- Trang chủ
- Sự Nghiệp Kinh Doanh Của Bà Thổ Địa
- Chương 101: C101: Lần Này Ổn Rồi
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
***
Quyển 5: Con đường thoát nghèo gian nan của thần tiên
Chương 101: Lần này ổn rồi
***
Đã bao lâu rồi cô không thấy Dung Mộc mỉm cười?
Phạm Lam dường như không còn nhớ rõ nữa.
Từ khi thần thức của cô và thân thể Đại Hắc dung hợp, mất đi thần phú thiên nhãn, năng lực cảm nhận của cô đối với thế giới này càng ngày càng yếu, gần đây cô thậm chí có loại ảo giác dường như cô chính là Đại Hắc, mà Phạm Lam thực ra chỉ là nhân vật trong giấc mơ của Đại Hắc mà thôi.
Cô cho rằng đây chỉ là cảm giác một mình của cô, thế nhưng Kế Ngỗi lại nói cho cô biết, anh ta cũng có cảm giác tương tự.
Phạm Lam lập tức đổ mồ hôi lạnh.
"Nếu như chúng ta vẫn không cách nào thoát ly khỏi trạng thái này thì thần thức của chúng ta có hay không sẽ bị thân thể kiếp trước hoàn toàn đồng hóa, cuối cùng ngay cả trí nhớ và nhân cách cũng sẽ đều biến mất?" Phạm Lam hỏi.
Kế Ngỗi không nói gì, anh ta đang xử lý thịt lợn rừng mà mấy người thợ săn buổi chiều vừa mới vác về, miếng thịt đầy máu bị thô bạo ném lên trên thớt băm nhỏ, chính là nhân vật chính của bữa tối nay.
"Cô còn nhớ rõ ba hạng cơ sở tồn tại của Thần tộc là gì không?" Kế Ngỗi hỏi.
Phạm Lam: "Thần thể, thần quang, sức mạnh tinh thần."
"Thần thức thuộc về cái gì?"
"Sức mạnh tinh thần."
"Sức mạnh tinh thần của Thần tộc đối với nhân tộc mà nói, có ý nghĩa gì?
"Năng lượng nồng độ siêu cao..." Phạm Lam nói một nửa, hiểu được: "Ý anh là thần thức của chúng ta quá tải so với thân thể Đại Hắc và đầu bếp sao?!"
"Không chỉ có như thế." Kế Ngỗi nói: "Sức mạnh tinh thần của Thần tộc nếu bám vào thân thể nhân tộc thời gian dài thì sẽ cắn nuốt thần thức vốn có của thân thể nhân tộc"
"Ý anh ta bây giờ ý thức của Đại Hắc và bản thân nhóm đã biến mất rồi sao?"
"Nói cho chính xác thì là bị thần thức của chúng ta dung hợp, bây giờ chúng ta chính là Đại Hắc và đầu bếp." Kế Ngỗi dừng một chút: "Khi độ dung hợp đạt tới trăm phần trăm thì thân thể nhân tộc căn bản không cách nào chịu được thần thức thần tộc và sẽ dùng một loại hình thức năng lượng khác để chịu được thần thức của chúng ta."
"Hình thức nào?"
"Hồn thể."
"Ý anh là..."
"Xuất hồn."
"Vậy chúng ta không phải sẽ ngủm sao?!"
Kế Ngỗi thở dài: "Đây chỉ là suy đoán của tôi, tình huống cụ thể có thể sẽ khác."
Phạm Lam: "..."
Hi vọng duy nhất bây giờ là đợi Dung Mộc khôi phục thần quang mang bọn họ trở về Thiên Đình, hoặc là cô và Kế Ngỗi sẽ chết ở đây.
Phạm Lam ghé vào cửa sổ nhìn Dung Mộc đang ngồi bên ngoài.
Dung Mộc đang dạy dân làng kỹ thuật trồng trọt, cả người anh tắm dưới ánh mặt trời, áo trắng tóc đen, dung mạo đẹp đẽ như nước, nói chuyện chậm rãi như ông cụ non.
