- Trang chủ
- Sói Cưỡi Ngựa Tre Tới
- Chương 10: chương 19-20
Tác giả: Trừu Phong Đích Mạc Hề
Chương 19
Ba ngày sau, dưới sự ép buộc của tôi, một người tự xưng là vô cùng lễ phép, tôn sự trọng đạo Hoàng Thư Lãng với cái chân gãy cũng đã không liên lạc ra ngoài, đáng ngạc nhiên là người bên ngoài cũng không liên lạc với anh ta, ngay cả Hoàng sóng thần cũng không một lần gọi tới.
Tôi cười nói “Ai, quan hệ của hai anh em anh đúng là rất hoà thuân.” {hana: Sao ta thấy như đang mỉa ấy nhỉ??}
Chồn bày ra bộ dạng oán giận của vợ bé, xoắn xuýt nói “Anh em anh rất thương yêu nhau, em không phải suy nghĩ lung tung.”
Tôi chẳng muốn tiếp tục nghe anh ta ôn nghèo kể khổ, dựa vào giường đọc báo, người bên kia rèm vẫn một mực không liếc qua, tôi nhếch miệng, được lắm. Nữ vương a, coi trời bằng vung, kiêu ngạo ích kỷ.
Nằm viện nhàm chán đã khiến tôi phát điên, buổi chiều tinh thần muốn khùng, cũng may đã kịp gọi cho Tiểu Bạch mang máy tính đến, cũng có thứ để lên mạng nói chuyện phiếm.
Đang lúc cùng một tác giả trên mạng nói chuyện phiếm, Lã Vọng Thú sau ba ngày im lặng đột nhiên kéo rèm, nhìn thăm dò, không nói một lời, có vẻ như đang đợi tôi chủ động trước.
Sĩ khả sát bất khả nhục, Tiểu Kê tôi tuy không có cốt khí nhưng cũng không để mình trở thành người tuỳ tiện, cho tôi rơi ba ngày, muốn tìm tôi còn mong tôi sẽ nở nụ cười chào đón sao?Anh không nói tôi đây cũng sẽ không nói, chẳng lẽ nhịn nói rồi sẽ chết hay sao?
Thấy tôi không nói gì, người nào đó mở miệng “Nhà của cô ở thành phố T?”
Tay đang gõ bàn phím của tôi khẽ ngừng một chút, “Làm sao anh biết?”
“Không có gì…” Lã Vọng Thú ngồi trở về, thả rèm xuống, chỉ nghe thấy giọng anh ta vọng qua “Trong hồ sơ của cô có ghi.”
“….” Đại gia trầm mặc ba ngày đột nhiên nhắc đến hồ sơ lí lịch của tôi làm gì? Được lắm…. Thì ra nữ vương cũng có lúc rảnh rỗi đến nhàm chán.
Lúc ăn tối, chồn nhỏ ngoài ý muốn nhận được điện thoại, anh ta nhận điện, mặt biến sắc, quay đầu nhìn tôi, tôi lập tức hiểu cuộc điện thoại này là từ đâu gọi đến. Trong phòng bệnh cũng không có người, cũng không có tiếng nói chuyện làm không khí càng thêm nặng nề, tiếng của chồn nhỏ phá lệ dõng dạc, giống như một điểm đen trên tờ giấy trắng, xuyên qua.
“Thầy Lục, con ở trong phòng.” Chồn nói, chuyển mắt nhìn tôi đợi chỉ thị, phỏng chừng người bên kia hỏi anh ta ở đâu “Con ở ngay dưới phòng em gái, rất tốt ạ, Phượng Hoàng? Con không gặp, thành phố S này rộng quá, tìm một người rất khó… Khi nào về ạ? Con cũng chưa biết. Em gái con vẫn đang giữ lại, muốn đi gấp cũng không được, anh em lâu ngày gặp nhau, có nhiều chuyện tâm sự….”
Tôi nghe đến đâu cơm sặc trong họng đến đó, tuy nhiên là chồn đang giúp tôi, đã giấu cả chuyện anh ta bị thương, nhưng lý do của anh ta đưa ra thật không tốt, Hoàng sóng thần và anh ta đến một chút tình cảm cũng không có a.
