- Trang chủ
- Sự Nghiệp Kinh Doanh Của Bà Thổ Địa
- Chương 50: C50: Thương Thần Và Luận Chiến
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
***
Quyển 3: Làm thần tiên còn phải đánh giá chức danh sao?
Chương 50: Thương Thần và Luận Chiến
***
Phạm Lam trăm triệu lần không nghĩ tới, mình thế mà có một ngày cũng có thể bị đào góc tường, hơn nữa còn là đơn vị có tiền nhất Tam Giới – Cục nghiên cứu và phát triển công nghệ Tam Giới.
Cho nên, Phạm Lam cảm thấy có hơi lâng lâng.
Cô bay rất cao, đầu đụng vào kết giới thứ nguyên cảnh của sân vận động, lại nặng nề ngã xuống, thần quang hộ thể trong nháy mắt phát động, thạch rau câu màu cam bao bọc lấy cô... Phạm Lam nảy hai cái trên mặt đất, thân thể rơi xuống đất, thậm chí còn có dư lực bày ra tạo hình cực kỳ ngầu đó là quỳ một gối quỳ xuống đất.
Cách đó 30m, Dương Tiễn nhíu mày.
Các bạn cùng lớp vỗ tay chúc mừng.
"Phạm Lam, chúc mừng!"
"Cô cuối cùng cũng gọi ra được thần quang hộ thể."
"Cô đã tránh được chiêu thứ nhất rồi, cố lên!"
Phạm Lam đứng dậy, hoạt động tay chân một chút, cũng không tệ lắm, không gãy chân gãy tay, chỉ là trên đầu có thêm một cục u.
"Thần quang hộ thể này của cô sao..."Dương Tiễn biểu cảm có chút dở khóc dở cười: "Nhìn chẳng đáng tin gì thế."
Phạm Lam: Ha ha.
Có là ngon rồi, còn muốn gì hơn nữa.
"Nghe nói Cao Lộ muốn mời cô đến Cục nghiên cứu và phát triển kỹ thuật Tam Giới?" Dương Tiễn hỏi.
Phạm Lam. Mẹ nó, tin tức nhanh nhạy như vậy sao, ngay cả Dương Tiễn cũng biết rồi?
Phạm Lam sửng sốt một phần mười giây, Dương Tiễn nhấc chân đảo qua, một ngọn gió sắc bén xuyên từ trái qua bên phải, giống như một thanh đao nhọn xuyên qua cả thứ nguyên cảnh. Phạm Lam lẩm bẩm hai cái rồi lăn qua một bên, hiểm hiểm tránh đi, bò dậy một đường chạy trốn.
Các bạn cùng lớp phấn khích: "Phạm Lam cố lên, đã tránh được chiêu thứ hai!"
Dương Tiễn di chuyển nhanh đến bên cạnh Phạm Lam, nhẹ nhàng vỗ ra một chưởng, phong mạch tạo ra một vòng xoáy nho nhỏ bổ đến mặt Phạm lam.
"Cao Lộ lá gan không nhỏ a, dám đến đào góc tường Dung Mộc."
Phạm Lam đảo ngược mấy bước, theo độ đàn hồi của thần quang hộ thể, liên tiếp lăn lộn hai cái sau, sau đó lại tránh được chiêu thứ ba, thứ tư, thứ năm.
Học viên lớp Hồng Hoang Giáp nổ ra một trận hoan hô.
"Năm chiêu rồi!"
Lời còn chưa dứt, chưởng của Dương Tiễn đã vỗ lên người Phạm Lam vừa mới đứng lên.
Hộ thể thần quang tán loạn, Phạm Lam phun ra một ngụm máu, xương sườn lại gãy bốn cái.
Các bạn cùng lớp rất tiếc nuối.
Dương Tiến vén áo ngồi xổm bên cạnh Phạm Lam, tiện tay thi ra pháp chú chữa trị.
"Không sai, quả nhiên trải qua thực chiến vẫn tốt hơn."
Một quyển sách mang theo linh quang pháp chú rơi vào bên tay Phạm Lam.
Phạm Lam: "Cái gì đây?"
"Dương mỗ nói lời giữ lời, cô chỉ cần chống đỡ được năm hiệp, quyển sách này sẽ tặng cho cô."
