- Trang chủ
- Sự Nghiệp Kinh Doanh Của Bà Thổ Địa
- Chương 18: C18: Thiên Nhãn Quay Trở Lại
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
***
Quyển 1: Không cẩn thận trở thành thần tiên
Chương 18: Thiên Nhãn quay trở lại
***
"Chúng ta căn cứ vào thời gian móc nối lại một chút manh mối." Phạm Lam vừa nói vừa dán giấy nhớ lên bàn Dung Mộc: "Thứ nhất, gia đình Điền Ngạo Nhu đột nhiên dị hóa không rõ nguyên nhân. "
"Thứ hai, nguyên nhân dị hóa là từ vé đến xem buổi concert của Sùng Mại."
"Thứ ba, quảng cáo tuyên truyền và vé vào cửa của Sùng Mại có thể hấp thu khí tức của nhân tộc và yêu lực."
"Thứ tư, trên người Sùng Mại mang theo năng lượng rất lớn, đủ để làm cho Thần Phú Thiên Nhãn của tôi mất linh."
"Thứ năm, giá trị công đức của Sùng Mại dao động khác thường." Kế Ngỗi bổ sung.
"Còn nữa." Phạm Lam dán lên miếng giấy nhớ cuối cùng: "Yêu tộc dị hóa thì nơi nào đều có trường hợp phát sinh, căn cứ vào phản ứng của Thành Hoàng Thuộc thì thấy, căn nguyên của nó rất có thể chính là ở Sùng Mại. "
Dung Mộc và Kế Ngỗi nhíu chặt mày.
"Sùng Mại thật sự chỉ là nhân loại bình thường sao?" Phạm Lam hỏi.
"Sổ công đức tuyệt đối sẽ không xảy ra sai sót trong tuyển chọn chủng tộc" Kế Ngỗi nói.
"À..." Phạm Lam lấy ra tấm vé concert bị cháy xén kia, lật qua lật lại nhìn một chút: "Tấm vé này có thể phá hư kết giới của núi Bạch Cách, chẳng lẽ phía trên có cơ quan gì?"
"Có hai khả năng, thứ nhất, trên vé mang tà khí thật lớn, thứ hai, trên vé cất giấu bùa chú." Dung Mộc tỉ mỉ sờ sờ tấm vé concert: "Đáng tiếc, đều bị kết giới núi Bạch Cách tinh lọc rồi."
Kế Ngỗi: "Không bằng đi gặp trực tiếp Sùng Mại thăm dò hư thực xem."
Phạm Lam lắc đầu: "Gặp cũng vô dụng, nếu Thành Hoàng Thuộc có thể điều tra khẳng định đã sớm điều tra rồi, đến nay vẫn chưa phá được án, chứng tỏ không hề có tiến triển gì."
Dung Mộc: "Manh mối duy nhất hiện giờ chỉ có tử khí mà Phạm Lam nhìn thấy. "
"Tôi có một câu hỏi." Phạm Lam nói: "Khí của con người có màu tím sao?"
Dung Mộc: "Khí của nhân tộc thuần khiết là màu vàng trong suốt, nhưng bởi vì tình trạng thân thể, tinh thần lực hao tổn, tâm lý biến hóa, oán khí và nhiều các yếu tố khác ảnh hưởng, phần lớn đều sẽ biến thành màu xám, trong khí tức càng nhiều tạp chất, màu sắc càng đậm, chứng tỏ bị oán khí ảnh hưởng càng nặng. "
Phạm Lam : "Chờ một chút, tôi từng thấy màu hồng. "
"Khụ, đó là hiệu ứng ánh sáng của tơ hồng Nguyệt lão nhiễu xạ."
"...... Còn yêu quang thì sao?"
Dung Mộc: "Yêu quang bình thường đều là ngũ hành, kim mộc thủy hỏa thổ tương ứng với các màu vàng lục lam hồng nâu, mà màu tím..."
Kế Hầu: "Hầu như chưa từng thấy qua. "
Dung Mộc: "Hoặc là bị những tạp chất bất minh ô nhiễm."
Phạm Lam xoa xoa cằm: "Có khi nào là thế này, Sùng Mại lợi dụng vé vào cửa và tờ rơi để hấp thu khí tức của con người và yêu lực vào cho mình không?"
