Tác giả: Ẩn Vi Giả
- Trần xưởng trưởng, hiện tại chúng ta nói chuyện chính sự đi.
Tô Mộc nhìn vẻ mặt của Trần Kiều, liền chuyển đề tài, không tiếp tục dây dưa chuyện này.
- Được!
Đáy lòng Trần Kiều thở ra một hơi nhẹ nhõm.
- Trần xưởng trưởng…
- Tô chủ tịch, tôi nghĩ anh vẫn gọi tôi là Trần Kiều đi. Xưng hô xưởng trưởng đã không còn thích hợp tôi, tôi đã sớm bị nhà máy cách chức.
Trần Kiều cười khổ ngắt lời Tô Mộc.
- Cô không nói tôi cũng đã quên chuyện này, nhưng không sao cả, một khi đã như vậy tôi sẽ gọi cô là Chị Trần. Chị Trần, nếu hiện tại tôi cho cô một cơ hội, để cô tiếp tục quản lý nhà máy, cô có thể cam đoan ở trong thời gian ngắn nhất đem nhà máy đưa ra khỏi khốn cảnh.
Tô Mộc hỏi.
- Anh nói thật sao ?
Trần Kiều kinh thanh hỏi.
- Đương nhiên là thật sự!
Tô Mộc cười đáp.
- Tôi có thể!
Trần Kiều vội vàng nói.
Trần Kiều có lòng với sự nghiệp thật mạnh, nàng buồn rầu nhất chính là trong tay không còn quyền lực. Nếu thật sự có cơ hội tiếp tục quản lý nhà máy, nàng quả quyết sẽ không bỏ qua.
Vừa nói ra miệng, Trần Kiều liền cảm giác mình biểu hiện quá mức nóng vội. Cho dù thật sự cần tiếp tục quản lý nhà máy, cũng không cần phải gấp gáp như vậy. Nếu làm như vậy không khỏi lưu ấn tượng xấu trong lòng Tô Mộc, nếu thật là vậy nàng sẽ không còn cơ hội.
May mắn Tô Mộc đã sớm có dự liệu về chuyện này.
- Chị Trần, tôi biết cô trút thật nhiều tâm huyết cho Gia Hòa, cũng biết cô có thể làm bất kỳ chuyện gì cho nhà máy. Nhưng tình huống hiện tại của Gia Hòa cô cũng hiểu rất rõ ràng, nếu còn tiếp tục như thế đừng nói là sống lại, cho dù miễn cưỡng sống lại cũng chỉ có con đường chết. Tới lúc đó tình huống còn tệ hơn bây giờ.
Tô Mộc nói.
- Tôi hiểu được!
Trần Kiều gật gật đầu:
- Kỳ thật tôi đã sớm nghĩ tới vấn đề này, vấn đề hiện tại của Gia Hòa không đơn thuần là về tài chính, trọng yếu hơn là hệ thống quản lý cùng cơ chế quản lý. Nếu vẫn luôn duy trì quốc hữu, tôi nghĩ thật sự rất khó gạt bỏ gánh nặng như thế. Cho nên nếu như có thể, tôi nghĩ cải cách thể chế xí nghiệp quốc hữu. Đem Gia Hòa thay hình đổi dạng sau đó đưa ra thị trường.
- Cô có thể làm được ?
Tô Mộc hỏi.
- Có thể!
Trần Kiều trầm giọng nói.
- Được, tôi tin tưởng cô!
Tô Mộc cười nói:
- Chị Trần, sau khi trở về làm một phần kế hoạch thư đầy đủ, làm xong đưa tới. Thuận tiện nói cho cô biết một tin tức, tập đoàn Cự Nhân rất có thể sẽ tiến hành thu mua Gia Hòa. Tới lúc đó cần đàm phán cùng phương thức kinh doanh sau này, tôi nghĩ do cô toàn quyền phụ trách!
Oanh!
Trần Kiều chấn kinh.
Nếu như nói trước đó Tô Mộc đáp ứng cho nàng tiếp tục quản lý Gia Hòa, đã đủ làm cho nàng cảm thấy ngoài ý muốn, hiện tại nàng thật không ngờ Tô Mộc lại vô thanh vô tức lôi kéo được tập đoàn đầu tư lớn như thế. Hiện tại Gia Hòa thiếu thứ gì, thiếu chính là đầu tư tài chính, chỉ cần có tài chính, Trần Kiều có thể làm cho Gia Hòa xoay người.
- Tô chủ tịch…
Trần Kiều kích động nói.
- Yên tâm đi, việc này hẳn đã chuẩn xác. Chị Trần, cô cũng biết, hiện tại khu khai phát vỡ nát, tôi phải nhờ vào cô. Cần làm gì giúp Gia Hòa sống lại trong thời gian ngắn nhất, sau đó nên đầu nhập sản xuất.
Tô Mộc trầm giọng nói.
- Tôi hiểu được!
Trần Kiều quyết đoán:
- Tuyệt đối không để cho anh thất vọng!