Anh có lẽ thích ở lại với dân làng, cũng thích ở nhân giới, anh của bây giờ nhìn vui vẻ hơn với vị thần tộc của vạn năm trước kia, khí chất của anh càng thêm ôn hòa, tuy rằng so với Dung Mộc vạn năm sau, vẫn ít cái gì đó... Phạm Lam cũng không nói rõ được... có lẽ là bởi vì thần quang của anh còn chưa hoàn toàn phục hồi như cũ, có lẽ là bởi vì anh chưa bao giờ chân chính cười một lần.
"Tôi vẫn cảm thấy, kính Luân Hồi là một trò chơi thông quan, chúng ta phải hoàn thành một loạt nhiệm vụ, hơn nữa đánh bại đại BOSS cuối cùng, mới có thể thông quan trở về tương lai." Phạm Lam nói.
"Nhiệm vụ gì? Đại BOSS là ai?" Kế Ngỗi hỏi.
"À..."
Kế Ngỗi trợn trắng mắt
"Đại Hắc." Nhị Đản xông vào nhà bếp: "Ta nghe được một tin tức lớn!"
Phạm Lam: "Cái gì vậy?"
"Tối nay trong tiệc lửa, thôn trưởng gia gia sẽ giao vị trí trưởng thôn giao cho thôn trưởng mới."
"Trưởng thôn mới là ai?" Kế Ngỗi hỏi.
"Ta đoán không phải ngươi, là Đầu Gỗ, hoặc là đầu bếp." Nhị Đản nói.
Phạm Lam và Kế Ngỗi liếc nhau.
Họ nghĩ về cùng một vấn đề.
Kết giới của thôn này vẫn là dùng sức mạnh trên cây nạng của của thôn trưởng duy trì, nếu đổi thôn trưởng khác thì kết giới có xảy ra vấn đề hay không.
*
Hôm nay là ngày trăng tròn.
Dưới giá lửa khổng lồ, mùi thịt thơm ngát xộc vào mũi, dưới sự dạy dỗ của Kế Ngỗi bây giờ hầu như thôn dân nào cũng có thể nướng được thịt ngon, tốt nhất là tay nghề của Nhị Đản.
Các thợ săn gõ trống da, những bài hát ca ngợi được lưu truyền hàng ngàn năm, đây là lần thứ mười Phạm Lam nghe được chiến ca của dân tộc Nữ Oa thế nhưng vẫn còn cảm xúc mênh mông.
Biểu cảm của Dung Mộc rất bình tĩnh, lửa trại và ánh trăng đan xen với nhau chiếu lên gương mặt anh, tỏa ra ánh sáng đầy xinh đẹp, dường như cảm giác được ánh mắt Phạm Lam, anh hơi đảo mắt nhìn về phía cô, trong đôi đồng tử phản chiếu ánh lửa nóng rực.
"Chuyện gì?" Anh hỏi.
"Anh..." Phạm Lam hỏi: "Anh định lúc nào trở về thiên đình?"
"Thần quang của Dung mỗ còn chưa khôi phục, chưa thể rời khỏi nơi này."
"Thật sao?"
Dung Mộc chớp chớp mắt, dường như hơi nghi hoặc vì sao Phạm Lam lại hỏi như vậy.
"Ngài sớm ngày khôi phục, chúng ta mới có thể mau chóng phục mệnh với Thiên Đình." Phạm Lam nói.
Ánh lửa trong mắt Dung Mộc khẽ run lên: "Ngươi...ngươi sẽ đi sao?"
"À. Sớm muộn gì cũng phải..." Phạm Lam hạ giọng: "Anh có nhớ ra manh mối gì của kính Luân Hồi không?"
Dung Mộc rũ mi xuống, thật lâu sau lại lắc đầu.
Biểu cảm của anh thoạt nhìn hơi tủi thân.
"Thần quang của Dung mỗ. Ước chừng còn cần... mấy chục năm..."
Phạm Lam: "..."
Quên đi, tùy anh vậy.
"Dung Mộc đại nhân, tiệc nửa hôm nay có hợp khẩu vị với ngài không?" Vinh Mậu chống nạng đi tới hỏi.
