- Trang chủ
- Sói Cưỡi Ngựa Tre Tới
- Chương 23: đại kết cục 3
Tác giả: Trừu Phong Đích Mạc Hề
Tôi vô cùng xấu hổ, nhưng chuyện xấu hổ nhất chính là tôi và Lã Vọng Thú đang trong cuộc chiến.
“A, không biết trưa nay muốn ăn gì?” Người nào đó vừa xem tài liệu vừa nói.
“Ăn cái gì không quan hệ tới em.” Tôi quay đầu nói.
“Không biết anh một mình ăn cơm, người nào đó ăn đường có thể bị đồn là bị đá không nhỉ?”
“Không hề nghi ngờ là anh đã quá lo lắng.” Ta cười nói, “Hôm nay em và Tiểu Lý cùng đi ăn cơm. Không biết người nào đó ăn cơm một mình có thể bị người ta chê cười hay không?”
“Lục tiểu thư em nhất định là quá coi thường anh.” Lã Vọng Thú nhấn điện thoại “Chị Mạc, có rảnh không? Trưa nay cùng ăn cơm, thế nào?” Cúp điện thoại, người nào đó đắc ý, “Bạn tốt của mình đúng là khác, chẳng như bên cạnh người nào đó, đếm tới đếm lui cũng chỉ thấy chồn?”
“…” Khóc, quá bắt nạt người. Tiểu Kê tôi hiện giờ muốn đi quán bar làm nữ lang, tôi cũng muốn thông đồng cùng một tá đàn ông.
Lúc chiều, Tiểu Nguyệt chạy loạn đến chỗ tôi tán gẫu “Cô cùng anh tôi thế nào rồi?”
“Chẳng lẽ cô không biết?” Ngựa có mấy móng, gà mẹ cũng có thể không biết rõ bát quái sao.
“Tôi biết hai người chia tay rồi lại hoà.” Tiểu Nguyệt nói, “Thế nhưng muốn tôi cô cùng anh tôi đang làm trò gì a?”
Tôi kiên định nói cho cô ấy biết “Bọn tôi đang đấu xem ai sẽ đá ai.”
Tiểu Nguyệt bóp cổ tay “Quả nhiên là ruồi bọ hay tìm trứng thối, hai người đều là cực phẩm a.”
“Chẳng lẽ cô không thấy phấn khích sao?” Tôi truy vấn.
Tiểu Nguyệt nhìn tôi chăm chú “Tiểu Kê, có chút chuyện về sau tôi không thể không nói, cô đúng là…” Cô ấy ngừng một chút, “Thôi, cố gắng sẽ thành, ngược lại nhà của cô…”
Tôi cúi đầu “Ông tôi mới đi, trong nhà rất loạn, quả thật có đi hay không cũng không sao cả, dù sao tôi cũng sẽ không về nhà.”
Tiểu Nguyệt gật đầu, “Có điều tôi cảm thấy thể xác thì có thể dễ dàng từ bỏ, nhưng trong lòng thật khó bỏ a…”
Tôi cười bất đắc dĩ, đúng thế thật, có nhiều lần tôi tự nói với mình, tôi là Tiểu Kê phóng khoáng, thế nhưng trên thực tế chính là trái tim khó lòng rời đi, ngôi nhà đó tặng cho tôi ngoài những ký ức đau buồn, cũng như hiện tại chỉ toàn bóng tối, cuối cùng khiến tôi sống tự ti, một ngày cũng không thể rời đi, nghĩ đi nghĩ lại, mũi tôi cay cay, không rời đi là vì cái người đã từng đồng ý đưa tôi đi đã đi rồi sao?
Lời thề kia đã không còn, chúng tôi chỉ còn giữ lại chút thể diện
Vì thể diện mà nói chuyện với nhau, trao đổi lẫn nhau.
