- Trang chủ
- Quyến Luyến - Ôn Sưởng
- Chương 17: Lý tưởng tuổi ba mươi
Tác giả: Ôn Sưởng
Editor: Hà Vĩ
Beta: Mạc Y Phi
Tống Nhất Viện mơ một giấc mơ.
Trong mơ cô đang thi biện luận.
Vòng đầu tiên là Tào Trân Châu, vòng thứ hai là Dương Hâm, vòng thứ ba là Tống Nhất Viện. Tào Trân Châu ăn nói pha trò, câu cú liên tiếp bật ra, phía dưới cười nghiêng ngả; Dương Hâm với ngôn từ thẳng thắn, tất cả đều rộng mở, khí thế dọa người; Quan điểm của Tống Nhất Viện xảo quyệt, nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, thỏa sức tung hoành khiến người ta á khẩu không trả lời được.
Mạnh Ny ngồi ở hàng thứ ba phía dưới, không biết mua được một cái gậy cổ vũ ở đâu, miệng còn đang huýt sáo… Tiếng vỗ tay, tiếng còi xen lẫn tiếng hét chói tai, toàn bộ hội trường ồn ào ầm ĩ. Trong hội trường đại học N nhà người ta, Thẩm Phòng Bách treo bốn cái băng rôn rất lớn, lần lượt là “Đội biện luận đại học Y cố lên!”, “Tống Nhất Viện đẹp nhất!”, “Các tiên nữ nhỏ cố lên!” và “Tống Nhất Viện xuất sắc nhất!”, anh ta cũng cầm gậy, miệng còn huýt sáo.
Cô không nhớ biện luận về cái gì nữa, chỉ nhớ cuối cùng đã thắng.
Lúc kết thúc, đội trưởng đội biện luận đại học N kiêm người chủ trì nói: “Trận thi đấu hữu nghị lần này đã kết thúc mỹ mãn. Tiếp đến là thời gian giao lưu của đội biện luận đại học Y và đại học N.”
Phía dưới hò hét ầm ĩ.
Đội trưởng đại học Y Thẩm Phong Bách leo lên bục giảng: “Cút con mẹ cậu đi, tiên nữ nhỏ của chúng tôi không thể gả cho người trần được.”
Ba nàng tiên nữ ngẩng đầu cười, nâng váy cảm ơn.
Xuống sân khấu, Thẩm Phong Bách nói: “Đi ăn thôi!”
Đội trưởng đội biện luận đại học N là Đào Tri Hành đi tới, “Các tiên nữ có muốn cùng ăn với chúng tôi không?”
Thẩm Phong Bách nhìn anh ta: “Đừng rục rịch tâm tư không đứng đắn, những tiên nữ này đều là hoa đã có chủ rồi.”
"Ai cơ?"
Một đám con trai ở phía sau lớn tiếng: “Đội biện luận đại học Y!”
Đào Tri Hành cười: “Linh hồn của đội à?”
Thẩm Phong Bách gật đầu: “Mỗi năm khi câu lạc bộ tuyển người mới, ba cô gái này đứng ở đâu thì toàn bộ con trai đại học Y đều đến đấy, hoàn toàn không cần lo lắng cho tương lai phát triển của đội biện luận.”
“Vậy sang năm lúc tuyển người mới cho tôi mượn các cô ấy được không?”
“Bảo vật quốc gia không cho bên ngoài mượn.”
Buổi tối mọi người đi ăn, Tào Trân Châu hỏi: “Nhất Viện, cậu chuẩn bị luận văn tốt nghiệp đến đâu rồi?”
“Bản thảo thứ nhất đã gửi cho thầy rồi, đang chờ thầy trả lời.”
“Dương Hâm thì sao?”
“Viết được một nửa rồi, đêm nay về lại phải vật lộn!”
Tào Trân Châu ngửa mặt lên trời kêu gào: “Nếu không viết mà xong được thì hay nhỉ?” Cô ấy sốt ruột giậm chân, “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, thứ sáu lại phải gặp Đỗ đại đại (1), tớ còn chưa viết đại cương nữa.”
(1) Đại Đại là ngôn ngữ mạng, vốn dùng để gọi đại hiệp, đại thần, sau đó được người hâm mộ của các minh tinh dùng để gọi những người nổi tiếng, nhân vật cấp cao, những người có địa vị trong xã hội
Tống Nhất Viện cười: “Cậu thôi đi.”
