Tác giả: Hà Thường Tại
Sự bất mãn của Lý Đinh Sơn phát tiết ngay trước mặt của Chu Đại Phúc, Chu Đại Phúc cảm thấy trên mặt mình không còn chút ánh sáng nào, vô cùng xấu hổ. Vốn hắn chịu sự ủy thác của Lưu Thế Hiên, báo cho Dương Phàm vấn đề của Hạ Tưởng, nhưng làm thế nào thì Dương Phàm cũng không nói, làm hắn phải gặp thẳng Bí thư Lý. Hắn nghĩ tới thái độ của Dương Phàm, cho rằng đây là không thể hiện ra mặt nhưng cũng là một loại ngấm ngầm đồng ý, vì thế hắn to gan tìm đến Lý Đinh Sơn. Sở dĩ Chu Đại Phúc mạo hiểm tố tội với Lý Đinh Sơn cũng là để gây khó khăn cho Hạ Tưởng, và để thể hiện với Lưu Thế Hiên. Hơn nữa, hắn nghĩ rằng sự việc của Hạ Tưởng thật rõ ràng, chứng cớ vô cùng xác thực, Lý Đinh Sơn có muốn bao che cũng phải có cách nói khác mới được.
Không nghĩ tới, sự tình lại như thế này.
Hắn ngượng ngùng đứng lên, lấy chìa khóa ở trên bàn:
- Tình hình cụ thể thì tôi cũng không hiểu biết lắm, vì thế cho nên mới tới để báo cáo với Bí thư Lý. Nếu sự thật rõ ràng là sự hiểu lầm, tôi sẽ báo lại cho Trưởng ban Dương về tình hình này.
Lý Đinh Sơn nặng nề "hừ" lên một tiếng:
- Công tác của Ủy ban Kỷ luật của các anh như thế là chuyện tốt, nhưng cũng phải xác minh lại tránh tạo những phiền toái không cần thiết cho các đồng chí khác. Đây chỉ là một việc nhỏ, các anh chỉ cần điều tra một chút là biết ngay chân tướng đen trắng của sự việc. Từ trước đến nay, tiểu Hạ và lái xe của tôi ở nhà thuê bên ngoài, tiền thuê nhà do bọn họ lấy lương mà trả. Có việc này là do tiểu Hạ cảm thấy Chánh văn phòng Ngô sắp xếp quá xa xỉ, anh ta không dám ở, lại cũng không dám tìm Chánh văn phòng Ngô để trình bày bố trí phòng khác, chính vì vậy bọn họ tự bỏ tiền ra để thuê nhà bên ngoài ở. Một đồng chí tốt như vậy mà anh còn muốn điều tra phòng ở của anh ta, có phải là trong công tác không làm tròn bổn phận một cách nghiêm trọng không?
Chu Đại Phúc đầu vã hết mồ hôi đi ra ngoài, Lý Đinh Sơn đập bàn một cái, giận dữ nói:
- Ngô Anh Kiệt này đúng là một tên tiểu nhân bẩn thỉu, sống hai mặt, xem ra về sau phải nhắc nhở hắn một chút.
Hạ Tưởng biết cơn thịnh nộ của Lý Đinh Sơn hơn phân nửa chính là việc mình bị người khác ám toán, trong lòng cũng rất cảm kích việc Lý Đinh Sơn đã giữ gìn hình tượng của mình, hắn nói:
- Việc mà Bí thư Lý bảo Phó trưởng ban An âm thầm đi điều tra thế nào rồi ạ? Lý lịch của Chánh văn phòng Ngô sẽ không có vấn đề gì chứ?