Là "Chín ngàn năm tu tiên của Dương Tiễn", trên sách còn có chữ ký của Dương Tiễn.
"Tuổi còn nhỏ thì đừng nên theo đuổi idol." Dương Tiễn cười nói.
Phạm Lam: "Ngài hiểu lầm rồi, quyển sách này không phải..."
"Cô phải cẩn thận." Dương Tiễn đột nhiên hạ thấp thanh âm: "Tính khí Dung Mộc thực ra không tốt như vẻ bề ngoài đâu."
*
Cho đến khi tan học, trong đầu Phạm Lam vẫn quanh quẩn những lời này.
Thực ra không cần Dương Tiễn nhắc nhở, Phạm Lam cũng đã phát hiện, Dung Mộc thực ra cũng không hề ôn nhu dễ gần như vẻ ngoài của anh ta.
Hơn nữa Dung Mộc mà cô nhìn thấy trong quyển trục, hình dung như thế nào nhỉ, giống như tiêu chuẩn của một vị thần hoàn mỹ nhất trong thần thoại, lạnh lùng đến mức khiến người ta sinh lòng kính sợ.
Dung Mộc kia, càng giống như vị thượng thần được truyền tụng trong lời Thần tộc, là thuần mạch thần tộc sánh ngang cùng nhật nguyệt...
Mới lạ á!
Phạm Lam đứng ở cửa văn phòng miếu Thổ Địa, cảm thấy tưởng tượng vừa rồi của cô về thuần mạch Thần tộc gì đó chính là cứt chó cả!
Chỉ một đêm, toàn bộ văn phòng long trời lở đất, một mảnh hỗn loạn.
Hoa hoa cỏ cỏ trong bồn hoa nhỏ bị đào bới tán loạn, máy ép trái cây của Kế Ngỗi vỡ vụn, chén trà của Dung Mộc bị nứt, đệm của Phạm Lam bị xé ra một cái lỗ lớn, bông gòn bay đầy trong phòng, trên sàn nhà tất cả đều là dấu móng vuốt đen nhánh.
Dung Mộc đứng ở giữa văn phòng, một tay giơ thức ăn cho mèo, tay kia lắc lắc gậy mèo.
"Ly Trạch, ngoan, xuống ăn cơm."
Xà nhà của miếu Thổ Địa nửa tháng trước vừa sơn mới lại, nhưng bây giờ đều đã bị thiêu rụi, phía trên là một con hồ ly đỏ xù lông đang đứng.
Phạm Lam: "..."
Phạm Lam: "Giáp Dịch!"
Giáp Dịch xông lên lầu như một cơn gió: "Bà có phân phó gì?"
"Ở đây sao lại... đệt?!"
Trên mặt Giáp Dịch đầy vết móng vuốt, bên trái năm cái, bên phải ba cái, vẫn còn đang chảy máu, thảm không đành lòng nhìn.
Phạm Lam: "Mặt anh..."
Giáp Dịch vẻ mặt khổ sở: "Bà ơi, hồ ly không phải thuộc giống chó sao? Tại sao lại cào người vậy ạ?"
"......"
"Ly Trạch, xuống ăn cơm thôi." Dung Mộc vui vẻ lắc lắc cây gậy chọc mèo.
Ly Trạch nhe răng múa vuốt: "Cút!"
"Hôm nay Dung mỗ mua thức ăn cho được đánh giá tốt nhất trên mạng."
"Ta không phải là một con mèo!"
"Còn có thức ăn cho chó."
"Ngươi mới là chó!" Ly Trạch nhảy lên, giương nanh múa vuốt hướng mặt Dung Mộc nhào tới: "Trả yêu lực lại cho ta!"
Đột nhiên, một bàn túm lấy lông cổ Ly Trạch, kéo thức ăn cho mèo trong tay Dung Mộc qua, nhét đầu Ly Trạch vào.
Kế Ngỗi: "Ăn nhanh!"
Hai chân sau của Ly Trạch giãy dụa hai cái, phun ra một cái rắm đầy lửa, thức ăn cho mèo vù một cái bị thiêu đốt, mặt Kế Ngỗi và Dung Mộc bị nướng đen kịt.
"Xã công đại nhân, Trù Thần đại nhân!" Giáp Dịch mang theo bình chữa cháy chạy qua, bọt chữa cháy nhấn chìm sàn nhà.
