Tác giả: Công Tử Tầm Hoa
Vì thế cậu dự định quay về thôn trước, sau đó nghiên cứu khu đổi thuốc men xem có thuốc ức chế dịch bệnh tương ứng không.
Mà chỉ trong một đêm, ở chỗ hạ nguồn con sông kia đã lục tục có người xuất hiện triệu chứng phát sốt, nôn mửa.
Thực ra trong tiểu thuyết hay hay phim ảnh đều mô tả phóng đại về bệnh dịch, không phải bệnh dịch nào cũng gây tử vong quy mô lớn. Nhưng điều kiện y tế ở cổ đại còn hạn chế, cảm cúm thông thường mà nghiêm trọng một chút sẽ bị gọi là ôn dịch.
Lần này virus Tô Uyển Ngưng thả xuống sông chính là virus cúm nặng.
Mà thuốc chống lại virus cúm có rất nhiều trong khu đổi thuốc men.
Trong đó Oseltamivir là lựa chọn hàng đầu, miễn là dùng thuốc trong vòng 48 giờ, các triệu chứng sẽ được kiểm soát. Nhưng lúc trước, Tô Uyển Ngưng muốn bệnh dịch lây lan mạnh hơn nên thường sẽ xuất hiện sau khi bùng dịch khoảng năm ngày.
Lúc dịch cúm nặng tới mức sắp chết người, nàng ta mới xuất hiện trước mặt mọi người như một vị thánh nữ giáng thế.
Lục Hàm Chi không dám trì hoãn, vì cúm nặng ở thời cổ đại thật sự có thể làm chết người.
Trái lại, coi như hệ thống vẫn còn lương tâm. Nó cũng không để Lục Hàm Chi đổi thuốc dựa theo giá thị trường mà là dùng một điểm giao dịch để mở ra con đường trao đổi vô hạn.
Dù sao cũng là nhiệm vụ đầu tiên, hệ thống đều sẽ mở cửa sau.
Lục Hàm Chi cực kỳ hài lòng, chứ nếu mày bảo mở nhiệm vụ nhánh là mở ngay thì ai mà chịu được?
Vì vậy, sau hôm thôn Lục Hàm Chi ở xuất hiện triệu chứng của cảm cúm, cậu đã mở bếp nấu cháo để phát ngay cửa thôn.
Đúng vậy, là phát cháo chứ không phải phát thuốc.
Đây là một trong những sách lược của cậu để “mở rộng thị trường”, bởi người dân trong thôn đều hết mực tin tưởng quỷ thần. Lúc trước Tô Uyển Ngưng phát thuốc cũng giả thành nữ đạo sĩ, giải độc cho người dân dưới hình thức ban nước thánh. Tất nhiên Lục Hàm Chi không thể nói trắng ra là mình tới chữa bệnh cho mọi người, như vậy sẽ chẳng có ai tin tưởng.
Lúc này trong thôn đã có hơn trăm người nhiễm bệnh, trước cửa thôn đã bắt đầu dựng tế đàn để bà cốt chuẩn bị tống khứ con quỷ bệnh tật đi.
Lục Hàm Chi bèn đặt bếp nấu cháo ở trên con đường nhất định phải đi qua của mười mấy thôn này, cũng tỏ rõ rằng chỉ phát cho những người bị nhiễm bệnh.
Cháo cậu nấu đều là cháo gạo trắng. Khi ấy dân chúng nghèo khó, rất ít người được ăn cháo nấu từ gạo trắng. Thấy có người phát cháo mà chỉ phát cho người bệnh, tất cả người nhiễm bệnh trong thôn đều kéo nhau đi xếp hàng nhận cháo.
Loan Phượng và Cầm Sắt đồng cảm nhìn những người dân bị nhiễm bệnh, ấn tượng ban đầu đối với thiếu gia nhà mình cũng thay đổi.
Lúc trước chỉ thấy thiếu gia bị chiều hư từ nhỏ, nói năng hành động đều theo cảm tính.
Nhưng các nàng không ngờ thiếu gia lại là một người lương thiện như thế.
Lục Hàm Chi cho đúng liều lượng thuốc vào cháo, một ngày phát ba bữa cho người nhiễm bệnh.