Lý Đinh Sơn đã yêu cầu Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ An Đào ngấm ngầm điều tra lý lịch của các cán bộ trọng điểm, để xem ra có lý lịch của bao nhiêu người có vấn đề trong việc tạo giả hoặc ngụy tạo hồ sơ. Hiện tại trên cơ bản đã điều tra xong, ít nhất có sáu, bảy tên cấp bậc phó phòng trở lên đã tồn tại vấn đề trong lý lịch cán bộ. Tuy nhiên, Lý Đinh Sơn không nghe thấy lý lịch của Ngô Anh Kiệt là giả bộ, ông ta khó hiểu hỏi:
- Tiểu Hạ, ý tưởng của cậu là gì?
- Nếu Bí thư Lý đang muốn bắt xử lý tất cả các cán bộ có vấn đề về lý lịch, chuyện này có lẽ nên báo cáo trước với Thị trưởng Hồ một chút đã. Mà cũng phải nói, Chánh văn phòng Ngô và Thị trưởng Hồ quan hệ cũng rất tốt, cũng chưa nắm rõ lắm Thị trưởng Hồ có coi trọng Chánh văn phòng Ngô hay không?
Hạ Tưởng lo lắng chính là động tác của Lý Đinh Sơn quá lớn, sẽ khiến cho sức phản kích rất mạnh. Nếu lý lịch của Ngô Anh Kiệt không có vấn đề, không may trong việc bắt xử lý các cán bộ khác có vấn đề về lý lịch lại cũng đồng thời tạo tình cảnh nan giải cho Ngô Anh Kiệt, gây sự thù hằn với hắn, nếu chẳng may vì vấn đề của Ngô Anh Kiệt mà chọc giận đến Hồ Tăng Chu thì mất nhiều hơn được.
Đến gặp Hồ Tăng Chu để báo cáo tình huống điều tra lý lịch cán bộ, cũng là tham khảo cái nhìn nhận của hắn, để xem sự ủng hộ của ông ta với Ngô Anh Kiệt mạnh hay yếu, đến mức độ nào?
Lý Đinh Sơn ngẫm nghĩ một lúc, thấy ý tưởng của Hạ Tưởng hợp lý, ông ta nói:
- Tôi nghĩ sẽ chờ điều tra của bước đầu có kết quả rồi sẽ tìm Thị trưởng Hồ báo cáo cũng không muộn, tuy nhiên nếu chỉ báo cáo riêng với Thị trưởng mà không báo cáo với Bí thư thì Bí thư Thẩm sẽ có ý kiến với chúng ta.
Vốn Ngô Anh Kiệt cũng là sau khi rượu vào trong lúc vô ý cấp thông tin cho Lưu Thế Hiên là đã sắp xếp cho Hạ Tưởng một căn hộ có tiêu chuẩn của cán bộ cấp huyện, sau khi rượu tỉnh hắn liền hối hận. Hắn vốn là người của Hồ Tăng Chu, vào lúc Lưu Thế Hiên hứa hẹn cam đoan với hắn sẽ giới thiệu hắn cho Bí thư Thẩm biết thì lúc đó tâm tình hắn cũng xao động, không ngờ mượn men rượu, bị ma quỷ ám ảnh mà chủ động nói ra việc Hạ Tưởng đang cầm chìa khóa của một căn phòng của cán bộ cấp huyện.
Sau khi đưa cho Hạ Tưởng thì hắn cũng không chú ý tới việc Hạ Tưởng có ở trong căn phòng này hay không, mà hắn cũng không để ý đến tiểu tiết này. Không nghĩ tới lời này vừa ra khỏi miệng, Lưu Thế Hiên liền cảm thấy cực kỳ hứng thú, toát ra ý tứ muốn để cho các đồng chí ở Ủy ban Kỷ luật tới hỏi thăm một chút. Ngô Anh Kiệt phải nhẫn nhịn, cũng không đề tỉnh Lưu Thế Hiên. Thật ra, hắn cũng không vừa lòng lắm đối với Lưu Thế Hiên, dựa vào người này cũng là lựa chọn bất đắc dĩ. Tuy rằng có thể Lưu Thế Hiên được Bí thư Thẩm cực kỳ sủng ái, nhưng y cũng rất minh bạch việc trong chốn quan trường, chưa chắc mình có khả năng được Bí thư Thẩm tín nhiệm, mà làm không tốt, nếu Thị trưởng Hồ biết được thì ông ta sẽ ghét bỏ. Kết cục sẽ rất xấu.
