- Trang chủ
- Quyến Luyến - Ôn Sưởng
- Chương 51
Tác giả: Ôn Sưởng
Tống Nhất Viện điều chỉnh lại hơi thở hổn hển, trợn mắt với anh, "To gan rồi đấy nhỉ?"
Vũ Đại Cẩu cọ cọ người cô làm nũng, "Ừ hứ.."
Tống Nhất Viện không thèm để ý đến anh, "Đi vào."
Vũ Nghị lại nắm tay cô.
Tống Nhất Viện trợn to mắt, không thể tin được, "Vũ Đại Nghị, anh được voi đòi tiên đấy à?"
Vũ Nghị tủi thân, "Vốn là được nắm mà." Đây là tay của vợ anh, anh được quyền nắm.
Tống Nhất Viện bất đắc dĩ, "Có ai nói không được nắm đâu, chúng ta chú ý chút, mẹ còn ở đây."
"Không cần đâu." Vũ Nghị đáp, "Hồi anh còn nhỏ bố mẹ hôn nhau ngay trước mặt anh đấy."
Tống Nhất Viện mặc kệ, "Hôn cũng đâu cần vội vàng vậy, anh mau ngoan ngoãn cho em."
Vũ Nghị nhìn cô.
Tống Nhất Viện đành phải tiến lại gần hôn anh một cái.
Vũ Đại Nghị vừa lòng rồi.
Hai người mở cửa đi vào, đúng lúc mẹ Vũ bê thức ăn từ phòng bếp bước ra. Mặt Tống Nhất Viện chợt đỏ bừng rồi chạy nhanh vào phòng bếp.
Mẹ Vũ liếc Vũ Nghị một cái, đánh anh thật mạnh, "Làm loạn gì đấy hả?!"
"Yêu vợ con!"
"Không thấy Viện Viện xấu hổ à?" Mẹ Vũ dạy dỗ anh, "Phụ nữ cũng cần mặt mũi, con mà còn làm loạn, mẹ sẽ nhốt con ngoài cửa." Bà lại lườm anh một cái, "Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn lì lợm!"
"Con biết rồi." Vũ Nghị nhìn mẹ, sau đó đi tìm bố Vũ.
Bốn người lại quây quần ăn một bữa cơm, bầu không khí đã tốt hơn buổi sáng nhiều.
Mẹ Vũ gắp rau rồi múc canh cho Tống Nhất Viện, đau lòng nói, "Học cả chiều không được nghỉ tí nào cả." Bà hỏi cô, "Hôm nay có muốn ăn ít cơm không con?"
Tống Nhất Viện lắc đầu, "Con uống canh là được rồi ạ." Buổi chiều còn ăn một ít bánh ngọt nên cô hoàn toàn không đói.
Mẹ Vũ nhìn cô: "Ăn ít như vậy sao sức khỏe chịu được?"
Bố Vũ cũng nói: "Quả thật con ăn rất ít, ăn được thì cố gắng ăn một chút đi."
Tống Nhất Viện bèn ăn thêm một bát cơm nhỏ.
Mẹ Vũ lại nhìn cô nói: "Ăn không nổi thì thôi, đừng gắng gượng chịu đựng, lát nữa dạ dày sẽ không thoải mái."
"Chăm sóc dạ dày là chuyện không vội được, cứ từ từ. Sức khỏe cũng thế, thói quen tốt phải hình thành dần dần, không thể vội vàng được."
Trong lòng Tống Nhất Viện ấm áp, "Vâng, con biết ạ."
Vũ Nghị nhìn cô.
Ánh mắt ấm áp và quan tâm của ba người trên bàn đều nhìn về phía cô, mũi Tống Nhất Viện tự nhiên cay sè, bỗng dưng muốn khóc.
Cô vội cúi đầu ăn cơm.
Buổi tối Tống Nhất Viện và Vũ Nghị nằm cạnh nhau, cô nói, "Không khí của gia đình anh đúng là không khí gia đình hoàn hảo."
