- Trang chủ
- Quan Thương
- Chương 43: Con Ông Cháu Cha
Tác giả: Cảnh Tục
Những nhân vật có tên trong bảng danh sách kia Cảnh Nhất Dân không tiện ra ra mặt, Triệu Tăng mấy ngày qua thay ông ta tới nhà bái phỏng từng người một. Những người đó đa số được trọng dụng khi Trần Nhiên thúc đẩy trẻ hóa cán bộ, sau khi Trần Nhiên lui về, bị đẩy tới các cơ quan huyện cục cho làm phó chức để uống trà hóng mát, hiện giờ vừa vặn tuổi chính trị chín muồi.
Cảnh Nhất Dân coi trọng Lâm Tuyền còn một suy nghĩ không nói với bất kỳ ai. Chu Bình, Dương Vân năm xưa tốn bao công sức mới lật đổ được Trần Nhiên, khí thế bừng bừng liên kết với cả Trương Quyền khi ấy đang là phó thị trưởng, Hướng Nghĩa Sơn phó thị trưởng thường vụ, ai cũng nghĩ chuyến này Trần Nhiên bị dựa cột là cái chắc rồi, đoàn kiểm tra kỷ ủy tỉnh xuống cũng muốn làm cho ra nhẽ, vậy mà đột nhiên im bặt, không có chuyện gì xảy ra hết, Trần Nhiên vì lý do sức khỏe về nghỉ hưu, không bị bất kỳ hình thức xử phạt nào, ba đứa con ông ta cũng bình an ôm tiền chạy lên tỉnh thành kinh doanh.
Cảnh Nhất Dân biết bên trên có người đang bảo vệ Trần Nhiên. Trần Nhiên là cán bộ từ bộ đội chuyển nghiệp về Tĩnh Hải, người ở trên bảo vệ ông ta là ai, tới ngay cha vợ Cảnh Nhất Dân là phó thư ký trưởng tỉnh ủy Trương Kỳ Sơn nghỉ hưu mười năm trước cũng không biết, chỉ biết nhân vật này phải cực lớn, nếu không đã chẳng nhẹ nhàng giải quyết vấn đề mà không để lại di chứng nào cả.
Trần Nhiên lui về bảy năm rồi, quan hệ bên trên còn hay không? Cảnh Nhất Dân không biết.
Khi Trương Kỳ Sơn lui về liền đưa Cảnh Nhất Dân xuống Tĩnh Hải để tránh thị phi trên tỉnh, ở Tĩnh Hải xem như Cảnh Nhất Dân cũng thuận buồm xuôi gió, nhưng muốn dựa vào quan hệ cũ của cha vợ, cùng quan hệ thông gia với Dương Thiên Hoa để tiến lên một bước là khá khó khăn. Hoặc phải có thành tích vượt trội làm người ta chú ý, hoặc là tìm kiếm mạng lưới quan hệ sâu hơn.
Lâm Tuyền đoán không ra suy tính trong lòng Cảnh Nhất Dân, y và Cảnh Thiên Sương có rất nhiều chủ đề chung, nói chuyện khá hợp ý. Cảnh Thiên Sương rất tán thưởng tri thức uyên bác cùng kiến giải sâu sắc của Lâm Tuyền, lại không có sợ nông cạn của đám hoàn khố, hẹn sau khi Lâm Tuyền về trường khai giảng, nhất định sẽ đi tìm y.
Cho dù không có lời hẹn này, chuyên gia cơ hội như Lâm Tuyền làm sao bỏ lỡ được.
Kế hoạch của Cảnh Thiên Hoa là thứ hai tuần sau về tỉnh thành, Trương Hữu Lan rất thích Dương Oánh, giữ bọn họ ở lại một ngày. Đến thứ hai, Cảnh Nhất Dân không cho con trai dùng xe thành ủy, Lâm Tuyền tất nhiên nhờ Quách Bảo Lâm mượn chiếc Audi của Triệu Khôn Nghĩa, đưa Cảnh Thiên Sương, Dương Oánh đi chơi Tĩnh Hải một ngày. Buổi tối hiển nhiên tới Tú Thủy Các ăn cơm, trừ Triệu Tăng, Đinh Hướng Dương, Dương Côn ra còn có hai phó huyện trưởng trên tỉnh gửi xuống rèn luyện.
