- Trang chủ
- Sói Cưỡi Ngựa Tre Tới
- Chương 5: chương 09-10
Tác giả: Trừu Phong Đích Mạc Hề
Chương 9
Chương này thân tặng Shuu nhé, so ri vì mấy bữa thất hứa ^^
Ra đến cửa ban công, ta liền hối hận, coi khẩu khí nói chuyện vừa rồi của hắn, rõ ràng là muốn tuyên bố sẽ không cho ta uống, còn không biết có đúng hay không nhưng cũng giống nhau.
Nghĩ đến vậy ta lại nổi giận, chính mình còn chưa đủ độ xấu hổ, con mua cho hắn uống, thất tình không thể uống nước hả, thời điẻm lão nương ta thất tình cũng không phải là hét lên uống chén nước lọc đó sao? Cũng không có hề gì.
Ta đẩy cửa đi vào, dù sao hắn cũng không cần, không bằng chính mình uống cho dễ thông họng nhuận tràng! Đi vào, thấy Lã Vọng Thú đang ngửa đầu uống hồng trà, thoáng nhìn qua ta, buông cái cốc xuống hỏi, “Ngươi có việc?”
Ta sửng sốt, hắn đúng thật là uống? Ta hiền lành trả lời: “A…. Ta đang nghĩ ngươi không uống, không bằng để cho tự ta uống cũng tốt lắm.”
Lã Vọng Thú cầm lấy cái cốc, khóe miệng gợi một tia cười quỷ dị, đem cái cốc đưa tới, “Kia ngươi muốn uống sao hả?”
Ta cả kinh, lão nương ta sóng to gió lớn cái gì cũng chưa thấy qua, cũng còn chưa thấy đàn ông cười dịu dàng như nước thế kia với ta, lập tức cảm thấy trên mặt như là bị bỏng: “Không…….Ngươi uống ngươi uống……….”
Nếu ta uống thì đó không phải là kiểu hôn môi gián tiếp ám muộn trong phim truyền hình đó sao?
Phỏng chừng nhìn ra sự khẩn trương của ta, Lã Vọng Thú phì cười, nhếch lông mi mang theo nhạo báng cười nói: “ Yô, ngươi còn có thể đỏ mặt a.”
Ta vừa nghe xong nổi giận, thì ra là cố tình đùa giỡn ta, đối với ngươi Lục Tiểu Kê ta cũng không phải dễ trêu chọc vào đâu, ngươi cho ta uống, ta liền uống, uống một cái cốc lớn nhiều nước như vậy, ta không phải theo ngươi uống sao? Huống hồ là ngươi chịu thiệt chứ không phải ta chịu thiệt, ta cầm cái cốc uống sùng sục vài cái trong miệng là xong, cuối cùng đắc ý đem cái cốc rỗng đặt trên bàn làm việc đầy giấy tờ của hắn.
Trên mặt Lã Vọng Thú cũng không phải giật mình như ta dự đoán, mà là cười, cười đến mức toàn thân ta sởn gai ốc, hắn mở miệng, “Ta có thể hiểu được tâm lí thích rình mò người ta hôn của ngươi!”
Ta rình mò hắn hôn? Truyện tiếu lâm, Lục Tiểu Kê ta còn có thể rình mò đàn ông hôn? Ta sẽ chỉ rình mò đàn ông cởi nửa người mà thôi.
Mặc kệ nói như thế nào ta vẫn là một cô nương thuần khiết, thế mà nói ta rình mò hắn hôn? “Ta…..rình mò ngươi? Ngươi chưa đủ đáng giá cho ta rình mò?” Nói những lời này ta đặc biệt thiếu tự tin, suy nghĩ trước kia mình có rình mò xem hắn hôn không……….
Lã Vọng Thú dứt khoát không nói, hắn không nói lời nào khiến ta ngược ra là hắn xấu hổ, cũng may lúc này di động mang lên coi như giải vây cho ta, ra khỏi cửa nghe điện thoại, dĩ nhiên là mẹ của ta………
Ta theo bản năng nghĩ trước điện thoại là Hoàng Thử Lang, đúng là hắn và mẹ ta đang nói gì đó, nhanh như vậy mẹ ta sẽ hạ chỉ thị: “Chuyện gì a?”
