- Trang chủ
- Quyến Luyến - Ôn Sưởng
- Chương 25
Tác giả: Ôn Sưởng
Editor: Hà Vĩ
Beta: Mạc Y Phi
Đọc thư của Vũ Nghị, Tống Nhất Viện không nhịn được phì cười, vì sao một người đàn ông cao 1m90 lại có thể đáng yêu như vậy?
Tống Nhất Viện đã đọc thư được mấy lần rồi mà Vũ Nghị vẫn còn đang đọc. Nghĩ đến những lời mình viết, hiếm khi cô hơi thấp thỏm. Cô liếc anh, Vũ Nghị đọc đến chỗ nào đó thì cả người lập tức cứng đờ căng thẳng, Tống Nhất Viện biết anh đọc đến đâu rồi, tim đập nhanh, không khác gì tỏ tình trước mặt cả.
Bức thư không dài nhưng Vũ Nghị đọc rất lâu. Cô chờ từ lúc trái tim đập thình thịch đến lúc nỗi lòng dần bình tĩnh, bắt đầu có phần xấu hổ gian nan, anh đang nghĩ gì đấy?
Tình yêu của anh đang chờ anh hôn cô ấy đấy.
Cuối cùng Tống Nhất Viện thật sự không chờ được nữa, cô vờ ra vẻ tự nhiên phóng khoáng, nhìn anh, khẽ hỏi: “Đọc xong chưa anh? Xong rồi thì ngủ…” Hai người cách nhau một cái bàn, lúc nụ hôn của Vũ Nghị ập đến, hơi thở Tống Nhất Viện còn nghẹn trong lồng ngực, mặt cô đỏ bừng.
Từ trước đến giờ Vũ Nghị chưa từng kéo cô mạnh như vậy, xách cô như xách gà con tới gần anh rồi áp lên giá sách, dùng sức gặm cắn. Hai tay cũng như không khống chế được sức lực, có thể làm cô vỡ tan. Tống Nhất Viện được anh ôm vào lòng, cô cảm giác dưỡng khí trong phổi mình càng ngày càng ít, cả người bị ghì chặt vào lồng ngực người nào đó, muốn xoay tay lại ôm anh cũng không được.
Môi bị anh liếm láp mút vào vừa đau vừa tê dại, đầu lưỡi cũng bị quấn lấy, một lúc lâu không buông ra. Tống Nhất Viện ngửa đầu muốn hít thở nhưng bị anh kéo mạnh hơn về phía mình, hơi thở nặng nề triền miên quấn quít, vừa nóng vừa hít thở không thông, đôi mắt cô cũng đỏ lên.
Sẽ chết đúng không? Tống Nhất Viện uất ức nghĩ, cô thật sự không thở được.
Vũ Nghị kích động vượt quá tưởng tượng của cô, Tống Nhất Viện bắt đầu giãy giụa. Trái tim người đàn ông đập thình thịch, mạnh mẽ và đanh thép, rung động khiến đầu óc choáng váng, hô hấp nóng bỏng có thể khiến người ta tan chảy phả vào gương mặt cô.
Lúc Vũ Nghị có phần bình tĩnh lại, Tống Nhất Viện đã sắp chết đến nơi, cô thở hổn hển một lúc lâu, môi đỏ bừng, vành mắt hồng hồng, trên mũi lẫn trên mặt đều là dấu răng. Vũ Nghị nhìn cô chằm chằm, khóe môi bóng bẩy, ánh mắt như hổ như sói.
Ngực cô phập phồng rất mạnh, Tống Nhất Viện vừa thở vừa phẫn nộ: “Anh, anh là chó à?"
Nụ hôn của Vũ Nghị lại ập đến. Từ trán đến cằm, từ cổ đến xương quai xanh, tất cả đều là nụ hôn chồng chất của anh.
Tống Nhất Viện không chịu nổi, cô đẩy anh, “Không được để lại dấu hôn.” Mùa hè mặc áo cao cổ thì nóng chết đi được.
Nụ hôn trên người liền nhẹ đi.
Nhẹ thì nhẹ nhưng từng nụ hôn đều phát ra tiếng khiến Tống Nhất Viện vừa không được tự nhiên vừa xấu hổ, anh đang hôn trẻ con đấy à, còn phát ra tiếng nữa?
Cuối cùng tay cô cũng động đậy được, cô che miệng anh lại, sắc mặt ửng hồng, đôi mắt long lanh nhìn anh chằm chằm: “Được rồi được rồi, kích động thế làm gì?”