“Cậu có biết trên mạng thể hiện sự tức giận với học sinh ba tốt (2) như cậu thế nào không?” Dương Hâm không hề khách khí, “Ôi ôi ôi làm sao bây giờ, người ta còn chưa ôn tập nhưng vừa vào phòng thi, đến cả chú thích bên dưới sách đều viết hết ra.”
(2) Học sinh ba tốt ý chỉ học sinh có đức tính tốt, học giỏi và khỏe khoắn.
Tống Nhất Viện cười ha ha.
Tào Trân Châu hừ một tiếng, “Đáng ghét!”
“Sao nào?”
“Đừng thế chứ!”
“Người ta làm sao?”
“Hừ, người ta không thèm để ý mấy lời bịa đặt của cậu đâu!”
“Không để ý thì thôi, người ta cũng có muốn để ý đến cậu đâu chứ!”
“Ha ha ha ha ha!”
“Ha ha ha ha ha ha ha!”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”
Ba cô gái cười nghiêng ngả.
“Tớ đánh cược bằng tiền bữa sáng ngày mai rằng thứ năm Trân Châu sẽ gửi bản thảo cho thầy.” Tống Nhất Viện nói.
“Tớ cược bằng tiền hai bữa sáng.”
Tào Trân Chân làm động tác gom tiền một cách khoa trương như trên bàn tất cả đều là bạc: “Đã đặt cọc mời rời tay, đã đặt cọc mời rời tay.”
Hình ảnh vụt qua, ánh mặt trời lóa mắt như bạc, sắc mặt Tống Nhất Viện trắng bệch, cô nhìn chằm chằm vào Dương Hâm, “Cậu sửa cái gì?”
Nụ cười Dương Hâm cứng đờ, “Sao vậy?”
Tào Trân Châu nhìn cô ấy.
“Tớ hỏi cậu sửa cái gì?”
“Chỉ sửa lại lỗi sai của cậu thôi mà.”
Tống Nhất Viện lập tức tỉnh dậy, nỗi sợ hãi xâm chiếm cô. Cô nhắm chặt mắt, không cần nói, không được nói, đừng nói, Tống Nhất Viện, mày im miệng đi!
Vũ Nghị ôm lấy cô, anh vừa mới tỉnh dậy, sắc mặt cực kỳ lạnh nhạt nhưng sức lực trên tay rất lớn, “Em sao thế?”
Tim Tống Nhất Viện đập rất nhanh, hàm răng cắn chặt, cô nghe thấy câu hỏi của Vũ Nghị nhưng không trả lời. Cả người cuộn tròn lại một chỗ.
Đừng nói! Tống Nhất Viện!
Vũ Nghị có phần hoảng hốt ôm lấy cô, anh nhẹ nhàng vuốt ve lưng Tống Nhất Viện, nụ hôn ấm áp cũng rơi xuống đỉnh đầu cô, “Mơ thấy ác mộng à?”
Tống Nhất Viện ôm chặt Vũ Nghị như con cua kẹp lấy đầu ngón tay của người cứu mạng, cô dùng sức khiến Vũ Nghị cảm thấy đau. Vũ Nghị không ngừng vỗ về, không ngừng hôn môi, không biết qua bao lâu, cho đến khi người bên cạnh đã thả lỏng, Vũ Nghị vẫn không nói chuyện, chỉ vỗ về cô như cũ.
Tống Nhất Viện cam chịu số phận, cô thở dài một hơi, gom lại từng chút đau đớn bỗng nhiên xuất hiện trong cơn ác mộng, bỏ vào trong bình rồi đóng nắp lại.
Cô chui sát vào trong lồng ngực Vũ Nghị, hai người trần truồng quấn quít bên nhau, Tống Nhất Viện như được khảm vào lòng anh.
Nhất định làn da của anh có gì đó đặc biệt, Tống Nhất Viện chỉ hít sâu vài hơi đã cảm thấy an tâm. Bàn tay to lớn của Vũ Nghị vỗ về cô rất dễ chịu.
Yên tĩnh thêm một lát, Tống Nhất Viện hoàn toàn bình thường trở lại, cô xích gần lại khẽ hôn đầu vai Vũ Nghị, không biết xuất phát từ tâm lý gì mà còn cắn nhẹ một cái, để lại một dấu răng nhàn nhạt.
“Dậy nhé?”
Giờ này đã quá thời gian bình thường Vũ Nghị đánh răng rửa mặt, hôm nay Vũ tổng lại bị trừ lương rồi, toàn bộ tiền thưởng chuyên cần cũng không còn nữa. Vũ Nghị không nói gì cả, đứng lên chuẩn bị đi làm.
Âu phục phẳng phiu, thân hình cao lớn, Vũ Nghị đang nhìn gương để đeo cà vạt.
