- Trang chủ
- Quyến Luyến - Ôn Sưởng
- Chương 8: Xấu hổ vào ngày hôm sau
Tác giả: Ôn Sưởng
Editor: Hà Vĩ
Beta: Mạc Y Phi
Sáng ngày hôm sau, ngoài cửa sổ ánh mặt trời rực rỡ, Tống Nhất Viện vừa mở mắt đã thấy toàn thân trần trụi, cơ ngực rắn chắc, tiếng tim đập mạnh mẽ kéo theo da thịt hơi chấn động và hơi thở nóng rực của anh. Tống Nhất Viện hoảng hốt, sau đó cô ngửa đầu, gương mặt cương nghị lộ vẻ lạnh lùng của Vũ Nghị đập vào mắt.
Dưới chăn, đùi người đàn ông kẹp chặt cô, đầu cô tựa vào cánh tay Vũ Nghị, hai người dính chặt lấy một chỗ, thậm chí Tống Nhất Viện còn cảm nhận được thứ kia của đối phương nặng nề chống lên bụng mình.
Tỉnh dậy sau đêm tân hôn đầu tiên, giây phút này Tống Nhất Viện chỉ có một cảm giác duy nhất, đó là xấu hổ.
Tối hôm qua là ban đêm tối om, không có đèn, mọi thứ mông lung, chỉ có xúc cảm, không có thị giác thế nên Tống Nhất Viện cảm thấy không bị ràng buộc, nhưng bây giờ tất cả đều rất rõ ràng, cô cực kỳ không được tự nhiên. Có một cảm giác nói không nên lời khiến cô hoảng hốt.
Đúng lúc đó, Vũ Nghị bất ngờ mở mắt.
Bốn mắt nhìn nhau.
Một đôi mắt đen sâu thẳm, không nhìn ra được cảm xúc trong đó; một đôi mắt trong trẻo mềm mại ấm áp, ánh mắt động lòng người mang theo sự lo lắng.
Một lúc lâu sau.
Tống Nhất Viện: “… Chào buổi sáng.”
Vũ Nghị: “Chào buổi sáng.”
Tống Nhất Viện chớp mắt, “Dậy nhé?”
“Được.”
Thế là trước mặt Vũ Nghị, Tống Nhất Viện giả vờ tự nhiên và bình tĩnh trở mình, trần truồng chui ra khỏi chăn, mái tóc đen xõa sau lưng, bả vai mượt mà, đường cong lả lướt, càng khiến người ta không chịu nổi chính là khi cô đứng lên, đôi chân trắng nõn đạp lên thảm nhung cừu, cô quay đầu hỏi: “Cần áo ngủ không?”
Vũ Nghị cụp mắt, cất giọng khàn khàn: “Ừ.”
Lúc Tống Nhất Viện đang tắm, cửa sau lưng mở ra. Người đàn ông cao lớn cũng không có động tác gì mà chỉ nhìn cô. Qua làn hơi nước mông lung, Tống Nhất Viện lại gần anh, tay vòng qua cổ Vũ Nghị, nhỏ giọng hỏi: “Anh muốn tắm cùng à?”
Bàn tay đặt sau lưng cô vuốt ve qua lại, cũng không nói gì.
“Tắm chung nhé, không làm đâu.” Tống Nhất Viện thì thào, “… Em còn hơi đau.”
Vũ Nghị hôn cô, “Được.”
Lời nói của phụ nữ và đàn ông đều không thể tin, cuối cùng hai người không thèm lau nước mà mang hơi nước hôn nhau đến tận trên giường, lại là một lần xấu hổ dài đằng đẵng.
Lúc Tống Nhất Viện tỉnh dậy lần nữa thì đã đến thời gian ăn tối, bên cạnh không còn ai. Cô tự sửa sang bản thân xong, nhìn bầu trời bên ngoài âm u như sắp mưa nên tới phòng khách cất hạt giống sen đá và hoa lan đã gieo xuống không lâu trước đó.
Sen đá sinh trưởng rất tốt, trắng trẻo, xanh ngọc và mập mạp, từng đóa mọc thành chùm, cánh hoa nhỏ béo múp míp, nhìn cực kỳ đẹp. Tống Nhất Viện nhìn nó phát triển tốt như vậy thì rất có cảm giác thành tựu, cô bèn nán lại với hoa cỏ trong nhà kính trồng hoa chốc lát.