Dung Mộc gật đầu.
"Vậy thì tốt rồi, ha ha ha." Vinh Mậu hôm nay rất vui vẻ, dường như uống không ít rượu: "Dung Mộc đại nhân cảm thấy nơi này như thế nào?"
Dung Mộc: "Rất tốt."
Vinh Mậu ý cười càng nhiều hơn: "Dung Mộc đại nhân, hôm nay bản thôn có một chuyện lớn, kính xin ngài làm chứng cho."
Dung Mộc nháy mắt: "Chuyện gì?"
Vinh Mậu vui vẻ thi lễ với Dung Mộc, đi đến trước lửa trại, ý bảo thôn dân im lặng.
"Hôm nay, là ngày tròn tháng 1.200 từ sau khi ta đảm nhiệm chức trưởng thôn, trăm năm qua ta nhìn từng đứa trẻ lớn lên, trở thành anh hùng, sinh con, già đi, những đứa trẻ mới lại lớn lên, trở thành anh hùng mới... ta rất vui mừng, rất vui mừng, hôm nay là ngày tròn cuối cùng của ta với chức vị thôn trưởng, ta sẽ giao Luân Hồi trượng cho thôn trưởng tiếp theo."
Dân làng reo hò.
"Thôn trưởng, ông mãi mãi là anh hùng của chúng ta!
"Thôn trưởng, nghỉ ngơi thật tốt!"
"Yên tâm, chúng ta sẽ tiếp tục cố gắng sinh con."
"Ha ha ha ha."
Phạm Lam ngạc nhiên. Thì ra cái nạng của Vinh Mậu gọi là "Luân Hồi trượng".
Luân Hồi...
"Cô có nghe thấy không?" Kế Ngỗi bước nhanh tới: "Tên của cái nạng kia."
Phạm Lam gật đầu, cô mở to hai mắt, cố gắng nhìn ra cái gì đó, nhưng thế giới của cô vẫn chỉ có hai màu đen trắng.
"Ta tuyên bố, trưởng thôn đời kế tiếp là... "Vinh Mậu giơ cao nạng: "Nam Đạt."
Dân làng reo hò, và những người thợ săn hét lên và huýt sáo và đánh trống.
Phạm Lam: "Thế mà lại là anh ta?"
Kế Ngỗi: "Chẳng lẽ là cô?"
"Ngàn vạn lần đừng!"
Nam Đạt đỏ mặt chạy tới trước mặt Vinh Mậu, hai tay lau trên đùi, quỳ một gối xuống đất, giơ cao hai tay.
Vinh Mậu: "Nam Đạt, anh có biết, vì sao trượng này lại gọi là Luân Hồi không?"
Nam Đạt sững sờ lắc đầu.
"Luân Hồi, gọi là kỳ vọng kéo dài sinh mệnh, gọi là kỷ niệm, tử vong và sinh mệnh, quá khứ và tương lai, mãi mãi tồn tại song song với nhau, dây dưa không ngừng. Sinh và tử kéo dài liên tục, đem sinh mệnh của các thế hệ nối đã thành một chuỗi, mới có thể tái tạo luân hồi."
Bầu trời đêm rộng lớn, mặt đất ngưng lại, giọng nói của Vinh Mậu vang vọng khắp mặt đất, dường mỗi chữ đều phát ra ánh sáng.
"Đây là lý giải của Nhân tộc về Luân Hồi." Vinh Mậu quay đầu nhìn Dung Mộc mỉm cười.
Dung Mộc trợn tròn hai mắt, ngồi thẳng tắp, dường như có hơi ngây người.
"Bây giờ ta trao Luân Hồi trượng cho Nam Đạt, mong rằng ngươi có thể dẫn dắt tộc nhân tôi sinh sôi nảy nở không ngừng."
"Vâng!"
Nam Đạt đưa hai tay thật cao tiếp nhận Luân Hồi trượng, đứng dậy, mỉm cười.
Dân làng reo hò.
