Tác giả: Hà Thường Tại
50 ngàn không phải con số nhỏ, lúc này rất nhiều người cả năm thu nhập không đến năm ngàn, Trương Lan sao có thể đồng ý được. Tào Thù Lê cứ đẩy tiền vào tay Trương Lan mà nói:
- Hạ Tưởng không thể ở bên hai bác thường xuyên, vì thế anh ấy khá lo lắng. Tiền này các bác dùng thì anh ấy cũng dễ chịu hơn, các bác không nhận thì anh ấy mới khó xử.
Tào Thù Lê nói như vậy thì Trương Lan đành phải nhận. Bà cao hứng lau lau nước mắt chực chảy ra và không biết nói gì.
Liên Nhược Hạm dùng ngón tay chọc Hạ Tưởng. Hạ Tưởng thấy cô nhìn Tào Thù Lê với ánh mắt khen ngợi, hắn biết ý của cô nên cũng nhìn Tào Thù Lê với vẻ cảm ơn. Tào Thù Lê bị hai người nhìn như vậy nên có chút xấu hổ cười cười, sau đó cô lại lè lưỡi với Hạ Tưởng khiến hắn động tâm.
Sau khi sống lại, đây là lần đầu tiên Hạ Tưởng có suy nghĩ muốn lấy cô gái này làm vợ.
Cuối cùng đã có thời gian ở một mình bên Tào Thù Lê. Cô nghịch nghịch đầu Hạ Tưởng rồi nói:
- Anh bình thường nói hay lắm mà, sao về nhà lại nói ít đi vậy?
- Chuyện tốt đều có em làm, lời hay em cũng nói hết rồi, anh chỉ có phần nhìn và nghe.
Hạ Tưởng một bên nói rồi cầm tay Tào Thù Lê nói:
- Cô bé Lê, em rất tốt, ai có thể lấy được em thì đó là người có phúc.
Tào Thù Lê ngẩng đầu nhìn trần nhà mà nói:
- Muốn lấy em khó lắm đó, phải chờ xem qua được thử thách không đã.
Hạ Tưởng cười ha hả, gãi đầu nói:
- Không biết người thích em có đủ nghị lực hoàn thành thử thách không.
- Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không thành. Chỉ cần anh ta thật lòng thích em còn có thể không có quyết tâm sao?
Mắt Tào Thù Lê mê đi một chút, cô đột nhiên đẩy Hạ Tưởng rồi nói:
- Anh đột nhiên nói cái gì đó, việc này có quan hệ gì với anh.
- Cũng đúng, việc riêng của em đúng là anh không có quyền hỏi.
- Anh có phải ngứa da hay không? Xem em xử lý anh như thế nào.
Tào Thù Lê giận đánh Hạ Tưởng, Hạ Tưởng liền chạy, hai người không cẩn thận va vào nhau.
Chiều hôm đó Tào Thù Lê đến nhà ông bà nội mấy tiếng rồi định ở lại đây qua đêm mới về. Nhưng Hạ Tưởng đột nhiên nhận được điện của Cao Hải nói Thị trưởng Trần muốn gặp hắn vào sáng mai. Thị trưởng Trần gọi thì sao có thể chậm trễ, Hạ Tưởng đành phải chào bố mẹ và nói ra nguyên nhân.
Nghe thấy Thị trưởng Thành phố Yến muốn gặp Hạ Tưởng, Hạ Thiên Thành còn gấp hơn cả Hạ Tưởng. ông bảo hắn không cần lo cho nhà, phải lập tức về. Thị trưởng người ta trăm công ngàn việc có thể dành thời gian gặp đó là vinh dự quá lớn, không thể bỏ qua. Hạ Tưởng biết ông bố thành thật, cẩn thận cả đời nên có tâm lý sợ quan. Hắn không nói nhiều mà hỏi ý kiến Tào Thù Lê.
Tào Thù Lê mặc dù muốn ở lại chơi thêm với ông bà nội, nhưng cô không muốn một mình mình đi về nên cùng về Thành phố Yến với Hạ Tưởng. Ba người ăn tối xong liền vội vàng rời đi.
Cũng may thành phố Đan Thành cách Thành phố Yến không xa, hơn nữa là cao tốc. Tối lại mát mẻ, đèn hai bên đường rất sáng.