Tới thứ ba, Lâm Tuyền và Quách Bảo Lâm dùng xe đưa Cảnh Thiên Sương, Dương Oánh tới tỉnh thành. Lâm Tiểu Sơ cũng đi theo thăm chị cả Lâm Tĩnh Di, ở tỉnh thành, bất ngờ nhận được điện thoại của Tôn Phi Phi, nói chiếc Nokia mà y mua đang tổ chức khuyến mãi giảm giá.
Chiếc Nokia mà Lâm Tuyền mua đến ngày mai mới tròn một tuần, trước đó có thể trả lại hàng không cần lý do, nói cách khác được hưởng thụ ưu đãi giảm giá.
Tòa nhà Bưu Chính kề sát tòa nhà thành ủy, Lâm Tuyên ở văn phòng buồn chán, lại không dám tùy tiện trêu ghẹo Liễu Trí, nên thường tót sang bên cạnh tìm Tôn Phi Phi giết thời gian, chỉ có điều Tôn Phi Phi luôn tỏ ra hờ hững lạnh nhạt, không hiểu sao lại đột nhiên báo tin này cho y.
Chuyện đăng ký công ty, Lăng Cố Quân đã liên hệ với y, ngày mai sẽ có thể hoàn thành tất cả thủ tục, giấy chứng nhận. Lâm Tuyền liền bỏ Tiểu Sơ ở chỗ chị Tĩnh Di, cùng Quách Bảo Lâm ngay trong đêm trở về Tĩnh Hải.
Lâm Tuyền vẫn tiếp Lăng Cố Quân trong phòng họp nhỏ của văn phòng thành ủy, y tới văn phòng thành ủy thực tập chưa tới 10 ngày, nhưng ai cũng biết y có quan hệ mật thiết với bí thư thành ủy, khiến sau lưng nảy sinh đủ loạn tin đồn cùng suy đoán.
Lúc này Lăng Cố Quân vào văn phòng thành ủy, từ ánh mắt thân thiết và thái độ lấy lòng của người khác, càng cảm nhận được người thanh niên trước mắt lai lịch không đơn giản, chắn chắn loại con ông cháu cha rồi.
Hắn không biết cái công ty rỗng ruột mà Lâm Tuyền đăng ký kia liệu có liên quan tới tầng cấp cao hơn không, đây là điều hiện hắn chưa đủ tư cách để biết, nhưng một khi được tham gia vào, sẽ mang lại cho hắn tài phú cuồn cuộn không ngừng.
Lâm Tuyền đem số tiền đại diện ước hẹn sẵn ra:
- Đây là 5.000, giám đốc Trương đếm đi rồi viết hóa đơn cho tôi.
- Năm nay anh ba mươi tư, nếu cậu không ngại, anh gọi cậu một tiếng anh em nhé. Số tiền này lấy ra không phải làm tổn hại tình cảm anh em chúng ta sao. Anh tuy chỉ là một phó giám đốc, nhưng 5.000 vẫn có thể tự định đoạt được.
Lăng Cố Quân kiên quyết đẩy số tiền lại:
Lâm Tuyền cũng thay đổi cách xưng hô:
- Tôi còn có chuyện muốn nhờ anh Lăng giúp đỡ, anh không nhận số tiền này, sao tôi dám mở miệng được.
- Giúp đỡ anh em là chuyện thiên kinh địa nghĩa mà, cậu cần gì cứ việc nói, nếu còn nhắc tới tiền là tôi đi ngay đấy, coi như người anh em ở thành ủy cao sang xem thường người anh lăn lộn giang hồ này.
- Anh Lăng đã nói như thế ...