Dù sao Trần Kiều có kinh nghiệm đã lâu, tự nhiên hiểu rõ từ nay trở đi mình sẽ đứng bên phe phái của Tô Mộc, đi theo sau bước chân của hắn. Kỳ thật dù không có quan hệ với Dương Tiểu Thúy, với cách làm người của Tô Mộc, Trần Kiều không có lý do gì từ chối.
Có một vị lãnh đạo hiểu rõ đại nghĩa như vậy, dã tâm của Trần Kiều mới có thể phát huy tới lớn nhất.
Tôi nghĩ tới, tôi chinh phục, Tô Mộc, Trần Kiều này nhất định không làm cho anh thất vọng.
Sau khi Trần Kiều rời đi không bao lâu, điện thoại Tô Mộc vang lên, chính là Đường Tú Thi. Nàng cũng không nhiều lời vô nghĩa, chỉ nói tập đoàn Cự Nhân đồng ý đề nghị của Tô Mộc, chuẩn bị tiến hành thu mua Gia Hòa, cùng nhau tiến quân ngành nghiệp nước uống. Về phần chi tiết, Đường Tú Thi sẽ đích thân tới hiệp đàm.
Đây chính là một tin tốt lành!
Đông đông!
- Vào đi!
Tô Mộc cao hứng nói.
- Chủ tịch!
Đỗ Liêm đi nhanh vào phòng.
- Đỗ Liêm, có chuyện gì sao ?
Tô Mộc hỏi.
- Chủ tịch, tối hôm qua bởi vì sự kiện kia quá trọng yếu cho nên tôi đã quên nói chuyện khác cho ngài. Tối hôm qua kỳ thật còn có một chuyện, chính là…
Đỗ Liêm đem sự tình đơn giản hội báo, Tô Mộc mỉm cười:
- Đỗ Liêm, chuyện như vậy sau này anh nhất định sẽ gặp rất nhiều. Tôi chỉ có một yêu cầu, chỉ cần không mạo phạm điểm mấu chốt trong nguyên tắc, còn lại anh đều có thể tùy ý ứng phó. Đừng lo lắng, chỉ cần anh đứng thẳng, không có ai dám điều tra anh!
Tràn đầy tự tin mười phần!
Đây cũng là quyết đoán của Tô Mộc!
Tô Mộc rõ ràng trong quan trường có rất nhiều chuyện không biện pháp né tránh, hắn cũng không nghĩ tránh. Đỗ Liêm làm thư ký của hắn, nếu như nói những điều kiện tiện lợi như vậy cũng không được hưởng, làm sao chịu bán mạng cho hắn ? Vẫn là câu nói kia, chỉ cần không phạm sai lầm trong nguyên tắc, Tô Mộc đều có thể làm chỗ dựa cho hắn.
Chỉ cần Tô Mộc không ngã, làm thư ký Đỗ Liêm sẽ không bị người xét xử, đây là chuyện tất nhiên. Nếu không chính là khiêu chiến Tô Mộc, là điều mà Tô Mộc tuyệt đối không thể dung nhẫn.
- Dạ hiểu, chủ tịch, an bài công tác hôm nay là tới cục giáo dục tiến hành điều nghiên, ngài xem chúng ta khi nào khởi hành ?
Đỗ Liêm hỏi.
- Tôi sẽ đi ngay bây giờ!
Tô Mộc cười nói.
- Dạ!
Lần này Tô Mộc đi qua cục giáo dục dùng phương thức hoàn toàn khác hẳn lúc đi cục vệ sinh. Khi đi qua cục vệ sinh có ý tứ cải trang vi hành, hiện tại là cao điệu mà tới. Đợi khi Tô Mộc đi tới cửa cục giáo dục, nơi này đã đứng đầy người.
Người dẫn đầu chính là cục trưởng cục giáo dục Cao Bình, đứng gần cạnh nàng là phó cục trưởng Lưu Đăng Khoa.
Hiện tại đáy lòng Cao Bình có chút không ổn, không biết vì sao Tô Mộc lại cao điệu tới cục giáo dục điều nghiên, trước đó nàng lại không nghe được chút tiếng gió. Chẳng lẽ nàng tới tìm hắn hội báo công tác, Tô Mộc không gặp mặt, nàng quyết đoán rời khỏi, Tô Mộc vì vậy ghi hận trong lòng ? Lần này tới đây là vì gây sự, tiến hành trả thù ?
Khẳng định là như vậy!
Đây hoàn toàn là do Cao Bình lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, nàng cũng không nghĩ, nếu Tô Mộc quyết tâm muốn thu thập nàng, cần gì thông qua phương thức như thế. Nàng chỉ là cục trưởng cục giáo dục, hơn nữa dưới mông còn không sạch sẽ, muốn bắt nàng, quả thật chỉ cần nói một câu mà thôi.
Cùng nàng chơi đùa tâm nhãn, nàng cũng xứng ?
- Hoan nghênh Tô chủ tịch tới cục giáo dục điều nghiên, tôi đại biểu toàn thể nhân viên công tác hoan nghênh ngài tới.
Cao Bình nhìn thấy Tô Mộc xuống xe liền nghênh đón.