Đám thợ săn đánh trống vui vẻ, lại đến giờ nhảy múa vui vẻ, các thiếu nam thiếu nữ tay trong tay chạy về phía lửa trại, mặc dù mặt Kế Ngỗi đen đến dọa người, nhưng vẫn bị hai cô gái mạnh mẽ kéo đi.
Phạm Lam cười nhạo Kế Ngỗi: "Ha ha ha ha, quả nhiên vẫn là tay chân vụng về, ha ha ha ha ...
"Ngươi..." Dung Mộc đột nhiên lên tiếng: "Hôm nay không nhảy sao?"
"Hả?" Phạm Lam quay đầu, chỉ thấy đôi mắt của Dung Mộc trong ánh lửa trong suốt như nước, nhìn thế nào cũng thấy đầy tình ý...
Phi phi phi, tỉnh táo một chút, anh ta là Dung Mộc, hơn nữa còn là Dung Mộc của vạn năm trước, nhất định là cô hoa mắt rồi.
Phạm Lam hung hăng phỉ nhổ mình trong lòng.
"Đại Hắc." Nam Đạt chạy tới, anh túm lấy da thú trên người, nở nụ cười thật tươi thật lớn: "Ta có thể mời ngươi nhảy không?"
Phạm Lam: "?!!!"
Khuôn mặt tròn trịa của Nam Đạt bị ánh lửa chiếu sáng: "Trước kia, ngươi là xạ thủ lợi hại nhất trong thôn, ta, ta sợ mình không xứng với ngươi, không, không phải, ta bây giờ vẫn cảm thấy không xứng với ngươi, nhưng mà, tôi vẫn muốn mời ngươi nhảy một điệu."
Phạm Lam há miệng: "Hả?"
"Đi thôi!" Nam Đạt túm lấy tay Phạm Lam, ai ngờ đúng lúc này, lại có một bạn tay khác nắm chặt cổ tay Nam Đạt.
Nam Đạt và Phạm Lam ngạc nhiên quay đầu.
Chỉ thấy Dung Mộc chậm rãi đứng lên, bàn tay thon dài trắng nõn nắm lấy cổ tay Nam Đạt.
"Đại Hắc vừa mới đồng ý nhảy với ta rồi." Dung Mộc nói.
Đôi mắt Nam Đạt trợn lớn, cằm Phạm Lam rớt xuống.
Dung Mộc kéo tay Nam Đạt ra, kéo khuỷu tay Phạm Lam đưa cô đến trước đống lửa.
Xung quanh vang lên tiếng huýt sáo.
"Đại Hắc, Đầu Gỗ nhảy cho đẹp vào!"
"Tiểu tử Nam Đạt cũng quá thảm rồi ha ha ha."
"Đại Hắc cố lên."
Phạm Lam còn đang trong trạng thái ngây ngốc: "Dung Mộc, anh làm gì thế?"
Dung Mộc dường như cũng không được tự nhiên lắm, anh cẩn thận nhìn xung quanh, yết hầu hơi giật giật: "Nhảy, nhảy như thế nào?"
Phạm Lam sững sờ nhìn anh.
Ánh mắt Dung Mộc né tránh.
Phạm Lam phụt một tiếng cười, Dung Mộc quay đầu, đôi mắt to xinh đẹp trừng mắt nhìn Phạm Lam, Phạm Lam cười càng lớn tiếng, tay Dung Mộc cách lớp tay áo nắm lấy cổ tay Phạm Lam.
"Đừng cười."
"Phụt Phụt."
"Còn cười!
"Đúng, xin lỗi, phụt."
Các thiếu nam thiếu nữ trong đội múa cười to chạy tới vây quanh Phạm Lam và Dung Mộc vừa hát vừa nhảy, Phạm Lam nhìn thấy Kế Ngỗi, da mặt anh ta dưới ánh lửa không ngừng co giật, giống như muốn xông lên cắn cô một cái.
Phạm Lam nhìn Dung Mộc: "Anh thật sự muốn nhảy sao?"
Dung Mộc bình tĩnh nhìn Phạm Lam, lông mi dài nhẹ nhàng rung động, khóe miệng anh chậm rãi nhếch lên, nở nụ cười trong suốt như sương mai.