Đây là xe của Liên Nhược Hạm nên Hạ Tưởng không biết có đĩa gì bên trong. Theo tiếng nhạc mở ra thì đó là một bản nhạc vi-ô-lông du dương, tiếng nhạc như nước chảy làm người ta quên đi phiền não. Tào Thù Lê không biết lúc nào đã ngâm nga hát một bài không biết tên.
Sắc đêm như nước, Liên Nhược Hạm cũng bị cuốn hút theo và hát theo giai điệu của Tào Thù Lê. Hạ Tưởng cười cười một tiếng. Liên Nhược Hạm vào lúc này có thể hát thì hầu hết phải do tính cách của Tào Thù Lê kích thích.
Nghĩ đến việc Tào Thù Lê mượn cơ hội đưa tiền mà hắn nhờ cô giữ cho bố mẹ mình, hắn liền có chút vui mừng. Cô bé này đúng là rất khôn khéo, hơn nữa lại làm người ta không thể chọn ra điểm xấu. Không cần phải nói thì chiêu này có ba cái được. Thứ nhất là thay hắn báo đáp bố mẹ, thứ hai là gián tiếp nói cho hắn biết Tào Thù Lê này không phải người ham tiền, không lấy tiền của anh. Thứ ba là nói với bố mẹ hắn, tiền của hắn đều giao cho cô giữ, điều này khiến bố mẹ hắn biết quan hệ của bọn họ thân thiết đến mức nào.
Cô bé này giỏi tính thật đó.
Sáng hôm sau Hạ Tưởng trực tiếp lái xe từ khách sạn đến Ủy ban nhân dân thành phố. Lần này khi hắn đến phòng đăng ký của Ủy ban nhân dân thành phố, điền tên mình vào thì cảnh vệ đã giơ tay cho đi:
- Trưởng ban thư ký Cao bảo trực tiếp cho vào.
Cách thức đã tăng lên. Hạ Tưởng cười cười, Cao Hải ngay cả chi tiết này cũng nghĩ đến thì xem ra đúng là rất coi trọng mình.
Hạ Tưởng vốn nghĩ Trần Phong muốn gặp mình là do ý tưởng của hắn nói với Cao Hải đã làm Trần Phong chú ý. Thị trưởng Trần cố ý muốn gặp hắn chính là hiểu thêm một chút. Nhưng ai ngờ câu đầu tiên của Thị trưởng Trần nói lại khiến Hạ Tưởng chấn động.
Văn phòng của Trần Phong không xa hoa như Hạ Tưởng nghĩ. Phòng của cán bộ cấp phó tỉnh không ngờ chỉ là ghế gỗ, không bọc da thật. Tuy rằng ghế gỗ cũng rất đắt tiền nhưng ngồi không thoải mái bằng ghế da.
Hạ Tưởng đoán được ý của Trần Phong, đây là muốn làm người đến báo cáo công việc ngồi không thoải mái, qua đó không nói nhiều chuyện ngoài lề.
Trần Phong không hề ra vẻ Thị trưởng. Hạ Tưởng vừa vào cửa liền chủ động đứng dậy giơ tay ra. Hạ Tưởng vội vàng đi tới hai bước, hai tay bắt tay Trần Phong, trên mặt cũng thể hiện vẻ kích động, nhiệt tình, đồng thời hắn cũng gần gũi đánh giá vị Thị trưởng nghe đồn có thủ đoạn cứng rắn.
Trần Phong nhìn còn trẻ hơn trên Tv một chút, đầu đen bóng nhưng không phải do nhuộm. Bàn tay khá đen mà mạnh mẽ, ánh mắt sắc bén, khi nhìn người thì trong mắt lộ một tia mạnh mẽ, trông khá sợ.
Trần Phong không che giấu việc đánh giá Hạ Tưởng. Y bỏ tay Hạ Tưởng ra rồi chỉ vào ghế nói:
- Tiểu Hạ ngồi đi, cậu đúng là còn trẻ hơn tưởng tượng của tôi. Chẳng qua có một điểm là tôi đã đánh giá cậu rất cao.
Cao Hải có chút giật mình, Trần Phong là người dám nói dám làm, vừa gặp là chỉ trích Hạ Tưởng. Hạ Tưởng trẻ tuổi gặp phải điều này thì chẳng may không thoải mái thì đó là sai lầm của y.
Hạ Tưởng lại không hề có vẻ sợ sệt như Cao Hải, hắn cười ha hả nói:
- Thị trưởng Trần cứ việc phê bình. Hai tai tôi bây giờ đều đưa ra ngoài, nhất định sẽ nghe được các ý kiến.
