Tác giả: Ẩn Vi Giả
Tô Mộc nhìn bộ dạng của Diệp Tích, cười phá lên:
- Ha ha ha ha ha ha!
Diệp Tích cũng xì cười. Từ đầu đến cuối Tô Mộc không buông tay Diệp Tích ra, như muốn nắm tay suốt đời.
Gút mắt giữa hai người đã mở, Tô Mộc và Diệp Tích nhìn nhau, cảm giác khó tả dâng lên. Như ngày xưa cộng tác trong hội sinh viên bồi dưỡng ra ăn ý, cảm giác đó rất kỳ diệu, làm người ta say mê.
Nhưng không khí này không kéo dài bao lâu. Tô Mộc định nói gì chợt có vài tiếng hét chói tai vang lên, một chai bia vỡ dưới chân bọn họ. Miểng văng tứ tung, có một ít bắn lên chân Diệp Tích. Trong không khí nồng nặc mùi bia.
Một nam nhân nhuộm tóc đỏ lỗ mãng rống to:
- Bà nội nó cút cho lão tử, ai còn dám ở lại lâu hơn một chút là lão tử xử luôn các ngươi!
Mấy nam nhân mặc áo sơ mi hoa đi theo nam nhân tóc đỏ, miệng ngậm thuốc lá, bộ dáng lưu manh. Cách ăn mặc, khí thế như vậy còn thiếu không viết bốn chữ lên mặt: ta là du côn.
Trong tiếng lạch cạch, những người ngồi trên ghế ăn cơm đều đứng dậy, lật đật chạy đi, sợ ở lâu sẽ bị đánh.
Lão bản tiệm vỉa hè cũng phập phồng lo sợ núp sau quầy, càng đừng nói lên tiếng chất vấn, không có cả can đảm dứng ra. Lão bản thầm cầu nguyện đám ôn thần này xong chuyện rồi đi mau.
Tô Mộc nhíu mày, không khí tốt đẹp bị phá hỏng hết. Rõ ràng nhóm người này nhằm vào hắn, nếu không chai bia kia không rơi vào ngay cạnh bàn của Tô Mộc.
Dù Thành phố Thịnh Kinh là tỉnh lị tỉnh Giang Nam cũng có nhiều chỗ ánh nắng không chiếu đến. Tục ngữ nói rất đúng, chỗ nào có ánh sáng thì có bóng tối. Đám du côn xuất hiện không khiến Tô Mộc ngạc nhiên, lúc hắn đi học làm thêm nghề tài xế taxi đã thấy nhiều.
Nhưng tại sao bọn họ tìm đến hắn?
Không lẽ...
Mặt Diệp Tích lộ vẻ bất mãn, nhỏ giọng nói:
- Tô Mộc, đừng gây với bọn họ, chúng ta đi.
Tô Mộc mỉm cười nói:
- Được.
Nam nhân tóc đỏ cợt nhả tiến lên:
- Đi? Ai cho các ngươi đi?
Nam nhân tóc đỏ nhìn khuôn mặt Diệp Tích xinh đẹp làm gã thèm, cười xấu xa:
- Tiểu cô nương, cùng các anh uống vài ly đi. Yên tâm, bản lĩnh của anh mạnh hơn tên mặt trắng nhỏ này nhiều, cô thử qua sẽ biết, ha ha.
Mặt Diệp Tích lạnh băng,
- Các ngươi... Vô sỉ..!
Cô chưa từng bị người đùa giỡn như vậy:
Tô Mộc lạnh nhạt nói:
- Ngồi xuống đi, để anh.
Tô Mộc đứng dậy nhìn nhóm nam nhân tóc đỏ, bình tĩnh hỏi:
- Nói đi, ai kêu các ngươi đến?
Nam nhân tóc đỏ nhướng đuôi mày, khinh thường la lên:
- Ai có thể phái chúng ta? Buồn cười. Này tên mặt trắng kia, đừng ở đây vướng víu, biết điều thì quỳ xuống dập đầu mấy cái cho gia gia rồi cút đi, không thì gia gia sẽ bẻ xương ngươi!
- Đúng đúng, dám chống đối Mao ca, không biết sống chết là gì!
- Mao ca, hay em trực tiếp phế hắn đi!
- Hì hì, Mao ca, cô em này tươi ngon quá, chúng ta hốt về nếm thử?
Mấy tên du côn cười dâm gào la, như thể muốn lột đồ Diệp Tích tại chỗ, dày vò cô.
Nghe những lời ô uế, đáy mắt Tô Mộc lóe tia sáng lạnh:
- Khốn kiếp!
Tô Mộc mới nghe Mai Tranh kể chuyện nhiệt huyết nam nhi sinh ra phải dám giết người, lúc này máu nóng dồn lên não hắn. Đám cặn bã này dám nhục nhã Diệp Tích, dám đùa giỡn bạn gái của hắn, đừng hòng tên nào đứng được.
- Các huynh đệ, chúng ta... Ui da!