“Không có gì, nghe Thư Lãng nói hắn nghe lời con kể, trực tiếp làm phục vụ cho quản lý, cũng không tệ lắm đúng không?” Mẹ ta nhàn nhạt nói.
“Cũng không tệ lắm.” Ta đơn giản đáp lại.
“Còn nhớ rõ con phải chứng thật như thế nào chưa?” Mẹ ta nói thẳng.
“Vậy mẹ muốn gì?” Ta trực tiếp hỏi, lần này cũng không phải lần đầu tiên, từ khi ta rời khỏi nhà năm ấy, vì muốn chứng tỏ ta rất tốt nên đều phải phải gửi đồ đạc về cho bọn họ, mục đích là muốn xài hết tiền của ta, buộc ta về nhà. Ta cười khổ một chút, chính là rời khỏi nhà, bọn họ còn sợ ta hồ đồ làm cho bọn họ mất mặt sao? Thế nhưng ta đến tên cũng sửa lại, còn biết đấy là đâu chứ?
“Vậy thì mua quả cầu pha lê đi.” Mẹ ta bình thản nói. “Con nói thành phố S là thành phố lớn, có lẽ thứ này so với chúng ta cũng là quá tốt rồi.”
“…..” Quả cầu pha lê, thật đa dạng, năm ngoái là muốn mua bạch ngọc kỳ lân, hại ta phải làm ca đêm liên tục trong một tháng.
Nghe thấy ta không nói chuyện tiếp, mẹ ta tiếp tục nói, “Cũng đừng mua quá đắt tiền, nên mua mấy nghìn thôi, chút tiền ấy thì con có đúng không?”
“Đó là…….” Ta khó khăn nói ra từng chữ, ta biết rõ nếu không kiên trì được chẳng phải bao công sức trước đây đổ sông đổ biển sao.
“Chúng ta ở đây chờ con.” Mẹ ta trả lời, ta cười, quả nhiên trong điện thoại là hắn, không phải là bọn họ.
Sao khi tắt điện thoại ta liền ngây người, làm sao mà có tiền đây, tiền nợ Lã Vọng Thú còn chưa trả, hôm nay lại còn họa vô đơn chí (liên tiếp gặp tai họa), ta im lặng nghĩ đến các cô gái trẻ vì kiếm sống mà sa đọa bán thân thể của mình……….
Sau khi tan ca ta về nhà bò lên giường, Tiểu Bạch gõ cửa nhà ta, khóc than nói đem bản thân mình đi bán, bán ột thẳng nam, gào thét cả nửa ngày nói ra một câu: “Tiểu Kê à, ba ngày sau ta đính hôn ngươi phải đi a.”
Ta mơ hồ lên tiếng, cuộn người lăn một vòng trên giường, sau khi chờ nàng đi, da đầu bỗng nhiên ngứa mãnh liệt, lại phải tặng quà biếu.
Ban đêm, ta không trở mình chút nào cả, cũng không thấy bình minh, không biết có phải khi người ta bi thảm, ngay cả Trái Đất cũng không chịu quay 180 độ, ta bất mãn mà rời giường, quyết định chủ động đi hỏi vay tiền Lã Vọng Thú.
Lý do thứ nhất, hắn ta là thủ trưởng của ta, ta đi làm trong công ty, hòa thượng chạy đâu thì chạy chứ không chạy ra khỏi miếu, hắn có thể yên tâm.
Lý do thứ hai, tốt xấu gì ta cũng có quan hệ với Tiểu Bạch, tuy rằng bây giờ Tiểu Bạch muốn cùng người ta đính hôn, nhưng là ta cũng nên tin tưởng là hắn thiện lương. (Ta cũng không biết vì sao lại cho rằng hắn thiện lương, đổ mồ hôi……..)