Kế Ngỗi lắc đầu: "Nhân loại không làm được."
"Lúc trước trên người Chu Lột Da là gì nhỉ?"
Kế: "Túy?"
"Chu Lộ Da cũng là nhân loại, hắn có thể hội tụ hấp thu oán khí hình thành Túy, Vậy Sùng Mại có thể cũng sử dụng nguyên lý giống như thế hay không?"
"Về mặt lý thuyết thực sự khả thi." Kế Ngỗi nói: "Nhưng về phần giá trị công đức của anh ta vẫn cảm thấy có gì đó không đúng."
Phạm Lam : "Anh ta cũng từng xuất hiện nhiều giá trị công đức âm, có cách nào để sửa đổi giá trị công đức không?"
Kế Ngỗi nhìn Dung Mộc một cái.
Dung Mộc nhíu mày: "Có hai biện pháp, hoặc là tinh lọc oán khí, hoặc là đem giá trị công đức của người khác chuyển cho anh ta. "
Phạm Lam : "Thao tác thế nào?"
"Loại thứ nhất là cấm thuật yêu tộc, loại thứ hai là bí pháp thần tộc." Dung Mộc lắc đầu: "Rất khó tra được nguồn gốc. "
Phạm Lam vỗ ót, đi một vòng trong phòng làm việc: "Không bằng chúng ta thay đổi suy nghĩ, điều tra một chút các mối quan hệ của Sùng Mại. "
Kế Ngỗi: "Thành Hoàng Thuộc khẳng định đã sớm điều tra rồi "
"Không phải là các mối quan hệ hiện tại của anh ta, mà là trước kia... " Phạm Lam vừa đi vừa sắp xếp lại suy nghĩ: "Ví dụ như... sổ công đức có phải chỉ có thể thống kê giá trị công đức của người và yêu trong khu vực thôi hay không?"
Kế Ngỗi: "Đúng vậy. Sao thế?"
"Chúng ta có thể tra sổ công đức của Sùng Mại, có phải nói tổ tịch của Sùng Mại ở khu Thanh Long hay không?"
Kế Ngỗi có hơi sửng sốt: "...Phải. "
"Thành Hoàng Thuộc có thể tra được sổ công đức của Sùng Mại không?"
Dung Mộc: "Chưa từng nhận được thông báo thu thập số liệu của Thành Hoàng Thuộc. "
"Cái này đúng rồi, giá trị công đức của Sùng Mại từ ba năm trước bắt đầu xuất hiện dao động dị thường, mà Sùng Mại chỉ mới debut một năm, nói cách khác, Sùng Mại ba năm trước gặp phải người nào hay gặp phải chuyện gì... " Phạm Lam búng tay một cái: "Chỉ cần chúng ta tập trung vào thời điểm ban đầu lúc giá trị công đức bắt đầu xảy ra khác thường, rồi điều tra các mối quan hệ của anh lúc đó, biết đâu có thể sẽ tìm được manh mối. "
Dung Mộc và Kế Ngỗi liếc nhau.
Phạm Lam nhướng mày: "Hai vị đại thần, mục tiêu nhỏ mười vạn hộc pháp lực chỉ còn trong tầm tay!"
*
Mới lạ á!
Suốt một tuần sau đó, vụ án không có bất cứ tiến triển gì.
Ất Nhĩ quả thực tra được thời điểm ban đầu lúc giá trị công đức bắt đầu bất thường của Sùng Mại, đó là vào khoảng tháng 6 đến tháng 12 năm 2019. Trong thời gian này, Sùng Mại giống như bốc hơi giữa nhân gian, mất liên lạc với gia đình, gia đình anh ta thậm chí còn báo mất tích, cảnh sát nhân loại điều tra nửa năm không thu hoạch được kết quả gì. Điều kỳ diệu đó là, 6 tháng sau, Sùng Mại bình an trở về, tham gia cuộc thi tuyển chọn ca sĩ "Tinh Mộng Tinh Hải", một bước đổi đời đoạt giải quán quân sau đó debut.
