- Trang chủ
- Quan Thương
- Chương 37: Thời Nay Cũng Có Danh Kỹ
Tác giả: Cảnh Tục
Lâm Tuyền thu điện thoại lại, mỉm cười khẽ, Ngô Quốc Tân có qua có lại nằm trong dự liệu của y rồi, 1.000 chỉ là chuyện nhỏ, có được sự tín nhiệm của Ngô Quốc Tân trong thời gian ngắn, để vay tiền từ chi nhánh đường Tân Giang mới là điều mấu chốt.
Ánh mắt xa xăm nhìn phong cảnh trôi qua hai bên đường, Lâm Tuyền thu lại nụ cười thường trực khi ở trước mặt người khác, người như co lại trong chiếc ghế sau chiếc taxi, trông cô đơn lạc lõng, đột nhiên có điện thoại gọi tới.
Lâm Tuyền mới mua di động, không mấy người biết số, bấm nút nghe hỏi :
- A lô, ai đấy ạ ?
Bất ngờ giọng Lâm Minh Đạt ở bên kia truyền tới :
- Tiểu Ba, là ba đây.
Lâm Minh Đạt từ chỗ Triệu Tăng biết được Lâm Tuyền mua di động, gọi điện vào di động của y, không truy hỏi tiền ở đâu ra, chỉ nói :
- Tiểu Ba, ba đặt chìa khó dự phòng trong hòm thư ở cầu thang, dù bất kỳ muộn thế nào cũng có thể về nhà.
- Dạ, con biết rồi.
Lâm Tuyền vừa cảm kích vừa hổ thẹn mất một lúc mới đáp nhỏ, vợ chồng Lâm Minh Đạt và Trần Tú thương y không khác gì con đẻ, nhưng với con đường y chọn không hề có ý thay đổi.
Chấp tối, theo lệ tới Tú Thủy Các ăn cơm, hôm nay trừ Tần Minh bồi tiếp ra thì không còn ai khác. Tần Minh không có cái tính kiêu căng làm cao như Cố Hiểu Linh, Dương Côn, đối đãi với người khác thân thiết, tuy chỉ là một trường phòng hành chính của văn phòng thành ủy, Ngô Quốc Tân vẫn vui vẻ thân cận với hắn, đặc biệt mời Tần Minh dự tiệc.
Phòng hành chính chủ quản công tác hậu cần như bảo vệ, vệ sinh, xanh hóa, thủy điện, đất đai, phòng ốc, phúc lợi cán bộ và quản lý tòa nhà văn phòng thành ủy. Ban bệ thành ủy đổi khóa, nhân sự của văn phòng thành ủy cũng vừa mới điều chỉnh xong, tài chính cấp cho văn phòng thành ủy dùng để xanh hóa và tu sửa phòng ốc không ít.
Tần Minh là một người rất hữu dụng với công ty xây dựng không lớn lắm của Triệu Khôn Nghĩa.
Lâm Tuyền, Tần Minh, Ngô Quốc Tân vừa mới tới Tú Thủy Các không lâu thì Triệu Khôn Nghĩa lái xe tới. Triệu Khôn Nghĩa mặt đầy mừng rỡ vì "tình cờ gặp mặt", nhưng Lâm Tuyền thừa biết Quách Đức Toàn ở sau lưng bắn tin.
Bữa tiệc hôm qua, Ngô Quốc Tân cũng có ấn tượng với tính cách hào sảng của Triệu Khôn Nghĩa, thấy ông ta không mời mà tới cũng chẳng hề bất mãn, ít nhất chi phí tối nay có người san sẻ, cớ gì không nhận?
Đem so với sự vắng vẻ hai ngày trước, tấm bảng tuyển người trước Tú Thủy Các đã thu hút ánh mắt của một số người, hôm nay "hơi người" trong nhà hàng trông dễ coi hơn nhiều. Bốn người uống rượu, khí thế càng khác hẳn tối qua, cưa hết một chai Mao Đài xong, Triệu Khôn Nghĩa mời tới khu giải trí ở ngã rẽ.