Trần Phong cười cười một tiếng rồi nói:
- Tiểu Hạ đúng là rất khôi hài. Ai nói người có năng lực là không biết nói chuyện? Tôi thấy đây là cái nhìn phiến diện. Nói thật Tiểu Hạ, sự khôi hài của cậu tôi rất thích. Chẳng qua vẻ chín chắn của cậu tôi lại không quá thích. Thanh niên phải có tinh thần, phải có sự bốc đồng, không phải sợ sai lầm. Nếu dám xông xáo thì dù có ngã cũng sẽ có lợi đối với cuộc đời cậu.
Lời mở màn của Trần Phong rất đặc sắc. Hạ Tưởng thầm nghĩ quan trọng tiến từng bước mới thắng, nhưng không cẩn thận sẽ thua toàn bộ. Ở trong quan trường, người ngã học được bài học và gượng dậy là ít, còn người ngã không gượng dậy nổi là quá lớn. Quan trường khác hẳn với thương trường, vừa thất bại là có thể bò lên. Nhưng trong quan trường mà thất thế, có thể lấy lại quyền lực là quá ít.
Hắn không tán thành quan điểm của Trần Phong nhưng không tiện trực tiếp phản đối. Hắn gật đầu nói:
- Thị trưởng Trần nói có lý, chẳng qua hôm nay tôi tới nghe chỉ thị của Thị trưởng Trần. Cho nên mới như vậy, còn khi làm công việc cụ thể tôi cũng có khí thế.
Trần Phong không tiếp lời mà nói vọng ra ngoài:
- Giang Thiên, có người lên báo cáo công việc thì bảo về trước.
Giang Thiên vâng một tiếng rồi từ ngoài tiến vào muốn rót nước cho Hạ Tưởng và Cao Hải. Hạ Tưởng liền đoạt ấm nước trước rót cho Trần Phong, rót cho Cao Hải và mình:
- Tôi là thư ký nhỏ, thư ký Giang là thư ký lớn, nhỏ trước, lớn sau, để tôi rót. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Giang Thiên cười cười một tiếng, không nói gì và đi ra ngoài. Y không cho biểu hiện của Hạ Tưởng là đúng, cho rằng hắn ra vẻ. Nhưng Giang Thiên biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói và biết điều đi ra.
Trần Phong uống ngụm nước rồi nói:
- Tiểu Hạ cậu đúng là quen với nghề thư ký rồi, việc nhỏ cũng không bỏ qua? Nếu chuyện nhỏ gì cũng giao cho cậu làm, tôi sợ không chịu nổi.
Hạ Tưởng có chút giật mình, lời này của Trần Phong chẳng lẽ là vẫn còn muốn điều hắn về Thành phố Yến?
Quả nhiên câu nói sau đó của Trần Phong đã lộ ra ý của y:
- Tôi muốn điều cậu về làm Phó chủ nhiệm tổ cải tạo thôn nội đô Thành phố Yến. Tiểu Hạ, cậu nói xem suy nghĩ của cậu về cải tạo thôn nội đô cùng với công tác tiếp theo nên làm như thế nào?
Trần Phong không cho hắn cơ hội từ chối, có lẽ cho rằng hắn căn bản sẽ không từ chối, mà trực tiếp lướt qua câu hỏi thứ nhất, hỏi hắn câu hỏi thứ hai là để kiểm tra suy nghĩ của hắn.
Hạ Tưởng có chút khó xử nói:
- Thị trưởng Trần, điều này quá đột nhiên, tôi không chuẩn bị chút tâm lý nào. Hơn nữa tôi còn trẻ mà làm Phó chủ nhiệm thì đúng là hơi quá, không nói làm mọi người tin tưởng, hơn nữa năng lực của tôi có hạn không gánh vác được trọng trách.
- Đừng có đùn đẩy với tôi. Tôi nói thẳng. Tiểu Hạ, cải tạo Bắc Hoa là ý tưởng của cậu, cải tạo đường Dân Tộc cũng là do cậu đưa ra ý tưởng, còn cả việc giải quyết thôn Đỗ và Công ty xây dựng Phương Nam đều do cậu đưa ra ý tưởng, cậu còn định giả vờ đến bao giờ?
Trần Phong nói rất trực tiếp, không hề uyển chuyển và hàm súc như một vị Thị trưởng nên làm.