Vũ Nghị không nói gì, chỉ nhìn cô.
Mũi người đàn ông cao thẳng, hàng lông mày rắn rỏi, ánh mắt sâu xa mà mãnh liệt, Tống Nhất Viện nhìn hai giây thì đã bại trận. Ôi, bây giờ chỉ nhìn anh thôi mà sao tim cũng đập nhanh thế này?
Vũ Nghị kéo tay cô xuống, mũi chạm mũi, anh cất giọng khàn khàn: “Anh chuẩn bị xong rồi.”
Tống Nhất Viện không nhìn anh, mắt nhìn chằm chằm vào cái bàn: “Ồ.”
Vũ Nghị kề sát mặt gần cô hơn nữa, anh nâng đầu cô, bình tĩnh nhìn cô chăm chú: “Anh chuẩn bị xong rồi.”
Đôi mắt Tống Nhất Viện đảo qua đảo lại, nhẹ giọng đáp: “Vâng.”
Vũ Nghị thu hẹp khoảng cách giữa hai gương mặt, mặt cô bị anh nắm lấy, bốn cánh môi chạm vào nhau: “Anh chuẩn bị xong rồi.”
Tống Nhất Viện lườm anh.
Biết rồi, biết rồi, phải trả lời mấy lần hả?
Đầu lưỡi trơn trượt chui vào khoang miệng cô, đảo qua chỗ mẫn cảm ở hàm trên rồi cuốn lấy lưỡi cô, triền miên bên nhau.
Cả thể xác và tinh thần Tống Nhất Viện đều dựa vào anh. Chỉ trong chốc lát sau, hai người đã hôn nhau đến nỗi khó chia lìa, lúc bàn tay người đàn ông đặt ở eo cô dần mò mẫm lên trên, cô gần như mở chân ra vòng lấy thắt lưng anh.
Cứ thế Tống Nhất Viện treo trên người Vũ Nghị, được anh ôm về phòng ngủ.
Hôm nay Vũ Nghị quá hưng phấn, Tống Nhất Viện hơi sợ hãi, nhưng cô càng sợ càng ngửa cổ triền miền quấn quít với anh, máu chảy cuồn cuộn, lúc Vũ Nghị cắn cổ họng cô rồi liếm láp, Tống Nhất Viện cảm nhận được loại sảng khoái gần chết.
“Ưm…”
Vũ Nghị buông cô ra, Tống Nhất Viện ưỡn lưng, cánh tay vội vã ôm lấy anh, chân cũng quấn chặt, “Đừng.”
Ánh mắt hai người dính vào nhau, Vũ Nghị khẽ mím môi, đôi mắt Tống Nhất Viện lấp lánh sóng nước nhìn anh.
Giây tiếp theo, hai người hôn nhau điên cuồng hơn, thắt lưng của Tống Nhất Viện bị tháo ra…
Bốn lần đánh nhau kịch liệt, Tống Nhất Viện nằm liệt trên giường, mệt đến mức toàn thân run rẩy.
Tinh thần của Vũ Nghị vẫn sáng láng, cái miệng tiếp tục hôn cô.
Ôi, người trẻ tuổi.
Vất vả mãi mới hồi phục lại tinh thần, Tống Nhất Viện chui vào lòng Vũ Nghị, vuốt ve lồng ngực mướt mát mồ hôi của anh: “Chàng trai, làm tốt nhỉ?”
Khóe miệng Vũ Nghị cong lên.
Tống Nhất Viện ngây người.
Vũ Nghị hôn trán cô, vợ đáng yêu quá.
Tống Nhất Viện kéo mặt anh lại gần, nhìn hết bên này sang bên kia.
“Sao thế?”
“Anh vừa cười.”
Vũ Nghị: “Rất bình thường mà?”
Tống Nhất Viện: “Từ trước tới giờ anh chưa từng cười trước mặt em.”
“Không chú ý lắm.”
Tống Nhất Viện vuốt ve bờ môi của anh, “Vậy tại sao anh không cười với em?”
“Không biết.”
Tống Nhất Viện bỗng nhiên bật cười.
“Cười gì vậy?”
“Em vừa nghĩ, may mà anh ấy nói “không biết”, chứ không phải “nhìn thấy em, anh không cười nổi”, em bật cười vì phản ứng theo bản năng của mình.”