Không biết đầu kia nói gì, cuối cùng chồn cũng cúp máy, quay đầu nhìn tôi, “Là giáo sư…”
“Tôi biết rồi.” Mới câu đầu tiên đã gọi tên người ta, trừ khi tai tôi bị điếc mới không nghe thấy a.
“Giáo sư hỏi anh có gặp em hay không…” Chồn ngây ngốc lặp lại những điều trong điện thoại, tôi gật đầu “Đã nghe câu trả lời của anh.” Tôi ngừng một chút “Anh có thể nói bạch thoại không?” {Hana: Bạch thoại = tiếng phổ thông}
Hoàng Thư Lãng trầm mặc một lúc, quay đầu “Anh có thể hiểu, em nói đi.”
“Cái gì cũng không cần nói.” Tôi nói xong bắt đầu ăn cơm, chồn không biết nói gì, cuối cùng méo mó buông một câu, “Vậy em muốn anh đổi qua nói bạch thoại làm gì…”
Tôi đã im lặng nhưng thế giới này vẫn cứ ồn ào, mà kẻ tạo ra ồn ào không ai khác chính là kẻ gần đây rất yên tĩnh Lã Vọng Thú và chồn tú tài.{Tú tài 秀才 bên trung quốc người đi học đều gọi là tú tài. Ở ta thi hương không trúng kỳ phúc hạch mà được phân số khá thì đỗ tú tài. Người được vào học nhà học của vua cũng gọi là tú tài.}
Chủ đề từ lúc đêm tối chồn không ngủ được bắt đầu ngâm thơ, thật ra từ khi mới nằm viện anh ta đã bắt đầu, Lã Vọng Thú còn nói anh ta vô cùng phong nhã, không biết hôm nay đột nhiên lại xảy ra mâu thuẫn.
Đầu tiên là chồn ở trên giường niệm “Sàng tiền minh nguyệt quang…”{Hana: 床前明月光 – Đầu giường anh trăng sáng – Câu mở đầu trong bài “cảm nghĩ đêm yên tĩnh (Tĩnh dạ tư)” của Lý Bạch.}
Nói thật, tôi cũng không cảm thấy gì, tốt xấu gì câu thơ này tôi có thể hiểu được, nghe cũng không tệ, hơn nữa trước khi ngủ nghe anh ta đọc thơ giống như được thôi miên, ngủ rất nhanh.
Có điều Lã Vọng Thú thuộc ngành đầu tư kinh doanh, người nhà đều là tư bản, nhà tư bản cùng chủ nghĩa khoa học tưởng tượng không thể hoà nhập, vì vậy Lã Vọng Thú liếc qua cửa sổ “Người xưa thấy cảnh sinh tình, hôm nay là ngày 30 âm lịch, anh Hoàng ngẩng đầu nhìn cái gì ra mặt trăng đó?”
Tôi thuận thế nhìn lại, quả nhiên không có trăng.
Có điều như tôi đã nói, tôi bị đả kích quen rồi, không biết vì sao không bị anh ta động chạm vài câu còn cảm thấy bứt rứt, thế nhưng Lã Vọng Thú còn không cho tôi cơ hội này, thay vào đó chuyển qua công kích chồn a.
“…” Nhưng chồn hiển nhiên không có thói quen như tôi, miệng mở rộng muốn rơi xuống đất.
Tôi nhìn khoé miệng chồn run rẩy, biết rõ hôm nay lành ít dữ nhiều, nghĩ lại vừa rồi anh ta còn giúp tôi nói dối, không phải con người vốn có lương tâm sao, huống hồ xét về giao tình nhiều năm của chúng tôi, cho dù có chút tình cảm đi nữa cũng không thể không giải thích một chút “Không nhất thiết phải trực tiếp nhìn thấy, trong lòng có trăng là được rồi? Đó là một…”
Chồn lập tức hướng ánh mắt lấp lánh nhìn tôi “Tiểu Kê… em nói như vậy đúng là quá hợp lòng anh.”