Phạm Lam ngây người, trước mắt cô trở nên sáng ngời, lửa trại màu vàng kim, bầu trời đêm màu lam tây tạng, ánh trăng sáng trong vắt, còn có tai Dung Mộc bị ánh lửa chiếu đỏ bừng... tất cả màu sắc vù một cái tràn vào tầm mắt cô, cô có thể nhìn thấy màu sắc rồi!
Trong đó, màu tươi sáng nhất, xinh đẹp nhất, đó là nụ cười của Dung Mộc.
Chẳng lẽ, nhiệm vụ cuối cùng của cô là làm cho Dung Mộc thật lòng cười ra sao?
Dường để đáp lại suy đoán của cô, bầu trời đột nhiên truyền đến một tiếng sấm, mặt đất hơi chấn động một chút, là động đất?!
"Thôn trưởng, ông làm sao vậy?!" Nam Đạt hét lên.
Đầu Phạm Lam ong lên một tiếng, cô nhìn thấy Vinh Mậu ngồi trên mặt đất, phun ra một ngụm máu.
Sắc mặt Dung Mộc đại biến, anh chợt xoay người chắn Phạm Lam ở phía sau, ngửa đầu nhìn chằm chằm bầu trời đêm.
Tiếng sấm càng lúc càng lớn, tầm mắt Phạm Lam càng ngày càng rõ ràng, cô không chỉ nhìn thấy màu sắc, còn nhìn thấy bầu trời đêm gợn sóng từng tầng từng tầng... là kết giới.
Thần phú thiên nhãn của cô đã trở lại!
"Nam Đạt, nhóm mọi người lại..." Vinh Mậu lại phun ra một ngụm máu.
"Đón địch!" Nam Đạt hét lên.
Tất cả dân làng, thợ săn, phụ nữ, người già, thậm chí cả đám nhóc Nhị Đản lần lượt cầm vũ khí, tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Tiểu Hắc lui về bên cạnh Phạm Lam, cổ họng phát ra tiếng gầm giận dữ.
Kế Ngỗi cầm dao chém thịt trong tay, đứng bên cạnh Dung Mộc.
"Lui ra phía sau, nguy hiểm!" Dung Mộc quát khẽ.
"Tôi chưa bao giờ để anh một mình chiến đấu!" Kế Ngỗi nói.
Dung Mộc khiếp sợ nhìn Kế Ngỗi.
"Tới rồi!" Phạm Lam hét lớn.
Đỉnh kết giới nứt ra một khe hở, một móng vuốt xấu xí chui vào trong khe nứt, phá nát kết giới, một giây sau, có một bóng đen gào thét vọt xuống, vảy như gấm, đồng tử dựng thẳng, là giao long!
Trên người nó nở ra yêu quang sáng ngời, rất gần với thần quang.
"Không tốt, đây là một con giao long ngàn năm, sắp hóa thân thành rồng!" Lời Phạm Lam còn chưa dứt đã thấy Kế Ngỗi cầm đao xông tới, nhưng còn chưa vọt tới phía trước đã bị một luồng lam quang kéo lại quăng sáng một bên.
Dung Mộc tung người bay lên, áo bào trắng nõn như tuyết ở trong bóng đêm toàn bộ ra thần quang chói sáng như hoa Ưu Đàm, hung hăng đá một cước vào đầu giao.
Giao long nghiêng người một cái, thân thể vặn vẹo bay cao lên, mang theo gió xông về phía Dung Mộc. Thân thể Dung Mộc tỏa ra thần quang màu lam băng lam, giống như một con đom đóm màu làm lấp lánh, chiến đấu với giao long trên không trung.
"Mộc ca khôi phục rồi sao?" Kế Ngỗi lui về phía sau một bước.
Phạm Lam mồ hôi lạnh đầm đìa, cô nhìn chằm chằm Dung Mộc. Thần quang đứt quãng của Dung Mộc
bao phủ toàn thân, mỗi khi dùng thần quang hộ thể ngăn cản công kích, mặt ngoài thần quang sẽ nổi lên một chuỗi dấu vết như bị cháy, là lệ khí ăn mòn của Cửu Vỹ Hồ.