Tiểu Kê tôi từ nhỏ đã chẳng có thể diện nào, bởi vì có một gia đình quá mức ưu tú, cho nên tôi cảm thấy được thể diện này cũng chẳng là gì, cũng không để ý đến, thế nhưng không biết vì sao, với chuyện của Lã Vọng Thú, tôi lại muốn giành lấy thể diện.
Lý do quá đơn giản, bởi vì tôi yêu, tôi đã là một người được yêu, thể diện là thứ tôi cần, nếu như tôi chỉ còn lại hai bàn tay trắng, như thế không tránh khỏi quá đáng thương.
Có lẽ tôi là một người đáng buồn, nhưng tôi cũng không làm người đáng thương.
Tôi là con gà nhỏ, sinh trong tổ phượng hoàng, thật đáng buồn.
Thế nhưng tôi đã bước đi trên con đường của mình, tôi không thể đáng thương.
Tôi yêu một người nhưng người đó không yêu tôi, thật đáng buồn.
Thế nhưng tôi còn có thể diện, tôi không thể đáng thương.
Nghĩ đến đây, ý chí chiến đấu lập tức sôi sục, tinh thần phấn chấn.
Cho dù Lã Vọng Thú có dùng thứ gì kích thích tôi, Tiểu Kê tôi sẽ lập tức tìm lại tôn nghiêm, cho dù bên tôi chỉ có một mình chồn, vậy cũng tốt hơn không có ai.
Mà chồn cũng phối hợp ăn ý, gọi điện thông báo anh ta sẽ đến.
Mặc dù tin này không thể khiến tôi phấn chấn, ngược lại còn cảm thấy bực bội, nhưng tôi rất nhanh giải quyết nỗi buồn bực, cũng chỉ là một con chồn thôi, cũng chỉ là con chồn thôi mà.
Tôi đắc ý nói với Lã Vọng Thú “Đêm nay anh tự mình ăn cơm, Hoàng Thư Lãng đến, anh ta biết nấu cơm.”
Theo ý nào đó… Tôi là thích chồn… nấu cơm.
“A..” Lã Vọng Thú nở nụ cười “Vậy thì thật là không tệ.”
“Ai…” Tôi thở dài, buông lỏng tay, thuận tiện mở rộng cửa, giọng nâng lên quãng tám “Lã quản lý, anh tự mình ăn cơm nhé, tuy hơi ngại nhưng thật sự là hẹn hò a…”
Nói ra những lời này xong những người bên ngoài cánh cửa đang ngồi làm việc đột nhiên quay lại nhìn tôi, nhất là Tiểu Lý, tôi thấy cô ấy nhảy dựng lên, tôi hơi đắc ý, nhưng vậy còn chưa thể hiện là em đá anh hay sao?
Lã Vọng Thú cũng không nhanh không chậm “Quên đi, không nghĩ đến anh cố gắng tìm ngày nghỉ trong những ngày phải đi xã giao để cùng em, em lại có việc, thôi vậy…”
Tình huống lập tức chuyển đổi, tôi choáng váng, nhanh chóng đóng cửa lại, căm tức nhìn Lã Vọng Thú.
Người nào đó cười yếu ớt. “Buổi tối nhất định phải ăn nhiều một chút nhé.”
Buổi chiều lúc tan làm, chồn đứng ở trước cửa công ty đợi tôi, lần này anh ta nói muốn đến đại học S gặp một vị giáo sư có chút việc, thuận tiện tới gặp tôi, chờ tôi tan làm cùng về.
Lúc tôi đi ra khỏi công ty, xe của Lã Vọng Thú nghênh ngang lái qua chúng tôi, chồn nhận ra và hỏi “Em và anh ta thế nào rồi?”
Tôi trả lời “Không có.” Nói xong kéo chồn ra chợ rau “Tôi đói chết rồi, mau đi mua đồ ăn.”