Nhưng có cơ hội tiếp cận với Bí thư Thẩm cũng không thể bỏ qua, tâm lý của Ngô Anh Kiệt cũng không tránh được việc lo nghĩ được mất. Hắn ta vừa không muốn mất đi sự tín nhiệm của Thị trưởng Hồ, lại muốn tiến gần thêm một bước để được Bí thư Thẩm ưu ái, hiện tại lại không dám đắc tội quá mức với Lý Đinh Sơn, lại cũng muốn hợp tác với Lưu Thế Hiên, đạt được món lợi tốt nhất.
Chỉ là hội nghị thường vụ vừa qua đã sinh ra một cảnh tượng làm trong lòng hắn cảm thấy bất ổn. Ngoại trừ thán phục các kỹ xảo của Lý Đinh Sơn ra, trong lòng mơ hồ có một tia sợ hãi, tuy rằng trong tâm tư còn nhiều ý hận đối với việc Lý Đinh Sơn không tiếp nhận y, nhưng đối với việc Lưu Thế Hiên không thể đuổi Lý Đinh Sơn đi thì trong lòng đã có một chút lo lắng.
Vốn ban đầu hắn cho rằng, quan hệ giữa Lưu Thế Hiên và Thẩm Phục Minh không giống như bình thường, chỉ cần Thẩm Phục Minh còn một ngày ở thành phố Chương Trình thì Lưu Thế Hiên sẽ không có việc gì. Hiện tại xem ra, Lý Đinh Sơn như kim ở trong bông, cũng khó đối phó, phá đám cũng không tốt và lúc cuối ông ta còn chiếm được thế thượng phong. Lý Đinh Sơn ở thành phố có Thị trưởng Hồ ủng hộ, ở tỉnh cũng có hậu trường, tuy rằng không rõ lắm nhưng nhất định sẽ có bối cảnh?
Tranh đấu trong quan trường, ngoại trừ việc có trí tuệ chính trị ra, quá trình đấu là so xem hậu trường của ai mạnh hơn.
Trước mắt xem ra trí tuệ chính trị của Lưu Thế Hiên chỉ sợ là kém hơn Lý Đinh Sơn, nếu chẳng may hậu trường của Lý Đinh Sơn mạnh mẽ, chẳng phải nói… Ngô Anh Kiệt vô tình trên đầu đổ đầy mồ hôi, không lưu ý thiếu chút nữa đụng vào người khác đang đi ngược đường. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Tâm tình không tốt, hắn đang muốn mở miệng mắng mấy câu. Ngẩng đầu lên cũng vừa thấy người đối diện là Phó Trưởng ban kỷ luật Chu Đại Phúc. Sắc mặt của Chu Đại Phúc cũng rất kém, trên đầu cũng toát hết mồ hôi, xem ra cũng bị áp lực gì đấy.
- Phó Trưởng ban Chu, làm gì mà gấp gáp như vậy?
Vừa rồi Chu Đại Phúc cũng không nhìn rõ Ngô Anh Kiệt, trong lòng y đã sớm mắng người đụng phải y là đồ mắt chó, khi ngẩng đầu lên thì thấy rõ là Ngô Anh Kiệt, lúc này thiếu chút nữa hắn lấy lời nói thô tục trong lòng ra. Sự tình Hạ Tưởng là do chính Ngô Anh Kiệt đề xuất, kết quả bây giờ thì tốt rồi, mình lại trở thành tay súng cho người khác. Sau khi bị Bí thư Lý mắng cho một hồi, Chu Đại Phúc liền cầm chìa khóa đi tra xét lại phòng ở, kết quả là không có người ở, riêng gián thì có mấy con, hắn tức giận đến mức chửi đổng lên tại chỗ.