Sùng Mại từng tiết lộ trong một cuộc phỏng vấn rằng nửa năm đó mình đi bái sư học hát. Ất Nhĩ tra cứu tư liệu lúc trước, phát hiện Sùng Mại từ nhỏ đã có thiên phú ca hát, nhưng bởi vì xuất thân từ nông thôn, chưa từng tiếp nhận huấn luyện một cách hệ thống, cho nên không cách nào debut được. Khi tham gia thi tuyển, giọng hát của anh ta giống như được thoát thai hoán cốt, cho nên việc anh ta nói rằng đi bái sư học nghệ tựa hồ rất đáng tin.
"Mọi người cảm thấy, Sùng Mại nửa năm đó có phải là đi phẫu thuật thẩm mỹ hay không?" Phạm Lam chỉ vào hai bức ảnh của Sùng Mại ba năm trước và hiện tại.
Sùng Mại ba năm trước, quê mùa một cục, Sùng Mại bây giờ, đẹp trai đến mức không giống con người.
"Sùng Mại không có bất kỳ hồ sơ phẫu thuật thẩm mỹ nào." Kế Ngỗi đưa cho Phạm Lam một tờ bảng điều tra: "Chính quy và không chính quy đều không có."
"Ngoại trừ trang điểm, gương mặt của người này cũng không thay đổi, Vì sao Phạm Lam lại cho rằng anh ta đã phẫu thuật thẩm mỹ?" Dung Mộc nhìn chằm chằm hai tấm ảnh trên màn hình hỏi cô.
Phạm Lam : "Trực giác của con người!"
Kế Ngỗi: "..."
Dung Mộc: "..."
Dung Mộc thở dài: "Thay vì dựa vào trực giác, không bằng dựa vào Thiên Nhãn, cô có nghiêm túc sự dụng đan dược không?"
"Uống rồi, sáng trưa chiều không sót buổi nào, chả có tác dụng rắm gì, còn đắt như vậy..." Phạm Lam lẩm bẩm: "Thiên Đình cũng có lang băm à!"
Dung Mộc: "Khụ!"
Kế Ngỗi từ dưới gầm bàn lấy ra rương ship hàng cỡ lớn đặt lên bàn Phạm Lam cái rầm.
Phạm Lam : "Làm gì đó? Miếu của chúng ta đã đã nghèo đến mức ngay cả tôi cũng phải đi làm shipper rồi sao?"
Dung Mộc: "Cô mở ra xem một chút đi. "
Phạm Lam mang theo một bụng hồ nghi mở rương ship hàng.
Trong rương có đủ các loại bình giữ nhiệt, 100 ml, 200 ml, 500 ml, đỏ, hồng, xanh dương, tím, trắng, và hai hộp cơm trưa giữ nhiệt lớn.
Phạm Lam : "Đây là... Cái gì?"
Kế Ngỗi: "Bàn đào Nhị Thập Trọng Thiên sáu mươi năm, Huyết Long Quả của Thanh Khâu Cảnh, cỏ Vân Sơn Mạch ở Hoa Sơn Cảnh, quả Oa Oa của Thiên Sơn mạch Tam Tinh Cảnh, đại công cáo thành. "
Dung Mộc: "Một ngày một chén, có thể cố định thần thể, khôi phục Thiên Nhãn. "
Phạm Lam ngây người, ngơ ngác nhìn hai vị thần trước mắt.
Kế Ngỗi mím môi, Dung Mộc chớp chớp lông mi, bốn đôi mắt lấp lánh phát sáng, tựa như mấy em nhỏ đang chờ đợi được khen.
Phạm Lam chỉ cảm thấy một cỗ chua xót xông thẳng vào khoang mũi. "Các người..."
Kế Ngỗi: "Thành Hoàng Thuộc không phê duyệt báo quỹ công."
Dung Mộc: "Miếu Thổ Địa chỉ có thể trả góp . "
Phạm Lam : "..."
... Hai cái tên phá sản aaaaaa!
"Xã Công đại nhân, Trù Thần đại nhân, bà..." Ất Nhĩ thò đầu ra: "Có rảnh không?"
"Nói đi!" Phạm Lam ôm rương đồ ship, khóc không ra nước mắt.
