Tác giả: Áo Bỉ Gia
Khi Dương Bân đến phòng họp tổ dự án ba, dưới sự chủ trì của Tần Lượng, hội nghị sớm đã bắt đầu rồi.
Không chỉ như vậy, Chủ nhiệm Phòng dự án Cục Xúc tiến thương mại Tôn Phiêu Vân hôm nay lại cũng đến đây, ngồi ở hội nghị sáng của tổ dự án ba hôm nay.
Chủ nhiệm Tôn Phiêu Vân hơn ba mươi tuổi, chăm sóc sức khỏe rất tốt, sắc mặt luôn hồng hào, mặc dù mặc bộ trang phục màu đen rất nghiêm túc, nhưng bà ấy không có vẻ là đặc biệt nghiêm túc, bất luận lúc nào đều là vẻ mặt cười, thậm chí đến khi bà ấy tức giận cũng đều như vậy, kết hợp với vẻ hồng hào trên mặt bà ấy, khiến cho người ta cảm giác rất ngọt ngào.
Tôn Phiêu Vân cấp bậc chính khoa, cũng là lãnh đạo cao nhất mà Dương Bân khi công tác lâm thời ở Cục Xúc tiến thương mại có thể nhìn thấy, trong Cục nhiều nhất cũng chỉ có bà ấy sẽ đến tổ dự án tiến hành thị sát công tác, những Cục trưởng cao cao ở trên, loại như Cục phó là tuyệt đối không thể đến đây được.
Dương Bân nam sinh trẻ tuổi này, nhìn thấy Tôn Phiêu Vân người phụ nữ trưởng thành ngọt ngào như vậy, ngoài việc kính sợ trong công việc ra, có lúc khó tránh khỏi trong đầu có ý “dâm” với bà ấy một phen.
Hôm nay thì nhất định sẽ không rồi, bà ấy khó có một lần đến đây ngồi nghe hội nghị sáng, vừa vặn hắn đến muộn.
- Dương Bân! Anh tổng cộng đến muộn một phút năm mươi ba giây!
Tần Lượng nhìn đồng hồ màu vàng sáng mua hơn ba nghìn tệ trên tay, dùng biểu hiện tức giận rất khoa trương trừng mắt nhìn Dương Bân.
Chủ nhiệm Tôn Phiêu Vân hôm nay ngồi nghe hội nghị sớm của tổ dự án ba, tổ dự án ba có người đến muộn, anh ta thân là chủ quản trên mặt cũng không sáng lên, ngoài ra, đây cũng là một cơ hội trước mặt Chủ nhiệm Tôn Phiêu Vân khiến Dương Bân khó xử, để sau này mình chèn ép, làm nhục, thậm chí sa thải hắn, bây giờ xem ra Dương Bân rất không thuận mắt này làm một số công việc phụ trợ rồi.
Dương Bân không lên tiếng, trong lòng đang cân nhắc tính toán xem mình chạy lên tầng chín một phút năm mươi ba giây, hai mươi giây đi quẹt thẻ, mỗi tầng đại khái mất đi khoảng một giây, sau đó len lén tìm một vị trí trống bên bàn hội nghị của buổi họp sáng ngồi xuống.
- Dương Bân! Ai cho anh ngồi xuống! Đến muộn rồi, đến bên tường đứng!
Tần Lượng gào lên với Dương Bân.
Đừng nhìn Tần Lượng chỉ lớn hơn Dương Bân hai tuổi, hơn nữa là người cùng với Dương Bân vào trong Cục xúc tiến thương mại cùng thời gian, bởi vì làm “lãnh đạo” của đám người Dương Bân bọn họ hơn nửa năm rồi, bây giờ nghiễm nhiên đã coi mình là nhân vật lớn rồi, động cái phải ngang ngượng một chút.
Người lớn như vậy, lại không phải là học sinh, là trong đơn vị công tác, bị người ta trước mặt đông người gầm rú răn dạy phạt đứng bên tường, đây không phải là nỗi nhục bình thường.
Dương Bân lúc này nếu bạo phát, thậm chí trước mặt Chủ nhiệm Tôn Phiêu Vân động thủ với Tần Lượng, vậy thì hai ngày sau, cho dù là việc đút lót của học sinh đó của cha mẹ Dương Bân thực sự có hiệu quả, chuyện động thủ với cấp trên trước mặt đông người này cũng sẽ khiến cho danh sách chuyển chính thức của hắn bị thay thế rồi.
Nếu Dương Bân nghe theo, nỗi nhục này làm sao có thể nhẫn nhịn được.
Trong phòng họp có mấy người hình như biết được mâu thuẫn giữa Tần Lượng và Dương Bân, lúc này ánh mắt tập trung trên người Dương Bân, có người còn đang chế giễu, có người thì lại mang theo mấy phần lo lắng.