Tôi đưa tay vỗ vai anh ta, không thể làm tình nhân cũng có thể làm bạn bè a, chồn cũng không phải là một người bạn xấu.
Lã Vọng Thú không nói gì, bên giường truyền đến tiếng nằm xuống, một hồi không thấy gì, xem ra người này trời sinh ăn nói độc địa, bị thương ở xương sườn còn muốn nói, nhưng mục tiêu sao lại là chồn?
Tự hỏi chính là hành động tự hủy tế bào não, trực tiếp hạ gục tôi.
Buổi tối lúc ngủ, tôi mơ hồ nhớ đến một ngày nhiều năm trước, có lẽ có liên quan đến chuyện tôi và Lã Vọng Thú đã nói….
Trong giấc mơ có một cậu bé nắm tay tôi, đứng ở trên một đống đất cao, lấy ra một bọc giấy, ngẩng đầu, nhướn mày “Đi, em đi đốt lửa đi.”
“Sao lại là em?” Khó khăn lắm mới có được lễ mừng năm mới có thể chơi đùa, còn muốn sai vặt người ta sao?
Anh ta híp híp mắt cười nói “Ha, em không đi, vậy em tự đi mua đi.”
“…” Được lắm, tôi vươn tay lục túi tiền, keo kiệt lấy ra rất nhiều mảng nhỏ, nhưng không có tiền, tôi ngửa đầu nhìn những vì sao lập lánh trên trời. MD, có pháo hoa đốt là được rồi, quan tâm anh ta làm gì, tôi hào phóng cần lửa từ trong tay anh, châm vào.
“Anh là ai? Em chưa từng gặp anh?” Tôi một bên châm lửa, một bên hỏi, tuy bình thường tôi ít chơi với mọi người, thế không có nghĩa là tôi không biết bọn họ.
Anh không để ý đến tôi, ngửa đầu nhìn pháo hoa, cuối cùng nói một câu “Đốt thêm một cây đi.”
Vấn đề xuất hiện ở cây pháo hoa lớn nhất, tôi lấy nó khỏi giá, chỉ thẳng lên bàu trời, đây là mấy hôm trước tôi có thấy trên TV “ăn của lão Tôn một gậy.”
Khi đó tôi mặc áo bông có hình hoa, đây chính là kiểu dáng thịnh hành những năm chín mươi này, áo bông hình hoa, quần kẻ nhung, chân đi giày vải trắng, đứng giữa ánh sáng lung linh hua hua cây gậy dài.
“Em mau thả tay.” Người nào đó thúc giục.
Quên đi… Tôi khinh khỉnh, tuyệt đối là không dám đốt, nhìn thấu điều này tôi hung ác không để ý đến anh, tiếp tục vung gậy, nào biết cây gậy đột nhiên “Piu” may ra, tôi quýnh.
Mồ hôi rơi ròng ròng… Tôi nhanh chóng cười lấy lòng, cây gậy dài chắc chắn nằm trên đất, tôi nhanh chóng cầm lên, lại quýnh.
Người nào đó giận dữ “Cái này rất đắt tiền, rất quý.”
Hai mắt tôi đẫm nước, người nào đó khoát tay “Thôi thôi, bỏ đi.”
“Em sẽ nối lại.” Tôi xung phong nhận việc, không phải chỉ là một sợi dây thôi sao? Dính vào là được rồi.
“Em đừng dính vào…” Người nào đó hét lên, tôi đã nhảy tới nền đất, tại mông kéo kéo mấy cái, cuối cùng kéo ra một sợi chỉ, kéo một lúc, đắc ý khoe khoang “Nhìn thấy chưa?”
Cũng may trời tối, người nào đó mặt đen thui nhìn tôi “Mảnh không…”
Ách… Tôi khinh khỉnh, từ trong túi tiền lấy ra một ít giấy vụn đặt ở lòng bàn tay, nhả nước miếng, vươn tay lăn lăn mấy cái, nước miếng làm những mẩu giấy dính vào sợi dây tạo nên một sợi dây dài dài màu xám xám.