Lúc ăn cơm chồn hỏi “Em…”
“Tiếng phổ thông.” Tôi gắp thức ăn, ăn như lang thôn hổ yết, ăn cơm đã mệt chết rồi, còn muốn tôi phải động não dịch ra sao.
“Gần đây trong nhà nhiều bạn cũ đến thăm hỏi, mọi người thường hỏi sao em không ở trong nhà…” Anh ta lúc nói đã hạ đũa, đúng là phù hợp với khẩu hiệu “ăn không nói, ngủ không nói.”
“Cha của tôi nói thế nào? Có giống như trước, tìm lý do gì đó dấu diếm cho tôi không?” Tôi cười nói “Nói tôi sau khi tốt nghiệp đại học S, tự mình tôi luyện ý chí, muốn cùng giáo sư này nọ tiếp tục học tập, tôi nhớ có lần còn nói tôi đang bế quan luyện chữ, kết quả có người gặp tôi đang ăn thịt bò nướng trên đường, đúng là xấu hổ a.. ha ha..”
“Chỉ sợ không được.” Hoàng Thư Lãng nói, “Em ở bệnh viện trước mặt bao người cự tuyệt ông nội em, hiện tại mọi người đều biết rõ, em không muốn trở về.”
“Vậy bọn họ còn hỏi tôi ở nhà không làm gì?” Tôi giật mình.
Hoàng Thư Lãng cười lớn một chút “Em ngốc sao? Nói như thế chẳng qua chỉ là phải phép thôi, thứ hai là người ta cảm thấy kỳ quái sao cha của em lại không đưa em trở về thôi?”
“Xúi giục…” Tôi cười nói, quả thật tôi biết rất rõ, ngày đó trong điện thoại với chồn, những lời tôi nói ra quá nửa là tôi không muốn tiếp tục nói chuyện với anh ta, không muốn gặp anh ta, nhưng vì ích kỷ muốn thông qua anh ta biết được tình hình trong nhà, mặc kệ tốt xấu, đều có thể khiến trong lòng tôi có chút chuẩn bị.
Nếu như còn gì để nói… Thì phải là một chút tâm lý an ủi, tốt xấu tôi cũng có người cùng phe.
“Có lẽ a..” Hoàng Thư Lãng cúi đầu, “Đúng rồi, ngày đó em nói chỉ muốn tìm một người có thể đưa em đi…”
Tôi vừa nghe xong lời này, choáng váng, xong rồi, anh ta không phải vì mấy lời này mà muốn đưa tôi đi chưa, lời này nói ra, thu lại có chút khó khăn, tôi kiên trì nói “Quả thật… cái kia… tôi phát hiện… có nên đi hay không, hay là vẫn nên dựa vào chính mình…”
Đúng vậy, khi tôi tránh khỏi đôi tay tiều tuỵ kia, tôi đã tỉnh ngộ, có lẽ có người có thể dẫn tôi đi, thế nhưng để mở được đôi tay kia ra chỉ có mình tôi, giống như hiện tại nếu muốn thật sự rời khỏi nhà, chỉ có thể dựa vào bản thân tôi.
Không hiểu, ngày đó của tôi chán nản cùng chật vật, chẳng qua cũng là do mình nhu nhược mà thôi, tôi không dám đối mặt tất cả, tôi chỉ nghĩ tìm người đưa tôi đi, sau đó tôi đã có một cái cớ để không phải đối mặt, là anh dẫn tôi đi, không phải tôi… Thật buồn cười, thật nhu nhược.
Thế nhưng, trên thế giới không có một ai, không có một người nào có thể dẫn tôi đi.
Một người cũng không có.
Hoàng Thư Lãng cười lớn “Em sợ cái gì, anh cũng đã từng nghĩ, quả thật chuyện này giống một người ngã sấp xuống, nhiều cánh tay đưa ra, nhưng chỉ có thể vịn vào một mà thôi…”
Tôi nghiêm túc gật đầu, đột nhiên nhớ đến một vấn đề, “Thế nhưng Hoàng Thư Lãng, trước anh vì cái gì mà suy nghĩ chỉ chăm chăm vào tôi, tôi có gì tốt?” Quả thật tôi cảm thấy mình chỉ là một con gà rừng bé nhỏ a.