"Không có, thần quang của anh ấy chưa khôi phục!" Phạm Lam hét lớn.
Sắc mặt Kế Ngỗi đại biến, anh cầm lấy một bộ cung tên, nhảy lên nóc nhà phóng tên lửa.
"Ứng chiến!" Nam Đạt hét lên.
Đám thợ săn bắn bắn tên liên tục, dân làng đẩy xe ném đá, điên cuồng ném về phía giao long.
Nhưng những công kích này đánh vào trên người con giao long, hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng gì, thậm chí còn không làm sứt mẻ vảy của nó một chút tí nào.
"Dung Mộc, gọi Thiên Đình đến viện trợ!" Phạm Lam hét lớn cài cung bắn tên, nhưng tay cô lại không kéo được cung.
Đột nhiên, Kế Ngỗi ngã từ trên nóc nhà xuống, anh ta đã suy yếu gần như không đứng dậy nổi, Phạm Lam nhìn thấy trên người anh ta xuất hiện hình ảnh trùng lặp, là điềm báo của việc xuất hồn.
Phạm Lam nhìn tay mình, hồn quang của cô đang tràn ra, giống như thần thức của bọn họ muốn thoát ly khỏi thân thể này!
Đùa gì thế?
Tại sao lại là lúc này?!
Đột nhiên, nghe một tiếng ầm, một lường ánh sáng vàng vọt qua bầu trời đêm, hóa thành vô số ánh sao tản ra xung quanh. Phạm Lam còn nhớ, đây là chú Thiên Lý Truyền Tức mà Dung Mộc từng dùng trước kia.
Bùa chú vừa ra, thần quang Dung Mộc đột nhiên biến mất, đuôi của con giao long nặng nề đánh vào người anh, Dung Mộc lật mấy vòng trên hư không rồi bị đập mạnh trên mặt đất.
"Dung Mộc!"
"Mộc ca!"
Phạm Lam và Kế Ngỗi liên tục bò tới, Kế Ngỗi ôm lấy Dung Mộc.
Hồn thể và thân thể Phạm Lam đồng thời trở nên run rẩy, sắc mặt Dung Mộc trắng bệch, thần quang biến mất, chỉ còn lại vài hạt lam quang lẻ tẻ lóe lên trên đỉnh đầu, bụng anh bị chọc một lỗ lớn, máu đỏ chói mắt nhuộm đỏ nửa thân áo trắng của anh.
"Không sao không sao đâu!" Hai tay Phạm Lam đè mạnh lên vết thương của Dung Mộc, nhưng không có tác dụng gì, máu của anh không ngừng chảy ra, chỉ chớp mắt đã phủ đầy tay cô.
Dung Mộc trợn lớn hai mắt, đồng tử của anh sâu không thấy đáy.
"Chạy nhanh..."
Gió tanh gào thét bay đến, Phạm Lam đột nhiên ngẩng đầu, răng nanh của con giao long đã đến trước mắt.
"Đi!" Giọng nói Kế Ngỗi lướt qua màng nhĩ, Phạm Lam và Dung Mộc bay ra ngoài, máu tươi nổ tung làm làm gương mặt Phạm Lam mơ hồ.
Cô ôm Dung Mộc lăn vài vòng trên mặt đất mới dừng lại, cô giãy dụa bò dậy thì thấy một màn kinh người.
Kế Ngỗi chán ở phía trước giao long, sống lưng anh ta thẳng tắp, giống như bóng lưng mỗi lần anh chiến đấu, thế nhưng thân thể của anh, đã bị hàm răng sắc nhọn của con giao long đâm thủng.
Đầu có Phạm Lam trống rỗng, thân thể kịch liệt run lên, thần thức của cô gần như thoát ly thân thể.
Con giao lắc đầu thật mạnh, thân thể Kế Ngỗi bị ném ra ngoài. Một lường ánh sáng màu vàng sáng bốc lên, là hồn thể của Kế Ngỗi, anh lơ lửng trên không trung, dường như đang kêu to cái gì đó, nhưng Phạm Lam không nghe được giọng nói của.