Công phu mặt mũi chung quy vẫn phải làm!
- Cao cục trưởng, khổ cực.
Tô Mộc hờ hững bắt tay nói.
- Không khổ cực!
Cao Bình cười nói.
Theo sau nghe Cao Bình giới thiệu, Tô Mộc đều bắt tay những quan chức còn lại trong cục giáo dục, sau đó mọi người đi vào hội trường.
Khi Tô Mộc lại đi vào tiểu hội trường, nhìn bố trí không hề biến hóa, đáy lòng nổi lên cảm giác khác thường. Lúc trước ở nơi này, Cao Bình nghe theo Tạ Văn sai khiến muốn trút giận cho Tạ Minh Hạo, kết quả chẳng những không làm gì được Tô Mộc, ngược lại còn làm cho nàng tràn đầy tức giận.
Khi quay trở lại nơi đây, Tô Mộc cảm giác thế sự luôn sẽ đổi dời.
Trong lòng Tô Mộc suy nghĩ chuyện gì, Cao Bình cũng có thể đoán được. Kỳ thật trong lòng nàng đã sớm bồn chồn, lúc trước mình giúp đỡ Tạ Văn đối phó Tô Mộc, không biết hắn còn ghi nhớ trong lòng hay không.
Mình sợ cái gì, phải biết rằng sau lưng mình chính là chủ tịch huyện, Tô Mộc chỉ là một phó chủ tịch còn chưa nhập thường, chẳng lẽ còn có thể ăn nàng hay sao ?
Nghĩ tới đây, nỗi lo lắng trong lòng Cao Bình biến mất, lại ngẩng đầu ra vẻ vênh váo tự đắc.
Nếu đã nói tới điều nghiên, không thể không phát biểu, vì vậy sau khi tiến hành xong trình tự, Tô Mộc lại bắt đầu nói chuyện.
Lần này tới cục giáo dục, Tô Mộc cũng không phải nhất thời hứng thú, đích xác là vì có việc cần hoàn thành, cho nên mới tới tuyên bố. Hiện tại Tô Mộc được phân công quản lý hệ thống giáo dục vệ sinh, hắn đã sớm có kế hoạch cải cách trong lòng, hôm nay tới đây chính là vì thông báo trước.
Tô Mộc nói chuyện kỳ thật rất trung quy trung củ, ban đầu khẳng định công tác cục giáo dục, sau khi khen ngợi, hắn rất nhanh đưa ra ý nghĩ của chính mình.
- Hiện tại hệ thống giáo dục huyện Hình Đường chúng ta còn bị vây trong cơ chế còn quá sơ kỳ, không cách nào đuổi kịp sự phát triển của xã hội. Muốn đuổi kịp tiến trình xã hội, bảo đảm chất lượng giáo dục trong huyện có thể tiến lên hàng đầu trong thành phố Thanh Lâm, phải làm được một điều, chính là tạo ra tư nguyên văn hóa số hóa giáo dục.
Tô Mộc thản nhiên nói.
Tư nguyên văn hóa số hóa giáo dục ? Đó là cái gì ? Cao Bình nhíu mày, thấp giọng hỏi:
- Lão Lưu, anh có biết đây là ý gì không ? Tô chủ tịch muốn làm gì ? Tư nguyên văn hóa số hóa giáo dục, sao trước kia chưa từng nghe nói qua ?
Không nghe nói qua là phải rồi, cô lại biết cái gì ? Chỉ biết bán nhan sắc mà thôi, hừ, nếu không phải bò lên giường của Triệu Thụy An, cô có thể ngồi lên chiếc ghế cục trưởng cục giáo dục huyện ?
Đáy lòng Lưu Đăng Khoa vô cùng khinh thường Cao Bình, nếu không phải như vậy hắn cũng không tới bái phỏng Đỗ Liêm trong đêm. Đây là một tín hiệu thật rõ ràng, bộc lộ ra ý niệm hắn muốn đi nhờ vả Tô Mộc.
Nhưng chỉ cần một ngày Cao Bình còn chưa xuống sân khấu, Lưu Đăng Khoa cũng không tùy tiện làm kẻ địch của nàng. Giúp mọi người làm điều tốt, một kích trí mạng, đây là nguyên tắc thứ nhất của Lưu Đăng Khoa.
- Cục trưởng còn chưa nghe nói qua, tôi lại càng không biết.
Lưu Đăng Khoa cười nói.
- Thật là, thôi nghe tiếp đi, bản thân tôi muốn nhìn xem Tô chủ tịch chuẩn bị chơi chiêu số gì.
Trong lòng Cao Bình khinh thường cười lạnh.
Lời nói không hề che giấu chút nào, rơi vào trong tai Lưu Đăng Khoa, trên mặt hắn vẫn duy trì vẻ bình tĩnh nhưng đáy lòng vô cùng khinh bỉ. Cao Bình ah Cao Bình, thật cho rằng có Triệu Thụy An làm chỗ dựa thì muốn làm gì thì làm sao ?
Chờ xem, cô sẽ hối hận!