- Trang chủ
- Sự Nghiệp Kinh Doanh Của Bà Thổ Địa
- Chương 99: C99: Bởi Vì Anh Là Dung Mộc
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
***
Quyển 5: Con đường thoát nghèo gian nan của thần tiên
Chương 99: Bởi vì anh là Dung Mộc
***
"Lúc tôi mới tới là trạng thái thần thức, lúc ấy năng lực thiên nhãn là hoàn chỉnh." Phạm Lam đưa cho Kế Ngỗi một ly nước: "Thế nhưng, sau khi bám vào trên người Đại Hắc, tôi đã thành mù màu, tôi vốn tưởng rằng là bởi vì bản thân Đại Hắc không cách nào phân biệt màu sắc, nhưng bây giờ, tôi có một loại phỏng đoán khác."
Kế Ngỗi nâng đầu Dung Mộc lên, cẩn thận đút Dung Mộc uống nước: "Phỏng đoán gì?"
"Anh còn nhớ giới thiệu về Tam sinh thạch trên tờ "du lịch hướng dẫn Địa giới" không?" Phạm Lam nói: "Chỉ cần trả 100.000 hộc là có thể xem kiếp trước của mình."
Kế Ngỗi: "Có gì không ổn?"
"Nơi này có một lỗi BUG, có thể nhìn thấy kiếp trước, vì sao Tam Sinh Thạch chỉ cần trả tiền pháp lực là có thể tùy ý sử dụng, thế nhưng Kính Luân Hồi lại bị cấm?"
Kế Ngỗi: "Tam Sinh Thạch mặc dù có thể tra cứu kiếp trước, nhưng cũng chỉ giới hạn ở tra cứu, cũng không có chức năng khác, mà Kính Luân Hồi ..."
"Kính Luân Hồi hút thần thức của chúng ta vào..." Phạm Lam nói nhanh: "Nếu như nói công năng của Tam Sinh Thạch là xem kiếp trước, như vậy chức năng của Kính Luân Hồi chẳng lẽ là trải nghiệm nhân vật trong không gian ba chiều? Nhưng mặc dù như vậy, cũng không đến mức bị phong ấn... trừ khi..."
Kế: "Trừ khi gì?"
Phạm Lam ngẩng đầu lên: "Tôi có một giả thuyết táo bạo, không biết có nên nói không?"
Kế Ngỗi: "Có rắm mau thả!"
Phạm Lam hít sâu một hơi: "Kính Luân Hồi, có lẽ có chức năng xuyên không."
Kế Ngỗi: "..."
"Anh cũng cảm thấy buồn cười đúng không, cũng không phải tiểu thuyết trên mạng, cái này cũng quá, ha ha ha ha ..."
"Ý của cô là thần thức của chúng ta thông qua Kính Luân Hồi đã trở lại vạn năm trước?" Kế Ngỗi nói: "Mà năng lực Thiên Nhãn của cô biến mất là bởi vì thần thức độ dung hợp của cô và cỗ thân thể này càng ngày càng cao sao?"
Tiếng cười của Phạm Lam đột nhiên dừng lại.
Trong phòng lặng ngắt như tờ.
Phạm Lam và Kế Ngỗi hai mặt nhìn nhau.
Tuy rằng suy đoán này nghe có vẻ vô cùng nhạt nhẽo, nhưng dựa vào tình huống trước mắt để phán đoán, dĩ nhiên đây là một trong những hợp lý nhất.
Hai người không hẹn mà cùng nhìn về Dung Mộc đang nằm trên giường.
"Nếu... ý tôi là nếu..." Phạm Lam nói: "Suy đoán này là thật, vậy...".
Kế Ngỗi: "Tên Bạch Trạc khốn kiếp này!"
*
Phạm Lam cả đêm không chợp mắt, cô và Kế Ngỗi thay phiên nhau chăm sóc Dung Mộc, đến lúc trời sáng, trạng thái của Dung Mộc mới ổn định. Không có Thần Phú Thiên Nhãn, Phạm Lam căn bản không nhìn thấy trạng thái thần quang của Dung Mộc, chỉ có thể sốt ruột mà thôi.