Tống Nhất Viện nằm trong chăn, cô nghiêng người nhìn anh rồi nói: “Lại đây.”
Vũ Nghị bước tới.
Tống Nhất Viện vươn tay kéo cà vạt, túm người xuống đến khi Vũ Nghị cách cô 20 cm, “Được rồi, cứ vậy nhé, em thắt cà vạt cho anh.”
Một người nằm, một người không được tự nhiên khom lưng, hai người đều không cảm thấy có gì kỳ lạ. Thắt xong cà vạt, Tống Nhất Viện chu môi hôn anh: “Cố gắng nuôi em nhé.”
Ánh mắt Vũ Nghị sâu xa, chỉ nhìn cô mà không trả lời.
Tống Nhất Viện lại hôn anh: “Nói chuyện đi chứ.”
Vũ Nghị lạnh nhạt "Ừ" một tiếng.
Vũ Nghị mới đi không bao lâu, Tống Nhất Viện nhận được tin nhắn WeChat của Thẩm Phong Bách: "Ngày kia Mạnh Ny trở về trước thời hạn, cô ấy báo với một số người tụ tập, hôm đó em đi được không?"
Vừa mới đọc tin nhắn này xong, khung chat của Mạnh Ny đã nhảy ra.
“Tống, tớ định về trước thời hạn, vào thứ năm. Thứ năm chúng ta cùng đi ăn nhé! Thứ sáu hẹn Trân Châu đi dạo phố! Đã lâu không gặp các cậu, tớ rất nhớ mọi người! Thẩm nói buổi tối đi hát với nhau, tớ đồng ý rồi. Tớ đã nói với Trân Châu, Trân Châu còn chưa trả lời tớ.”
Tống Nhất Viện mở WeChat của Tào Trân Châu ra, ngẩn ngơ một lúc lâu không biết nên mở lời thế nào.
Nếu Mạnh Ny đã báo rồi, cô cũng không cần nói lại lần nữa đâu nhỉ?
Cũng không biết Mạnh Ny có nói rõ ràng không.
Chắc Thẩm Phong Bách cũng…
Thôi. Báo cũng thế, không báo cũng thế, nếu cô ấy muốn đến thì sẽ đến. Tống Nhất Viện trả lời tin nhắn Mạnh Ny, tỏ ý nhận lời.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày tụ tập, Mạnh Ny còn bận hơn tưởng tượng của cô nàng, hoạt động đi dạo phố vào ban ngày bị hủy, chỉ có thể hẹn đi hát với nhau vào buổi tối. Tống Nhất Viện báo với Vũ Nghị một tiếng, lúc tới quán karaoke thì đã hơi muộn rồi. Cô không đi vào mà đứng dưới tàng cây ở ngoài cửa không biết làm gì.
Có lẽ Trân Châu sẽ không đến.
Nếu cô ấy tới thì sao?
Tống Nhất Viện nghĩ, chào hỏi thế nào bây giờ?
Không nhất thiết phải chào hỏi, cười với nhau một cái là được.
Nhưng có lẽ cô ấy sẽ không tới đâu.
Nếu Mạnh Ny đã biểu đạt rõ ràng, biết cô đến, tỷ lệ Trân Châu đến sẽ rất nhỏ.
Một đôi tay đặt lên bả vai cô từ phía sau, hơi thở xa lạ lại quen thuộc, chàng trai cao lớn năm ấy đã chín chắn hơn rất nhiều rồi. Anh ta không khỏi phân bua, dẫn cô vào bên trong, “Ở ngoài nghĩ nhiều thì cũng không có ích gì, đến thì cũng đã đến rồi, cười một cái, không tới thì coi như thôi, hát với Mạnh Ny một bài, coi như cô ấy đã tới, OK?”
Tống Nhất Viện không nói gì.
Thẩm Phong Bách nhìn cô, anh ta như con giun trong bụng cô, “Đừng sợ, anh ở đây.”
Hai người đẩy cửa vào, Đào Tri Hành, Gia Cát Hào, Tào Trân Châu và Mạnh Ny đều ở đó. Gia Cát Hào là gay, đang hát "Quý Phi say rượu", cửa vừa mở ra, bốn đôi mắt nhìn về phía hai người.
Đào Tri Hành bĩu môi: “Tình ngay lý gian.”
Thẩm Phong Bách đá anh ta: “Đừng tạo nghiệp nữa.”
Gia Cát Hào: “Yêu hận trong phút chốc...”