Vũ Nghị vuốt ve cô, "Cũng là của em."
Tống Nhất Viện ngọ nguậy, "Sao mẹ đối xử tốt với em vậy?" Cô nhìn Vũ Nghị, "Có phải anh đã làm gì rồi không?"
"Anh chưa làm gì cả." Vũ Nghị đáp, "Mẹ thích con gái hơn con trai nhiều, bà vẫn muốn có một cô con gái. Trước đây vì kế hoạch hóa gia đình nên không còn cách nào khác, sau này thì lại vì sức khỏe không cho phép, mẹ còn từng có ý định nhận con nuôi nữa."
"Vậy sao lại không nhận?"
Vũ Nghị liếc cô một cái, "Nuôi một đứa em gái là chuyện cả nhà phải tham gia, mỗi người đều phải bằng lòng."
"Hửm?"
"Anh không muốn có em gái."
"Có em gái không tốt à?"
"Trong lòng anh có một cô "em gái" rồi."
Tống Nhất Viện kinh ngạc nhìn anh. Ôi, một câu hai nghĩa, tên nhóc này không tồi nhỉ?
Ánh mắt Vũ Nghị sáng rực nhìn cô, "Trêu em rồi à?"
Tống Nhất Viện ra vẻ bình tĩnh lắc đầu, còn thở dài một tiếng, "Em nhớ người chồng hay xấu hổ."
Lỗ tai Vũ Nghị lập tức đỏ lên.
Tống Nhất Viện cười hì hì.
Vũ Nghị nhìn cô, vuốt ve mặt cô: "Sao em hư vậy?"
Tống Nhất Viện cuộn người trong lòng anh.
"Nói mau, rốt cuộc anh đã làm gì?" Tống Nhất Viện cũng không dễ bị lừa.
"Chỉ nói với bà anh rất thích."
"Rất thích cái gì?"
"..."
"Này." Tống Nhất Viện nhìn anh, "Đã dám trêu ghẹo em mà sao một câu "thích em" anh cũng không dám nói vậy?"
"Thích em." Hơi thở anh phả vào vầng trán cô, sau đó là một nụ hôn.
"Còn gì nữa?"
"Vậy là đủ rồi." Vũ Nghị đáp, "Bố mẹ anh tự do yêu đương rồi kết hôn."
Tống Nhất Viện tò mò: "Kể chuyện bố mẹ cho em nghe với nhé?"
"Bà ngoại của anh sinh ba người con gái, mẹ anh nhỏ tuổi nhất, xinh đẹp nhất và đỏm dáng nhất. Nghe bà ngoại kể, lúc còn trẻ cứ đến bữa cơm, mẹ sợ béo nên lúc ăn toàn nắm cổ tay, ăn nhiều hơn một chút đều nói "to, to"."
Tống Nhất Viện bật cười.
"Khi còn nhỏ, nhà bố anh rất nghèo, bà nội từng đi thêm bước nữa. Gả cho ông nội của anh rồi sinh hai người con trai, bố anh là con trai thứ, hai anh em đều đẹp trai, nghe nói là hai chàng trai đẹp trai nhất xóm lúc ấy. Bác của anh nghe theo lời của bà nội, cưới một cô gái hiền lành ở xóm khác, chính là bác gái của anh bây giờ. Bố anh thì không thế, ông không muốn cưới người mà bà giới thiệu nên tự đi ra ngoài thì quen biết mẹ anh, hai người phải lòng nhau."
"Nhưng bà ngoại anh ghét bố anh, cảm thấy ông quá nghèo, mẹ anh gả cho bố anh thì chắc chắn sẽ chịu khổ. Vậy nên bà ngoại nhốt mẹ anh ở nhà, hỏi mẹ anh là: "Còn đi tìm cậu ta không?" Mẹ anh đáp: "Còn ạ." Bà ngoại không còn cách nào khác, đành phải nhốt bà lại tiếp."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó bố anh mang theo rất nhiều quà đến thăm hỏi bà ngoại, thăm hỏi rất nhiều lần, bà ngoại vẫn không đồng ý."