Nhị Đản sáng sớm đã tới tìm Tiểu Hắc chơi, lần này trong đầu Phạm Lam và Kế Ngỗi đều không xuất hiện một tiếng "Đinh" kia.
Đây là...
Không phải có nghĩa là thần thức độ dung hợp của bọn họ với thân thể kiếp trước độ lại cao thêm một bậc rồi đó chứ? Không phải suy luận của Phạm Lam về Kính Luân Hồi là đúng rồi đó chứ?
Phạm Lam thở dài, bây giờ vấn đề cô lo lắng nhất là cô và Kế Ngỗi liệu có sinh ra hiệu ứng cánh bướm hay không.
(Em lười giải thích, mọi người lên gg tự tìm hiệu ứng cánh bướm ha, haha)
Về đoạn lịch sử vạn năm trước, Kế Ngỗi cũng giống như cô, chưa từng nghe Dung Mộc nói gì, bọn họ căn bản không biết thần quang của Dung Mộc bị hao tổn đến mức này, càng không biết Dung Mộc cuối cùng đã chữa trị thần quang thế nào, lỡ như vì họ mà tạo thành sai lệch gì, từ đó dẫn đến việc Dung Mộc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy...
Phạm Lam nhắm mắt lại nằm trên mặt đất. Cô không dám nghĩ nữa.
"Nếu suy đoán của cô là đúng." Kế Ngỗi ngồi bên cạnh cô và nói: "Giải pháp rất đơn giản."
"Giải pháp gì? Bây giờ chúng ta thậm chí còn không có thủ phù..." Phạm Lam hỏi.
"Chỉ cần chúng ta đi đến kính Luân Hồi của thời đại này, thì có thể trở lại tương lai rồi."
"Đúng vậy!" Phạm Lam ngồi bật dậy: "Kế Ngỗi, anh thật sự là thiên tài!"
Kế Ngỗi gật đầu: "Đầu tiên, chúng ta phải ..."
Phạm Lam nhảy dựng lên, cầm rìu trên bàn định chém lên đầu mình.
"Cô làm gì?!" Kế Ngỗi túm lấy cánh tay cô: "Cô điên rồi sao?"
"Kính Luân Hồi ở địa giới, biện pháp nhanh nhất để đi địa giới là chết mà." Phạm Lam nói.
Da mặt Kế Ngỗi co rút: "Cô bị ngốc hả?!"
"Có vấn đề gì sao?"
"Cô bây giờ căn bản không cách nào xác nhận suy đoán của cô có đúng hay không, nếu là thật, cô chết thì Đại Hắc cũng sẽ chết, sau khi biến thành hồn thể, cô làm sao có thể xác định hồn thể lưu lại là ký ức của Đại Hắc hay là ký ức của Phạm Lam?"
"......"
"Buông rìu xuống."
"Đánh cuộc một phen."
"Buông xuống!"
"Các ngươi...... ngươi đang làm gì vậy?" Trên giường truyền đến một âm thanh yếu ớt.
Dung Mộc ngồi dậy, hơi bất đắc dĩ nhìn Phạm Lam và Kế Ngỗi.
"Dung Mộc!"
"Mộc ca!"
Phạm Lam và Kế Ngỗi vọt tới, mỗi người một bên đỡ lấy Dung Mộc.
"Cô có cảm thấy khá hơn không?" Phạm Lam hỏi.
"Muốn ăn gì không?" Kế Ngỗi hỏi.
Dung Mộc dường như hơi nghi hoặc: "Ta. Có chuyện gì vậy?"
Phạm Lam: "Đã thế này rồi, chi bằng chúng ta nói thật đi?"
Kế Ngỗi trầm mặc một lát, gật đầu.
"Dung Mộc, anh bình tĩnh nghe tôi nói: "Phạm Lam nói: "Tôi tên..."
[Đinh]
Giọng nói của Phạm Lam biến mất.
Cô há miệng khoa tay múa chân nửa ngày nhưng vẫn không cách nào lên tiếng được.
Biểu cảm của Kế Ngỗi cũng rất khó coi, anh há miệng, liếc liếc mắt, lại ngậm miệng lại.
Dung Mộc lẳng lặng nhìn Phạm Lam, biểu cảm không có bất kỳ dao động nào.
"Thân thể của cô lại mất khống chế sao?"