Phạm Lam: "..."
Phạm Lam: "..."
Có lẽ nhảy việc đến cục nghiên cứu và phát triển công nghệ Tam Giới là một ý tưởng không tồi.
Hai mươi phút sau.
Ly Trạch thở phì phì nằm sấp trên bệ cửa sổ, trợn mắt nhìn Kế Ngỗi, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể xông vào đánh nhau một trận vậy.
"Xã công đại nhân, cứ tiếp tục như vậy là không được đâu." Phạm Lam nói: "Vẫn nên liên hệ với Hồ tộc đón nó trở về đi."
Dung Mộc ho nhẹ một tiếng: "Dung Mộc đã liên lạc rồi, nhưng tộc trưởng đương nhiệm của Hồ tộc nói, Cửu Vỹ hồ yêu thân phận tôn quý, chuyện quy tộc càng là chuyện trọng đại, cho nên phải tỉ mỉ nghiên cứu, muốn nhờ đơn vị chúng ta tạm thời chiếu cố."
"Bọn họ là không muốn đón củ khoai lang nóng bỏng tay này trở về thì có." Phạm Lam nói: "Anh không phải mềm lòng đồng ý rồi đó chứ."
Dung Mộc nháy mắt, treo lên khuôn mặt tươi cười vô tội.
Phạm Lam: "Này này!"
Giáp Dịch nhích tới, hạ thấp thanh âm: "Hồ tộc đưa phí chăm sóc tới đây: "Anh ta dựng thẳng hai ngón tay lên... con số này."
Phạm Lam: "2000 hộc pháp lực?"
"20000 hộc, một tháng!"
Phạm Lam: "..."
Kế Ngỗi và Ly Trạch lại bắt đầu đánh nhau, Dung Mộc ngồi xổm ở một bên, không hề khuyên bảo, tay lắc lắc gậy chọc mèo, nụ cười càng thêm ôn nhu.
Phạm Lam cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
"Bà ơi, hôm nay là tiết cuối cùng của lớp đào tạo, các giáo viên có phân định trọng điểm gì không?" Giáp dễ hỏi.
Phạm Lam suy nghĩ một chút, cô bởi vì trải qua hai tiết học, ngoại trừ khuôn mặt khó ở của Chung Quỳ, lời mời Cao Lộ, thu hoạch duy nhất cũng chỉ có...
"Kế Ngỗi." Phạm Lam lấy từ trong túi ra cuốn tự truyện của Dương Tiễn ném qua: "Tặng anh nè."
Kế Ngỗi bay người qua bắt lấy cuốn sách, ánh mắt nhìn Phạm Lam bỗng dưng tỏa sáng.
Phạm Lam: "Khụ, là Dương Tiễn thượng thần hạ thủ lưu tình."
"Cảm ơn cô!" Kế Ngỗi nở nụ cười rạng rỡ.
Phạm Lam choáng váng.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Kế Ngỗi cười vui vẻ như vậy, giống như một đứa nhỏ nhận được món quà yêu thích nhất, làm cho cô cũng có hơi ngại ngùng.
"Khụ, đừng khách khí."
"Đại ân đại đức không biết dùng thứ gì để cảm tạ." Kế Ngỗi cầm sách, nhìn chằm chằm Phạm Lam: "Chỉ có... "
"Lấy thân báo đáp thì không cần đâu!" Phạm Lam hét lớn.
Cả căn phòng im lặng.
Dung Mộc: "Khụ khụ khụ khụ khụ!"
Nụ cười của Kế Ngỗi trong nháy mắt biến mất, thay đổi thành đôi mắt trợn trắng tiêu chuẩn.
Ly Trạch phun ra một tiếng cười quái dị.
"Kỳ thi chức danh trung cấp của ngươi có nắm chắc không?" Kế Ngỗi hỏi.
"Ặc..." Phạm Lam gãi gãi da mặt: "Tôi cảm thấy, chuyện này quan trọng là có mặt, không cần vội vàng."
Kế Ngỗi: "Tôi sẽ giúp cô ôn tập."
Phạm Lam: "Không cần, tôi tìm Ngạc Nghĩa Viễn ghi chép chép chép là được... "
Kế Ngỗi: "Đây là quà tạ ơn của tôi!"
Phạm Lam: "..."
Không cần phải làm thế!