Thứ ba, ghi chép nợ lần trước chưa rõ ràng, đem cộng lại tính toán cùng nhau cũng không tồi, rận nhiều không sợ ngứa, nợ nhiều không sợ trả hết.
Nhưng khi ta ở cùng với Lã Vọng Thú ta cũng không nói thẳng ra đòi tiền, ta chỉ kín đáo mà nói tiền lương chi trước, nhưng nhìn qua, tiền lương chi trước cũng chỉ đủ để trả khoản nợ……..
Hắn suy nghĩ một lúc, “Công ty từ trước đến giờ chưa có tiền lệ như vậy.”
“Thì cứ coi như từ khi Bàn Cổ khai thiên lập địa đến nay là lần đầu tiên đi.” Ta nịnh bợ mà nói.
Lã Vọng Thú suy nghĩ một chút, lắc đầu, “Cái này khẳng định là không thể, công ty không có cách nào tin tưởng ngươi.”
Phải phải, ngày hôm qua ta cũng đã nghĩ tới, khó khăn không vượt qua được nên đành phải về nhà sao? Ta cúi đầu đi ra cửa, Lã Vọng Thú kia lại mở miệng, “Chẳng qua ta có thể cho ngươi mượn……….”
Ta lập tức quay đầu, lần đầu tiên cảm thấy Lã Vọng Thú cười lại làm ta thần kì đến vậy, “Thật…… Thật sự?”
“Chẳng qua……” Lã Vọng Thú tiếp tục nói, “Ngươi sau khi tan tầm phải đến nhà ta làm công hai tiếng để gán nợ.” Hắn híp mắt suy nghĩ nhìn ta nói, “Bởi vì nhìn hình dáng của ngươi hoàn toàn không có có khả năng giống người có tiền……..”
Hắn nói chuyện thật là thẳng thắn, ta phải thừa nhận là hắn nhìn người rất chuẩn, ta quả thực là không có tiền, cuối cùng ta chần chừ một chút, “Lã quản lý,ChuTiểu Bạch cùng người khác đính hôn, ngươi còn giúp ta?” Khi nói những lời này nếu nói trong lòng không có chút chờ mong gì là hoàn toàn bịa đặt, kỳ thật cuộc đời con người luôn phải trải qua giữa những hy vọng và thất vọng, đợi đến khi tuyệt vọng, thì ngươi cũng cách cái chết không xa.
Lã Vọng Thú cười, “Ngươi mong muốn ta trả lời như thế nào?”
Ta lắc đầu, tim đập dồn dập nghe rất rõ ràng, hắn cười nói, “Vậy ngươi mong muốn lý do của ta như thế nào thì liền nghĩ như vậy đi.”
Ta cả kinh, trên mặt lại bắt đầu như bị bỏng, sau này nhiều lần ta xảy ra hiện tượng thẹn thùng mặt nóng lên, vì vậy KFC nên có tên một loại đồ ăn mới — gà ớt đỏ. Có một dạo cánh gà cùng với các phần vụn vặt của con gà được viên lại thành khối, để tiết kiệm giá thành, nhằm giành được lợi nhuận kếch xù.
Thế nhưng ta mới đỏ một hồi, Lã Vọng Thú tiếp tục nói, “Miễn cho ta nói ra không lại sợ đả kích ngươi.”
Chương 10
Tuy Lã Vọng Thú không muốn nói ra “lời nói đả kích ta”, mà trên thực tế cho dù hắn nói hay không nói, cũng đều đả kích đến ta, đây quả là cảnh giới cao nhất của lời nói ác độc.
Mặc kệ là biện pháp cấp bách hắn giải quyết cho ta như thế nào, cái loại mỉm cười này giống như những người thường hay đi làm từ thiện trên TV, chẳng qua không biết là ta đến cầu xin bọn họ, bọn họ có thể cứu tế ta hay không đây?
Câu trả lời là không, chính là Tiểu Kê ta cho dù có mặt dày đi đến cục cảnh sát xin viện trợ xem chừng cũng không có quản ta.