Vũ Nghị: “Hai cái này có cùng một ý nghĩa.”
Tống Nhất Viện : “…” Bầu không khí bây giờ đang tốt, anh đừng phá, cảm ơn.
“Em sẽ coi như không nghe thấy.” Tống Nhất Viện an ủi mình.
“Không nghe thấy à?” Người đàn ông ngay thẳng lặp lại lần nữa, “Nhìn thấy em, anh không cười nổi.”
Tống Nhất Viện : “…”
Tủi thân quá, trong phim thần tượng Hàn Quốc sau khi nam nữ chính yêu đương đều cực kỳ ngọt ngào, cực kỳ ấm áp, miệng nam chính nói dễ nghe như bôi mật nhưng tại sao đến lượt cô lại biến thành thế này chứ?
Why? (Tiếng Anh: Vì sao?)
왜? (Tiếng Hàn: Vì sao?)
どうして? (Tiếng Nhật: Vì sao?)
Tống Nhất Viện đá anh: “Cuộc sống này không dễ dàng vượt qua.”
Vũ Nghị nhìn cô: “Vì sao?”
Tống Nhất Viện: “Có chồng nhà ai nhìn vợ mình mà không cười nổi không? Anh thích em đúng không?”
Lời nói vừa thốt ra, cả hai người đều sửng sốt.
Tống Nhất Viện kịp phản ứng lại, hình như tới bây giờ tên ngốc to con chưa từng nói với cô thì phải?
Vũ Nghị vẫn đang kinh ngạc chuyện Tống Nhất Viện nhìn ra tình cảm của anh.
“Này, em hỏi anh nhé.” Tống Nhất Viện nghịch tay anh, “Anh có thích em không?”
Vũ Nghị không đáp.
Tống Nhất Viện nhìn anh, “Có những lời nhất định phải nói, không thể chỉ có hành động. Hành động là một phần của thích mà nói cũng thế. Ngôn ngữ có cảm xúc riêng của nó, cảm giác đó trao cho mọi người sự tín nhiệm để tuân theo. Đây là sức hấp dẫn của ngôn ngữ.”
“Ví dụ nhé, khi kết hôn, trong hôn lễ phương Tây, người ta sẽ tuyên thệ, dù nghèo khó hay giàu sang anh có đồng ý không, đây là nghi thức quan trọng nhất trong hôn lễ của phương Tây, nó được thể hiện thông qua ngôn ngữ. Khi trả lời “tôi đồng ý”, giống như sau đó cuộc sống sẽ trở nên ổn định, bạn đời đã được xác định, Chúa nhận được chỉ thị của bọn họ, se duyên cho bọn họ thành vợ chồng.”
“Ví dụ như văn hóa gia đình thời cổ đại Trung Quốc, mỗi đứa trẻ đều có hai tên gọi, một là họ tên, một là tên tự. Người xa lạ, người không thân quen, khách khí tôn trọng thì gọi tên nhau; còn quan hệ gần gũi, vợ chồng hay anh chị em thì sẽ gọi tên tự của đối phương. Thông qua cách xưng hô khác nhau để thể hiện mối quan hệ thân thiết hay xa cách, điều đó cũng thể hiện thông qua ngôn ngữ.”
“Anh hiểu không?”
Vũ Nghị gật đầu.
“Thế nên...” Tống Nhất Viện hỏi lại, “Anh thích em không?”
“Chuyện có thích hay không, người khác có biết hay không không liên quan nhưng đương sự nhất định phải thổ lộ với nhau.”
“Em thích anh, anh thích em không?”
Vũ Nghị ôm cô vào lòng, lỗ tai đỏ bừng, “Ừ.” Vợ nói được còn anh thì không.
Tống Nhất Viện ngọ nguậy trong lòng anh, cô cười trong vô thức: ““Ừ” là cái quỷ gì, bảo anh nói một câu thích em khó thế cơ à?”
Vũ Nghị không đáp.
Tống Nhất Viện được anh ôm nên cô không nhìn được biểu cảm của anh, “Nếu em bắt anh phải nói thì sao?”
Vũ Nghị im lặng một lúc lâu mới lên tiếng, “Ngày mai anh sẽ nói."
“Được.”
Hôm sau Tống Nhất Viện đợi cả một ngày, Vũ Nghị không hề có động tĩnh gì. Buổi tối xong việc, Vũ Nghị đón cô ra ngoài ăn tối, Tống Nhất Viện nhảy nhót trước mặt anh, ánh mắt lấp lánh nhìn anh.
