Tác giả: Ẩn Vi Giả
Tô Mộc nói:
- Tốt, không ai có ý kiến gì thì cứ quyết định vậy đi. Lão bí thư, tiếp theo tôi muốn báo cáo sự kiện thứ hai là về công trình xây dựng trường tiểu học Trấn Hắc Sơn. Chuyện này không phải việc nhỏ, nên nhanh chóng giải quyết, bọn nhỏ không thể cứ đi học trong thôn ủy.
Lương Xương Quý hỏi:
- Vậy Tô trưởng trấn đã tìm được công ty kiến trúc?
- Đúng vậy!
Tô Mộc gật đầu, nói:
- Tôi cho rằng kiến trúc Lạc thị không tệ, công ty này rất nổi tiếng trong huyện Hình Đường, thậm chí là Thành phố Thanh Lâm. Kinh nghiệm lâu năm, công tác làm đàng hoàng. Giao công trình này cho bọn họ làm, trấn chúng ta toàn quyền phụ trách giám sát, tin tưởng không có vấn đề.
Lương Xương Quý nói:
- Tốt, nếu cậu đã có sắp xếp thì nhanh chóng khởi động công trình đi, để đám trẻ sớm vào phòng học rộng rãi sáng sủa.
Tô Mộc lên tiếng:
- Rõ!
Cuộc họp cơ bản là Tô Mộc và Lương Xương Quý nói, nếu hai người quyết định rồi những người bên dưới chẳng múa được gì nữa.
Kế hoạch ban đầu của Tô Mộc là đấu thầu công trình cải tạo trường tiểu học, nhưng Lâm Thần cung cấp bốn công ty kiến trúc, Tô Mộc thăm hỏi một phen cuối cùng chỉ có kiến trúc Lạc thị là hợp cách. Ba nhà khác có liên quan đến công ty Thiên Uy, Tô Mộc hiểu rõ tình hình công ty này hơn ai hết.
Vì trường tiểu học Đại Liễu Thụ xây dựng thành công, vì Trấn Hắc Sơn không trở thành trò cười trong huyện nữa, Tô Mộc dứt khoát quyết định.
Tô Mộc không hề tính đến Lạc Lâm, hắn suy nghĩ theo góc độ công việc. Tô Mộc cũng hy vọng kiến trúc Lạc thị sẽ nắm chắc cơ hội này, miễn công ty thành công thì hắn không ngại cho bọn họ có chân trong kế hoạch đại phát triển Trấn Hắc Sơn.
kiến trúc Lạc thị là công ty bản xứ huyện Hình Đường, trong điều kiện chính sách cho phép tất nhiên phải nâng đỡ xí nghiệp xứ mình.
Lương Xương Quý nói:
- Đã xong việc chính, tiếp theo là sắp xếp chỗ ở cho hai vị trưởng trấn. Việc này giao cho Lâm chủ nhiệm, giữa trưa chúng ta cùng nhau bày tiệc đón gió cho hai vị trưởng trấn.
Cuộc họp kết thúc trong mưa đao kiếm. Lâm Phong Hợp nghĩ mình có cách điều tra tình hình ban lãnh đạo Trấn Hắc Sơn nên gã không nói gì thêm, mặc cho Lâm Thần sắp đặt chỗ ở. Lâm Phong Hợp thập thò gọi điện thoại cho Tạ Văn.
Bên kia, trong văn phòng trưởng trấn.
Mã Tường ngồi đối diện Tô Mộc, mỉm cười nói:
- Tô trưởng trấn, trước khi đến đây Triệu huyện trưởng dặn dò sau khi đến đây tôi làm việc nghe theo Tô trưởng trấn sắp xếp.
Tỏ rõ thái độ đứng theo đội.
Dù biết rõ Triệu Thụy An xếp Mã Tường vào Trấn Hắc Sơn, nếu gã không đến chỗ Tô Mộc bóa danh thì không được. Tô Mộc cười đưa ra điếu thuốc, sương khói mù mịt.
Tô Mộc mở miệng nói:
- Công tác ở Trấn Hắc Sơn không thể thiếu Triệu huyện trưởng ủng hộ. Mã trưởng trấn, sau này chúng ta chung sức hợp tác.
Mã Tường cười lễ phép:
- Vâng thưa Tô trưởng trấn.
Không ai biết trong lòng Mã Tường nghĩ gì. Ở cục văn hóa ngồi mát ăn bát vàng, bỗng chốc bị Triệu Thụy An điều đến Trấn Hắc Sơn, đương nhiên Mã Tường có chút bản lĩnh. Không nói gì khác, chỉ nhìn Mã Tường chưa hiểu rõ tình huống Trấn Hắc Sơn, giữ nụ cười trên môi không đắc tội ai, thế đã là rất khôn.
Tô Mộc tiễn Mã Tường đi, hắn đứng bên khung cửa sổ ngước nhìn bầu trời, nhếch môi cười bí hiểm.
- Xì.
- Trấn Hắc Sơn bình tĩnh giây lát bị quấy nhiễu, nhưng không sao, ta mặc kệ hai ngươi là người của ai, miễn không quấy rầy kế hoạch lớn của ta thì tùy.
- Dù các ngươi chiếm vị trí không làm việc cũng chẳng sao. Nhưng nếu ai dám ngăn cản ta thực hiện thí điểm khu viên sinh thái công nghệ cao thì ta quyết không nương tay!