Không ngáng chân được Hạ Tưởng, lại bị Bí thư Lý bôi đen vào mặt, về sau làm sao hắn có thể sống khá giả được? Hơn nữa, bỗng nhiên hắn nghĩ thông ra, Dương Phàm không nói gì, thật ra trong lòng ông ta đã biết rõ. Phải nói rằng mọi người đều biết rõ ràng, nhưng để trong bụng, chỉ riêng hắn không nhìn thấy, lại bị người khác đùa bỡn. Đối mặt với người khởi xướng là Ngô Anh Kiệt, Chu Đại Phúc không tức giận mới là chuyện lạ. Sắc mặt của Chu Đại Phúc không có chút nào tốt, cầm cái chìa khóa trong tay ném tới cho Ngô Anh Kiệt, hắn nói:
- Chánh văn phòng Ngô, xin mời thu hồi lại chìa khóa của anh, không cần phải làm loạn người khác. Anh cấp phòng cho Hạ Tưởng, người ta căn bản không ở trong phòng này. Xem như trước mặt Bí thư Lý tôi phải làm người xấu, về sau nếu ai lại nói xấu như vậy, tôi sẽ đầu tiên bắt người đó lại, bắt hắn khai cho bằng hết.
Chu Đại Phúc thở phì phì bỏ đi, Ngô Anh Kiệt ngẩn ngơ đứng tại chỗ, cảm giác giống như trên người từ đầu đến chân bị người khác đổ một chậu nước lạnh. Hắn cũng không ngờ động tác của Lưu Thế Hiên lại nhanh như vậy, không ngờ lại sai người của Ủy ban Kỷ luật đi gặp trực tiếp Lý Đinh Sơn để phản ánh lại. Chiêu thức này của Lưu Thế Hiên rất ác độc, quả thực là đã đẩy hắn đến trên ngọn lửa.
Bước chân của Ngô Anh Kiệt trở nên do dự, suy nghĩ cả nửa ngày mới quyết định sẽ đi tìm Lý Đinh Sơn, tham khảo ý tứ của ông ta một chút, tranh thủ giải thích một chút về việc này.
Hắn lên tầng ba, nhìn thấy Hạ Tưởng đang đứng ở đầu hồi gọi điện thoại. Hạ Tưởng nhìn thấy hắn liền cười nói:
- Vừa lúc khéo Chánh văn phòng Ngô đến đây, vừa lúc Bí thư Lý tìm ngài có việc.
Tâm tư của Ngô Anh Kiệt lập tức trầm xuống, cố gắng lộ vẻ tươi cười:
- Thư ký Hạ, Bí thư Lý tìm tôi có việc gì?
Hỏi thăm thư ký một chút về mục đích của lãnh đạo là một việc hết sức thông thường, ai cũng đều muốn biểu hiện thật tốt trước mặt lãnh đạo. Đầu tiên là biết việc mà lãnh đạo muốn hỏi, trong lòng cân nhắc, tự nhiên càng dễ dàng lưu lại ấn tượng tốt. Tầm quan trọng của thư ký là biểu hiện ở phương diện này. Hạ Tưởng không biểu hiện ra chút nào dị thường, lại giống như vẻ trước đây, cười tủm tỉm nói:
- Chánh văn phòng Ngô không cần lo lắng, không có việc gì xấu.
Ngô Anh Kiệt không dám thiếu cảnh giác, đang cân nhắc có nên giải thích một chút với Hạ Tưởng hay không, Hạ Tưởng đã khoát tay, đi dẫn đường phía trước, nhằm hướng văn phòng của Lý Đinh Sơn.