Ở chỗ rẽ đường Ngọc Lâm, quán hàng giải trí cái nọ nối nhà kia, sau chín giờ tối, con đường không dài này đang trang trí đèn màu rực rỡ huy hoàng. Triệu Không Nghĩa đỗ xe trong một cái ngõ tối tăm, Lâm Tuyền đi ra, phát hiện trong bóng đêm mê hoặc ở con đường này có rất nhiều xe công mang biển thành ủy hoặc chính phủ.
Trong bóng đêm, nảy sinh những chuyện xấu xa dơ bẩn, đó là góc khuất mà ánh sáng không chiếu tới được. Triệu Khôn Nghĩa chưa bao giờ coi Lâm Tuyền là hạng tiểu bối, nhưng khi Lâm Tuyền bước chân lên bậc thềm trung tâm giải trí Bắc Thần lộ vẻ rụt rè thiếu tự nhiên, ông ta nhìn thấy hết.
Lúc vào tới phòng bao, khi Triệu Khôn Nghĩa gọi vào một nhóm tiểu thư trang điểm lòe loẹt, Lâm Tuyền lại khôi phục sự trấn tĩnh và bình thản vốn có, làm Triệu Khôn Nghĩa bội phục thanh niên này.
*** thời nay "tiểu thư" ở TQ, mang hàm ý khá rộng gái bar, gái gọi, gái điếm v...v...v...
Lâm Tuyền để Tần Minh chọn tiểu thư, Tần Minh nheo mắt lại, chấm một cô gái mặc váy vàng, khí chất khá giống minh tinh Hàn Quốc. Lâm Tuyền nhìn khắp một lượt rồi nói:
- Nhìn những người còn lại là biết anh Tần tinh mắt nhất.
Triệu Khôn Nghĩa bảo các cô gái lui ra, một lúc sau lại có một nhóm khác đi vào, Lâm Tuyền vẫn chỉ cười mỉm, không nói gì. Triệu Khôn Nghĩa mặt sầm xuống, nổi khùng với viên giám đốc:
- Các người lấy thứ hàng gì ra lừa khách thế hả, có biết tôi là ai không, gọi ông chủ Ngô của các người ra đây.
Viên giám đốc hoảng hồn đuổi đám tiểu thư ủ rũ ra khỏi phòng, không lâu sau ông chủ Ngô đi vào, chỉ Triệu Khôn Nghĩa nói to:
- Giám đốc Triệu qua đây sao không thông báo trước một tiếng vậy?
Rút thuốc lá ra niềm nở mời một vòng.
Ông chủ Ngô để đầu đinh, nhưng bản chất khiến người ta cảm thấy đậm mùi son phấn, trông trắng bóc, đôi mắt có chút âm hiểm, chào hỏi Triệu Khôn Nghĩa nhưng mắt thì lại quan sát ba người còn lại, chỉ tiếc rằng ánh mắt ông ta lại rõ ràng loại bỏ Lâm Tuyền đi trước tiên, chỉ coi là loại đàn em bám đuôi mà thôi.
Lâm Tuyền nhận lấy điếu thuốc lá, không nói gì cả, khi ông chủ Ngô mời thuốc tới Ngô Quốc Tân thì dừng lại, cười tươi hơn hớn:
- Người anh em quý tính gì, vừa rồi không hài lòng với các em gái à?
Bảo với viên giám đốc đi cùng:
- Đi xem xem Tiểu Hoa rảnh không? Tôi nhớ cô ta tới giờ rồi.
Tiếp tục quay đầu lại nhận lấy danh thiếp của Ngô Quốc Tân:
- A, ra là chủ nhiệm Ngô của chi nhánh ngân hàng kiến thiết, là ngân hàng gia. Kẻ hèn này cũng họ Ngô, Ngô Bảo Hoa, tổng giám đốc Công ty trách nhiệm hữu hạn giải trí Bắc Thần. Có khi năm trăm năm trước tôi và chủ nhiệm Ngô là người cùng nhà, sau này mong chủ nhiệm Ngô chiếu cố nhiều hơn.
Ngô Quốc Tân nháy mắt với Lâm Tuyền, cũng không để lộ ra ai mới thực sự là VIP ở đây, quả nhiên Ngô Bảo Hoa đưa danh thiếp cho Tần Minh, cuối cùng mới là Lâm Tuyền.