"Sau đó nữa thì sao?"
Vũ Nghị nhìn Tống Nhất Viện say mê nghe thì buồn cười, dường như cô đang rất lo lắng bố anh và mẹ anh sẽ không thể ở bên nhau vậy.
"Vậy là ở bên nhau."
"Hả?" Đột ngột kết thúc, Tống Nhất Viện có phần mờ mịt, "Ở bên nhau thế nào?"
"Bà ngoại đồng ý thì ở bên nhau thôi."
"Không phải bà ngoại không đồng ý sao? Đồng ý thế nào?"
"Bố đến rất nhiều lần, mẹ anh lại không phải ông ấy thì không lấy chồng nên bà ngoại không đồng ý cũng phải đồng ý."
"Vậy là ở bên nhau ạ?"
"Ừ."
"Sau đó bà ngoại có chấp nhận bố không?"
"Em cảm thấy sao?"
"Chắc chắn chấp nhận rồi." Tống Nhất Viện còn đáp rất nghiêm túc, "Bố tốt như thế mà."
"Những năm qua bố anh vẫn đối xử với mẹ anh như trước đây, chăm lo chuyện gia đình, thân mật, chăm sóc mẹ vô cùng cẩn thận, bây giờ bà ngoại rất hài lòng với ông."
"Em biết mà." Tống Nhất Viện cảm thấy thỏa mãn.
"Nhưng khi hai người vừa kết hôn, bà ngoại giận mẹ, không muốn nhìn thấy hai người, bố lại không có tiền, khi đó rất khổ. Mẹ cũng khóc nhiều lắm."
"Nhưng bọn họ dìu dắt nhau đến được đây giờ, tình cảm chắc chắn sẽ sâu đậm hơn những cặp vợ chồng bình thường."
"Ừ."
"Vậy nên mẹ cũng hiểu cho anh à?" Tống Nhất Viện nhìn anh.
"Ừ." Vũ Nghị vuốt tóc cô, "Mẹ đã trải qua tất cả, vậy nên mẹ cảm nhận được chuyện nào quan trọng, chuyện nào thì không."
"Trước đó quyết định kiên trì đã là chuyện không dễ dàng, kiên trì với quyết định này cho đến thế hệ tiếp theo lại càng vĩ đại hơn." Tống Nhất Viện nói, "Mẹ tuyệt quá." Ở thời đại đó, một người phụ nữ kiên trì tự do yêu đương, hơn nữa còn không thỏa hiệp rất đặc biệt, khó trách có thể nuôi dạy được một người con như Vũ Nghị.
"Chúng ta cũng phải được như bố mẹ nhé."
"Chắc chắn."
"Nhưng anh phải nghe lời như bố ấy." Tống Nhất Viện chọc anh, "Anh xem bố nghe lời mẹ thế nào kìa."
Vũ Nghị nhìn cô, "Anh rất nghe lời."
Tống Nhất Viện híp mắt nhìn anh: "Hừ." Cô chẳng thừa nhận.
"Vậy nên với mẹ anh…" Vũ Nghị đột nhiên nói, "Em có thể thoải mái hơn."
Tống Nhất Viện suy nghĩ, "Người lớn thương yêu con trẻ hình như là chuyện có vẻ dễ dàng, nhưng người trẻ thật sự kính yêu người lớn lại có phần khó khăn hơn. Em phải thừa nhận trước hôm nay, bởi vì mỗi lần thăm hỏi bố mẹ đều vội vàng đến rồi vội vã đi, lời nói cũng quy củ khách sáo nên chỉ cảm thấy mẹ của anh là người mẹ không tệ, nhưng sau khi tiếp xúc cả ngày hôm nay, sự thu hút từ tích cách của mẹ đã hoàn toàn chinh phục em, khiến em có mong muốn gần gũi từ tận đáy lòng."