Y chỉ vào Cao Hải mà nói:
- Lần đầu tiên khi Cao Hải đưa ra phương án cải tạo phố Bắc Đại, tôi đã đoán sau lưng anh ta nhất định có người chỉ điểm. Cậu đừng tưởng tôi là Thị trưởng nên bị cấp dưới che đậy hết, muốn biết gì cũng không được. Tôi không cần nghe, cũng không cần nhìn cũng có thể đoán được. Cao Hải công tác mãi ở cơ quan nhà nước thì sao có thể nghĩ ra được phương án kinh doanh đặc sắc như vậy.
Trần Phong cười cười đắc ý, thậm chí còn mang theo một tia giảo hoạt. Cao Hải có chút xấu hổ ngồi bên xua tay nói với Hạ Tưởng:
- Thị trưởng Trần quá lợi hại, ngài hiểu rất rõ người trong chốn quan trường. cán bộ Thành phố Yến, thậm chí cả tỉnh Yến đều rất bảo thủ, làm việc hoàn toàn dựa theo chính sách thúc đẩy, rất ít khi suy nghĩ đến chính sách kinh doanh. Cải tạo phố Bắc Đại và phố Dân Tộc đều rõ ràng có dấu vết kinh doanh, vì thế Thị trưởng Trần liền đoán được ra đây là có người khác đưa ra ý kiến. Chờ đến khi tôi nói ra biện pháp giải quyết thôn Đỗ và Công ty xây dựng Phương Nam, Thị trưởng Trần lúc ấy liền vỗ bàn khen hay.
- Đúng thế, tôi lúc ấy còn đập vỡ một cái chén.
Trần Phong hoàn toàn không hề có vẻ bình tĩnh, lạnh lùng của lãnh đạo. Vui hay buồn đều thể hiện rõ trên mặt y:
- Tư tưởng cán bộ Thành phố Yến đều là không muốn bỏ công sức làm việc nhưng lại muốn có lợi, sao có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết vấn đề như vậy. Nếu có thể dùng lực lượng chính quyền thì tuyệt đối không đàm phán, có thể cưỡng chế thì tuyệt đối không mở miệng khuyên bảo. Tôi rất hiểu bọn họ, dù là Cao Hải cũng là người trong số đó. Dù Cao Hải có một chút suy nghĩ cũng không nghĩ ra thủ đoạn phân hóa, lôi kéo làm tan rã Công ty xây dựng Phương Nam. Bởi vì chiêu này là chiêu trong kinh doanh, rất chính xác nhưng rất hiểm.
Trần Phong nói đến đây liền hưng phấn vung tay lên, thiếu chút nữa đụng vào đèn bàn. Hạ Tưởng bị tư thế này của Trần Phong làm hắn thiếu chút nữa phì cười. Bảo sao trong dân có nhiều lời đồn về Trần Phong. Nhưng xem ra có khi lời đồn cũng không phải là vô căn cứ. Trần Phong chẳng những mạnh mẽ, cứng dắn, dám nói dám làm, hơn nữa là một Thị trưởng có tính cách rõ ràng.
Động tác và vẻ mặt của ông ta bây giờ nếu xuất hiện trên Tv có lẽ sẽ làm tất cả dân chúng Thành phố Yến khiếp sợ, không tìm thấy phương hướng.
Cán bộ cũng là người, hơn nữa còn là người hai mặt. Bình thường bọn họ ít khi khiến người ta biết mình vui hay buồn.
Chẳng qua nghe Trần Phong khen chiêu kia quá âm hiểm thì da mặt Hạ Tưởng có dày hơn nữa cũng xấu hổ.
Vẻ mặt Cao Hải cũng không tốt mấy. Dù sao Trần Phong nói chuyện rất thẳng, tuy rằng không một gậy đánh chết nhưng cũng không có bao nhiêu tình cảm.
Cũng may Trần Phong sau khi biết mấy diệu kế của y đưa ra đều là do Hạ Tưởng cung cấp ý tưởng, Trần Phong cũng không trách, hơn nữa còn khen y có ánh mắt nhìn người, tìm một đại tướng cho thành phố.
Cao Hải dù không muốn nói ra sự thật cũng không được. Y hiểu Trần Phong, nếu Trần Phong tự mình điều tra được ai là người đưa ra ý tưởng, y nhất định sẽ bị Trần Phong gạt bỏ sang bên. Chỉ cần Trần Phong còn làm quan một ngày thì đừng nói thăng quan, không chừng ngay cả chức Trưởng ban thư ký cũng không thể ngồi ổn.