Người nào đó còn chưa kịp đưa ra ý kiến, tôi đã đem sợi dây nối lên cây gậy, sảng khoái châm lửa, lửa gặp được sợi dây tôi kết thì bén vào, xoẹt cái cháy gần hết, quýnh.
“Nhìn xem…. hỏng rồi..” Người nào đó hèn mọn nói.
Dựa vào, tôi nổi giận, đây chính là đã tập hợp đầy đủ tinh hoa a, tôi quay đầu xem, chỉ thấy sao bay đầy đầu, cảm giác nóng từ đỉnh đầu truyền xuống, quả nhiên, dây dẫn của tôi sao có thể vô dụng được.
“Em em…” Người nào đó nhảy xuống mặt biến sắc, tôi ngã người trên đất, lửa bắn tung toé, tôi nếu bị đau sẽ khóc oa oa, người nào đó hoảng hốt “Anh đi gọi người, em đợi ở đây.” Sau đó xoay người bỏ chạy.
Bớ người ta….
Tôi ngồi chồm hỗm tại đó, lau nước mắt cùng bùn trên mặt, không nhớ rõ mấy lần quệt nước mũi, có vẻ mũi đã bị ngạt không còn thở được, tôi giương mắt nhìn chị hàng xóm đang chạy đến.
Tôi lật người tỉnh lại. Mặc trời đã chiếu vào trong phòng, một bên tai và tóc dính đầy thứ gì đó ẩm ướt, tôi kéo tóc xuống, bò xuống giường đi vào toilet.
Hana: Cái đoạn cuối này thật sự ra ta cũng chẳng hiểu lắm, đại loại là bạn Gà nằm mơ và trong giấc mơ, bạn đi đốt pháo bông với một anh chàng nào đoá, sau đó bạn làm hỏng pháo, bạn tự chế ngòi nổ…bla bla… châm lửa, pháo nổ và bạn… mọi người biết rồi đoá. Có điều đoạn này cứ sao sao đoá. Mong mọi người thông cảm…. hờ hờ
Chương 20
Từ toilet trở lại, tromg phòng có tiếng ồn ào, cách một cánh cửa. tôi nghe bọn họ nói chuyện với nhau, nhà tư bản ác độc đấu với tú tài nhu nhược, thật sự không có liên quan đến tôi. Vì vậy tôi quyết định an vị bên ngoài ghế chờ cô y tá bưng điểm tâm đến, hai người bọn họ cãi nhau thật tốt, tốt nhất là không cần pim ăn, để ta đây ăn hết. Ðúng lúc cô y tá bưng cơm đến, hình như cũng không nhìn thấy tôi ở ngoài cửa, giống như tôi không tồn tại sao? Cuộc đối thoạt tạm dừng, hai cô y tá vừa đi vừa nói chuyện với nhau "Mình nói cho cậu biết, phòng 708 đúng là toàn cực phẩm soái ca a."
"Đúng, cho nên hôm nay tôi mới xung phong đưa cơm đến đây."
"Còn cô gái kia?"
"Không liên quan, cô gái kia vô cùng... hèn mọn bỉ ổi, không cần phải để ý đến."
Bọn họ quả thật không đếm xỉa đến tôi mà đi vào phòng bệnh, đóng cửa lại, mang theo ba phần ăn, đem con người bỉ ổi hèn mọn là tôi ném ngoài cửa.
Được lắm, bọn họ là cực phẩm, tôi đây là hèn mọn, hèn mọn bỉ ổi sẽ không chất với cực phẩm rồi? Tục ngữ nói rất đúng, Thượng đế đóng cửa lại, TMD, mình có thể tự mở ra, tôi đứng dậy muốn đi vào, không đếm xỉa đến ai, tốt xấu gì cũng là cơm của tôi a.
Tôi đi vào nhìn thấy Lã Vọng Thú dựa vào thành giường cười với cô y tá đang…đút cơm cho anh ta, tôi nhìn thấy anh ta chân tay bình thường, không nhất thiết phải đút cơm như thế, cô y tá giúp anh ta giải thích "Xương sườn bị thương, không nên ngồi thẳng, cầm đũa không tiện 1ắm.”