Vũ Nghị nhìn sang chỗ khác: “Ra ngoài ăn tối nhé.”
Lúc ăn nói cũng được, Tống Nhất Viện cực kỳ ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
Vũ Nghị dẫn cô đến một nhà hàng trang trí theo phong cách quý tộc châu Âu, rất đẹp. Vừa bước vào, Tống Nhất Viện đã nghĩ, ở đây khá thích hợp để tỏ tình.
Vũ Nghị hơi khẩn trương, anh hỏi cô: “Em ăn gì?”
Tống Nhất Viện buồn cười, “Xem thực đơn đã.”
“Em chọn đi”.
Tống Nhất Viện gọi đồ ăn.
Người phục vụ rời đi, hai người cứ thế nhìn nhau.
Cả thể xác và tâm hồn của Tống Nhất Viện đang chờ mong người đàn ông tỏ tình. Vũ Nghị không dám nhìn cô, mắt cứ nhìn sang chỗ khác.
Tống Nhất Viện cười thầm, thôi, không nhìn anh nữa, không được tạo quá nhiều áp lực cho anh.
Hai người chờ đồ ăn rồi dùng bữa, sau đó thưởng thức hết một khúc nhạc piano, bữa tối đã sắp kết thúc mà Vũ Nghị vẫn chưa mở lời.
Tống Nhất Viện nhìn hoàn cảnh xung quanh, cảm nhận bầu không khí lãng mạn của nhà hàng, không phải chứ, chỉ ăn cơm thôi à?
“Đi xem phim không?” Vũ Nghị căng thẳng lên tiếng.
“Hả?”
Vũ Nghị siết tay, buông dao nĩa xuống, “Thời gian còn sớm, có một bộ phim...”
“Được đấy.” Này này, tên ngốc to con đang sắp xếp cuộc hẹn hò à? Cô nhìn thời gian, gần mười giờ rồi, sớm chỗ nào?
Hai người ngầm hiểu trong lòng tới rạp chiếu phim.
Nhận vé xem phim, chậc chậc, ghế tình nhân cơ đấy.
Tống Nhất Viện cười thầm, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào nhưng biểu cảm thì càng lúc càng lạnh lùng, có một số người nếu không ép anh ấy thì không biết phải kéo dài đến khi nào!
Vũ Nghị thấy vẻ mặt càng ngày càng thất vọng của Tống Nhất Viện thì vô cùng khẩn trương, anh luống cuống hơn.
Tại ghế tình nhân trong rạp chiếu phim, người nào đó nhìn chằm chằm vào tay chân mình, toàn thân cứng đờ, mồ hôi rơi như mưa, dường như chỉ chạm vào một cái sẽ nổ tung vậy.
Bộ phim đã chiếu được nửa tiếng, quả cầu lửa bên cạnh càng ngày càng sát lại gần.
Tống Nhất Viện quay đầu lại, hai người đều có vẻ mặt vô cảm, một người cứng đờ, còn một người cố ý.
Tống Nhất Viện giả vờ không vui: “Anh gần em quá đấy.” Cô không chút khách khí vạch trần anh,“Tim anh đập rất nhanh.”
Người đàn ông nhìn cô chằm chằm, dường như giây tiếp theo sẽ lao về phía này cắn cô vậy. Tống Nhất Viện khẽ hừ một tiếng.
“Anh muốn nói gì?”
Vũ Nghị mím môi.
“Có nói không?”
Vũ Nghị không nói lời nào.
“Em về đây.”
Bàn tay ướt đẫm mồ hôi của anh giữ lấy cô, người đàn ông mím môi thành một đường thẳng, gân xanh ở huyệt thái dương nổi lên, cơ bắp căng chặt.
“… Đừng đi.”
“Vậy anh có nói không?”
Bốn mắt nhìn nhau, miệng người đàn ông mấp máy, nói không nên lời. Đôi mắt đen của anh sáng rực như một chú chó vừa trung thành vừa đáng thương.
Trái tim Tống Nhất Viện run lên, cô lại gần anh, sau đó lập tức có hai cánh tay dài ôm lấy cô rồi siết thật chặt. Tiếng tim đập của người đàn ông rất khoa trương.
Tống Nhất Viện từ bỏ.
Thôi vậy, anh đáng yêu nên anh làm gì cũng được.