Cô cảm thấy thân thể của Dung Mộc chợt trở nên lạnh lẽo, thậm chí bắt đầu run rẩy kịch liệt, cô nhìn thấy giao long xông về phía thôn dân, đâm thủng thân thể của một thôn dân, từng hồn thể bay ra khỏi thân thể, bọn họ có mờ mịt nhìn chung quanh, có người kêu to, có muốn lấy trạng thái hồn thể tiếp tục tác chiến với con giao long.
Đột nhiên, trong ngực Phạm Lam trống rỗng, Dung Mộc xông ra ngoài, thần quang của anh yếu ớt đến mức gần như không nhìn thấy, máu của anh chảy xuống, giống như có một trận mưa máu.
"Đi! Đi nhanh!" Giọng nói của Dung Mộc vang vọng khắp đất trời.
"Mau chạy đi!" Phạm Lam hét lớn, cô nhặt cung tên lên, đứng thẳng người dậy, cô không thể trốn, cô nhất định phải tiếp tục chiến đấu.
"Xe đá, bắn ..."
Khối đá sắc bén mang theo ánh lửa xẹt qua bầu trời, hung hăng nện vào khối u thịt ở giữa đầu giao long, con giao long kêu thảm một tiếng, quay cuồng giữa không trung.
Phạm Lam ngây ngẩn cả người, cô quay đầu lại nhìn thấy những thôn dân còn sống không chạy trốn, bọn họ còn kiên trì dùng xe ném đá công kích, bọn họ vẫn còn đang chiến đấu.
Đôi mắt của họ đỏ thẫm, giống như đã nhuộm máu.
"Đây là nhà của chúng ta!"
"Chúng ta không thể đi!"
"Người thân của chúng ta ở lại nơi này, chúng ta cũng sẽ ở lại chỗ này!"
Tên lửa và đá vụn nện về phía giao long, giao long gào thét, vặn vẹo, nó bị chọc giận triệt để, mấy lần muốn quay đầu lại công kích thôn dân, nhưng mỗi một lần đều bị Dung Mộc ngăn trở.
Máu của anh đầm đìa rơi trên mặt đất, nổi lên từng trần sương máu.
Hồn thể của Phạm Lam kịch liệt run rẩy, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể thoát ly thân thể. Cô giãy dụa dựng lên, cầm một cây tên lửa cuối cùng, nhắm vào ánh mắt giao long...
Đại Hắc, đây là lần cuối cùng tôi sử dụng cơ thể của cô, xin cô đấy!
Mũi tên lửa vù một cái bay ra ngoài, chuẩn xác đâm vào đồng tử của giao long..
Giao long gào thét, vặn vẹo một độ cong kỳ quái ở trên không trung rồi vọt về phía Phạm Lam, tốc độ của nó rất nhanh nhưng tốc độ của càng Dung Mộc nhanh hơn, anh gần như hóa thành tàn ảnh, chỉ trong khoảnh khắc đã đến trước mắt Phạm Lam, Phạm Lam nhìn thấy ánh mắt đỏ thẫm của anh, mang theo thủy quang nóng rực. Phía sau anh là chiếc miệng to như chậu máu của giao long.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Phạm Lam kéo cánh tay Dung Mộc, quay người lại, đổi phương hướng với Dung Mộc! Phập, hàm răng sắc nhọn của giao long cắn đứt thân thể cô, nỗi đau đớn bức linh hồn cô thoát ra khỏi hồn thể, cô lơ lửng giữa không trung.
Cô nhìn thấy Dung Mộc nặng nề xuống, máu nhuộm đỏ mặt đất, anh nằm thẳng xuống, tay chân run rẩy không thôi, anh quay đầu, hai con mắt to trống rỗng nhìn giao long... nhìn thi thể đen nhánh trong miệng giao, miệng há hốc, dường như muốn nói gì đó nhưng mà một chữ cũng không phát ra được.
Phải, phải rồi, anh không biết tên cô.
