- Trang chủ
- Quan Thương
- Chương 50: Nhà Máy Trấn Lục Hồng
Tác giả: Cảnh Tục
Mười sáu ngày sau 24 căn phòng của tòa nhà số 9 thuộc Tinh Hồ Uyển được đem làm thế chấp vay tiền ở chi nhánh ngân hàng đường Tân Giang, còn 24 căn phòng chuyển vào tải sản của Cty liên hợp Tĩnh Hải, cùng lúc đó 3.8 triệu trong tài khoản công chứng ngân hàng chỉ định được chuyển vào chuyển vào tài khoản Cty địa ốc Tinh Hồ.
Lâm Tuyền lại lấy 24 căn phòng dưới tên công ty làm vật thế chấp, vẫn nhờ quan hệ của Ngô Quốc Tân, cho liên hợp Tĩnh Hải vay 5 triệu, dùng khoản tiền này đem trả cho khoản vay cá nhân trước đó.
Quay ngoắt một cái Lâm Tuyền lại nộp đơn xin vay tiền của chi nhánh Tân Giang, yêu cầu đem 3.8 triệu vừa trả lại kia cho vay ra, thứ thế chấp là 24 gian phòng sắp chuyển từ sở hữu cá nhân vào công ty liên hợp.
Một loạt những thao tác vốn lấy mỡ nó rán nó làm người ta choáng đầu hoa mắt, những ngày qua Tôn Phi Phi vất vả chạy làm thủ tục cho vay, chỉ cần văn phòng luật sư mà ngân hàng kiến thiết chỉ định thông qua thẩm tra tài liệu, khoản tiền lớn 3.8 triệu kia sẽ chuyển vào tài khoản công ty.
Chỉ trong vòng chưa tới nửa tháng, được sự phối hợp của Ngô Quốc Tân, Cty liên hợp đầu tư đã có 48 căn phòng thương phẩm, tài khoản có gần 5 triệu, đương nhiên Lien hợp Tĩnh Hải cũng gánh ngân hàng gần 9 triệu đồng.
Lâm Tuyền báo sai giá phòng, đem phòng thế chấp với giá cao, được 5 triệu đồng, chuyện này Tôn Phi Phi rõ hơn bất kỳ ai, vì tuyệt đại đa số thủ tục là do cô làm thay Lâm Tuyền. Tôn Phi Phi có kiến thức cơ sở về phương diện tài chính, không khỏi sợ hãi, đây đúng là biến không thành có.
Khi mua phòng ở Tinh Hồ Uyển, Lâm Tuyền và Từ Kiến ước định, trong vòng một năm, giá phòng của Tinh Hồ Uyển không được thấp hơn 1.500/ m2, làm như thế về mặt trình tự pháp luật không bới móc gì được, song không ai biết sự phồn hoa bề ngoài này duy trì được tới bao giờ.
Tôn Phi Phi chỉ là cô gái gia đình bình thường, thậm chí còn hơi dưới mức bình thường một chút, phải vất vả kiếm miếng ăn hàng ngày, chưa bao giờ làm việc với những số tiền lớn như vậy, lúc đầu cô rất sợ, nhưng bất tri bất giác bị cuốn vào bước tiến của Lâm Tuyền lúc nào không hay, dần dà từng chuyện tưởng chừng hoang đường được Lâm Tuyền giải quyết, Tôn Phi Phi cảm thấy hưng phấn khó diễn tả.
Từ khi quen biết Lâm Tuyền tới nay, cô được tiếp xúc với những người trước kia bản thân chỉ có thể đứng xa mà nhìn, như được y đưa vào một mộng cảnh bí mật, thế giới hoàn toàn mới.
Đầu tháng 8, cuối cùng Lăng Cố Quân cũng tìm được một nhà máy sập xệ phụ hợp với yêu cầu của Lâm Tuyền, đó là đúc linh kiện được xây dựng vào đầu thập niên 80, tiền thân xưởng nhỏ trong thôn ở trấn Lục Hồng, ước chừng rộng 60 mẫu, trong sân chỉ có một cái lò luyện lớn, các loại linh kiện chất đông khắp nơi, rỉ sét hết cả, có mấy người gia lấy ghế đặt trước lò, dùng cời gạt đống thép phế liệu mở lò.
- Đầu thập niên 90, hiệu ích của nhà máy còn khá tốt, khi đó còn muốn mở rộng quy mô, mua cả viện tử ở đằng sau, làm một con đường xi măng nối liền nhau. Thế rồi nghe nói sắp xây trường đại học gì đấy, không cho nhà máy mở rộng nữa, nhà máy cũng xảy ra biến cố nhỏ, từ đấy chẳng còn ai hứng thú kinh doanh nữa.
Giám đốc nhà máy mặc một bộ đồ công tác nhăn nhúm, nếp nhăn trên mặt cũng chẳng thua kém gì, nhìn qua hơn cái tuổi 50 nhiều lắm, đôi mắt mờ đục chìm vào hồi ức quá khứ.
Lăng Cố Quân làm việc rất chu đáo, gần như nghe ngóng toàn bộ tin tức mà Lâm Tuyền muốn biết, năm 94 nhà máy xảy ra sự cố, một công nhân bị nước thép trong lò bắn phải, nửa người bị thương tích, ở vấn đề tiền bồi thường, nhà máy nổ ra tranh chấp với thân nhân công nhân, trong quá trình tranh chấp, con trai viên giám đốc nhà máy đó bị đánh què chân, tới giờ vẫn đi tập tễnh.