Ngô Anh Kiệt bất an, ngồi không yên trên ghế, Lý Đinh Sơn đã gọi đi hơn mười cuộc điện thoại, hơn nữa xem ra trong lúc này còn muốn gọi thêm mấy cuộc nữa. Tinh thần hắn hoảng hốt, thỉnh thoảng lại nhìn trộm Lý Đinh Sơn, thấy thần sắc ông ta vẫn như thường, vì thế hắn có chút yên lòng.
Lại trôi đi hơn mười phút, rốt cuộc Lý Đinh Sơn đã gọi xong điện thoại, vẻ tươi cười trên mặt ông ta biết mất, thay bằng vẻ nghiêm túc.
- Chánh văn phòng Ngô, công tác của anh cực kỳ nghiêm trọng, không làm tròn chức trách.
Ngô Anh Kiệt sợ tới mức giật cả mình lên, vội nói không ngừng:
- Bí thư Lý, là lỗi của tôi. Tuy nhiên ngài nghe tôi giải thích một chút. Vào lúc đó, tôi để cho thư ký Hạ lấy phòng đó vốn là muốn an bài để ngài ở đó, sau lại không nghĩ ngài lại ở tại chỗ khác, cái chìa khóa tôi cũng quên không lấy lại từ thư ký Hạ. Tuy nhiên, thư ký Hạ không ở tại đó, trong lòng tôi cũng rõ ràng, về phần ai đó vu cáo thư ký Hạ thì cái này không quan hệ tới tôi.
Lý Đinh Sơn lẳng lặng chờ Ngô Anh Kiệt nói xong, bỗng nhiên mỉm cười nói:
- Chánh văn phòng Ngô, tôi nói công tác của anh không làm tròn bổn phận là không phải nói chuyện này. Mà tôi nói việc Phó Chánh văn phòng Vu Trường Vân, đồng chí này cũng không tồi, có bằng cấp, lại nhiều năm kinh nghiệm. Tôi cảm thấy anh nên giao thêm nhiều trọng trách cho đồng chí này, nếu không vậy, sự tình gì cũng đè trên người anh thì anh cũng rất mệt mỏi. Tôi đề nghị, về sau các sự tình trong Huyện ủy đều do đồng chí Vu Trường Vân xử lý, Chánh văn phòng Ngô về sau làm một tí các công tác kết nối. Việc này trong công tác của Huyện ủy rất quan trọng, trọng trách trên người anh rất nặng.
Mồ hôi lạnh đổ ra trên người Ngô Anh Kiệt, tâm tư như xuống đáy vực. Lý Đinh Sơn rõ ràng đã bày tỏ muốn làm hắn mất quyền lực, bảo hắn làm công tác kết nối, ý tứ là để hắn làm chân chạy, làm chân tuyên truyền cho người khác. Hắn không thể cam tâm, bỗng nhiên nhớ tới Hồ Tăng Chu, đang định đem quan hệ Hồ Tăng Chu ra, không ngờ Lý Đinh Sơn phất phất tay, hạ lệnh trục khách:
- Chuyện này tôi và Phó Bí thư Trịnh đã thương lượng qua, trên nguyên tắc là đã nhất trí. Nếu những người khác có ý kiến phản đối, cũng có thể thảo luận trên hội nghị thường vụ, tuy nhiên tôi thấy cũng không cần thiết, cần gì phải chuyện bé xé ra to, đúng không?
Ngô Anh Kiệt hồn bay phách lạc đi ra ngoài văn phòng của Lý Đinh Sơn, vô tình không ngờ lại đi tới văn phòng của Lưu Thế Hiên, đang muốn gõ cửa đi vào, lại nghe thấy bên trong truyền đến thanh âm của Lưu Thế Hiên đang mắng chửi người khác:
- Lão Vương, anh muốn làm gì thì làm, sao lại ngu như vậy, sao lại để các chứng cớ nặng như vậy ở trong tay Hạ Tưởng? Uổng công anh là một công an kỳ cựu, ngay cả một thằng nhãi hỉ mũi chưa sạch mà cũng không đấu lại! Mà không chọc ai, lại chọc đến cái con bé Liên Nhược Hạm kia, bây giờ anh chịu khó kìm chế một chút, còn nữa, phải quản tốt đứa cháu trai của anh, đừng để nó gây chuyện sinh sự. Thật không biết ăn cái gì, chọc người nào không chọc, lại chọc đến nhân vật như vậy, chết lúc nào cũng không biết.