Phạm Lam hiểu âm thành [Đinh] này rất có thể là cảnh báo giám sát của hệ thống kính Luân Hồi, dùng để khống chế lời nói cử chỉ của bọn họ ở thời đại này, để tránh xuất hiện hành vi quá khích ảnh hưởng đến tương lai. Nó thực sự quá mức đơn giản và thô bạo!
Giống như là phát hiện được suy nghĩ của cô, trong đầu lại vang lên một tiếng [Đinh].
Phạm Lam: "Mẹ nó."
Kế Ngỗi: "Ông nội nó!"
Biểu cảm của Dung Mộc rất vi diệu.
Kế Ngỗi: "Đổi cách nói khác thử xem."
Phạm Lam: "Dung Mộc thượng thần, ngài biết cách gì có thể tiến vào địa giới không?"
Dung Mộc: "Địa giới là nơi an nghỉ của người chết, sau khi chết là có thể nhập cảnh."
"Ý của tôi là phải làm thế nào mới có thể sau khi nhập cảnh địa giới mà còn có thể bảo trì rõ ràng tự ý thức và trí nhớ." Phạm Lam lại hỏi.
"Các người vì sao muốn đi địa giới?"
"Là đi tìm..." Phạm Lam nuốt nước miếng, cô không xác định được từ này có động đến cơ chế giám sát hay không: "Kính Luân Hồi."
Cô nói rất nhanh, có lẽ là nói quá mơ hồ cho nên hệ thống không phát hiện, thanh âm "Đinh" kia lại không xuất hiện.
Thần sắc Dung Mộc cuối cùng cũng hơi thay đổi.
"Kính Luân Hồi là vật gì?"
Phạm Lam: "..."
Kế mưu:"......"
"Là cây Luân Hồi ở địa giới, lá cây màu tím, một cái cây khổng lồ, phía dưới rễ cây có thể tinh lọc hồn thể, bên trong có một cái gương lớn..." Phạm Lam tay múa chân khoa tay múa chân giải thích.
Dung Mộc: "Chưa bao giờ nghe nói."
"Tam Sinh Thạch anh biết không?
Dung Mộc lắc đầu.
Phạm Lam: "Không phải chứ!"
Dung Mộc: "Địa giới xác thực có một gốc linh thụ lá tím khổng lồ, là nơi sinh sống của hồn thể, phàm là hồn thể bị ô nhiễm đều có thể ở đây thanh lọc, rồi vào lại luân hồi."
Phạm Lam: "Đúng đúng đúng, là cái cây kia!"
Dung Mộc: "Cây này tên là Thiên Tịnh."
*
Phạm Lam ngồi ở cửa phòng bếp, từ xa nhìn Dung Mộc ngồi dưới tàng cây, ánh mặt trời chiếu lên người anh tỏa lên một tầng ánh sáng màu trắng... không, có lẽ là màu vàng... vì cô là một người mù màu bi thương.
"Bây giờ phải làm sao đây?" Phạm Lam hỏi.
Trước mặt Kế Ngỗi bày một đống bình lọ, anh vươn tay, lần lượt chọt vào bình, dùng đầu lưỡi liếm liếm, miệng chậc một tiếng.
"Vị giác của tôi không còn nữa."
"Chúc mừng, trình độ dung hợp của anh và tên đầu bếp cao hơn một bậc rồi."
"Lý luận của cô có lẽ là đúng."
"Tôi bây giờ lại có hai lý luận đặc biệt, anh muốn nghe cái nào trước?"
"Nói đi."
"Thứ nhất, trên người chúng ta bị lắp đặt hệ thống cấm nói, nếu như chúng ta nói ra bất cứ tin tức gì về bản thân chúng ta thì sẽ mất đi giọng nói, tôi vừa thử viết tên của tôi trước mắt Dung Mộc nhưng cũng không được. Tôi suy đoán rằng đây là chức năng của hệ thống giám sát luân hồi, có thể giảm thiểu hiệu ứng cánh bướm."
"Ồ."
"Thứ hai, Kính Luân Hồi có thể đã sử dụng kỹ thuật pháp chú mới, cho nên ở thời đại này, còn chưa có điều kiện kỹ thuật sáng tạo Kính Luân Hồi."