Vũ Nghị từ phòng sách đi ra, từ hành lang tầng hai nhìn ra chính là phòng khách. Ngay từ đầu anh cũng không chú ý tới có người ở đó mà đi xuống luôn, đồ ăn đã đặt trên bàn nhưng không có ai, anh nhìn thoáng qua mới thấy Tống Nhất Viện ngồi trên lớp đá cuội, cô đang tập trung chia gốc cho sen đá Peacockii dưới bóng cây xanh râm mát bao phủ phòng khách.
Lúc anh đến gần mới phát hiện cô còn đang đọc thơ với mấy gốc sen đá này: "Có một chàng trai tóc dài, anh phải rời khỏi thảo nguyên. Anh cảm thấy thảo nguyên quá đơn điệu, anh càng chạy càng xa, anh càng đi càng xa, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng..."
Sau đó lại tự lầm bầm: “Thật ra bài thơ này của Uông Tằng Kỳ chẳng hay chút nào, còn không bằng ông ta xem mấy bài mà đám trẻ con nhà người ta viết trên tường: Nhớ lại thời trước quá, theo bố đi uống trà. Trước cửa mài vỏ ốc, chơi bùn ở đầu ngõ..."
“Trẻ con rất thú vị, lại có chút buồn lo nho nhỏ, đáng yêu như bọn mày vậy…” Cô vừa ngẩng đầu thì thấy Vũ Nghị đứng ở cửa phòng khách, vẻ mặt lạnh lùng. Như bị người ta nghe được bí mật gì, Tống Nhất Viện hơi buồn bực lại có phần xấu hổ, còn không được tự nhiên cho lắm, cô theo bản năng liền cúi đầu, giống như không phát hiện ra anh, tiếp tục mân mê sen đá.
Một người to đùng như thế mà bước đi lại không phát ra tiếng gì à? Phiền quá.
“Ăn cơm thôi.”
“Em đang giảm cân mà.”
“…”
Sau một lúc lâu, Tống Nhất Viện ngẩng đầu lên, “Em không có thói quen ăn tối.”
“Ăn một chút đi.”
“Có gì thế?”
“Cơm hầm khoai tây, đậu đũa xào, củ cải giấm hồng, canh cà chua đậu mầm.”
“Ăn canh thôi nhé?” Tống Nhất Viện nhìn anh.
“Ừ.” Vào trước đã rồi nói sau.
Kết quả Tống Nhất Viện chỉ uống canh thật, ngay cả một miếng cà chua hay giá cũng không ăn.
Sau khi cô lên phòng, dì Triệu thở dài: “Bảo sao dạ dày không tốt.”
Hai người ở cạnh nhau cũng không có gì để nói nên ai tự vào phòng sách người nấy. Đến mười giờ, Tống Nhất Viện buồn ngủ nên định quay về phòng ngủ, cô kéo cửa ra, thấy cửa phòng bên vẫn đóng chặt thì vội vàng chạy về phòng. Lúc cô tắm xong đi ra ngoài thì Vũ Nghị đã ở trong phòng ngủ. Tống Nhất Viện ngồi bên mép giường sấy tóc, Vũ Nghị đi tắm.
Đêm nay chắc là không làm đúng không? Tống Nhất Viện không dám chắc nghĩ thầm, phía dưới quả thật hơi đau. Hơn nữa làm quá thường xuyên không tốt cho sức khỏe.
Nhưng nếu lát nữa anh ấy muốn thì sao? Nên từ chối thế nào?
Mới vừa kết hôn đã từ chối chuyện đó hình như không tốt lắm… Nhưng nếu ngay từ đầu không từ chối thì sau này không từ chối được nữa đúng không?
Tống Nhất Viện vừa sấy tóc vừa nghĩ lung tung, không để ý đương sự đã tắm xong, anh không nói một lời lên giường rồi nằm xuống.
Tiếng máy sấy đột nhiên im bặt.
Vũ Nghị nói: “Chúc ngủ ngon.”
Tống Nhất Viện: “… Chúc ngủ ngon.”
Tắt đèn, hai người đều nằm trên giường. Bên cạnh vang lên tiếng hít thở và tiếng tim đập vững vàng, giờ phút này Tống Nhất Viện mới chắc chắn vừa nãy bản thân đã suy nghĩ nhiều.