Ba ngày trôi qua, những người nhiễm bệnh đều hắt hơi, sau đó khỏe mạnh trở lại.
Đến khi Lục Hàm Chi cảm thấy đã kiểm soát được gần hết tình hình nhiễm bệnh của người dân, cậu mới pha phèn chua để khử độc xuống sông, thu dọn quán cháo.
Trước khi rời đi, cậu lại nghênh đón một nhóm dân làng đông nghịt. Trong tay bọn họ còn xách theo giỏ hoặc gùi, đồng loạt quỳ xuống trước mặt Lục Hàm Chi.
Lục Hàm Chi hơi ngại, cậu làm nhiệm vụ chẳng qua là để lấy điểm giao dịch của hệ thống, còn cái quỳ này của dân chúng, thú thực cậu chẳng dám nhận đâu.
Chợt có một ông lão dẫn đầu tiến lên hành lễ với Lục Hàm Chi: “Công tử đã làm việc thiện rất lớn, ơn cứu mạng này, suốt đời khó quên.”
Lục Hàm Chi gãi đầu không dám nhận: “Ông nói gì vậy, cháu chỉ muốn cầu phúc cho mẹ nên mới phát ít cháo cho mọi người, sao lại biến thành ơn cứu mạng? Thật sự không dám nhận đâu ạ!”
Đôi mắt ông lão đỏ lên, ông đẩy cháu trai nhỏ của mình lên phía trước rồi nói: “Mười mấy thôn chỗ chúng tôi có hơn trăm người bị nhiễm bệnh, nhưng tất cả đều khỏi bệnh sau ba ngày ăn cháo của công tử. Cháu trai nhỏ của lão chính là một trong số đó, may mắn nhặt được một cái mạng. Hồi còn trẻ lão cũng trải qua một đợt bệnh dịch như vậy, lúc ấy chết cả mấy trăm người, cha mẹ anh em trong nhà của lão đều chết trong đợt bệnh dịch đó. Người khác không biết bệnh này nhưng lão thì nhận ra ngay. Người giống thần tiên như công tử tất sẽ có linh đan diệu dược, cháo của công tử hơi đắng, là do bỏ thuốc vào đúng không?”
Lục Hàm Chi thấy không giấu được bèn dứt khoát thừa nhận. Cậu mỉm cười với mọi người, nói: “Mọi người không sao là tốt rồi, ta xin ghi nhận tấm lòng. Đúng rồi, nếu mọi người có thời gian thì bỏ ít phèn chua xuống con sông phía đông của thôn. Nước sông không sạch, sợ sẽ gây hại cho người và gia súc. Trong nhà cũng có thể dùng vôi sống để khử trùng, phải để thoáng khí, tuyệt đối không đóng kín cửa sổ, làm thế sẽ khiến bệnh nặng thêm.”
Dân chúng lại lần lượt quỳ xuống dập đầu với Lục Hàm Chi, sau đó ngồi vây quanh một chỗ, trò chuyện mấy việc thú vị trong nhà với cậu.
Đúng lúc Lục Hàm Chi không vào kinh được, cậu bèn nghe tiểu thương nọ kể về tin tức trong kinh.
Tiểu thương nọ ngồi khoanh chân trên cái cối xay gạo, nói: “Không có chuyện nào trong kinh mà ta không biết. Chẳng hay công tử muốn nghe tin gì? Ngay cả tiểu thư hộ nào lén gặp thư sinh nhà ai ta cũng biết đấy.”
Mọi người cười vang một trận. Lục Hàm Chi cảm thấy thú vị, cậu nghĩ một lát rồi hỏi: “Ồ? Vậy kể ta nghe xem gần đây trong cung có xảy ra chuyện gì không?”
Có người bỡn cợt nói: “Đừng nghe Thái lão tam nói bừa, hắn thì biết được chuyện gì ở trong cung?”
Thái lão tam kia lại nóng nảy đáp trả: “Ai bảo ta không biết? Lần này ta đi giao rau tới Quảng Duyệt Lâu, thật sự nghe lỏm được một chuyện lớn. Nghe bảo Đại hoàng tử lén lên kế hoạch tạo phản, đã bị giam vào ngục, ít ngày nữa sẽ bị chém.”