Bởi vì hoàn cảnh ta cấp bách nhưng cũng chưa đến mức chết được, cho dù có muốn giúp cũng phải thay mặt hỏi tám đời tổ tông nhà ngươi, nguyên nhân tình huống, mà những cái này ta lại không thể nói, cũng là ta nói ra cái việc này rất mất thể diện.
Mà Lã Vọng Thú lại không hỏi.
Khi ta đếm tiền, hắn vào đầu vào viết cái gì đó, chờ ta đếm tiền xong, người nào đó dịu dàng cười, đem tờ giấy đưa đến trước mặt, “Ký hợp đồng đi.”
Ta đầu tiên là sửng sốt, nhưng là nghĩ sang việc hắn không tin tưởng ta cũng là điều tất yếu, bởi vì chính bản thân ta còn nghi ngờ năng lực có thể hoàn lại tiền của mình, “Được được…….”
“Uhm…..” Lã Vọng Thú nói, “Thời gian làm công là một lần hai tiếng mỗi lần 20 đồng, tính lại một chút, ngươi chỉ cần làm mấy tháng là đủ trả tiền.”
Mấy tháng…… Ta囧, chẳng qua chỉ nghĩ ký một cái là chính là mấy tháng, tốt xấu gì cũng chứng minh trong mấy tháng này ta sẽ không có nguy cơ bị sa thải, có việc làm bảo đảm, chẳng qua là không được cầm tiền lương thế thôi, “Nhưng…….. Nếu như một phân tiền cũng không được cầm, ta sống làm sao được chứ?” Cho dù ta chăm chỉ làm việc trả nợ, nhưng ta còn muốn ăn cơm, tiền thuê nhà cũng phải nộp a.
“Oh…..” Lã Vọng Thú suy nghĩ một chút, mỉm cười nói, vậy ngươi giữ lại phần tiền chi trả các tiêu chuẩn xã hội, phần còn lại đưa ta.
Phải, phải, ta đã trực tiếp trở thành người cần được cứu tế, còn phải mua quà mừng lễ đính hôn cho Tiểu Bạch, nói đến Tiểu Bạch, ta hỏi Lã Vọng Thú, “Hai ngày nữa Tiểu Bạch đính hôn, ngươi sẽ đi chứ?”
“Đương nhiên phải đi a.” Lã Vọng Thú đem bản hợp đồng đã ký bỏ vào trong ngăn kéo khóa kỹ.
“Ngươi thật đúng là trọng tình thâm nghĩa cũ a.” Ta ngày càng suy nghĩ không ra quan hệ của Tiểu Bạch cùng Lã Vọng Thú, hoặc là ngay từ đầu ta đã đoán sai? Chẳng qua nghĩ lại ý tưởng của ta cũng không có bằng chứng xác thực.
“Lẽ nào ngươi cũng muốn đi?” LÃ Vọng Thú nhướng nhướng mi nói.
“Đương nhiên là đi rồi.” Ta ngẩng đầu nói, tuy nhiên nếu có khả năng, ta ngược lại mong muốn mình có thể không đi.
Lã Vọng Thú nhìn ta từ trên xuống dưới, “Ngươi nhớ kỹ ăn mặc ngay ngắn một chút.”
“Ta chính là đi để náo nhiệt ăn mặc ngay ngắn để làm gì?” Người khác đính hôn ăn mặc ngay ngắn là được rồi, ta làm sao mà phải ăn mặc ngay ngắn chứ.
“Lẽ nào ngươi muốn mặc quần cộc hoa của ngươi đi sao?” Lã Vọng Thú thoáng hiện ra vẻ châm biếm mà nói.
Ta nổi giận, không phải là quần cộc hoa sao, không có việc gì cần thiết có phải đề cập đến không? Ta phản bác nói, “Ngươi dựa vào cái gì mà nói là hoa!” Ngày đó hành lang thì tối như vậy, tối đa chỉ thấy được cái quần cộc mà thôi.