Ất nhĩ cầm một cái máy tính bảng đi vào: "Có manh mối rồi. "
Trên màn hình là tin tức bát quái của nhân loại, trên ảnh chụp mơ hồ có một lớp dấu nước thật dày, bối cảnh khuôn mặt cũng không thấy rõ.
[Sùng Mại Lý Sa bị chụp bí mật ra vào bệnh viện, đêm xuân một khắc, châu thai ám kết?]
*Châu thai ám kết là chỉ có thai trong âm thầm ấy, để hán Việt đọc cho nó sang.
[Hôm qua, một blogger vô tình nhìn thấy Sùng Mại và Lý Sa tay trong tay ra vào bệnh viện phụ sản nào đó. Từng có tin đồn hai người yêu nhau nhiều năm, lần này đến bệnh viện là bởi vì Lý Toa mang thai, đến khám thai định kỳ. ]
Phạm Lam : "Ý nghĩa của tin đồn này là gì?"
"Tôi đã kiểm tra, đây không phải là khoa phụ sản, mà là một bệnh viện thẩm mỹ, tên là Nhân Gian Tứ Nguyệt Thiên. Thời gian lập hồ sơ là hai năm trước, chỉ cách Sùng Sại debut bốn tháng. "Ất Nhĩ nói: "Trong số khách hàng có không ít người là ngôi sao trong giới. "
Phạm Lam, Dung Mộc, Kế Ngỗi liếc nhìn nhau.
"Bệnh viện này nằm ở đâu?" Phạm Lam hỏi.
"Xuân Thành Mặc Bạch 15,38 độ. "
Phạm Lam : "Là ở đâu?"
"Năm mươi năm trước là thuộc địa của khu Thanh Long, hiện giờ..." Kế Ngỗi nhìn thoáng qua Dung Mộc.
Dung Mộc thở dài: "Thuộc quản lý của miếu Thổ Địa khu Bạch Hổ. "
Địa bàn của đối thủ cạnh tranh, emmmmm...
Phạm Lam : "Nói cách khác không thể điều tra rõ ràng chỉ có thể âm thầm đến xem thử. "
Kế Ngỗi: "Cô muốn làm gì?"
Phạm Lam xoay một vòng: "Để chúc mừng tôi thành thần, tôi quyết định đi tiêm một mũi làm đẹp. "
*
"Bệnh viện thẩm mỹ Nhân Gian Tứ Nguyệt Thiên" nằm ở ngã ba giữa đường giữa khu Thanh Long và khu Bạch Hổ, vị trí thực tế là ở ngoại ô Xuân Thành, bên cạnh là khu thắng cảnh núi Thanh Tố nổi tiếng, có 200 ha rừng tự nhiên, thay vì nói là một bệnh viện thẩm mỹ, thì nó giống như một viện dưỡng lão hơn.
Bệnh viện tư nhân này trong giới có danh tiếng rất cao, giá cả lại càng kinh người, phí đăng ký Phạm Lam phải tiêu tốn 2700 nhân dân tệ, nói ra trong lòng quả thực lại muốn nhỏ máu. Vốn cô định một mình đến thăm dò trước, bất đắc dĩ Dung Mộc và Kế Ngỗi nhất định cứ muốn đi theo, đi theo thì cũng thôi đi, nhưng...
Phạm Lam quay đầu lại nhìn phía sau.
Kế Ngỗi đeo khẩu trang đen, mũ đè đến ngay cả mắt cũng không nhìn thấy, Dung Mộc cũng không biết từ đâu làm một cái khăn lụa trắng, cuộn mình như lại nhìn chả khác gì một tù trưởng Ả Rập.
"Các người..." Phạm Lam bất đắc dĩ: "Có phải là khoa trương quá rồi hay không?"
Kế Ngỗi: "An toàn là trên hết. "
Dung Mộc: "Dung mỗ chỉ sợ gặp phải đồng liêu ở khu Bạch Hổ..."
Phạm Lam : "..."
Thần kỳ chính là, cho dù hai người bọn họ bọc thành bộ dáng quỷ quái như thế này, thì bảo vệ ở cửa lại coi như không nhìn thấy, quét mã QR của Phạm Lam xong liền thuận lợi thả họ đi, Phạm Lam vốn còn cảm thấy kỳ quái, sau đó quan sát một chút, hiểu ra rồi nên cũng thấy thản nhiên.