Chồn không nói gì, chỉ là giục tôi ăn mau, tôi cũng không hỏi nữa.
Có lẽ cái này căn bản không tồn tại, đối với chồn mà nói là không tồn tại, đối với Lã Vọng Thú mà nói cũng không tồn tại, tôi không có gì cả….
Ăn cơm xong, tôi mới kịp phản ứng một vấn đề, vậy chồn sẽ ngủ ở đâu? Đây cũng không phải giống kiểu, ăn xong rồi một cước đá bay xuống tầng dưới chứ.
Chồn ở phòng bếp rửa bát, tôi đang suy tính xem có nên đến khách sạn gần đó thuê phòng không a.
Nhưng mà, tôi còn chưa giải quyết hết lo lắng này, còn có Lã Vọng Thú, anh gọi điện đến lúc tôi đang ngồi trên sô pha gọt táo, vỏ táo dài thật dài quấn lại từng vòng rủ xuống mặt đấy, tôi nhanh tay với điện thoại, vỏ táo bị cắt đứt.
“Alô?”
“Là anh.” Đơn giản mà trực tiếp “Anh ta buổi tối ngủ ở đâu?”
“Gì?” Tôi còn chưa lấy lại tinh thần, sửng sốt một chút mới kịp phản ứng “Anh nói chồn?”
“Trừ anh ta ra thì Lục tiểu thư còn có vị khác khác phái nào sao?”
“…” Nếu như thời gian trôi qua mọi thứ đều thay đổi, có cái gì mãi mãi không thay đổi thì đó chính là miệng lưỡi độc ác của nữ vương thụ “Vấn đề này từ khi nào đến lượt người có khả năng bị em đá quản lý a?” Nói vấn đề này thế nào đây? Không sợ không giả, bởi vì cũng không sao cả, có gì phải sợ?
“Em muốn thế nào?” Trong lời nói của anh có chút nôn nóng.
“Lời này em nên hỏi anh a?” Tôi trả lời, người này luôn không giải thích được, thần không biết quỷ không hay, từ khi nào lập trường giữa chúng tôi đã đảo ngược.
“Em sẽ không phải để anh ta và em ở chung một chỗ chứ?”
“Nếu như chúng ta đang trong cuộc chiến ai đá ai, thì vấn đề này em hình như không phải trả lời anh.”
“Được rồi.” Anh đột nhiên nói “Em đợi.” Sau đó cúp điện thoại.
Tôi chờ đây, chờ cái gì? Đợi ăn bữa khuya sao? Tôi cười nhạo, lúc này chồn từ phòng bếp đi ra, tôi nói chuyện đi khách sạn ngru, chồn cũng nói đây là điều đương nhiên, nói là ngày mai ban ngày có chuyện, buổi tối sẽ đến công ty đợi tôi.
Tôi đưa chìa khoá cho anh ta “Tôi không cần, anh khẳng định là về sớm hơn tôi, anh về nhà trước đi.”
Lúc anh ta nhận chìa khoá có hơi sửng sốt một chút, nhưng vẫn nhận lấy.
Sau khi chồn đi, tôi cuộn mình trong ổ ăn táo xem ti vi, trên ti vi đang phát một bộ phim tình yêu thời xưa đầy máu chó, nữ chính đang tựa đầu lên vai nam chính nói ba chứ như sét đánh vô địch.
Tôi nhìn mà khó chịu, nghĩ lại không lẽ tôi là đang ghen tị hay sao?
Đang nghĩ chợt có tiếng đập cửa dồn dập, nếu như người bình thường dùng chân đạp cửa thì lúc này chính là đang gõ.