Giờ con trai ông ta lấy vợ, con dâu đòi cha chồng an bài công tác và nhà ở tại thành phố, cho nên mới phải bán nhà máy đi.
Nhà máy rách nát như thế ở trấn Lục Hồng còn có mấy cái nữa, trước giờ cứ nói sẽ xây trường đại học, làm chẳng ai kinh doanh gì được chỉ đợi ngày đất bị chưng thu, nhưng đợi bảy năm liền chẳng thấy động tĩnh gì, một mặt mấy nhà máy đó muốn đợi thêm vài năm xem tình hình, một mặt do người khác không muốn mua khi tin tức còn chưa rõ ràng.
Trước kia trong thôn có ba tòa nhà, hai tòa đầu thuộc về nhà máy đúc, đều xây mới từ năm 91, nhưng phủ đầy bụi sát vàng nhợt, trông còn cũ kỹ hơn cả tòa nhà xây từ thập niên 70.
- Viện tử đằng sau hiện thuộc về thôn à?
Lâm Tuyền vừa đi vừa quan sát xung quanh, hỏi Lão Trương :
Lão Trương đưa tay sờ vách tường bám bụi:
- Toàn là rỉ sắt, nhà máy đúc không kinh doanh được nữa, thanh lý cả thôi, đều mới cả đấy, cậu vào mà xem cột nhà, xem gạch lát là biết. Viện tử phía sau mới quét vôi tường, chuẩn bị cho những người già cô đơn trong thôn ở, nhưng mà phòng ốc hơn 30 năm rồi, chưa nói dột, gió lớn một cái, nhìn vách tường rung rung, chỉ sợ nó sập thôi.
- À, tôi mua nhà máy sử dụng, chắc giám đốc Lăng đã nói với ông rồi, không cần nhiều đất như thế đâu, ủy ban thôn ở đâu, nếu thích hợp thì tòa nhà đó phá đi xây lại cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền.
- Phá đi xây lại tốn hơn mười vạn, phòng ốc phía trước dọn dẹp một chút có thể đưa vào sử dụng rồi, với anh Lâm mà nói, chẳng tiếc gì chút tiền đó.
Lâm Tuyền nhìn lò cỡ nhỏ cao chừng bảy tám mét ở sân, nhíu mày nói:
- Số thiết bị này tôi không dùng tới, nhưng ông lại tính vào trong tổng giá trị, không bằng ông đem đống sắt vụn này bán thanh lý đi, dọn dẹp mặt bằng rồi chúng ta bàn bạc thêm các chi tiết khác.
- Tôi thanh lý hết rồi anh không mua nữa thì tôi tìm ai mà khóc.
- Giám đốc Trương, vị trí xem như tôi hài lòng, có điều giá cao quá, cho tôi sẽ nghĩ thêm.
Lâm Tuyền quay đầu bảo Tôn Phi Phi:
- Cô đi hỏi xem ủy ban thôn ở đâu, xem xem viện tử phía sau có mua được không?
- Giá đất khu khai phát mỗi mẫu mười mấy vạn, trên có vài cái nhà xưởng, không thấp hơn một triệu, chỗ tôi sáu mẫu đất, hai tòa nhà, chỉ đòi anh có 800 ngàn, đi đâu kiếm được cái giá này chứ?
Lâm Tuyền cười:
- Xuống xã trấn phía dưới, tiền thuê một năm có một nghìn một mẫu, nhà mày của ông xây năm 83, ban đầu thuê đất của thôn, tới năm 90 mới mua, khi đó trả cho thôn 180 nghìn. Khi ấy giá đất cao, hai tòa nhà mỗi gian 100 nghìn, cái nhà máy này giám đốc Trương tổng cộng đầu tư 380 nghìn, còn sử dụng bao nhiêu năm như vậy. Tôi thấy, tính toán giá đất nơi này, 380 nghìn là hợp lý, tôi còn muốn đầu 40 - 50 nghìn xây một con đường xi măng nối với quốc lộ phía trước.
- 380 nghìn?
Lão Trương thốt lên:
- Quá thấp, anh Lâm không phải là không biết, mấy năm qua giá đất cứ tăng vòn vọt, vả lại nơi này có khi xây đại học thành phố thật, đợi tới lúc giải tỏa giá sẽ còn tăng lên không chỉ gấp đôi.
- Ông là người hiểu, ông đợi được tới ngày đó đã không bán nhà máy cho tôi. Chúng ta không nói chuyện giải tỏa nữa, tôi đầu tư vào đây, nếu giải tỏa thật, tiền giải tỏa chưa đủ bù đắp cho tổn thất của tôi.
Được Lăng Cố Quân dẫn đường, Lâm Tuyền và Tôn Phi Phi tới ủy ban thôi, trong thôn đang vì tòa nhà kia mà đau đầu, trấn Lục Hồng đình chỉ phê duyệt xây dựng cơ bản đã bảy năm rồi, nhà ở làm mới chỉ có thể xây dựng trên đất đai vốn có, tòa nhà kia cũng chẳng thể coi như mặt bằng bán đi được. Mời cán bộ trong thôn lên trấn ăn tối, Lâm Tuyền đút cho mỗi người một cái phong bì, viện tử rộng hai mẫu đó cuối cùng định giá 120 ngàn, tổng giá trị của nhà máy đúc cũng được quyết định ở giá 480 nghìn.