Dù sao đến bệnh viện này đều là "quý nhân" trong giới giải trí, không chỉ bao bọc kín mít, còn có vệ sĩ hộ tống, Dung Mộc và Kế Ngỗi loại ngụy trang cấp bậc này, hoàn toàn không đủ nhìn.
Mặc dù phí đăng ký vô cùng đắt đỏ, nhưng dịch vụ cũng là hạng nhất, toàn bộ hành trình đều có y tá chuyên nghiệp đi cùng... còn là một tiểu soái ca ăn nói ngọt ngào.
"Bác sĩ Ân Đông của bệnh viện chúng tôi là bác sĩ có kỹ thuật tốt nhất, tốt nghiệp khoa Y học đại học Harvard nước Mỹ, có kinh nghiệm lâm sàng rất phong phú về phẫu thuật chỉnh hình mũi, cắt bỏ túi mắt, nâng ngực, hút mỡ tạo hình, phẫu thuật tạo hình thành bụng."
Phạm Lam : Ha ha, phí đăng ký cũng là đắt nhất.
"Ta thấy chị đây điều kiện không tệ, chỉ hơi chỉnh một chút cho thỏa đáng thì là gương mặt minh tinh rồi."
Phạm Lam : "... Cám ơn. "
Nam y tá lại liếc mắt nhìn Dung Mộc và Kế Ngỗi một cái: "Hai vị này là?"
"Người nhà đi cùng."
Nam y tá ý vị thâm trường nhìn Phạm Lam một cái, dẫn ba người vào thang máy đi thẳng lên tầng sáu.
Trang trí tổng thể của bệnh viện rất có cảm giác khoa học kỹ thuật hiện đại, khắp nơi đều là những đường nét màu trắng tinh khiết, xung quanh đại sảnh chờ là cửa sổ sát đất, ngoài cửa sổ là biển cây xanh biếc, gạch sàn trắng tinh phản chiếu bóng người.
Nam y tá bấm chuông cửa phòng khám bác sĩ Ân Đông, màn hình LED ở cửa nhảy ra hai chữ "Phạm Lam ".
Phạm Lam hít sâu, đẩy cửa đi vào.
Phòng khám rất lớn, hoàn toàn khác với bệnh viện công chật hẹp bình thường, cửa sổ sát đất khổng lồ, rèm cửa chắn sáng màu trắng, bên cạnh còn bày ghế sofa mềm mại thoải mái.
Một bác sĩ trẻ ngồi ở phía sau bàn, tuổi tác tầm khoảng ba mươi, đầu đinh, đeo một đôi kính tròn, nụ cười đáng yêu, trước ngực đeo tấm bảng tên "Bác sĩ chủ nhiệm Ân Đông"
"Xin chào, cô Phạm, mời ngồi." Bác Sĩ Ân đứng dậy bắt tay Phạm Lam : "Hai vị này là người nhà đi cùng sao, hai người cũng ngồi đi. "
Dung Mộc và Kế Ngỗi chen chúc trên chiếc sô pha, Kế Ngỗi đánh giá chung quanh, Dung Mộc nhìn chằm chằm Ân Đông.
"Cô Phạm muốn tư vấn hạng mục gì nhỏ?" Bác Sĩ Ân hỏi.
"Tôi có chút không hài lòng với gương mặt của mình, muốn chỉnh sửa một chút." Phạm Lam nói.
Bác Sĩ Ân tỉ mỉ nhìn một vòng khuôn mặt Phạm Lam , cười cười, nói: "Phạm phu nhân, ngũ quan của cô vô cùng đặc sắc, tuy là mắt một mí, nhưng đường nét mắt rất tốt, đầu mũi tròn trịa, rất đáng yêu, cằm có chút phẳng, nhưng rất hợp với khuôn mặt của cô, xương gò má thấp một chút, bất quá tổng thể đường nét rất hoàn chỉnh, màu da tuy rằng có chút vàng, nhưng tổng thể khỏe mạnh. Tôi nghĩ rằng không gian để phẫu thuật thẩm mỹ không lớn lắm. "
Phạm Lam : "..."
Đây con mẹ nó còn gọi là không gian không lớn?