- Vừa rồi hắn ta kêu lớn tiếng, là đang nói cái gì vậy?
Dương Bân bất chợt ngẩng đầu lên hỏi đồng nghiệp nữ Trịnh Dĩnh ở bên cạnh một tiếng.
Trong hội nghị rất yên tĩnh, vì vậy mặc dù Dương Bân là rất “nhỏ tiếng” hỏi Trịnh Dĩnh, nhưng rất cả mọi người đều nghe thấy rất rõ ràng.
- Dương Bân! Tôi nói anh đến muộn! Đến bên tường đứng!
Tần Lượng lần nữa căm tức nhìn Dương Bân, gằn từng chữ nói với hắn.
Chủ nhiệm Tôn Phiêu Vân vẫn không lên tiếng, lẳng lặng nhìn tất cả chuyện xảy ra trong phòng họp.
Thủ hạ chỉnh đốn kỷ luật, người làm lãnh đạo chỉ là đứng ngoài quan sát là được rồi, nhiều lời vô ích.
- Hả? Tôi đến muộn sao? Chủ quản Tần Lượng, làm bất kỳ chuyện gì, nói bất kỳ lời gì nhất định phải có căn cứ, xin hỏi anh làm thế nào phán định tôi đến muộn?
Dương Bân cười hì hì nhìn Tần Lượng.
- Anh bảo người khác quẹt thẻ hộ?
Tần Lượng dường như ý thực được điều gì, vội xông ra khỏi phòng họp, từ máy chấm công tìm được thẻ chấm công của Dương Bân.
Nếu có người quẹt thẻ hộ Dương Bân, thì mượn cơ hội Chủ nhiệm Tôn ở đây, cũng bắt luôn người đó ra, ừm, tính chất của chuyện này càng nghiêm trọng hơn rồi.
Không ai quẹt thẻ hộ Dương Bân.
Nhìn thấy thời gian quẹt thẻ phía trên tám giờ ba mươi mốt phút, và ghi chép quẹt thẻ nằm ở khu vực “đến muộn”, Tần Lượng hùng hùng hổ hổ trở về phòng họp, trước tiên đem thẻ chấm công của Dương Bân cho chủ nhiệm Tôn Phiêu Vân xem, sau đó ném đến trước mặt Dương Bân.
- Anh cần chứng cớ, tôi cho anh chứng cớ! Bây giờ anh còn có gì để giải thích? Đứng bên tường kiểm điểm cho tôi!
Tần Lượng lần nữa tức giận lớn tiếng răn dạy Dương Bân.
Rõ ràng hai người hôm nay muốn mượn chuyện Dương Bân đến muộn hơn một phút để đập chết đến cùng.
Trong phòng họp lần nữa trở nên vô cùng yên tĩnh, ánh mắt cũng lần nữa toàn bộ tập trung trên người Dương Bân.
- Chủ quản Tần Lượng, chúng tôi là nhân viên công chức đó, theo quy định của thành phố Vân Phong, thứ bảy nhân viên công chức không đi làm, nếu tăng ca thì sẽ có phí tăng ca, chúng tôi đã luôn không có phí tăng ca thì đó là chứng minh kiểu tăng ca này là vi phạm luật lao động, vi phạm luật lao động để chúng tôi tăng ca, đến muộn mấy phút, sao có thể nói là muộn? Hơn nữa, Cục Xúc tiến thương mại là cơ quan nhà nước đi đầu trong việc vi phạm luật lao động…
Dương Bân chậm rãi đi về phía Tần Lượng giải thích.
- Anh câm mồm cho tôi! Các anh là nhân viên công chức cái rắm! Làm việc tạm thời mà thôi! Muốn phí tăng ca sao? Tìm Thương mại Vân Hưng đi! Liên quan cái rắm đến chuyện của Cục Xúc tiến thương mại?
Tần Lượng bị vẻ mặt và lời nói của Dương Bân làm cho hoàn toàn kích động, sau khi nhẫn nhịn rồi nhẫn nhịn, cuối cùng nhìn không nổi cắt đứt lời của Dương Bân vỗ bàn gào lên.
- Chủ quản Tần, lời không thể nói như vậy…Lúc đầu khi chúng tôi vào làm, Chủ nhiệm Tôn chính miệng nói với chúng tôi là nhân tài dự bị của Cục Xúc tiến thương mại, cũng là nhân viên công chức nhà nước, chỉ là vẫn đang trong thời gian thử việc thôi, anh nói chúng tôi là cái rắm, đây là công khai tát vào mặt của Chủ nhiệm Tôn sao?
Dương Bân tiếp tục chậm rãi đáp lại Tần Lượng mấy câu.
- Đúng vậy, tăng ca không cho phí tăng ca thì cũng thôi, còn nói chúng tôi là cái rắm, bảo chúng tôi đi tìm Thương mại Vân Hưng, Chủ quản Tần lời này của anh cũng khó tránh quá đáng rồi.
