu chờ cờ, vừa thấy Lăng Hiểu xuất hiện, đã cung kính mở cửa xe cho cô.
"Vừa rồi Tam gia phái người truyền lời đến, muốn tiểu thư chiều ngày mai đến chỗ của Tam gia một chuyến”. Lúc Lăng Hiểu đang nghiêng người chuẩn bị ngồi vào xe, lái xe đã thấp giọng mở miệng nói.
Động tác Lăng Hiểu dừng một chút, lập tức gật đầu, "Là bởi vì chuyện xảy ra tối nay sao?”
"Đúng vậy, tiểu thư." Lái xe trả lời, "Tam gia nói, tiểu thư vui đùa giống như đêm nay thực ra không có vấn đề gì, nhưng có một số phiền toái nhỏ phải sớm giải quyết, như vậy mọi người đều vui vẻ”.
"Tôi biết rồi, chiều ngày mai tôi sẽ đi”. Lăng Hiểu không có chút ngạc nhiên nào, hơi dừng một chút, mới phát hiện ra một vấn đề khác "Đợi chút, vừa rồi anh mới gọi Tam thiếu gia là…. Tam gia?”
"Đúng vậy, bắt đầu từ đêm nay, Tam thiếu gia chính là Tam gia, tiểu thư cũng nên nhanh chóng quen với xưng hô mới này thì tốt hơn”. Lái xe trả lời rất trầm ổn, dường như hoàn toàn không biết biến hóa ẩn chứa bên trong cách xưng hô này đáng sợ như thế nào.
"Tôi biết rồi”. Lăng Hiểu thả lỏng thân thể, nhìn lái xe giúp cô đóng cửa xe, sau đó đem ánh mắt nhìn về những ngọn đèn óng ánh ngoài cửa xe.
Không ngờ rằng, chỉ một lời đáp ứng mà quyền lợi lại thay đổi một cách kinh thiên động địa như vậy, thế nhưng đêm nay lại kết thúc một cách yên lặng không tiếng động như thế, Lăng Hiểu thật không biết là mình nên thấy thất vọng mới đúng, hay là nên cảm thấy sùng kính phát ra từ tận đáy lòng mới phải đạo.
Cho dù sớm đã chuẩn bị tâm lý nhưng mà Lăng Hiểu cũng bị tin tức tối nay làm trở tay không kịp, không biết buổi tối hôm nay có bao nhiêu người kinh sợ đến rớt cằm, ly rượu vỡ nát, trằn chọc khó ngủ.
Tựa dầu dựa vào kính xe, tiếp xúc lạnh lẽo làm cho Lăng Hiểu càng thêm tỉnh táo.
Bắt đầu từ đêm nay, Tam gia, danh chính kỳ thực là trở thành Tam gia, mà Lăng Hiểu đi theo Tam nha, tự nhiên cũng có thể coi la gà chó lên trời.