Anh chỉ thiếu điều nói tôi mắt nhỏ mũi xẹp miệng móm nữa thôi.
Kế Ngỗi: "Phụt."
Dung Mộc: "Khụ."
"Phẫu thuật thẩm mỹ có khá nhiều rủi ro, lời khuyên của tôi là nếu không gây nguy hiểm cho sức khỏe, bất đắc dĩ vẫn không nên phẫu thuật thẩm mỹ." Bác Sĩ Ân nói.
Phạm Lam có chút kinh ngạc, Cô nhìn kỹ vị bác sĩ tên Ân Đông này.
Ánh mắt của anh ta vô cùng thành khẩn, toàn thân từ trên xuống dưới đều tản mát ra hào quang của thiên thần áo trắng "Tôi là vì tốt cho bạn".
"Bác Sĩ, tôi thật sự cần phẫu thuật thẩm mỹ." Phạm Lam nói.
Bác sĩ Ân: "Thật sự không cần thiết. "
"Tôi rất kiên định."
"Ta cũng kiên định."
Phạm Lam : "..."
Bác Sĩ này sao lại rảnh như, thế này thì kế hoạch tác chiến tiềm ẩn của tôi phải tiến hành thế nào đây?
"Lời khuyên của tôi là, thường xuyên nghỉ ngơi, kiên trì tập thể dục, đảm bảo dinh dưỡng, sức khỏe mới là đẹp nhất." Bác sĩ Ân làm ra tư thế tiễn khách.
Đừng làm thế! Còn phí đăng ký 2700 nhân dân tệ của tôi!
Con chưa tìm hiểu được gì đã phải đi rồi là sao!
Phạm Lam : "Bác sĩ Ân, không gạt anh, khuôn mặt này của tôi ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe tinh thần của tôi!"
Bác Sĩ: "Hả?"
"Bạn trai rất đẹp trai, yêu nhau với anh ấy, tôi vô cùng thấy áp lực!"
"Bạn trai?" Bác sĩ Ân nhìn về phía Dung Mộc và Kế Ngỗi trên sô pha.
Kế Ngỗi kéo mũ thấp giả chết, Dung Mộc ngây ra.
Phạm Lam trừng mắt: Lại đây!
Nửa khuôn mặt Dung Mộc lộ ở bên ngoài khăn che mặt đỏ bừng, vội vàng đi tới.
"Bác sĩ, anh ấy chính là bạn trai của tôi." Phạm Lam ý bảo Dung Mộc kéo khăn che mặt xuống.
Bác sĩ Ân nhìn thấy gương mặt Dung Mộc, rõ ràng sửng sốt vài giây, đẩy mắt kính lên một chút, rũ mí mắt xuống.
Phạm Lam : "Bạn trai tôi là người trong giới, chúng tôi yêu nhau ngầm... Tôi chỉ sợ một ngày nào đó bị fan của anh ấy phát hiện, các cô gái đó nhất định sẽ nói tôi xấu quá không xứng với anh ấy cho xem, hu hu hu..."
Kế Ngỗi: "Phụt!"
Dung Mộc cứng đờ thành tượng đá.
"Bác Sĩ, anh phải cứu tôi, không có anh ấy tôi không sống nổi, hu hu hu..." Phạm Lam dùng khăn ăn cơm lau lau mí mắt.
Bác sĩ Ân lau kính, lấy ra một bảng giá đẩy tới trước mắt Phạm Lam : "Tôi đề nghị cô nên chỉ chỉnh sửa một chút thôi, vết thương nhỏ, hiệu quả tốt, thời gian phục hồi cũng tương đối ngắn đây là gói bệnh viện chúng tôi vừa đưa ra, rất thích hợp với cô, chỉ là giá cả..."
Giá tóm tắt dòng cuối cùng: 4.570.000 nhân dân tệ.
Dung Mộc yên lặng lui về phía sau nửa bước, khóe mắt Phạm Lam co giật.
Bác sĩ Ân nhìn Phạm Lam từ trong mặt kính, nụ cười vô cùng hòa ái: "Hiệu quả không tệ, chỉ là cô xem với giá này cô có thể lo được hay không?"