Một lúc sau, cơn buồn ngủ kéo đến, Tống Nhất Viện nghiêng đầu rồi cũng ngủ.
Ngày hôm sau, khi Tống Nhất Viện thức dậy, Vũ Nghị đã tới công ty, đến bữa tối mà anh vẫn chưa về.
Tống Nhất Viện gọi điện thoại cho anh, gọi hồi lâu mà không ai nghe máy. Cô ăn hai miếng salad hoa quả cho có. Sau khi cơm nước xong, cô lại đến nhà kính trồng hoa một chuyến, lúc về nằm trên sofa nghịch điện thoại: lướt Weibo, dạo Khoảnh Khắc, đọc lại bộ tiểu thuyết yêu thích còn đang đăng dở, ngẩn ngơ nghĩ ngày mai có lẽ cũng sẽ là một cuộc sống như vậy: ngủ đến lúc tự tỉnh, không lo ăn mặc, ngày tháng an nhàn không mục đích, nghĩ đến đó lại nhịn không được cọ cọ vào chiếc gối ôm lông xù, cảm giác làm người vô dụng tốt thật, cảm giác ăn không ngồi rồi tốt quá.
Đúng lúc này cô nhìn thấy một bài viết đề cử phim Hàn trên Weibo, Tống Nhất Viện không có việc gì làm híp mắt ấn vào, cảm thấy không tệ liền lưu lại, tùy tiện chọn một bộ trong đó để xem.
Vừa xem đã rất nhập tâm.
Ba tiếng sau Vũ Nghị gọi lại, đôi mắt Tống Nhất Viện vẫn dán chặt vào TV, thuận tay nghe máy.
“Alo?” Trong giọng nói còn mang theo sự si mê đối với nam chính trong bộ phim Hàn.
Vũ Nghị im lặng một chút: “Vừa nãy anh đang họp.”
Tống Nhất Viện tạm dừng TV, cô gật đầu, “Vâng, không sao đâu.”
“Phải tăng ca, có lẽ sẽ đến khuya.”
“Vâng.” Tống Nhất Viện hỏi, “Có cần em chờ anh không?”
“Không cần. Em ngủ trước đi.”
“Được.”
“…”
“…”
“Em cúp máy nhé?” Tống Nhất Viện lên tiếng.
“Em đang làm gì vậy?” Vũ Nghị cất lời.
Gần như là đồng thanh lên tiếng.
“Em đang xem TV.”
“Xem gì thế?”
“Vì sao đưa anh tới.”
“À.”
Tống Nhất Viện đoán chắc anh sẽ không biết đó là gì, nhưng giải thích bộ phim Hàn Quốc với một người đàn ông thì lại cảm thấy là lạ.
“Vậy em xem đi.” Vũ Nghị, “Anh cúp máy đây.”
“Vâng.”
Đợi ba bốn giây, đối phương mới tắt điện thoại.
Ban ngày Tống Nhất Viện đã ngủ nhiều nên giờ tinh thần rất tốt, hơn nữa bộ phim này khá hay nên cô xem một mạch đến ba giờ sáng, lúc cơn buồn ngủ kéo đến thì đúng lúc tình tiết bộ phim đang đến đoạn gay cấn, Tống Nhất Viện vừa đấu tranh tư tưởng vừa xem phim, cũng không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Lúc cô tỉnh dậy thì đã gần giữa trưa, mùi hương đồ ăn ngào ngạt bay ra từ trong phòng bếp, lúc này phía cửa hình như có tiếng vang, cô ngoảnh đầu lại nhìn, Vũ Nghị đã về.
Tống Nhất Viện cuộn mình trong tấm chăn nhung dày dặn ấm áp, tóc tai lộn xộn, chỉ để lộ khuôn mặt. Vũ Nghị mặc âu phục đen, tay dài chân dài, dáng người cao to đứng ở cửa. Hai người bất ngờ không kịp chuẩn bị nhìn thấy nhau.
Tống Nhất Viện vừa tỉnh giấc, giọng nói có phần ngái ngủ: “Anh về rồi à?”
“Ừ.” Vũ Nghị suốt đêm không ngủ, giọng nói cũng có phần khàn khàn không bình thường, “Tối hôm qua em ngủ trên sofa à?”