Mấy ngày qua chi tiêu rất nhiều, trong tay Lâm Tuyền chẳng còn mấy tiền mặt, thuận nước đẩy thuyền cho 5.000 vào cặp:
- Tôi còn chuyện này nhờ anh Lăng giúp đỡ, anh Lăng hẳn rất quen thuộc các xí nghiệp của Tĩnh Hải. Tôi mặc dù đăng ký một công ty, nhưng hiện nó không mấy tác dụng, mấy năm qua kinh tế Tĩnh Hải không tốt, nhiều nhà máy lao đao, nhất là ở trấn Lục Hồng, những nhà máy không duy trì được nữa kia, tôi chuẩn bị dùng danh nghĩa công ty hữu hạn đầu tư liên hợp thua mua một xí nghiệp sắp phá sản.
Lăng Cố Quân tiếp xúc với chuyện này nhiều rồi, hiểu ngay:
- Lâm huynh đệ muốn dựng cái vỏ rỗng kia lên à?
Khu khai phát mới lấy đại học thành phố làm đường khai phá, trong quy hoạch nó được đặt ở trấn Lục Hồng, nơi ông ngoại y định đặt trường đại học, ở đó phê duyệt xây dựng nhà máy, kiến trúc đã bị bóp chết. Một số xí nghiệp sắp đổ bể chỉ vất vả cầm cự, đợi ngày chính phủ trưng dụng đất để được đền bù lớn. Nhưng tám năm trôi qua rồi, chẳng có tin tức gì về khu khai phát mới, chắc hẳn những chủ nhà máy không duy trì nổi nữa kia không còn mấy kiên nhẫn nữa.
Lâm Tuyền tất nhiên không đem tính toán của mình nói với Lăng Cố Quân, mỉm cười nói:
- Mặc dù tôi mượng danh nghĩa thành ủy làm việc, nhưng các phương diện đều chăm chăm nhìn vào đây, chỉ đăng ký một công ty rỗng ruột, người có ý đồ muốn tra là biết trong đó có vấn đề. Nếu công ty có thực thể thì sẽ khác, còn nhờ anh Lăng nhọc công thêm.
- Chuyện này là đương nhiên rồi, để anh về tra cho cậu, trấn Lục Hồng có tin đồn sắp xây trường đại học thành phố, một số xí nghiệp sắp phá sản đều đợi chính phủ chưng thu đất, đoán chừng hơi khó, chọn nhà máy ở gần đó được không?
Lăng Cố Quân trầm ngâm:
Không ngờ hắn lại mẫn cảm như vậy, Lâm Tuyền thoải mái nói:
- Đúng là có tin đó, nhưng mà thủ tục bảy năm trước chưa phê duyệt, lại đổi tới ba nhiệm kỳ bí thư, ai còn nhớ chuyện này nữa? Làm tốt thì nói là nhãn quang, công lao người tiền nhiệm, làm hỏng thì trách nhiệm bản thân chịu. Tôi có một trạch viện cũ ở phía tây trấn Hồng Lục, cũng hi vọng nơi đó xây trường đại học đấy. Nếu nhà máy trấn Hồng Lục khó mua thì gần đó cũng được, tốt nhất là gần khu khai phát, kế hoạch của thành ủy chuyển dời khu khai phát về phía bắc, giá mua đất của khu khai phát rẻ, một mẫu nông canh mới mười mấy vạn, giá chuyển nhượng chỉ hai mươi vạn. Hiện chính phủ thành phố quản lý đất phía nam rất ngặt, không lấy được đất nông nghiệp, kiếm ít nhà máy sập, ít nhất không thua lỗ.
Nghe Lâm Tuyền nói thế, hứng thú của Lăng Cố Quân nhạt hẳn, nhà máy có rách nát tới đâu cũng phải mấy chục vạn mới mua được, bỏ đi thuế phí tháo rỡ, san mặt bằng ... Chỉ mua bán đất chẳng kiếm được bao nhiêu tiền.