Trần Phong không bao giờ chấp nhận người y tin tưởng lại lừa dối y.
Cao Hải nói ra nhưng Trần Phong không có ý gì trách tội cả, y chỉ đột nhiên có hứng thú muốn gặp Hạ Tưởng. Vừa lúc Hạ Tưởng cũng ở Thành phố Yến, nên do Cao Hải bố trí để Trần Phong và Hạ Tưởng lần đầu tiên chính thức gặp mặt.
- Tôi thích chiêu âm hiểm.
Câu nói ngay sau đó của Trần Phong làm Hạ Tưởng thiếu chút nữa nghĩ rằng tai mình có vấn đề. Trần Phong – Thị trưởng tỉnh thành, cán bộ cấp phó tỉnh nói chuyện không giống một chính khách mà giống thanh niên nhiệt huyết. y rất hài lòng với vẻ mặt kinh ngạc của Hạ Tưởng:
- Bởi vi tôi suy nghĩ vấn đề luôn trực diện mà không vòng vo. Tiểu Hạ, tôi đây là thẳng thắn với cậu, như vậy cậu cũng nên tỏ vẻ với tôi có phải không?
Đến bây giờ Hạ Tưởng không thể không phục Trần Phong. Chỗ cao của Trần Phong chính là sau một phen thẳng thắn khiến người ta nghĩ là y tin anh, để anh tin rằng anh là người mà Trần Phong tin nhất. Về phần những lời vừa rồi là thật bản chất hay không, hoặc Trần Phong là diễn viên trời sinh, tất cả những vấn đề này chỉ mình Trần Phong có thể biết.
Nếu ai lập tức bị hành động vừa rồi của Trần Phong mê hoặc, hoặc là không tự chủ thành người chết vì tri kỷ thì có phải là nhảy vào cái bẫy mà Trần Phong bố trí trước nhưng không biết. Có lẽ bản thân Trần Phong cũng không rõ mấy lời diễn thuyết của mình lại có mấy phần chân thật trong đó.
Chính khách thực ra chính là diễn viên trời sinh, hơn nữa còn là cao thủ biểu diễn.
Hạ Tưởng vội vàng đứng lên, mặt đổ mồ hôi mà nói
- Thị trưởng Trần quá khen rồi. Tôi chẳng qua chỉ là thư ký của Bí thư huyện ủy mà thôi, bình thường nghĩ ngợi linh tinh, khi uống rượu lại thích nói lung tung, điều này làm Trưởng ban thư ký Cao nghe được, sau đó rơi vào tai ngài giống như có rất nhiều bản lĩnh vậy. Thị trưởng Trần, nói chuyện thì tôi còn có khả năng, nhưng nếu muốn tôi làm Phó chủ nhiệm tổ cải tạo thôn nội đô thì sợ không thể đảm nhiệm.
Không thể không nói đây là diễn xuất của Hạ Tưởng. Nhưng lời hắn nói không thể đảm nhiệm không phải là khiêm tốn. Hắn rõ ràng tổ trưởng cải tạo thôn nội đô là do Trần Phong tự mình kiêm nhiệm. Tuy rằng Ủy ban nhân dân thành phố không có văn bản xác định rõ ràng về cấp bậc trong tổ cải tạo thôn nội đô. Nhưng Thị trưởng làm tổ trưởng, hắn là cấp phó phòng lên làm Phó chủ nhiệm, không phải rõ ràng khiến người khác chú ý đến hắn sao?
Trần Phong nâng lên như vậy, chẳng những khiến hắn thành người chói mắt trong số những người của Trần Phong, hơn nữa còn biến hắn lên mồi lửa. Cán bộ phó phòng trẻ tuổi làm Phó chủ nhiệm tổ cải tạo thôn nội đô dưới sự lãnh đạo trực tiếp của Thị trưởng. Có thành tích thì đều là của Thị trưởng, nếu có khuyết điểm tất cả đều là của hắn. Hơn nữa còn có thể hấp dẫn ánh mắt của mọi người, qua đó giảm đi áp lực của Trần Phong. Chiêu này của Trần Phong đúng là rất cao.
Mà hắn chính là con tốt chỉ tiến không lui.