*
"Anh nói Kế Ngỗi có phải uống nhầm thuốc hay không? Tôi không vượt qua kỳ thi có liên quan méo gì đến anh ta!" Phạm Lam chửi bới cùng Ngạc Nghĩa Viễn trong điện thoại.
"Là cô quá chậm chạp!" Ngạc Nghĩa Viễn nói: "Chẳng lẽ cô không xem tin tức cộng đồng Tam Giới sao?"
Cộng đồng Tam Giới?
Phạm Lam có ấn tượng, là nền tảng xã hội của Thiên Đình Thần Tín, hoàn mỹ kết nối với nền tảng WeChat, giống như khoảnh khắc bạn bè của Thần tộc.
Bất quá đối với Phạm Lam mà nói, chức năng này quá vô vị rồi, dù sao cô xuất thân là nhân loại, quan hệ xã hội vốn là lấy nhân loại làm chủ, quan hệ Thần tộc chỉ có thêm bốn người Dung Mộc, Kế Ngỗi, Hắc Bạch vô thường. Kế Ngỗi đăng mấy tin tức khuyến mãi giảm giá cho các quán ăn, nhìn giống như một tài khoản quảng cáo, Bạch Huyên đăng một đống canh gà chua không cách nào giải thích được, Hắc Diệp quanh năm ẩn thân, về phần Dung Mộc, Phạm Lam thậm chí hoài nghi anh ta căn bản không biết Thần Tín Thiên Đình còn có cái chức năng này.
Cho nên, khi cô nhìn thấy liên kết Ngạc Nghĩa Viễn gửi tới, cô lập tức ngây người luôn.
[Luận về sự hỗn loạn của các nhân viên thần chức trung cấp... thần không ở vị trí đó thì không thể biết được nội tình trong đó.]
Đây là một bài viết thảo luận lý do tại sao trung thần giảm mạnh, liệt kê các số liệu thống kê như tổng số chức vụ hạ thần, tỷ lệ nhập chức, tổng số trung thần, tỷ lệ thông qua kỳ thi chức danh trung cấp, đặc biệt là phân tích rất chi tiết về thành phần nhân viên miếu Thổ Địa ở cơ sở, cuối cùng suy ra nguyên nhân khiến tỷ lệ đỗ của một số thần viên trung cấp quá thấp. Thứ nhất, tính chất công việc của nhân viên thần chức cơ sở quá trình tự, cơ giới hóa, không có tính sáng tạo, thiếu năng lực tư duy độc lập. Thứ hai, quản lý Thần tộc trung cấp không có nghĩa vụ bồi dưỡng thần cơ sở. Thứ ba, rất nhiều bộ phận cơ sở làm việc vô năng, lãng phí tài năng của nhân viên hạ thần xuất sắc, còn dùng một từ "phung phí của trời".
Phong cách tổng thể của bài viết thoạt nhìn vô cùng bình tĩnh khắc chế, nguồn dữ liệu cũng thật sự rất đáng tin cậy, nhưng Phạm Lam vẫn nhìn ra đây chính là một bài viết đầy sự công kích và đâm sau lưng người khác.
[Lam lười biếng]: Cho nên bài viết này có vấn đề gì?
[Ngạc Nghĩa Viễn]: Xem bình luận.
Có hơn 90.000 bình luận.
[Điểm nổi bật: Tác giả là Cao Lộ, Phó Giám đốc Cục Nghiên cứu và Phát triển Công nghệ Tam Giới.]
[Nguồn tin nhỏ vô trách nhiệm: Cục Nghiên cứu và Phát triển muốn cạy thần từ bộ phận khác!]
[Mẹ kiếp, bộ phận trâu bò như cục nghiên cứu và phát triển còn cần phải cướp thần từ bộ phận khác sao?]
[Quá nhạt nhẽo rồi, thần mà cục nghiên cứu và phát triển muốn, trực tiếp hạ lệnh là được rồi, dù sao bọn họ là đơn vị trực thuộc Ngọc Đế, cao cao tại thượng mà.]
[Nguồn tin nhỏ vô trách nhiệm: Lãnh đạo bộ phận của đối phương cũng là thượng thần đặc biệt trâu bò, không tiện trở mặt.]
[Bây giờ tôi tò mò, rốt cuộc là loại thần tài năng đến đâu mới có thể giành được sự ưu ái của Cao Lộ?]