Vừa bước vào, ánh mắt Tống Nhất Viện đã nhìn thấy Tào Trân Châu, hai người nhìn nhau vài giây, Tào Trân Châu cười: “Tim rộng người béo.”
Tống Nhất Viện cười: “Ngồi ăn chờ chết.”
Mạnh Ny cười: “Nhớ các cậu.”
Ba cô gái ôm lấy nhau: “Nhớ các cậu.” Ba người tách ra, Mạnh Ny ngồi ở giữa, Tống Nhất Viện và Tào Trân Châu ngồi hai bên. Thẩm Phong Bách ngồi gần Tống Nhất Viện, Đào Tri Hành ngồi cạnh máy chọn bài hát.
Mạnh Ny nói rất nhiều chuyện sau khi chia cách, Tống Nhất Viện nghiêm túc lắng nghe. Có mấy lần ánh mắt cô và Tào Trân Châu giao nhau, hai người bèn cười với nhau.
Sau khi du học về nước, Mạnh Ny làm công việc marketing nửa năm, nghĩ trước nghĩ sau nghĩ đi nghĩ lại rồi từ chức để thi nghiên cứu sinh, vì tiếng Trung còn chưa đạt đến mức độ chuyên nghiệp nên không thể đăng ký vào đại học Trung Quốc, cô ấy học thạc sĩ ở Mỹ, sau đó vừa đi học vừa cố gắng học tiếng Trung, cuối cùng cũng thi đỗ rồi đến đại học Y nghiên cứu văn học đương đại của Trung Quốc.
Hiện tại Đào Tri Hành là một luật sư chủ chốt trong một văn phòng luật sư nổi tiếng, cuộc sống cũng không tệ.
Gia Cát Hào làm một nhân viên công chức, cuộc sống thoải mái, lúc nhàn hạ thì viết thơ, đăng bài, hình như có chút danh tiếng.
Đương nhiên Thẩm Phong Bách và Tào Trân Châu không cần phải bàn. Thẩm Phong Bách sáng lập công ty văn hóa Thự Quang, giá trị con người trên trăm triệu; Tào Trân Châu là biên kịch vàng nổi tiếng, hằng năm thong thả viết một kịch bản, cuộc sống nhàn nhã giàu có.
Gia Cát Hào làm trùm sâu khấu nãy giờ cuối cùng cũng bị người ta túm xuống, Mạnh Ny đi tới hát bài “Lý tưởng tuổi ba mươi”.
Tống Nhất Viện và Tào Trân Châu ngồi ở chỗ của mình lẳng lặng nghe Mạnh Ny hát.
“Cậu sống tốt không?” Tống Nhất Viện hỏi.
“Rất tốt.” Tào Trân Châu cười, “Là cuộc sống trước kia tớ mơ ước.”
Tống Nhất Viện gật đầu.
“Còn cậu thì sao?”
“Ừm.” Tống Nhất Viện trả lời, “Không phải là cuộc sống trước đây tớ tưởng tượng nhưng cũng không tồi.”
“Vậy là được rồi.”
“…
Tiếng độc thoại của thời gian vội vã
Mài mòn cuốn băng cát xét
Mối tình đã khô héo
Đạp vỡ lên những tháng năm
……..
Khi tiếng gió thổi tới đây
Đã không cần những nhớ nhung
Cứ như vậy mà già đi
Cô độc xin đừng tỉnh giấc
Chốn giấc mơ đã sụp đổ ấy
Nay đã phủ kín rêu xanh
…..”
Lúc về, Vũ Nghị tới đón cô. Tống Nhất Viện im lặng tựa đầu vào cửa sổ xe.
Có lẽ đây là cá quay về nước quên đi chuyện trên bờ, những cuộc gặp gỡ sau này, ai cũng đều rất tốt, không thèm để ý đã từng yêu, lờ đi những oán hận từng có, thừa nhận những gì tốt đẹp mà chúng ta đã trải qua, chỉ là dừng bước quay về, chấm dứt quá khứ mở ra hiện tại, vừa khách sáo vừa quen thuộc, thật lòng chúc phúc cho người kia.
Đây là tốt nhất. Ít nhất bên ngoài quán karaoke sẽ không còn người nào vì gặp mặt mà tưởng tượng ra rất nhiều những cách thức để bắt đầu lại một lần nữa.
Về đến nhà, Tống Nhất Viện nằm lên giường, yên lặng không nói gì.
Vũ Nghị nằm bên cạnh cô, anh hỏi: “Đêm nay anh có thể ôm em ngủ không?”
Tống Nhất Viện chui vào lồng ngực anh, nhắm mắt lại.
Sao anh dịu dàng đến thế?