“Em xem phim được một lúc thì ngủ thiếp đi.” Tống Nhất Viện đứng lên, vuốt vuốt tóc, cô còn hơi buồn ngủ, ôm chăn nói, “Hình như có thể ăn cơm rồi.”
Vũ Nghị đi về phía cô, trong lúc ấy còn nhặt gối ôm không biết rơi xuống thảm từ khi nào lên rồi để sang một bên.
Vũ Nghị đi đến bên cạnh Tống Nhất Viện, không nói gì mà chỉ đứng nhìn cô.
Tống Nhất Viện chớp mắt, không hiểu hành động của anh lắm, cô hỏi: “Ăn cơm nhé?”
“Ừ.”
Hai người đi ăn cơm.
Cơm nước xong, hai người đều leo lên giường ngủ bù, kéo rèm cửa sổ vào, phòng tối lại. Tống Nhất Viện ngủ cả buổi sáng nên cũng không ngủ luôn mà nằm trong chăn dùng di động.
Vũ Nghị muốn nói như thế không tốt cho mắt, nghĩ một lúc rồi lại thôi, tùy cô vậy.
Vũ Nghĩ vốn rất mệt nhưng sau khi về nhà, cảm giác mệt mỏi bỗng dưng tan biến không ít, giờ nằm trên giường với Tống Nhất Viện thì giống như đã ngủ đủ, chỉ còn lại trái tim ngứa ngáy khó nhịn, không kìm lòng được mà muốn hôn cô, muốn vuốt ve cô, nếu không thì ôm một cái cũng tốt.
Nhưng anh không dám, chỉ nhìn chằm chằm vào gáy của Tống Nhất Viện.
Đẹp quá, muốn chạm vào.
Cũng không biết qua bao lâu, Tống Nhất Viện ngủ say, di động rơi xuống thảm, lại bất giác xoay người, chen vào làm ổ trong lòng người bên cạnh. Vũ Nghị cảm thấy thỏa mãn, anh ôm lấy cô rồi siết chặt hơn, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Hai giờ, Vũ Nghị tỉnh dậy, Tống Nhất Viện vẫn ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, cô ngủ rất say, người đàn ông nhẹ nhàng hôn cô, ngắm cô không chớp mắt.
Đây là một gương mặt rất đẹp, Vũ Nghị không tìm được từ ngữ hình dung, đại khái chính là lông mày đẹp, mắt đẹp, mũi đẹp, miệng đẹp, khuôn mặt đẹp… Làn da non mịn bóng loáng, còn rất trắng, giống thiếu nữ mười tám tuổi.
Cũng… ngọt ngào.
Người đàn ông không tự giác nuốt chút nước bọt. Làn da Tống Nhất Viện vừa ngọt ngào vừa trơn bóng vừa mềm mại giống như caramel, không có gì đẹp hơn cả, có dùng nhiều từ hình dung cũng không thể hình dung nổi.
Đó chỉ là một phần thôi.
Đúng lúc này Tống Nhất Viện nhíu mày.
Vũ Nghị nhìn cô chằm chằm.
Có lẽ lúc ngủ Tống Nhất Viện cảm giác có người đang nhìn cô nên hơi bất an tỉnh dậy, khi nhận ra người nhìn mình là Vũ Nghị thì lại có phần yên tâm. Tống Nhất Viện chưa tỉnh hẳn, theo thói quen hừ hai tiếng rồi cọ chăn, đạp hai chân, cười thỏa mãn... ấm áp quá, thoải mái thật.
Gương mặt người đàn ông vô cảm, trong lòng lại như có trăm móng vuốt cào cấu, thật sự rất muốn hôn cô.
Tống Nhất Viện như đọc được tiếng lòng của anh, gần như trước một giây lúc Vũ Nghị sắp không nhịn được, cô hơi ngửa đầu hôn anh một cái, khẽ hỏi: “Mấy giờ rồi anh?”
Biểu cảm Vũ Nghị như thường: “Hai giờ rưỡi.”
Tống Nhất Viện ngồi dậy, “Em đi xem TV, anh ngủ tiếp đi.”
Vũ Nghị ngồi dậy theo.
Tống Nhất Viện: “?”
Vũ Nghị: “Anh ngủ đủ rồi.”
Tống Nhất Viện có phần không xác định hỏi: “Cùng xem phim hả?”
“Ừ.”