Tống Nhất Viện thành thật như vậy khiến Vũ Nghị cảm thấy bất ngờ.
Tống Nhất Viện nhìn anh như trách mắng, "Đây là sự thật mà."
"Thật ra em cảm thấy quan hệ mẹ chồng nàng dâu rất thần kỳ." Tống Nhất Viện nói, "Hai người trẻ tuổi kết hôn tạo thành một gia đình mới, hai người đều có thêm một người bố một người mẹ. Cho dù có ấn tượng như thế nào hay xa lạ thế nào với họ thì gặp nhau nhất định phải gọi bằng cách xưng hô ràng buộc nhất trên thế gian là "bố mẹ". Với hai người xa lạ, chúng ta lại phải dùng cách xưng hô rất thân thiết, nói năng chỉ cần hơi lạnh nhạt thì sẽ biến thành không chu đáo với hai người già. Đây là tập tục quái quỷ gì chứ? Chẳng lẽ không thể gọi là "cô" trước sao? Hiểu biết lẫn nhau, đến lúc từ tận đáy lòng người trẻ tuổi cảm thấy người cô đó giống mẹ thì hẵng gọi là mẹ, không được sao?" Tống Nhất Viện nhìn Vũ Nghị, "Không phải em có ý gì với mẹ của chúng ta đâu, hôm nay em đã chấp nhận mẹ rồi, chỉ là rất lâu trước đây vẫn suy nghĩ về vấn đề này." Cô hơi dừng lại, có phần ngượng ngùng, "Suy nghĩ mấy chuyện này cũng không có tác dụng gì, càng không có đáp án, tóm lại đều phải gọi, anh có cảm thấy em rất vô vị không?"
Vũ Nghị khẽ hôn cô, "Không đâu."
"Vì em đã suy nghĩ về điều đó nên mới để mỗi một tiếng "mẹ" mà em gọi có ý nghĩa, đặc biệt là khi em đã thừa nhận bà." Vũ Nghị chợt nghĩ đến Tống Nhất Viện đã gọi anh là "chồng" từ rất lâu, có phải cũng coi như thừa nhận trá hình không?
Trong lòng anh rất vui.
"Nhưng em phải nói thật nhé." Tống Nhất Viện nói, "Bây giờ em không có cách nào coi mẹ như mẹ em để cư xử giống vậy được, có lẽ khoảng thời gian rất dài sau này cũng không làm được. Em chỉ có thể cố gắng yêu thương bà, kính trọng bà, hằng ngày chung sống sẽ cố gắng chu đáo và đón nhận bố mẹ, nhưng có thể thân thiết gắn bó hơn hay không thì em không biết, cũng không thể cam đoan."
Vũ Nghị nhìn cô, "Anh biết." Cũng cảm ơn em chưa bao giờ ép buộc anh.
"Cảm xúc chưa bao giờ nảy sinh từ những điều hư vô, muốn có tình cảm thật lòng thật dạ thì chúng ta phải sống thật lòng thật dạ. Muốn xây dựng tình cảm sâu đậm vững chắc thì phải từ từ bồi đắp." Tống Nhất Viện nói, "Em muốn từ từ chung sống với mẹ."
"Ừ." Vũ Nghị hôn cô, "Cảm ơn em đã đối xử với bố mẹ nghiêm túc như vậy." Chân thật và chân thành.
"Không có gì, gặp được bọn họ là vinh hạnh của em."
"Em cũng là vinh hạnh của bọn anh."
"Không phải đâu." Tống Nhất Viện nhớ đến bữa cơm tối nay, trong lòng vẫn còn rất cảm động, "Sao mọi người có thể tốt như vậy chứ?"
Vũ Nghị đáp: "Bởi vì cả nhà anh đều yêu em."
Biết bao nhiêu người nói anh yêu em, dẫn theo cả người nhà nói yêu em, trên thế gian này có lẽ cũng chỉ có một mình Vũ Nghị.