Lúc này tâm tình của Ngô Anh Kiệt không còn muốn tìm Lưu Thế Hiên để thương lượng các đối sách. Hiện tại, ngay cả Trịnh Khiêm và Lý Đinh Sơn đã hình thành nên mặt trận liên minh thống nhất, sự phản kích của Lý Đinh Sơn chẳng những sắc bén mà còn làm cho người ta không thể thở nổi.
Vài ngày sau, Ban tổ chức cán bộ Huyện ủy ra văn kiện của Đảng, chính thức công nhận Hạ Tưởng, Trương Tín Dĩnh và Tiết Á Kiệt là cấp bậc phó phòng. Ngày hôm sau, Lý Đinh Sơn triệu tập khẩn cấp hội nghị Bí thư, đề xuất sẽ kiểm tra lại lý lịch cán bộ trên toàn huyện, ông ta đích thân làm tổ trưởng, Trưởng ban Kỷ luật Dương Phàm, Trưởng ban Tuyên giáo Đỗ Song Lâm và Phó Trưởng ban tổ chức cán bộ An Đào làm phó tổ trưởng, đem lý lịch của toàn bộ cán bộ trong huyện có cấp bậc phó phòng trở lên kiểm tra lại toàn bộ bằng cấp, kiểm tra đối chiếu lại lý lịch. Văn kiện cũng nêu ra các cán bộ cơ sở nếu lý lịch có điều gì không đúng, phải đề xuất lên tổ chức sửa chữa, nếu không khi đã tra xét ra, sẽ hủy bỏ các chức danh hiện có và cơ hội được đề bạt.
Tin tức vừa đưa ra, toàn bộ huyện như vỡ ồ lên, nhất là Hoàng Bằng Phi, chẳng những có được khắc sâu cảm nhận tư vị của người bị bỏ sang một bên, mà hắn cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, hắn đã trúng kế của Lý Đinh Sơn. Sự việc lý lịch Tiết Á Kiệt bị giả mạo thì trong lòng hắn đã biết rõ, đột nhiên Lý Đinh Sơn gióng trống khua chiêng tuyên bố phải đối chiếu lại lý lịch thực sự, không phải nhằm vào Tiết Á Kiệt thì còn nhằm vào ai nữa?
Ngay sau đó, Thạch Bảo Lũy lại chủ trì cuộc họp ở Ủy ban nhân dân huyện để lĩnh hội tinh thần văn kiện đưa ra, yêu cầu mọi người ra sức học tập. Kêu gọi toàn thể cán bộ nhân việ Ủy ban nhân dân huyện phải tự kiểm tra và cáo giác, đối với việc này nhất định không chịu nương tay. Phó Chủ tịch huyện Triệu Kiến Tô là người tốt nghiệp đại học chính quy, tự nhiên đối với những việc như giả mạo bằng cấp và lý lịch thì căm thù đến tận xương tủy, cũng khẳng khái khẳng định việc này. Một vài tên Phó Chủ tịch huyện khác, ngoại trừ Lưu Thế Hiên ra, tất cả đều bày tỏ sự ủng hộ, e sợ tai vạ này sẽ rơi xuống đầu bọn họ. Trong quá trình dự họp, Lưu Thế Hiên không nói một lời nào, mặt mày xanh lét, hiển nhiên là thống hận đến cực điểm.