Lã Vọng Thú khẽ thở dài một chút, biểu lộ vẻ thông cảm mà nhìn ta, “ta nhớ rõ phía trước đúng là có hình cây hoa hướng dương.” Thấy ta vẻ mặt 囧, người nào đó tiếp tục nói, “Thị lực của ta là 2.0”
Ta cảm thấy trong thân thể bỗng đột nhiên trống rỗng, tại nơi vắng vẻ ấy từng cơn gió Tây Bắc thổi qua lạnh thấu xương, kẻ trộm gió.
Gần đây ta cũng dần dần tổng kết ra được chút thói quen của Lã Vọng Thú, ví dụ như trước khi ăn nói nham hiểm đều làm cho ngươi hưng phấn một phen, cuối cùng chính là cho dừng lại ăn cơm tử tù, sau đó lại lên đường tiếp.
(ý chị ấy là đc dừng lại ăn bữa cơm cuối cùng trc khi lên pháp trường đó =.= lạy chúa amen)
Nếu không thì sau khi ăn nói ác độc xong rồi, sẽ an ủi ngươi một chút, hay cũng chính là xoay ngươi tát một cái rồi cho ăn mứt táo.
Ví dụ như lúc này hắn mở miệng, dường như là muốn đem ta từ trạng thái kẻ trộm gió túm ra ngoài, nói khách sao với ta, “Tiểu Bạch đính hôn, ngươi định tặng quà gì hả?”
“Uh?” Vấn đề này ta thật sự đã quên, thầm nghĩ đến tặng quà, tặng quà gì nhưng lại không muốn nhớ đến. Ta nuốt nước bọt thăm dò nhìn hắn, “Nếu không thì…. Mang theo một giỏ hoa quả đi.”
Lã Vọng Thú không trả lời vấn đề của ta, nghiêng người đem ngăn kéo mở ra, lại đem hợp đồng kia rút ra, nói với ta: “Làm tăng thêm một tháng nữa đi.”
Ngày hôm sau đi làm, lại thấy Hoàng sóng thần như âm hồn phất phơ ở trong văn phòng, nghĩ đến ngày mai cũng chính là ngày Tiểu Bạch đính hôn, cũng có thể lý giải cho sự rối rắm của nàng, ta kéo nàng đến văn phòng an ủi một câu, “ Sóng thần à, một lần thất tình thì tính là gì, đời người vẫn còn tốt đẹp lắm.” Tuy rằng lời thoại có chút khiến người ta buồn nôn, thế nhưng ta còn chịu đựng sự buồn nôn nói……..
Hoàng sóng thần giương mắt nhìn ta nói, “Aizz…..”
“Đừng hít, thở dài đối với cơ thể là không tốt.”
Nàng co rút khóe miệng, “Hoàng sóng thần ta há lại có thể vì một tên đàn ông mà thở dài?”
“Vậy là ngược lại ………..” Ta ngoài miệng nói trong lòng lại âm thầm nhổ nước bọt, vậy mấy ngày hôm trước vẻ mặt người nào đó suy tư trong WC là sao hả.
Ta khẽ nhếch lông mày tựa hồ có chút hài lòng nói, “Ta thở dài là vì anh trai ta mấy ngày nữa muốn tới.”
“Anh trai ngươi?” Ta vừa nghe sắc mắt biến đổi.
Hoàng sóng thần lộ vẻ kỳ quái nhìn ta, “Lục Tiểu Kê, ngươi đừng nói ngươi không biết hắn nha.”
“Ta biết…….” Nếu không nhận ra như vậy thì tốt rồi, hai anh em nhà này quả thật là khắc tinh với ta, anh trai Hoàng Thử Lãng, em gái Hoàng Tam Phách, Tiểu Kê đáng thương ta vì sao phải quen biết hai người kia đây.
“Ta nghe anh trai ta nói là đến xem ngươi.” Hoàng sóng thần nhướng mi nói, “Vậy nên là sẽ không tìm đến ta đi.”