Hạ Tưởng tạm thời còn chưa chấp nhận làm con tốt, cũng tự nhận bây giờ chưa phải lúc đứng ra anh dũng giúp sức Trần Phong. Bây giờ Cao Thành Tùng như mặt trời giữa trưa, không ai có thể chống lại. Đời sau Trần Phong ở trước mặt Cao Thành Tùng còn thất bại thảm hại. Một khi có xung đột thì Trần Phong sẽ là người đầu tiên bị Cao Thành Tùng ăn sống.
Vấn đề Công ty xây dựng Phương Nam cho dù theo mong muốn của hắn mà thuận lợi giải quyết, nhưng việc cải tạo thôn nội đô là rất phức tạp, ảnh hưởng tới lợi ích rất nhiều người, không chừng đến lúc nào lại cứng đối cứng với Cao Thành Tùng. Hạ Tưởng cũng không phải không có hùng tâm tráng chí, nhưng bản chất hắn là người thích ổn định. Dù sao hắn đã trải qua một kiếp người, cho nên hắn tình nguyện cùng Lý Đinh Sơn tránh ở Huyện Bá nghèo khó, bình an vượt qua thời kỳ của Cao Thành Tùng. Chờ đến khi Cao Thành Tùng rơi đài thì lộ ra mặt nước cũng không muộn.
Trần Phong ra vẻ không vui mà nói:
- Sao vậy, nghĩ tôi không đủ thành tâm hay là thấy chức quan quá nhỏ? Nghe nói cậu vừa được thăng chức làm Phó Trưởng phòng. Như vậy cậu đến tổ cải tạo thôn nội đô làm nửa năm thì tôi sẽ giải quyết cậu lên làm Trưởng phòng.
- Cái này không phải, quả thật tôi thấy mình còn quá trẻ, căn bản không có kinh nghiệm. Hơn nữa tổ cải tạo thôn nội đô là rất quan trọng, tôi không có kinh nghiệm làm ở cương vị lãnh đạo nên sợ chậm trễ chuyện lớn của Thị trưởng Trần.
Hạ Tưởng cũng biết tình hình thực tế.
Cao Hải ở bên nhìn và nghĩ Hạ Tưởng này sao không thức thời nhỉ? Thị trưởng Trần đã hạ mình tự nói chuyện bố trí công việc với cán bộ cấp Phó Trưởng phòng. Vậy mà Phó Trưởng phòng này không ngừng từ chối. Hắn cảm thấy mình làm mười mấy năm trong quan trường, nhưng trong chốn quan trường không chuyện gì cũng có thể đoán theo lẽ thường.
Cán bộ đều là người, là người đều có tính cách khác nhau, cho nên còn có đủ khả năng xảy ra.
Cao Hải không tiện ngắt lời nên nháy nháy mắt với Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng biết đây là muốn tốt cho mình. Hắn cười cười gật đầu ra vẻ là trong lòng mình đã hiểu. Cao Hải tự nhiên không biết lo lắng của Hạ Tưởng nên là gì, y đúng là muốn mở miệng mắng Hạ Tưởng vài câu.
Trần Phong suy nghĩ một chút rồi nhìn Hạ Tưởng, y đột nhiên cười cười gật đầu nói:
- Tôi hiểu, chỉ trách tôi quá sốt ruột nên quên một chuyện rất quan trọng.
Trần Phong không giải thích chuyện quan trường là cái gì. Y quay người cầm lấy điện thoại trên bàn rồi gọi đi:
- Phó bí thư Lộ, ngài khỏe không, tôi là Trần Phong, có một việc muốn làm phiền ngài ra mặt nói với Trưởng ban Tống một chút. Bởi vì việc liên quan tới Lý Đinh Sơn, tôi và Trưởng ban Tống không quen cho nên muốn nhờ ngài nói với Trưởng ban Tống là tôi muốn một người. Cậu ta tên là Hạ Tưởng, là người của Lý Đinh Sơn, là cán bộ cấp Phó Trưởng phòng. Đương nhiên không cần tôi ra mặt thì cũng không cần làm phiền tới ngài. Nhưng Hạ Tưởng là nhân tài, hơn nữa cũng nhớ ân tình cũ. Cậu ta không chịu về Thành phố Yến, ép về cũng có thể nhưng tôi muốn cậu ta về để thể hiện, không phải đối phó tôi. Cho nên tôi muốn cậu ta cam tâm tình nguyện.