Tiếp theo Lý Đinh Sơn đưa sự tình này báo cáo với Thẩm Phục Minh và Hồ Tăng Chu. Ý tứ của Thẩm Phục Minh là điều kiện tiên quyết chính là phải giữ gìn yên ổn sự đoàn kết, đem những người như con sâu làm rầu nồi canh trong đội ngũ cán bộ loại bỏ ra ngoài. Hồ Tăng Chu khen ngợi mấy câu đối với tinh thần kiên quyết đầy ý chí tiến thủ của Lý Đinh Sơn, sau đó chuyển đề tài sang nói thế cục của huyện Bá bây giờ sáng rực cả lên, công của Bí thư Lý cũng rất lớn. Tuy nhiên ông ta cũng nói là phải lấy sự phát triển kinh tế là phương hướng chính, huyện Bá là huyện nghèo nhất, chỉ có từ kinh tế là ra chút điểm sáng thì mới dễ dàng để thành phố coi trọng. Nói tóm lại, khuyên Lý Đinh Sơn sau khi đấu tranh chính trị chấm dứt, mau chóng quay trở lại việc phát triển kinh tế huyện Bá để thoát khỏi sự nghèo đói.
Tất nhiên Lý Đinh Sơn hoàn toàn đồng ý đối với sự chỉ đạo của Hồ Tăng Chu, đồng thời lại biểu đạt một cách hàm súc sự ngưỡng mộ của Hạ Tưởng đối với Thị trưởng Hồ, còn uyển chuyển nói Hạ Tưởng có một yêu cầu hơi mạo muội, muốn làm phiền Thị trưởng Hồ nhờ người bạn của mình để viết cho hắn mấy chữ. Hồ Tăng Chu nghe xong, mỉm cười mấy tiếng, chỉ nói là có thời gian thì hắn sẽ hỏi mấy câu, lại còn mời Lý Đinh Sơn và Hạ Tưởng có rảnh thì tới thành phố Chương Trình.
Đồng thời vào lúc này Nhà máy thực phẩm của Phùng Húc Quang cũng chính thức được khởi công xây dựng, đem rào chắn cả khu Cổn Long Câu, không cho người ngoài được ra vào tùy ý, bởi vậy mà đã chung kết được trong lịch sử vụ Lưu Hà cướp đoạt tài nguyên thiên nhiên một cách miễn phí. Vì Phùng Húc Quang còn có công việc của hắn, nên đã quay trở về thành phố Yến, Mễ Huyên thì muốn cùng đi, nhưng bởi vì Tào Thù Lê còn muốn ở thêm mấy ngày, cuối cùng cô quyết định sẽ quay trở về thành phố Yến cùng với Tào Thù Lê.
Hạ Tưởng gần đây công việc túi bụi không có nhiều thời gian để tiếp đón Tào Thù Lê. Vì vậy, mỗi ngày Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm đều cùng ở với nhau, quan hệ giữa hai người đã tiến thêm một bước càng sâu sắc. Tuy rằng Tào Thù Lê rất thông minh không hỏi đến lai lịch của Liên Nhược Hạm, mà Liên Nhược Hạm cũng chưa bao giờ nói ra thân phận của cô ta, mọi người đề có vẻ ăn ý với nhau, duy trì mối quan hệ hữu nghị thuần khiết.
Nếu lãnh đạo của thành phố không tỏ rõ thái độ phản đối mà tỏ vẻ ủng hộ thì Lý Đinh Sơn sẽ quyết định không thể buông tay. Vài ngày sau, An Đào đệ trình việc Tiết Á Kiệt giả tạo lý lịch cán bộ để lên chức phó phòng, trong đó đề cập thêm tới sáu cán bộ khác, trong đó bao gồm có năm người có cấp bậc phó phòng, trong năm người này thì có ba người là phó phòng thực sự, cấp trưởng phòng một người, trong đó lý lịch nghiêm trọng nhất chính là lấy tốt nghiệp trung học tạo giả thành tốt nghiệp đại học, lại còn giả tạo cả bằng đại học.