Tôi xỏ dép lê xuống giường, hét lên một tiếng “Ai đó?”
“Anh.” Ngoài cửa đáp lại một tiếng, tôi mở hé cửa, cửa đã bị đẩy ra, đầu tôi ong một tiếng, cựuc kỳ, giống như đang đi cướp bóc.
Hoàn hồn nhìn lại, là Lã Vọng Thú, khẽ thở nhẹ, giận nha, thì ra là anh ta “Anh muốn gì?”
“Người?” Lã Vọng Thú nhướn mày nói “ở đâu?”
Tôi nở nụ cười “Anh sẽ không phải đến để bắt thông dâm chứ?”
“Nếu như em dám “gian” Anh hung hăng nói.
“Ha ha…” Tôi cười to “Lã quản lý, nếu là trước kia em chắc chắn sẽ hiểu lầm, sau đó tự mình háo sắc, như bây giờ làm sao đây?”
Đúng vậy, trước kia nếu có một chút ân huệ ban cho tôi, tôi sẽ bắt lấy nó và coi như bảo bối, không ngừng đem anh ra an ủi chính mình, mà hôm nay, giữa chúng tôi chỉ còn lại sự nể mặt, còn có gì đâu?
Anh chậm rãi nói “Lục Tiểu Kê, nếu như anh nói anh yêu em, em nói cái này tính thế nào?”
Tôi đột nhiên nhớ đến bộ phim vừa xem, rất nhiều lần tôi cảm thấy tôi và Lã Vọng Thú sẽ không thể nói ra những lời đó, mà trên thực tế, cho dù có cũng không có một người nào, không có một cái nào hiện lên ngữ cảnh đó.
“Lã quản lý…” Tôi nói “Anh có phải cảm thấy mỗi ngày chà đạp em dưới chân dẫm dẫm, sau đó không thấy được em nữa, lại gọi lên nói vài câu dễ nghe, sau đó em lại vui vẻ ở lại bên anh, sau đó lại tiếp tục một vòng khác?”
Anh giật mình, thật lâu môi giật giật “Anh xin lỗi.”
Một người tôi thầm mến, một người đàn ông tôi không thể hiểu rõ cuối cùng cũng nói yêu tôi, sau đó lại một câu xin lỗi, trời ạ, tôi nên giải quyết thế nào đây?
Tôi dở khóc dở cười, anh đột nhiên hỏi “Em cuối cùng là muốn biến anh thành cái gì?”
Tôi ngây người, tôi đem anh trở thành gì? Vấn đề này có lẽ tôi mới là người muốn hỏi anh nhất, có lẽ là anh muốn hỏi tôi, giữa chúng tôi vì vấn đề gì mà tranh chấp.
Tôi muốn biết anh có phải ở cạnh tôi để nhớ lại cảm giác lúc nhỏ.
Mà anh nghĩ tôi có phải ở bên cạnh anh để coi anh là một cái bàn đạp.
Vấn đề này chúng tôi đều có thể cho nhau đáp án.
Nếu như không nhớ lại chuyện lúc xưa, anh sẽ thích tôi sao?
Nếu như không coi anh là bàn đạp, em sẽ thích anh sao?
Vấn đề này đã không cách nào giải đáp, tôi đột nhiên cảm thấy, tôi và Lã Vọng Thú giống như lời nói ngày đó, là một sai lầm, giờ phút này tôi đột nhiên hiểu rõ.
Anh vì sao đẩy tôi ra, bởi vì chúng tôi không cách nào trả lời vấn đề này.
Anh nói tôi là Tiểu Kê, mà trên thực tế Phượng Hoàng lúc nhỏ sẽ rời khỏi tôi sao? Xuất thân Phượng Hoàng có thể biến mất hay sao?