Phạm Lam nghĩ.
Giao long hóa thành một lường hắc quang xông về phía Dung Mộc, Dung Mộc lại không nhúc nhích, dường như mất đi năng lực hành động.
[Dung Mộc!]
[Mộc ca!]
Hồn thể của Phạm Lam và Kế Ngỗi hét lớn.
Nhưng thanh âm của bọn họ căn bản không cách nào truyền đến lỗ tai Dung Mộc. Nam Đạt và dân làng cố gắng chống cự, nhưng bị Giao cuốn vào, từng người một đã mất mạng.
Dung Mộc lẳng lặng nằm trên mặt đất, trơ mắt nhìn những hồn thể kia bay lên bầu trời đêm, Phạm Lam không xác định bây giờ anh có thể nhìn thấy hồn thể hay không, bởi vì anh đã mất đi thần quang, máu trong thần thể cũng sắp chảy hết.
Thôn dân cuối cùng đứng lên là Vinh Mậu, ông ta hung hăng cắm Luân Hồi trượng trong tay cắm xuống mặt đất, ngửa đầu cao giọng ngâm xướng... là chiến ca của tộc Nữ Oa.
Giao long xé rách thân thể ông, tảng đá trên Luân Hồi trượng nở ra ánh sáng rực rỡ, hình thành kết giới mỏng manh, nhốt con giao long vào bên trong.
Giao long gào thét, điên cuồng va chạm kết giới, mặt ngoài kết giới lần lượt vỡ vụn.
Hồn thể Vinh Mậu hiện ra, nhưng chiến ca trong miệng ông vẫn vang lên không ngừng, tất cả hồn thể của thôn dân tụ lại, Phạm Lam nhìn thấy Nam Đạt, Nhị Đản, Nhị Nha, Đoàn Thợ Săn, còn có đám nhóc, thậm chí còn có Tiểu Hắc, hồn thể của bọn họ ngâm xướng chiến ca lưu truyền vạn năm, vừa bi thương mà cô độc.
Phạm Lam cảm giác hồn thể của cô dần dần nóng lên, hồn quang của cô tràn ra đường viền hồn thể, hóa thành dòng chảy ánh sáng xoay quanh không trung, sau đó giống như bị dẫn dắt chảy vào thân thể Dung Mộc.
Phạm Lam hiểu được, đây là hồn thể hiến tế.
Cô và Kế Ngỗi liếc nhau một cái, cùng nhau mỉm cười.
Cô hát lên bài chiến ca cổ xưa, nhìn hồn quang của cô, hồn quang của Kế Ngỗi và hồn quang của tất cả thôn dân tỏa ra màu sắc xinh đẹp mộng ảo, cuồn cuộn không ngừng nhập vào thân thể Dung Mộc.
Luân Hồi trượng bị gãy, đá Luân Hồi vỡ vụn, Giao long lao ra ngoài kết giới, hàm răng sắc bén cắn về phía Dung Mộc.
Ầm ầm!
Thần quang màu băng làm chói mắt bắn lên trời, giao long kêu lên thảm thiết, bị đánh văng ra ra, vảy giáo không thể phá hủy nứt ra một vết nứt thật sâu.
Toàn thân Dung Mộc đẫm máu, lơ lửng bay lên, toàn thân anh tỏa ra một tầng lại một tầng thần quang nồng đậm, thần quang kia không phải có màu băng lam thuần túy, mà là mang theo nhiệt độ trong suốt của hồn thể nhân tộc.
Đôi mắt của anh đỏ thẫm, huyết bào trong gió bay phần phật trong, anh giơ cánh tay cao lên, hơi nước từ khắp đất trời tụ lại trong lòng bàn tay anh, tạo thành một thanh kiếm dài màu xanh băng.
Là Thương Kiếm.
Lần này ổn rồi.
Phạm Lam hài lòng nhắm mắt lại.
Cuối cùng, cô nghe thấy một giọng nữ máy móc.
[Thủ tục lịch kiếp ngũ sắc chấm dứt, độ hoàn thành lịch kiếp 100%]
21.3.2022