"Lúc tôi thành thần, Kính Luân Hồi đã tồn tại rồi."
"Vậy lại sinh ra thêm một suy luận mới, nơi này là không gian song song, ở trong không gian này không có thiết lập Kính Luân Hồi.
Kế Ngỗi liếc Phạm Lam một cái: "Kỳ thật những thứ này đều là do cô nói bừa phải không?"
Phạm Lam nhún nhún vai, hai tay ôm đầu nằm trên mặt đất.
"Mặc kệ đi, dù sao tôi bây giờ là phàm nhân, cái loại chuyện cứu vớt thần thượng cổ này, khẳng định không rơi xuống trên đầu tôi được, nói không chừng qua vài ngày, Thiên Đình sẽ phái người đến đón Dung Mộc trở về chữa thương."
"Đại Hắc." Vinh Mậu chống nạng đi tới: "Theo ta đến đây."
[Đinh]
Phạm Lam đứng bật dậy: "Vâng."
Vẻ mặt Kế Ngỗi ngạc nhiên nhìn cô, nhưng thân thể vẫn không nhúc nhích, hiển nhiên anh ta cũng mất đi quyền khống chế thân thể.
Ngôi nhà của trưởng làng nằm ở trung tâm của ngôi làng và là ngôi nhà tranh lớn nhất trong làng. Độ sạch sẽ trong phòng rõ ràng cao hơn nhà Đại Hắc vài bậc, nhưng độ nghèo thì không phân cao thấp, trong nhà gần như không có đồ đạc gì, giữa phòng có một bãi đất trống, bày bốn năm cái đệm cỏ tranh, trên đệm ngồi một vòng người, đều là thợ săn anh dũng nhất trong thôn, Nam Đạt cũng ngồi ở trong đó.
Vinh Mậu ngồi ở giữa: "Đại Hắc, ngồi đi."
Phạm Lam quỳ thẳng tắp gối trên đệm.
Vinh Mậu nhìn đám thợ săn, cười rất hòa ái, nhưng Phạm Lam là cảm thấy sau lưng lại phát lạnh.
"Các người đã từng nghe nói qua tộc Nữ Oa chưa?"
Mọi người lắc đầu.
Phạm Lam OS: Ể, chủ đề này không đúng lắm.
"Từ thời Bàn Cổ khai thiên lập địa, đại địa sinh ra thảo mộc sông ngòi, chim thú trùng ngư, nhưng thế gian vẫn hoang vắng tịch mịch, Nữ Oa cảm thấy cô độc nên đã dựa theo bộ dáng của mình, xoa bùn đất vàng làm hình, tự tay sáng tạo ra con người. Lúc mới bắt đầu, Nữ Oa dùng tay nặn bùn tạo người, thế nhưng mặt đất quá lớn, Nữ Oa nặn hồi lâu cảm thấy quá mệt mỏi, sau đó ngài cầm dây mây, khuấy bùn rơi xuống đất, điểm bùn biến thành người. Vì vậy, trái đất dần dần được bao phủ bởi dấu vết của con người."
Phạm Lam OS: Ông già này có ý gì, phổ biến kiến thức thần thoại cho tôi ư?
"Bởi vì thủ pháp tạo người khác nhau nên những người này đạt được thần lực như Nữ Oa cũng rất khác nhau, trong đó nhóm người đầu tiên được Nữ Oa dùng tay đắp nặn ra là nhân tộc có tuệ căn nhất, bọn họ là tổ tiên của tộc Nữ Oa."
"Tộc Nữ Oa phần lớn sinh ra đã có thần lực, thậm chí còn có kẻ sinh ra đã làm thần, được xưng là Thuần Mạch Thần tộc, là sự tồn tại tôn quý nhất Tam Giới." Vinh Mậu chậm rãi nói: "Bọn họ là người kế nhiệm thần lực của Nữ Oa, siêu thoát Tam Giới, nhưng khi phát sinh nguy nan, bọn họ phải gánh vác trách nhiệm cứu vớt Tam Giới, thậm chí không tiếc hy sinh hết thảy. Đây là trách nhiệm không thể trốn tránh của Thuần Mạch Thần tộc."
Trái tim Phạm Lam giống như bị một thanh đao rạch vào.
Nhưng biểu cảm của cô vẫn là Đại Hắc.