Phạm Lam lúc này mới chú ý tới, dưới khóe mắt trái ân Bác Sĩ có một nốt ruồi đỏ, hình như là một nốt chu sa, khiến cho đuôi mắt của anh ta nhìn có hơi mị hoặc.
Phạm Lam : Anh ta vốn dĩ có nốt ruồi này sao? Vừa rồi hình như không thấy.
"Nếu cô Phạm cảm thấy không thành vấn đề, vậy thì bây giờ có thể sắp xếp cho cô nằm viện để kiểm tra thường xuyên."
"Đương nhiên..."
"Tiền đặt cọc nội trú là 30% chi phí trọn gói, 1,37 triệu."
"... Tôi muốn suy nghĩ lại một chút." Phạm Lam cười nói.
"Không thành vấn đề, dù sao đây cũng là một chuyện lớn, vẫn là mời Phạm phu nhân và..." Bác sĩ Ân nhìn thoáng qua Dung Mộc: "Bạn trai và cô thương lượng với nhau một chút. "
Dung Mộc túm lấy tay áo Phạm Lam .
"Tôi muốn đi thăm cơ sở hạ tầng của bệnh viện của anh." Phạm Lam nói.
Bác sĩ Ân nở nụ cười: "Đương nhiên là được. "
*
"Thất sách rồi, vốn định nằm viện trước rồi mới chậm rãi điều tra, ai biết tiền đặt cọc lại đắt như vậy." Phạm Lam hai tay đút vào trong túi, thở phì phì bước đi.
Kế Ngỗi trốn thật xa, giống như trên người Phạm Lam có virus gì đó vậy. Dung Mộc hai tay đút tay áo, đi một bước, lại liếc mắt nhìn Phạm Lam một cái, lại đi một bước, lại liếc mắt nhìn một cái.
Phạm Lam : "Có chuyện gì thì nói. "
"Cô... Cái kia..." Thanh âm của Dung Mộc có thể so với tiếng muỗi vù vù: "Vì sao nói Dung mỗ là bạn trai của cô..."
Phạm Lam : "Anh đừng hiểu lầm, lúc ấy tôi chỉ là thông minh đột xuất thuận miệng nói thôi. "
Dung Mộc rũ mắt: ". Ồ. "
Phạm Lam : "..."
Biểu cảm ủy khuất như bị đùa giỡn của anh ta là có ý gì hả?
"Cô phạm, để chờ lâu rồi." Y tá nhỏ bước nhanh tới, đưa cho Phạm Lam một cái túi giấy: "Đây là tờ rơi của bệnh viện chúng tôi, cô có bất kỳ vấn đề gì đều có thể gọi điện thoại đến để tư vấn. "
"Cám ơn." Phạm Lam nhìn xung quanh: "Tầng này là khoa gì thế?"
"Bộ phận y tế và thẩm mỹ." Nam y tá dẫn đường phía trước: "Bệnh viện của chúng tôi có thiết bị chăm sóc sắc đẹp hàng đầu thế giới, đặc biệt là kim làm đẹp mới được phát triển, có chứa botox mới nhất, hiệu quả tốt hơn, tiêm chính xác hơn, ít tác dụng phụ hơn."
Phạm Lam dừng bước.
Bọn họ bây giờ vừa vặn đứng ở ngoài cửa điện tử bảo mật, trên cửa treo biển báo màu đỏ "Không phải nhân viên công tác thì không được vào bên trong", khe cửa loáng thoáng lộ ra một tia khí.
Phạm Lam nháy mắt, khí kia liền biến mất.
"Đây là nơi nào?" Phạm Lam hỏi.
"Phòng nghiên cứu dược phẩm." Y tá nhỏ nói: "Cô Phạm, phía trước là khu phẫu thuật y tế và thẩm mỹ, tôi sẽ đưa cô qua xem." "
"Ông..."
Cửa bí mật mở ra, hai y tá đẩy một chiếc xe đẩy đi ra, phía trên bày đầy bình thuốc: "Nhường đường một chút, cám ơn. "
Phạm Lam cứng đờ.
Cô nhìn thấy khí đen nồng nặc từ trên xe dược phẩm bốc lên, giống như một bình xịt hơi cay khổng lồ.
Thiên Nhãn của cô, hồi phục rồi.
16.12.2021