Tôi mở miệng “Quả thật, em nghĩ có lẽ từ lần đầu tiên em cảm thấy anh là một người rất dịu dàng, anh sẽ đưa em đi, cho nên…”
Mặt của anh càng lúc càng hồng, tôi ghé sát vào, có mùi rượu, tửu lượng của Lã Vọng Thú rất tốt, mùi rượu trên người anh không nặng, nhưng lại như đang say, lời của tôi vòng vo “Anh uống rượu?”
Anh nở nụ cười, trên mặt xuất hiện thêm điểm màu hồng, “Anh mỗi ngày đều nghĩ vấn đề này, nghĩ đã rất lâu, sau đó anh không thể tìm ình đáp án, càng ngày anh càng cảm thấy mơ hồ, chúng ta đến cuối cùng là quan hệ gì..” Anh mắt anh khé phân tán “Về sau anh cuối cùng đã hiểu, anh chính là một cái bàn đạp không tồi…”
Tôi ngẩn người.
Anh nói tiếp “Em cảm thấy thế nào?”
“Không…” Tôi nói “Em không cần bàn đạp.” Đúng vậy, tôi không cần, không có bàn đạp, tự tôi cũng có thể vượt qua.
Anh hỏi “Không cần?”
Tôi gật đầu, không cần.
Anh cười khổ một cái “Kết quả là, vẫn là như vậy…”
“Cho nên anh cũng không nên cùng em dây dưa, chúng ta đều mệt mỏi.” Tôi than nhẹ, đột nhiên cảm thấy lời nói chia tay ngày đó vẫn không phải lời chia tay chính thức, có vẻ là cuộc đối thoại hôm nay mới đúng.
Bởi vì ngày đó chúng ta đều không buông tay, hôm nay đều đã hiểu rõ.
Nhớ lại nhiều quá khứ không tốt đẹp, vẫn có một mối gút mắc không thể nói rõ.
“Được rồi.” Anh nói “Chúng ta chia tay a.”
Anh nói như vậy, lòng của tôi trùng xuống, nhưng anh nói tiếp “Lần này, anh sẽ theo đuổi em.”
Tôi đột nhiên nghĩ thông suốt, tình yêu giống như đường băng chạy bộ, vòng tròn, rõ ràng đang đuổi theo người khác, nhưng nhìn lại, có lã chính là người khác đang đuổi theo mình.
Đường băng hình tròn vĩnh viễn không có giới hạn.
Tôi nở nụ cười, “Anh dựa vào gì mà theo đuổi em.”
“Bằng việc em yêu anh.” Anh đắc ý nói, mỉm cười, giống như ngày đó tại cầu thang u ám, nụ cười dịu dàng nhưng không mất đi ngạo khí.
“Em dựa vào gì mà thích anh.” Tôi có chút buồn cười nói.
“Chỉ bằng việc anh yêu em.”
Dựa vào, nói thế còn gì sao? Tôi nhanh chóng dừng lại, “Mới chia tay nói cái này, có người nào thế không.”
“Chia tay thì mới có bắt đầu.” Anh trả lời, “Có điều em gần đây đầu óc không tốt, vấn đề này còn cần nh giải thích.”
“…” Tiểu Kê, tỉnh lại đi “Vậy em có quyền từ chối chứ?”
“Không thể.” Người nào đó chắc chắn nói.
“Đây là logic gì?” Tôi hỏi ngược lại, giống như là phường đạo tặc vậy?
“Vậy em thử xem?” Anh nở nụ cười.
“Cái này là gì?” Tôi vừa nói vừa cười.
“Một lần nữa ngả bài.” Anh nói “Lục Tiểu Kê tiểu thư, tôi là cấp trên của em Lã Vọng Thú, anh hiện tại theo đuổi em, em dám nói không sao?”
Tôi không nói không, không phải không dám, mà là không muốn.
Hana: Hết rồi… Hoàn rồi… Hết rồi nhé… Hờ hờ…
*khán giả la ó* bà kia, thích chết à, còn hẳn ba cái kết nữa cơ mà… *đá bay tung toé*..