"Thôn trưởng ngài nói với chúng ta những thứ này là có ý gì?"
Vinh Mậu khẽ mỉm cười: "Mấy vạn năm thời gian trôi qua, Tộc Nữ Oa đã biến mất trong dòng chảy dài của lịch sử, ta vốn tưởng rằng Cửu Châu thất mạch chỉ còn lại có ta là hậu duệ duy nhất, trăm triệu lần không nghĩ tới lúc còn sống còn có thể nhìn thấy thuần mạch thần tộc trong truyền thuyết." Ông hít sâu một hơi: "Đầu gỗ là Thuần Mạch Thần tộc còn sót lại ở Tam Giới, Dung Mộc đại nhân."
Mọi người ngạc nhiên.
Nam Đạt: "Trưởng làng, ông có chắc không?" Đầu Gỗ trông không giống một vị thần lắm."
Vinh Mậu lại mỉm cười, chỉ vào tảng đá trên nạng của ông ta. Dung Mộc đại nhân có thể sinh ra cộng hưởng với vật này, tuyệt đối không sai.
Các thợ săn lập tức trở nên kích động.
"Đầu gỗ thật sự là thần tiên sao?!"
"Đại Hắc cô thế mà lại nhặt được một thần tiên!"
"Vậy chúng ta có nên xây một ngôi miếu cho hắn không?"
Vinh Mậu: "Bây giờ có việc quan trọng hơn phải làm là thần quang Dung Mộc đại nhân đang bị hao tổn, thần thể suy yếu khác thường suy yếu, chúng ta phải nghĩ cách cứu ngài."
Phạm Lam OS: Có lý! Nếu như có thể chữa khỏi Dung Mộc, vậy anh ta có thể dẫn cô và Kế Ngỗi trở về Thiên Đình, nhìn thấy Ngọc Đế, khẳng định có biện pháp đưa bọn họ trở về.
Phạm Lam: "Hắn ta là thần tiên, chúng ta là phàm nhân, làm sao mà cứu được?"
"Hai ngày nay ta thử dùng bí pháp của tộc Nữ Oa liên lạc với Thần tộc Thượng Giới. Đáng tiếc không có bất kỳ hồi âm nào, ước chừng bí pháp trải qua mấy vạn năm lưu truyền đã mất đi hiệu lực." Vinh Mậu nói: "Bây giờ, chỉ có dựa vào chính chúng ta."
Phạm Lam OS: Điều này cũng bịp bợm quá rồi!
Nam Đạt: "Trưởng làng, ông nói chúng ta có thể làm gì?"
"Con rắn mấy ngày trước cô săn về kia, tôi xem qua xương rắn của noa, là được linh khí thiên địa và linh vật tẩm bổ, nói cách khác, nơi sinh sống của con rắn khổng lồ kia, tất nhiên sẽ có linh thảo tụ tập linh khí thiên địa, nếu như có thể hái một ít trở về cho Dung Mộc đại nhân ăn vào, nhất định có thể trợ giúp ngài chữa trị thần quang."
Nói xong, Vinh Mậu rút ra một cuộn da trâu từ trong tay áo, mặt trên vẽ các hình vẽ linh thảo, bên cạnh còn ghi chú. Phạm Lam phát hiện mình thế mà lại biết chúng, ước chừng là linh thảo hệ hỏa, linh thảo hệ thổ, linh thảo hệ thủy vân vân.
"Nam Đạt, Đại Hắc, các ngươi dẫn đội Thợ Săn đi tìm linh thảo, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ."
Đám thợ săn liếc nhau đồng loạt gật đầu.
Phạm Lam thu cuộn da trâu lại nói: "Được!"
"Chúng ta lập tức khởi hành!" Nam Đạt đứng dậy nói: "Mọi người tập hợp đầu làng."
Phạm Lam OS: Này, đừng bốc đồng! Có bản đồ không? Có hướng dẫn không? Anh có vũ khí không?
Nhưng vô luận nội tâm cô kêu rên như thế nào thì thân thể vẫn rất tận chức tận trách trở lại nhà, đeo cũng tiễn lên lưng, tay vác búa, lại lấy mấy bao thịt khô, vội vàng đi về phía đầu thôn.