Nói đến ta cùng Hoàng sóng thần kia thật đúng là không có gì chung, nếu muốn nói thật sự mà nó giống nhau, thì chính là ta và nàng đối với anh trai Hoàng Thử Lãng đều thực im lặng.
“Nhưng kia là anh trai của ngươi,……..” Ta cười xấu xa chế nhạo, “Vậy nên ở cùng ngươi chứ.”
“Hừ!” Hoàng sóng thần hừ một tiếng, phỏng chừng là phiền muộn như cũ gia tăng thêm, toàn bộ khuôn măt đều bị vặn vẹo, tức giận của ta với Lã Vọng Thú có thể được trút hết ra, nhưng thật ra cũng là sự ngoài ý muốn của ta.
Bất quá Hoàng Thử Lãng truy đuổi đến nơi đây, vấn đề có liên quan đến ta, tất yếu sẽ phải đứng cùng chiến tuyến với Hoàng sóng thần, “Hoàng sóng thần à, ngươi sẽ không nói cho anh trai biết ta làm việc ở nơi này đi.”
“Vì sao không?” Hoàng sóng thần nói, “Bỏ ngươi lại ta cũng không thoải mái gì.”
“Cái kia không được hả…….” Ta khẩn khoản nói, “Nếu hắn tới nơi này quấy rầy ta, ta nhiều nhất là có chút phiền toái, nhưng nếu để người khác biết được hắn là anh trai của Hoàng quản lý, ngươi thật mất mặt nha.”
Lời này trúng chính giữa hồng tâm, Hoàng sóng thần cũng khẩn trương, “Đúng, ta quên mất điều này, nếu như người anh cổ hủ tới nơi này, ta cũng có thể bị mất mặt.”
Thấy nàng khẩn trương, ta thừa dịp thừa thắng xông lên, “Tốt nhất biện pháp là làm cho hắn không tìm được ta, như thế hắn phải quay về, ngươi cũng giảm bớt phiền muộn?”
Hoàng sóng thần suy nghĩ một chút, “Tuy rằng ta không thừa nhận nhưng ngươi Lục Tiểu Kê, thế nhưng bây giờ ta phải nói đồng ý với ngươi.” Cuối cùng nàng nói, “Ta vẫn không hiểu vì sao anh ta lại thích ngươi chứ?”
Ta cầm tay Hoàng sóng thần, nước mắt vui mừng, “Ta so với ngươi còn muốn biết hơn.”
Khi hết giờ làm, tâm tình trong lòng ta cũng không tệ lắm, mặc kệ quá trình ra sao, ngày hôm nay coi như là thuận lợi, tuy rằng phiền toái liên tiếp, nhưng là đều còn có thể hóa giải, muốn nói sự việc gì khiến ta thay đổi tâm tình, thì chính là thấy Lã Vọng Thú kéo tay một người phụ nữ vào trong xe.
Thời khắc kia, trong lòng ta như xoắn lại, giống như thời khắc ta thấy hắn và Tiểu Bạch kéo nhau vào nhà trọ.
Ta thẩm nhủ mắng chính mình, khi đó là chưa nhìn ra được sự giả nhân giả nghĩa của hắn, hôm nay nhìn thấy rồi sao vẫn còn đau hả?
Thế nhưng ngoài miệng mắng chửi cũng không át đi được sự rối rắm trong lòng, ta đột nhiên nhớ tới tình tiết cũ rích trong tiểu thuyết, càng không chiếm được lại càng muốn, hóa ra là không chỉ nói đàn ông, phụ nữ cũng giống vậy, hoặc là nói, người nào như vậy —- không tự trọng.
Đối với Tiểu Bạch như vậy còn được, vẫn còn như cũ là bạn tốt, đính hôn cũng không khó chịu. Bởi vì Tiểu Bạch quan hệ cũng giúp ta không ít. Cùng với nữ viên chức trong công ty cũng lịch sự, quả thật là người tình đại chúng. Hôm nay lại tay trong tay với người phụ nữ lạ lẫm.
Lã Vọng Thú, ta thật sự không hiểu rõ tình cảm trong cuộc sống của hắn.