Trịnh Dĩnh ở bên cạnh Dương Bân cũng phụ họa theo mấy câu.
Mấy nhân viên ngoài biên chế khác, ngoài Chu Tiểu Ngệ ra, trên mặt cũng đều lộ ra vẻ mặt khó coi và nhỏ tiếng nghị luận, dù sao thì vừa rồi Tần Lượng là mắng bọn họ một thể, hơn nữa, chuyện tăng ca không có phí tăng ca luôn là nỗi đau trong lòng bọn họ, chủ đề này rất là mẫn cảm.
Người sống đều là phải có thể diện, cách nói nhân viên tạm thời và nhân tài dự bị về thể diện là khác biệt lớn đó.
- Khụ khụ…Tôi thấy, chuyện này đến đây chấm dứt đi. Chuyện phí tăng ca tôi sẽ xin với Cục, nếu xin được, sẽ phát bù cho mọi người. Mong mọi người tin tưởng vào lãnh đạo của Cục, chúng ta là đơn vị hành chính nhà nước, vừa mới thành lập một năm mà…sau này rất nhiều chuyện sẽ từ từ đi vào quỹ đạo. Tiểu Tần trẻ tuổi, vừa rồi một số lời nói có chút không được thích hợp, mọi người cũng đừng nghĩ nhiều, vẫn là tiếp tục họp sáng đi, nói nội dung công việc…
Chủ nhiệm Tôn Phiêu Vân mắt nhìn thấy không khí của hội trường ngày càng không ổn, hơn nữa, Tần Lượng cũng có chút không trấn an được hiện trường, đành phải mở miệng giảng hòa chuyện này.
Tần Lượng vốn dĩ muốn làm cho Dương Bân khó xử trước đông người, bảo hắn đứng bên tường để làm nhục hắn, không ngờ cuối cùng lại là mình chịu sự phê bình của lãnh đạo, sắc mặt lúc này càng phát càng khó coi.
Nhưng Tôn Phiêu Vân đã lên tiếng rồi, anh ta muốn ép buộc hoặc là mạnh mẽ trừng phạt Dương Bân cũng liền rơi xuống, bất đắc dĩ, đành phải chuyển chủ đề về công việc.
…..
Dương Bân mặc dù vừa rồi khi nói vẻ mặt cười cười, bộ dạng rất không sao cả, nhưng lúc này trong lòng hắn lại không bình tĩnh.
Làm việc trong thể chế, cấp bậc cao một cái có thể đè chết người, đặc biệt là cấp trên dưới như Tần Lượng và Dương Bân, một người trong thể chế, một người ngoài thể chế, một là khoa viên, một là nhân viên tạm thời, hoàn toàn là cách biệt một trời.
Vừa rồi mặc dù lợi dụng chuyện tăng ca để phát động quần chúng, khẽ đè bẹp thể diện của Tần Lượng một chút, nhưng đây căn bản không đủ để so sánh những chuyện trước đó Tần Lượng đã làm với hắn.
Đặc biệt là nỗi nhục cắm sừng, không đội trời chung, chuyện này nhất định không chết không ngừng.
Chỉ là, bây giờ vẫn chưa đến lúc.
Nhỏ không nhẫn sẽ loại đại mưu, kết quả danh sách hai người đó vẫn chưa có, tiền của cha mẹ không thể uổng phí…
Bất luận thế nào vẫn là nhẫn nhịn, nhẫn nhịn qua hai ngày này, nhẫn nhịn đến tuần sau rồi nói.
Ta nhịn! Ta nhịn! Ta nhịn! Cứt chó!
Thứ hai tới nếu Bân gia ta không thể vào biên chế, Tần Lượng ngươi cứ đợi đó! Chọc giận Bân gia, không phải là người gánh vác nổi! Dù sao thì đến lúc đó bình vỡ thì cũng là vỡ nát rồi, chân đất không sợ xỏ giầy, lão mẫu xấu xa ngươi, giết cả nhà ngươi, giết cửu tộc nhà người! Sau dó Bân gia cùng lắm là chạy đến Việt Nam, Myanma thôi.
Thời tiểu học, Dương Bân cầm cục gạch đập vỡ hai cái đầu, thời trung học cơ sở, phóng hỏa đốt phòng làm việc của thầy giáo trong trường, thời trung học phổ thông còn đánh gãy một chân của người khác.
Dương Bân khi đó trong mắt của hàng xóm và thầy giáo chính là một tên ngốc nghếch.
Nói ác hơn là một tên liều mạng.
Nhưng hắn ta trong mắt của tiểu đệ và bạn học, hắn ta là Bân gia không chỗ nào sợ hãi, nhất ngôn cửu đỉnh, rất có tình có nghĩa.
Ừm, tôn nghiêm của Bân gia là không dễ để xâm phạm được.