Lã Vọng Thú từ trước đến nay chưa từng cự tuyệt yêu cầu của phụ nữ, hơn nữa cô y tá xinh đẹp như thế, đàn ông nào không khuất phục đây, tôi đây có thể hiểu, một cô y tá đột nhiên nói "Cơm trên tủ đầu giường, tay chân cô không sao tự mình ăn đi."
Tôi một không muốn bọn họ đút, hai không muốn bọn họ đút, có điều tôi cũng đồng cảm với chồn nhỏ, thấy khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của anh ta ửng hồng, một cước lăn một vòng ba trăm sáu mươi độ sang phía bên kia của giường "Không thể làm, nam nữ thụ thụ bất thân."
Điểm này của Chồn phù hợp với hình tượng thư sinh, nhưng cái người như thể mãi mãi sẽ không phải chén trà của tôi được. Thấy tôi đi đến, Chồn lập tức nói "Có thể đút cho tôi ăn chỉ có một mình Tiểu Kê thôi."
Tôi híp híp mắt lườm anh ta. "Tôi tuyệt đối không đút cho anh." Bò lên giường ăn cơm, quay đầu nhìn thoáng qua Lã Vọng Thú, nghênh tiếp ánh mắt của anh ta, ánh mắt của anh ta lập tức hướng lên trần nhà, giống như chỉ vô tình nhìn lướt qua tôi.
"Tiểu Nguyệt hôm nay không tới sao?" Tôi húp một ngụm cháo rồi hỏi.
"Không biết." Anh ta trả lời, tích chữ như vàng.
"Có phải tôi đã gây ra chuyện gì với anh?" Tôi nhịn không được hỏi, nói như vậy trừ khi chán ngán, lý do trốn tránh một người chỉ có thể là đã làm việc gì trái với lương tâm tuy nhiên lý do này cũng không đúng, nhưng tôi cảm thấy anh ta nữ Vương thụ như thế, chán ghét người có nên trực tiếp làm rõ hơn là trốn tránh không.
Lã Vọng Thú mạnh mẽ quay đầu nhìn, mỉm cười một chút. "Cô nghĩ rằng tôi là cô sao?" Tuy lời nói rất cay độc, nhưng ánh mắt anh ta có tia sáng lóe lên, không sắc bén như bình thường, hình như có chút do dự.
Tôi chẳng muốn cùng anh ta tranh cãi, cũng chẳng cãi nổi, thế là im lặng, chuyên tâm chán nản nhai bánh bao.
Tuy nhiên lời anh ta nói cũng còn thiếu, tôi với Chồn cũng chẳng có tiếng nói chung. Có điều trong phòng bệnh khá là nhàm chán, rảnh rỗi quá chắc tôi chết mất, thật may bác sĩ đã nói mấy ngày nữa là tôi có thể xuất viện, việc này làm tôi nhìn thấy chút ánh sáng lúc rạng đông.
Ngày nào Chồn cũng bị y tá đưa đi chụp X quang, chân anh ta có vẻ không tốt lắm, trong phòng còn lại hai chúng tôi, về sau tôi nhớ lại, hình như mỗi lần không có Chồn ở đây Lã Vọng Thú luôn tìm tôi nói chuyện, giống như hiện tại, tôi đang nhàm chán xem tạp chí, anh ta mở miệng “Cô đã từng đốt pháo hoa đêm giao thừa sao?"
“Đúng..." Tôi kỳ quái quay đầu nhìn anh ta "Làm sao anh biết?”
“Hàng năm đều không phải sẽ đốt pháo hoa vào đêm giao thừa sao?" Anh ta nhàn nhạt nói. "Lã quản lý anh đúng là thâm tàng bất khả lộ."
Tôi cảm thán một câu, hỏi anh ta "Có ý gì?"
Tôi đặt tạp chí xuống, quét mắt qua người anh ta một lượt. "Tôi còn tưởng anh là người có chiều sâu, giờ mới phát hiện anh nhàm chán đến vậy." Tôi bẻ ngón tay nói "Từ khi nằm viện đến giờ, lúc thì anh im lặng ba ngày sau đó nói đến chuyện nhà của nhân viên ở đâu? Hôm nay lại nói đến chuyện pháo hoa đêm giao thừa. Đầu anh có bị đập vào đâu không?"