[Nguồn tin nhỏ vô trách nhiệm : Nghe nói là thiên tài khái phá mã nguồn pháp chú.]
[Đệt, trâu bò!]
[Trâu bò +1]
[Trâu bò +N]
[Bộ phận nào của đối phương, thượng thần nào thế?]
[Nguồn tin nhỏ vô trách nhiệm: Bộ phận nghèo nàn nhất, chèn ép không cho cấp dưới phát triển, nghe nói thiên tài kia mỗi ngày bị ép buộc làm các loại công việc rườm rà cấp thấp, thậm chí không thể thông qua kỳ thi thần chức trung cấp."
[Mai một tài năng của thần quá!]
[Đau lòng!]
[Sao có thể như vậy, lãnh đạo như vậy cũng thật không hậu đạo rồi!]
Phạm Lam: "..."
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, làm sao cô cảm thấy thiên tài mà bọn họ thảo luận kia hình như chính là...
[Ngạc Nghĩa Viễn]: Chính là cô đó!
[Lam lười biếng]: Quỷ gì thế?! Tôi chỉ được thông qua bốn ý tưởng mã nguồn pháp chú thôi mà.
[Ngạc Nghĩa Viễn]: Năm trăm năm qua, mã nguồn có thể lập trình thành công để tạo ra pháp chú cao cấp chỉ có hai mươi ba điều, một mình cô chưa tới nửa năm đã tạo ra bốn cái, đã thế còn nói "thôi mà"?
Phạm Lam bị sốc.
[Lam lười biếng]: Vận may của tôi tốt như thế sao?!
[Ngạc Nghĩa Viễn]: Tôi càng nghiêng về thiên phú của cô hơn.
[Lam lười biếng]: Tỉnh lại đi, bốn mã nguồn của tôi nếu là con người đều có thể biên soạn ra.
[Ngạc Nghĩa Viễn]: Đây chính là trọng điểm đó, cô là nhân tiên duy nhất thành thần trong năm trăm năm qua, là sự tồn tại hiểu rõ căn nguyên của tín ngưỡng nhân tộc.
[Lam lười biếng]: .....
[Ngạc Nghĩa Viễn]: Cục nghiên cứu và phát triển có "Viện nghiên cứu chuyên đề về giá trị tín ngưỡng của nhân tộc", chuyên môn nghiên cứu ngôn ngữ và chữ viết có tín ngưỡng phong phú nhất trong nhân tộc, rất có thể trở thành mã nguồn pháp chú, nhưng năm trăm năm qua, thành quả rất ít ỏi, tỷ lệ thành công của mã nguồn nộp vào rất thấp, chủ nhiệm Cao nói, bọn họ cách nhân tộc quá xa vời, cho nên không tìm được điểm cốt yếu của năng lượng mã nguồn chân chính.
Phạm Lam hiểu rồi, dùng một câu tổng kết chính là, cô tương đối tầm thường.
Điều này cũng được sao?! Quá cẩu thả rồi!
[Ngạc Nghĩa Viễn]: Thiên tài như cô, cũng khó trách Dung Mộc thượng thần và Cao chủ nhiệm đều phải dốc hết toàn lực tranh thủ.
[Ngạc Nghĩa Viễn]: Cô muốn đi làm ở bộ phận nào hơn?
[Lam lười biếng]: Còn phải nói, đương nhiên là...
Phạm Lam nhập "đơn vị có bổng lộc cao hơn", nhưng ngón tay dừng lại hai giây, lại ma xui quỷ khiến thế nào lại xóa đi.
Tại sao lại xóa nó? Bản thân Phạm Lam cũng không hiểu lắm.
(Mê trai đó, haha, em hiểu nè)
Rõ ràng cục nghiên cứu và phát triển có đãi ngộ tốt hơn, không gian phát triển cũng lớn hơn, hơn nữa công việc này cô am hiểu hơn, thế nhưng, trong lòng lại có một thanh âm nho nhỏ đang nói.
Cô sẽ không đi đâu cả.
Không phải là "không thể đi", cũng không phải là "không muốn đi", mà là "sẽ không đi".
Tại sao?
9.2.2022
Nếu từ giờ đến tối em không ham ngủ thì chắc sẽ thêm chương nữa đó....haha