Từ xa, Phạm Lam nhìn thấy Kế Ngỗi nghênh đón.
"Trưởng thôn nói gì?"
"Chúng tôi đi tìm linh vật." Phạm Lam nói: "Có thể trị liệu cho Đầu Gỗ."
Phạm Lam OS: Kế Ngỗi, giữ tôi lại!
Kế Ngỗi: "Cẩn thận, đi sớm về sớm."
Phạm Lam OS: Mẹ kiếp, thứ hàng này vẫn là tên đầu bếp.
Phạm Lam gật đầu đi tới trước người Dung Mộc ngồi xổm xuống.
"Đầu gỗ, ngươi yên tâm, chúng ta khẳng định có thể tìm được linh vật trở về giúp ngươi chữa thương."
Dung Mộc chậm rãi mở mắt: "Thân thể của ngươi lại không khống chế được sao?"
Phạm Lam OS: Đúng vậy, mau ngăn tôi lại đi!
Không biết là biểu cảm của cô có phải quá mức dữ tợn hay không mà đuôi lông mày Dung Mộc hơi giật giật, anh đột nhiên đưa tay ra nắm lấy tay áo Phạm Lam.
[Đinh]
Phạm Lam đặt mông ngồi trên mặt đất."Mẹ ơi, quá nguy hiểm!"
"Cô đang làm gì vậy? Linh vật gì thế?!" Kế Ngỗi hỏi.
"Vừa rồi lão già Vinh Mậu kia gọi mấy người thợ săn chúng ta qua, nói một đống vớ vẩn, tư tưởng trung tâm là một câu, gần cái ổ rắn ngày hôm qua khẳng định có linh thảo gì đó có thể chữa trị thần quang cho Dung Mộc."
Kế Ngỗi: "Được chứ?"
Phạm Lam: "Tôi đâu biết được?"
"Không thể." Dung Mộc nói: "Nếu thật sự như lời Vinh Mậu nói thì gần ổ rắn kia tất nhiên có rất nhiều linh thú có lực công kích đáng sợ, tùy tiện đi tới đó là quá nguy hiểm."
"Đúng vậy, cho nên chúng ta nhất định phải lập hướng dẫn tác chiến!" Phạm Lam nói.
Kế Ngỗi và Dung Mộc đồng thời quay đầu, Phạm Lam nhìn thấy biểu cảm của họ đều là kinh ngạc giống nhau, làm cho Phạm Lam có loại ảo giác nhìn thấy thần Thổ Địa và Trù Thần vạn năm sau.
Kế Ngỗi: "Cô thật sự muốn đi sao?!"
Dung Mộc: "Không thể đi."
"Linh vật có thể cứu anh." Phạm Lam nói.
"Không cần." Giọng nói của Dung Mộc bình thản không hề phập phồng: "Nơi này linh khí tương đối dư dả, tôi chỉ cần tĩnh tâm tĩnh dưỡng, ít ngày là có thể khôi phục rồi."
Phạm Lam: "Mất bao lâu?"
"Ít hai ba trăm năm, nhiều thì năm sáu trăm năm."
Phạm Lam: "..."
Cô hỏi câu này đúng là dư thừa mà, rõ ràng biết lão già này không có khái niệm gì đối với thời gian rồi.
"Cô có kinh nghiệm đối phó linh thú không?" Phạm Lam hỏi Kế Ngỗi.
Kế Ngỗi: "Tôi đi cùng cô."
Vẻ mặt Phạm Lam khinh bỉ quét một vòng thân thể Kế Ngỗi bây giờ: "Được rồi, cái thân thể bé nhỏ của anh bây giờ, sức chiến đấu còn chưa tới một nửa của tôi, có đi cũng chỉ kéo chân thôi."
"......"
"Mau, lập cho tôi một kế hoạch đi."
Kế Ngỗi cắn răng: "Ngũ giác của linh thú rất linh mẫn, nếu như muốn không kinh động chúng nó tốt nhất là ngụy trang thành đồng loại của bọn chúng?"
"Bôi máu lên người sao?"
Kế Ngỗi đánh vào đầu Phạm Lam một cái: "Là đồ vật có linh lực."
Dung Mộc: "Chậm đã..."