Lã Vọng Thú cười, "Có đôi khi người thông minh quá lại muốn thử suy nghĩ theo tư duy một kẻ ngốc.”
Tôi quyết định đổi chủ đề để chặn lại sự xấu hổ của mình "Anh thật sự cảm thấy cô gái nào cũng giống em gái của anh sao?"
Anh chần chờ một chút "Bởi cô gái nào cũng đáng yêu như vậy."
Được, tôi chính là bị các người khinh bỉ "Toàn bộ? Không có ngoại lệ sao?"
Anh ta nhìn thẳng tôi một hồi "Cô cho rằng cô cũng đáng yêu như những người khác sao?"
".." Chết tiệt, đồ ác độc, tôi chính là cái ngoại lệ đó, tôi bắt đầu hối hận vì sao phải truy anh ta chứ, hoặc là nói chuyện gì đó khiến anh ta không thể mở miệng là tốt rồi "Lã quản lý, anh đừng có nói chuyện với tôi nữa là tốt rồi."
"Khó mà làm được." Lã Vọng Thú ra vẻ giật mình. "Không nói lời nào sẽ bị kêu là chột dạ, tôi lại không phải kiểu người đấy, đây chính là cô nói, Lục tiểu thư."
Một khắc này tôi hiểu được câu, tự gây nghiệt, không thể sống.
Chỉ trong chốc lát, Chồn đã trở lại, chúng tôi cũng đã nói nói chuyện xong, nói chân không sao mấy ngày nữa là được rồi, xem ra ba chúng tôi vào cùng ngày chắc cũng sẽ ra cùng ngày, tôi vốn nghĩ thế, có điểu về sau tôi lại là người ra viện sớm nhất, mang theo một miếng gạc trắng trên đầu.
Ngày đó Tiểu Nguyệt đến thăm Lã Vọng Thú đúng lúc tôi đi mua báo, lúc trở lại chỉ nghe thấy tiếng Tiểu Nguyệt "Anh, anh đang nói cô ấy chính là cô bé kia?"
Tôi duỗi tay định mở cửa, cánh tay rất gần tay nắm cửa, nhưng lại không động vào.
Sau đó tôi đứng đó làm theo tình tiết trong tiểu thuyết - nghe lén, quả thật cũng không thể nói là nghe lén, tôi là quang minh chính đại nghe, chỉ là không có dũng khí mở cửa vào thôi.
Bởi vì tôi nghe thấy Lã Vọng Thú nói "Ðúng vậy, khi đó anh đến nhà bà ngoại chơi chính là cô ấy giúp anh đốt pháo hoa."
"Anh sớm như vậy đã nhận ra Tiêu Kê rồi?" Tiểu Nguyệt nói.
"Anh gần đây mới biết." Giọng Lã Vọng Thú rất bình tĩnh, rất nhiều lần tôi mơ được gặp lại cậu bé hôm đó, tuy chỉ là ảo tưởng nhưng tôi rất kích động, tuyệt đối sự bình tĩnh của anh ta, giọng của anh ta không một chút sợ hãi.
"Anh nói cho cô ấy biết không?"
"Cái này đâu phải dễ mà nói." Giọng Lã Vọng Thú vẫn bình ổn như thế. "Có điều khi còn bé cũng chỉ gặp qua một lần.”
"Dây là duyên phận a." Tiểu Nguyệt nói "Thanh mai trúc mã, thật là tốt quá."
Tôi hít sâu một hơi. Xoay người chạy thẳng vào toilet, nhanh chóng dấp nước vào mặt, nước lạnh như băng thấm vào miếng gạc chạm đến da, tôi đi ra khỏi toilet vừa vặn nhìn thấy y tá đang dìu Chồn. Anh ngoắc tay vẫy tôi "Tiểu Kê."
Tôi đi tới, đối với y tá bên cạnh nói "Tôi muốn xuất viện."