Ánh mắt Lục Hàm Chi lóe lên, cốt truyện chính, cốt truyện chính lái lơ~!
Sau khi rời khỏi nhà họ Lục, đã lâu rồi cậu chưa thám thính cốt truyện chính. Rốt cuộc bây giờ mới đưa thanh tiến độ của cốt truyện chính đến cho cậu à?
Vì vậy cậu nhìn Thái lão tam, thúc giục: “Tiếp đi.”
Thấy cậu có hứng thú nghe, Thái lão tam nói càng thêm hăng hái: “Nhắc tới cũng lạ, Đại hoàng tử bị nhốt vào ngục Đại Chiêu, mà Tứ hoàng tử lại đi cướp ngục!”
Lục Hàm Chi nhíu mày, tiến lên nói: “Cái gì? Tứ hoàng tử cướp ngục? Thật hay giả vậy? Ngươi có nghe lầm không?”
Thái lão tam vỗ ngực nói: “Không sai được! Ta chính là người săn tin của ngoại ô phía Nam đấy! Thiếu gia yên tâm, tin này không sai được đâu.”
Lục Hàm Chi yên lặng gật đầu, xem ra lá thư nặc danh của cậu đã có tác dụng.
Trái tim vẫn đang căng thẳng dần bình tĩnh. Ít nhất, Đại hoàng tử không chết, nhị ca cũng không cần bỏ lỡ kỳ thi.
Giờ phút này, Tô Uyển Ngưng đang ở Lục phủ chờ tin tức nhưng mãi vẫn không đợi được tin nàng ta muốn. Quái lạ, rõ ràng virus bệnh dịch này chỉ cần ba ngày là phát huy được tác dụng, trong vòng năm ngày chắc chắn sẽ có người chết! Nhưng vì sao đã bảy ngày trôi qua, vùng ngoại ô kinh thành còn chưa truyền tin đến?
Trong nhà họ Lục, gần đây chân cụ bà Lục đau dữ dội, trời mưa dầm mấy ngày liên tiếp càng khiến tâm trạng của bà cụ ủ dột. Ngay cả Tô Uyển Ngưng ngày thường bà cụ thích nhất đến nói chuyện cùng, bà cụ vẫn không vực dậy nổi tinh thần.
Gần đây nhà họ Lục xảy ra nhiều việc, Thái Tử vừa mới nạp Lục Hạo Chi làm Lương Thị xong, Đại hoàng tử đã gặp chuyện.
Hôm nay Lục Tư Nguy vừa hạ triều đã chạy ngay đến tìm cụ bà Lục.
Ông ta kể chuyện trên triều cho lão phu nhân cáo mệnh(*) ấy.
(*)Danh vị “Cáo Mệnh phu nhân” có từ thời nhà Tống, dùng để phong cho vợ hay mẹ của quan lại trong triều. Do việc phong tặng đều phải thông qua “Cáo thư” do hoàng đế phê chuẩn, và phải có sách phong chính thức nên các vị phu nhân này đều được gọi “Cáo Mệnh phu nhân”. Họ có áo mũ dựa vào tước quan của chồng, con nhưng không có thực quyền chính trị nào cả.
Cùng ngày đó, Nhung phi đã bị cấm túc ở Thần Hi Các của bà, Đại hoàng tử bị nhốt vào ngục Đại Chiêu, Nhung đại tướng quân bị triệu khẩn cấp từ trăm dặm xa xôi về kinh. Nhưng chuyện mới xảy ra được mấy ngày, Tứ hoàng tử còn chưa bị kết tội đã đột ngột cướp ngục Đại Chiêu, trực tiếp cướp Đại hoàng tử đi.
Sau khi biết chuyện, hoàng đế giận tím mặt, hạ lệnh toàn thành truy bắt Đại hoàng tử và Tứ hoàng tử về kết án.
Trong lòng Lục Tư Nguy không yên, nhà họ Lục thuộc đảng phái của Thái Tử, đương nhiên bọn họ là châu chấu buộc trên cùng một sợi dây với hắn ta.
Lúc này Đại hoàng tử và Tứ hoàng tử gặp chuyện, lẽ ra bọn họ nên phấn khởi mới đúng. Nhưng tổ bị lật thì sao còn trứng lành, trận chiến đoạt ngôi của Đại Chiêu đã khai màn rồi.