Phạm Lam: "Đây không phải là vô nghĩa sao, chúng ta nếu có thứ có linh lực thì trực tiếp cho Dung Mộc ăn không là xong rồi, còn đi tìm linh thảo gì?"
Dung Mộc: "Nhị vị, nghe tôi..."
Kế Ngỗi: "Để tôi suy nghĩ một chút."
Dung Mộc: "Hai vị, nghe ta nói một câu!"
Phạm Lam: "Ồn ào chết đi được!"
Kế Ngỗi: "Anh ngồi yên đó đi!"
Lặng ngắt như tờ.
Một giây, hai giây, ba giây, ước chừng qua ba giây, Phạm Lam và Kế Ngỗi mới ý thức được bọn họ vừa mới hét cái gì.
Dung Mộc trừng mắt, miệng hơi há ra, vẻ mặt mơ hồ.
Biểu cảm đó thật đúng là có bảy phần tương tự với Dung Mộc của vạn năm sau.
Kế Ngỗi: "Khụ."
Phạm Lam: "Đừng làm phiền."
Đuôi lông mày Dung Mộc hơi giật giật, anh há miệng, dường như đang sắp xếp ngôn ngữ nhưng dường như không có hiệu quả gì.
Phạm Lam thở dài: "Dung Mộc thượng thần, chúng tôi bây giờ đều là phàm nhân, tuổi thọ chỉ có mấy chục năm, chờ không được mấy trăm năm."
"Để anh ở đây một mình, chúng tôi không yên tâm." Kế Ngỗi nói.
Dung Mộc hít vào: "Ta là thượng siêu thoát Tam Giới luân hồi, không cần các ngươi vì tôi..."
Kế Ngỗi: "Anh bây giờ không có thần quang, hành động bất tiện, còn không bằng phàm nhân."
Phạm Lam: "Chúng tôi phải bảo vệ anh."
Dung Mộc thoáng ngẩn người, anh bình tĩnh nhìn Phạm Lam và Kế Ngỗi, dường như vừa nhìn thấy cái gì đó không thể tưởng tượng nổi.
"Bảo vệ... tôi?"
Phạm Lam mỉm cười: "Đương nhiên, chẳng lẽ để cho hai con gà yếu các anh bảo vệ tôi sao?"
Kế Ngỗi: "Xí."
"À, tôi nghĩ ra rồi, hay là đập xương rắn còn sót lại ngày hôm qua thành bột bôi lên người thì sao?" Phạm Lam hét lớn.
Kế Ngỗi: "Có thể thử."
Anh xoay người đi vào phòng bếp, trong phòng bếp truyền ra lạch cạch của đồ đạc.
Phạm Lam thả lỏng người ngồi dưới gốc cây, ngáp một cái.
Dung Mộc vẫn giữ tư thế kia, sững sờ nhìn chằm chằm cô.
"Hôm nay tôi có đẹp không?" Phạm Lam hỏi.
Ánh mắt Dung Mộc run lên, hơi né tránh.
Phạm Lam bật cười.
Cô cảm thấy, Dung Mộc bây giờ càng dễ gần hơn Dung Mộc của vạn năm sau.
"Các ngươi... biết ta là ai không?" Dung Mộc rũ mắt hỏi.
Phạm Lam: "Tộc Nữ Oa, thuần mạch thần tộc, Dung Mộc."
"Vậy ngươi còn nói muốn, muốn bảo vệ, bảo vệ ta?
"Đúng vậy."
"...... Tại sao?"
"Bởi vì..." Phạm Lam dựa vào cây, nhìn khuôn mặt căng thẳng của Dung Mộc, bây giờ anh ta không có sở thích bán manh, không có khuôn mặt tươi cười ôn nhu, chỉ có một thân khí tức lạnh lùng cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, thế nhưng, vậy thì vì sao nhỉ?
"Bởi vì anh là Dung Mộc."
Khoảnh khắc nói ra câu này, Phạm Lam nhìn thấy lông mi Dung Mộc run lên, đáy mắt hiện lên ánh nước.
20.03.2022
Mọi người đừng thắc mắc vì em lúc dùng tôi lúc dùng ta ha, tùy trường hợp nên em đổi đó ạ, hiện đại cổ lại lẫn lộn thế này mệt tóa, hic...