Giữa trưa trong tiệc hoan nghênh, Lâm Phong Hợp không như buổi sáng biểu hiện vênh váo. Lâm Phong Hợp như thay đổi thành người khác, chủ động kính rượu, rụt đuôi nhiều. Những cái này chỉ là biểu tượng, Tô Mộc nghe Lâm Song nói hết về Lâm Phong Hợp, hắn biết gã ỷ vào Tạ Văn làm chỗ dựa, trong cục nông nghiệp phớt lờ cả cục trưởng.
Một người quen thói kiêu căng bỗng chốc thay đổi, chuyện này không hợp lý. Có lẽ Lâm Phong Hợp bị Tạ Văn răn dạy.
Tô Mộc thầm nghĩ:
- Ta chờ xem ngươi giả bộ được bao lâu. Lâm Phong Hợp, Tạ Văn phái ngươi đến đây đơn giản là kiếm chuyện với ta. Ta không sợ, chờ các ngươi xuất chiêu.
Lâm Thần bưng ly rượu tới gần, mặt đỏ gay, biểu tình kích động.
Lâm Thần nói thẳng với Tô Mộc:
- Trưởng trấn, tôi biết lúc này nói nhiều vô dụng, về sau trưởng trấn cứ xem biểu hiện của tôi là biết, chắc chắn khiến trưởng trấn vừa lòng. Đảng chính bạn tuyệt đối công tác theo sự lãnh đạo của trưởng trấn.
Cái này xem như chủ động đầu thành, lần đầu tiên Lâm Thần công khai biểu thị đứng theo đội.
Tô Mộc nghiền ngẫm nâng ly rượu:
- Lâm Thần, anh nên biết uống ly rượu này rồi thì không có đường lui. Anh chắc chắn không?
- Chắc chắn!
Lâm Thần gật đầu ngay:
- Trưởng trấn, vị trí chủ nhiệm của tôi đến như thế nào, tôi hiểu rõ hơn ai hết. Sau này trưởng trấn cứ nhìn tôi làm việc.
Tô Mộc không làm bộ làm tịch, uống cạn ly:
- Tốt, chúng ta cùng nhau công tác, cạn!
Lâm Phong Hợp lảo đảo đi tới, la hét:
- Tô trưởng trấn làm vậy là không được, sao chỉ uống với Lâm chủ nhiệm mà không uống cùng tôi? Khinh thường tôi phải không? Nào, uống ba ly trước!
Lâm Thần vội nói:
- Nào Lâm trưởng trấn, tôi uống với anh.
Lâm Phong Hợp la lên:
- Đừng, tiểu Lâm chủ nhiệm, chúng ta thiếu gì cơ hội uống rượu? Lâm chủ nhiệm muốn kính tôi thì chút nữa sẽ uống riêng với nhau, bây giờ tôi muốn uống với trưởng trấn, phải uống sảng khoái!
Trong cục nông nghiệp Lâm Phong Hợp sở trường nhất là nhậu nhẹt, chuốc say người dễ như chơi.
Sau khi bị Tạ Văn răn dạy, Lâm Phong Hợp không cam lòng chịu mất mặt, mắt xoe tròn nghĩ ra cách lấy lại mặt mũi trên bàn rượu. Lâm Phong Hợp không tin thư sinh gầy yếu như Tô Mộc uống thắng được gã, Lâm Phong Hợp quyết tâm chuốc hắn uống rượu đến ói ra.
Tô Mộc mỉm cười hỏi:
- Lâm trưởng trấn khẳng định muốn uống với tôi?
Sợ sao? Còn làm bộ làm tịch. Cho ngươi biết, lão tử không dễ bị hù.
Lâm Phong Hợp la to:
- Đúng vậy! Tôi muốn uống no say với trưởng trấn!
Tô Mộc cười nói:
- Được rồi, nếu Lâm trưởng trấn đã hào hứng vậy thì tôi chiều. Nhưng ly rượu hơi nhỏ, ba ly làm sao thể hiện tình đoàn kết của ban lãnh đạo chính phủ Trấn Hắc Sơn chúng ta? Đổi ly to, anh kính tôi ba ly, tôi đáp lễ ba ly. Tóm lại chúng ta uống sáu ly được không?
Hù ai? Tưởng lão tử sẽ mắc mưu ngươi sao? Nằm mơ đi!
Lâm Phong Hợp la hét:
- Uống thì uổng, đổi ly to, sáu ly!
Hai người đối thoại hấp dẫn mọi người nhìn. Ai cũng biết Lâm Phong Hợp quen thói thích làm gì thì làm, nhưng không ngờ Tô Mộc sẽ đồng ý. Đúng là người trẻ tuổi, cố chống sĩ diện làm gì? Chút nữa uống mất mặt, chờ xem ngươi làm sao giải quyết?
Không nói thứ khác, chắc chắn uy tín trong Trấn Hắc Sơn của Tô Mộc sẽ bị giảm sút. Vì một bữa nhậu mà hủy tiền đồ, đáng không?
Không ai xem trọng Tô Mộc. Lương Xương Quý nhíu mày muốn khuyên nhủ nhưng thấy Tô Mộc thầm lắc đầu, lão không nói nữa. Lương Xương Quý thầm đoán chẳng lẽ Tô Mộc biết uống rượu? Sao lão chưa từng nghe nói.