Nam nhân tóc đỏ chưa nói hết câu đã bay lên trời, ngực bị Tô Mộc đạp mạnh một cước, lăn lông lốc đụng sụp vài cái bàn, té dưới đất, đau đớn la hét.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Không cho mấy tên du côn cơ hội tấn công, Tô Mộc như cọp xuống đồng bằng nhảy vọt lên, quen tay đánh gục cả đám. Tiếng răng rắc giòn vang, xương tay, đùi mấy tên côn đồ bị bẻ gãy, đau đớn hét rầm lên.
Nam nhân tóc đỏ hét to:
- Ngươi dám đụng vào chúng ta? Có biết chúng ta đi theo ai không?
Tô Mộc lạnh lùng quát:
- Tao cóc cần biết bọn mày đi theo ai!
Diệp Tích ở bên cạnh, mắt đầy tức giận nói:
- Đánh đi, Tô Mộc đánh đám khốn kiếp này tàn phế. Có xảy ra chuyện gì thì em chịu trách nhiệm.
Nam nhân tóc đỏ nằm dưới đất đột nhiên hét to hướng đằng trước:
- Anh Hào, Anh Hào, cứu chúng em với!
Một chiếc xe luôn đậu ven đường, mấy bóng người xuống xe. Đi đầu là nam nhân khuôn mặt âm trầm, gã là Anh Hào, cũng là Hào Tử mà Tôn Tân kêu. Mao tử gọi điện thoại cho Anh Hào xong gã liền dẫn đàn em tới.
Nhưng Hào Tử không định ra mặt vì chuyện nhỏ nhặt này, gã vốn định tùy tiện phái một tên đàn em ra là xong. Ai ngờ tên mặt trắng nhỏ Tô Mộc đánh nhau giỏi thế, Hào Tử bất đắc dĩ phải lộ mặt.
Hào Tử biết nếu gã không làm tốt chuyện Tôn Tân dặn thì sau này gã đừng hòng lăn lộn trong địa bàn Thành phố Thịnh Kinh nữa.
- Tô Mộc...
Tô Mộc nắm tay Diệp Tích kéo ra sau lưng mình:
- Không sao, có anh ở đây, trời không sập.
Tô Mộc thản nhiên đối diện đám người Hào Tử, mặt lạnh băng.
Mai Tranh nói rất đúng, dù là trong xã hội hay quan trường, luôn điệu thấp sẽ đem đến rắc rối không ngừng nghỉ cho ngươi. Có vài chuyện nên cao điệu thì cao điệu, chỉ khi ngươi cao điệu người ta mới không dám khi dễ ngươi, mới biết ngươi là lá cờ không ngã xuống, đáng đi theo.
Ví dụ như bây giờ.
Mặc kệ đám du côn này do ai phái đến, nhưng dám tơ tưởng đến Diệp Tích, muốn xử hắn thì Tô Mộc tuyệt đối không bỏ qua. Mai Tranh nói chuyện lớn thủng trời cũng có lão chống.
Trong Thành phố Thanh Lâm có lẽ Tô Mộc còn ngại ngần, nhưng ở đất Thành phố Thịnh Kinh này, hắn có ân sư Ngô Thanh Nguyên, sư phụ Mai Tranh, ai dám đụng vào hắn? Ai có thể đụng vào hắn?
Nam nhân tóc đỏ vùng vẫy bò dậy:
- Anh Hào, tôi...
Hào Tử lạnh lùng quát:
- Câm miệng!
Hào Tử xoay người, độc ác nhìn Tô Mộc, mặt lạnh băng:
- Huynh đệ, xin hỏi ngươi 'làm ăn' ở đâu?
Tô Mộc thản nhiên hỏi:
- Ngươi là ai?
- Ngươi...!
Hào Tử sắc mặt âm trầm nói:
- Huynh đệ, nơi này là Thành phố Thịnh Kinh, đừng tưởng ngươi ở góc xó xỉnh nào đó chức to một chút là có thể ngông cuồng tại đây. Cho ngươi biết, tại đây rồng phải cuộn người, cọp phải ngồi xuống. Đi, theo huynh đệ một chuyến!
Tô Mộc lạnh nhạt nói:
- Đi theo các ngươi? Ngươi nghĩ ngươi là ai? Người thông minh không nói tiếng lóng, nói đi, ai phái ngươi đến?
Hào Tử âm trầm nói:
- Tiểu tử, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!
Tô Mộc không thèm để mắt đến đám người này, bình tĩnh nói:
- Ta mặc kệ các ngươi là ai, đã trêu vào ta thì chuyện này không còn khả năng điều đình. Nói ra ai phái ngươi đến có lẽ ta suy xét tha các ngươi một con đường sống.
Nam nhân tóc đỏ khinh thường hét to:
- Ha ha ha ha ha ha! Anh Hào nghe thấy không? Tiểu tử này sắp chết đến nơi còn dám vênh váo với huynh đệ chúng ta!
Hào Tử lạnh lùng uy hiếp:
- Tiểu tử, ta khuyên ngươi hãy suy nghĩ kỹ, đi theo huynh đệ chúng ta một chuyến. Làm xong việc bảo đảm ngươi chỉ thiếu tay thiếu chân, không chết. Còn nếu ngươi cứng đầu ngoan cố thì đừng trách các huynh đệ nặng tay.