Cụ bà Lục là người vô cùng khôn khéo, bà cụ vừa thấy thế cục trong triều là đã hiểu ngay vấn đề.
Bà cụ lặng lẽ nói chuyện nửa ngày với con trai ở trong phòng, cũng dặn dò hồi lâu: “Vừa ra tay đã nhắm vào hai vị hoàng tử, chẳng biết là tác phẩm của ai.”
Lục Tư Nguy là một người cực kỳ bình thường, cha mẹ đều thông minh nhanh nhạy, vậy mà lại sinh ra một đứa con trai chẳng có gì nổi trội.
Cho nên chuyện gì cụ bà Lục cũng phải dặn dò, nếu không thì ông ta sẽ không vững bụng nổi.
“Ý của mẹ là có người ra tay sao?”
Cụ bà Lục thầm thở dài, vừa nhìn đứa con không có đầu óc của mình vừa nói: “Từ trước đến nay Đại hoàng tử luôn điềm đạm khiêm tốn, thà nói là Tam hoàng tử tạo phản thì mẹ còn tin. Nói Đại hoàng tử tạo phản, chẳng qua do nhà ngoại của ngài ấy nắm binh quyền trong tay, là người có thực lực làm phản cao nhất thôi. Nhung phi là đích nữ trong nhà, được cha và các anh em yêu chiều, thế nên cả Đại hoàng tử cũng được coi trọng. Nhưng cả nhà họ Nhung đều là bậc trung thần, họ biết nên hay không nên làm gì. Hoàng thượng đa nghi, sớm đã thấy nhà họ Nhung công cao chấn chủ. Mấy ngày gần đây Nhung Địch lại đánh thắng trận, đã được phong Hầu, nếu còn phong tước nữa thì sẽ thành vương gia khác họ. Nếu có một vương gia khác họ trong triều, con đã từng nghĩ đến hậu quả chưa?”
Lục Tư Nguy giật mình, lập tức hiểu ra.
Ông ta ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy nghĩa là không cứu được Đại hoàng tử nữa? Hoàng thượng chỉ muốn áp chế nhà họ Nhung, hay muốn diệt luôn nhà đó?”
Trong lòng cụ bà Lục sáng như gương, bà cụ nói: “Diệt trừ nhà họ Nhung? Vũ Uy đại tướng quân tay cầm quân lệnh Hổ Phục. Trong Ngũ Hổ, chỉ có Trấn Bắc tướng quân không ra gì kia là không nghe quyền chỉ huy trực tiếp của ông ấy. Hoàng thượng có muốn diệt trừ thì cũng chỉ là lòng có dư mà sức không đủ. Chắc ngài ấy định giam Đại hoàng tử một thời gian, về sau lại tìm cơ hội thả ra. Về phần Nhung Địch, triệu hồi khẩn cấp rồi khiển trách một phen, để sau này ông ấy không lập thêm nhiều chiến công đến mức phải phong vương nữa.”
Lục Tư Nguy vừa nghe đã gật đầu ngay: “Mẹ nói có lý.”
Cụ bà Lục cũng chẳng lộ vẻ vui mừng, chỉ lắc đầu nói: “E là có người không muốn để yên cho việc này xuôi chèo mát mái thôi!”
Lục Tư Nguy nhíu mày hỏi: “Nghĩa là sao ạ?”
Cụ bà Lục đáp: “Người này đổ tội “lén tạo phản” cho Đại hoàng tử với nhà họ Nhung là đúng ý của cả bề trên và kẻ dưới. Hoàng thượng đang sầu vì không tìm được lý do để áp chế nhuệ khí của Vũ Uy đại tướng quân, chuyện lần này đã cho ngài ấy một cơ hội tốt. Nếu có thể làm trót lọt thuận theo ý của Hoàng thượng thì rõ là thời cơ tốt để kiểm soát cục diện trên triều. Nhưng kẻ kia đã ra tay thì làm gì có chuyện để mọi thứ trôi qua êm đềm. E là Đại hoàng tử sẽ không dễ dàng thoát khỏi thế cục này đâu.”