Lâm Tuyền xua tay:
- Ông chủ Ngô không cần lãng phí, tôi không có danh thiếp để đổi với ông đâu.
- Người anh em nói thế là coi thường họ Ngô tôi rồi đấy.
Ngô Bảo Hoa cố nhét danh thiếp vào tay Lâm Tuyền.
Lúc này cô gái tên Tiểu Hoa mà Ngô Bảo Hoa vừa nói đẩy cửa đi vào, nhan sắc quả thực hơn hai nhóm người vừa rồi một quãng xa, tuổi chừng 25, 26. Tần Minh nhìn mà thầm hối hận, cười nhạo bản thân không kiên nhẫn bằng Lâm Tuyền.
Ngô Quốc Tân lại nháy mắt với Lâm Tuyền, Lâm Tuyền đã nhìn ra khi Tiểu Hoa đi vào, mắt hắn sáng lên, sao đoạt cái người khác yêu thích được, liền khẽ lắc đầu.
Ngô Quốc Tân chẳng khách khí, vỗ ghế sô pha, bảo Tiểu Hoa ngồi bên cạnh mình.
Đúng là Ngô Bảo Hoa không coi Lâm Tuyền vào đâu, hỏi:
- Giám đốc Triệu đợi Tiểu Ngọc hay tạm gọi một em gái vào bồi tiếp.
Để đám Lâm Tuyền biết bản thân là khách quen ở nơi này, Triệu Khôn Nghĩa cũng chẳng hề xấu hổ:
- Tôi không sao, anh chọn một em gái cho Tiểu Lâm. Thôi, đừng chọn nữa, cứ bảo Tiểu Tuyết tới đây, lúc tôi vào thấy biển của cô ấy chưa hạ xuống.
- Chuyện này ...
Ngô Bảo Hoa khó xử:
- Hôm nay Tiểu Tuyết làm mình làm mẩy, Triệu Tiểu Minh công tử của Triệu Tĩnh Thiên có hơi nóng lòng, bị cô ấy tát cho một phát. Anh không thấy tôi toát mồ hôi, bị Triệu Tiểu Minh đuổi đi, tôi phải cúi mình xin lỗi không biết bao nhiêu cái, thiếu chút nữa gãy cả lưng.
Lâm Tuyền đã nghe nói tới Triệu Tiểu Minh rồi, hắn là con trai của Triệu Tĩnh Thiên bí thư khu ủy khu Tây Thành. Triệu Tiểu Minh cũng là học sinh của trường Nhất Trung, hơn Lâm Tuyền một khóa, rất nhiều năm sau trong trường Nhất Trung còn lưu truyền sự tích về hắn, Lâm Tuyền cũng nghe qua ít nhiều.
Cha con họ Triệu đều nổi danh háo sắc, nhà khách Nam Sơn là nơi chiêu đãi của chính phủ khu Tây Thành, phục vụ viên trong đó ai nấy tướng mạo tú lệ, Triệu Tĩnh Thiên biến nơi đó thành hậu viện hoàng cung của ông ta.
Triệu Tiểu Minh ỷ quyền thế của cha thường tới nhà khách Nam Sơn chơi bời, chỉ là chuyện bị người khác che dấu, cả hai cha con đều không biết hành vi của nhau. Thế rồi về sau Triệu Tiểu Minh đụng vào trái cấm của Triệu Tĩnh Thiên, bị Triệu Tĩnh Thiên vốn đa nghi lại hay ghen dẫn người chặn cửa, lúc này hai cha con mới biết chuyện hay ho mình làm.
Nghe đâu vì chuyện này mà nhân sự nhà khách Nam Sơn thay hết một lượt.
Không ngờ một tiểu thư ngồi quầy lại tát Triệu Tiểu Minh một cái, xem ra rất có phong phạm của danh kỹ thời thịnh Đường. Nói ra cũng phải, người xưa nuôi thiếp, người thời nay bao gái, chẳng gì khác nhau. Lâm Tuyền chỉ cười không tỏ thái độ gì.