- Trang chủ
- Nuôi Em Thây Ma Gà Rù
- Chương 39
Tác giả: Kỳ Cáp
Edit: Sườn Xào Chua Ngọt Beta: Công Chúa
Nhóm người dị năng không nhiều lắm, chỉ có ba nam một nữ, song rõ ràng ba người đàn ông đều xem cô
gái còn lại là tâm điểm.
Cô gái được bọn họ bọc quanh, đến gần đám Kiều Kiều.
Kiều Kiều và đám bạn đồng loại đứng dậy, sau đó ngoảnh đầu nhìn những con người xa lạ, khuôn mặt
trắng xanh của cô trông rất đỗi bình tĩnh.
Cô nói với đám bạn đồng loại: “Nếu bọn họ làm hại chúng ta, chúng ta sẽ cắn đứt cổ họ.”
Theo đuổi việc chung sống hòa bình là một chuyện, nhưng đảm bảo an toàn cho bản thân lại là chuyện
khác.
Vết xe đổ của Chu Tinh đến nay vẫn còn rất tươi mới trong ký ức Kiều Kiều, cô sẽ không nương
tay với những người muốn làm hại cô hoặc đã làm hại cô.
Đàm Thiện gật đầu, hơi căng thẳng nhìn đám người đang đứng cách họ không xa.
Đã lâu lắm rồi, anh ta chưa đối mặt với con người.
Cặp mắt của đám thây ma ở đây, trừ Kiều Kiều ra thì đều trắng đục.
Bị những cặp mắt như vậy nhìn
chằm chằm, bốn người nổi hết da gà.
Tuy Lâu Dương Lăng bị Đàm Thiện kéo lại, nhưng cậu ta không hề từ bỏ ý định, vẫn lớn tiếng gầm rú
với đám người kia.
Bốn người lùi về sau một bước, vô thức rút vũ khí ra, nhìn họ như hổ rình mồi.
Cô gái liếc thấy Kiều Kiều thoạt trông có hình dáng con người, màu da trắng xanh của Kiều Kiều
trông càng nhợt nhạt dưới ánh lửa.
Cô ta tự động cho rằng Kiều Kiều bị dọa sợ trắng mặt.
“Thả cô gái kia ra! Nếu không tao sẽ chặt đầu
chúng bay!” Lâu Dương Lăng: “Đại ca, con người kia kêu anh kìa.”
Kiều Kiều dùng khuôn mặt con người, gầm lên một tiếng với họ.
Bốn người kinh ngạc nhìn cô, tiếng rống thây ma vừa rồi phát ra từ miệng con người này.
Sau khi Kiều Kiều chứng minh thân phận thây ma của mình với họ thì đứng ra đằng trước đám bạn đồng
loại của mình, nhìn bọn họ, dùng tiếng người hỏi: “Các người sẽ làm hại bọn tôi à?”
“Thiếu chủ, cấp bậc dị năng của thây ma này chắc chắn không thấp, chúng ta có nên…” Một tên đàn ông
khẽ nói.
Cô gái lộ vẻ kiêu căng, bảo: “Nếu chúng không động thủ thì chúng ta cũng không.
Bây giờ thây ma đã
biết nói tiếng người, có hình dạng con người, còn lễ phép như thế.
Chúng ta chính là người đấy, đâu
thể thua kém chúng!” Gã đàn ông; “…”
Tuy nói thì nói thế, nhưng đó là thây ma đấy! Con người việc gì phải đi so bì với thây ma?
Suy nghĩ của thiếu chủ thật khác người.
Mắt Kiều Kiều sáng rỡ: “Các người sẽ không làm hại bọn tôi, đúng không?”
Cô gái kia nói: “Nếu các cô không cắn người thì bọn tôi sẽ không giết các cô.”
“Cô đừng xem thường thây ma, bọn tôi tốt lắm đấy!” Khuôn mặt trắng nõn của Kiều Kiều nhăn nhó, bất
bình nói.
“Vâng vâng vâng, cô bé thây ma tốt nhất.” “Vậy các người vứt vũ khí đi.”
“Không vứt được, nhưng bọn tôi có thể cất chúng đi.
Các cô cũng đâu thể vứt móng vuốt đi, không
phải sao?”
Kiều Kiều suy nghĩ, cảm thấy rất có lý, bèn dè dặt vươn tay ra.
“Tôi là Kiều Kiều.”
Cô gái và đám người đi cùng cô ta liếc nhìn nhau, ai nấy đều nhận ra sự ngạc nhiên trong mắt đối
phương.
“Chân Chân, Chân trong chân thật.” Chân Chân rất cởi mở nắm lấy tay Kiều Kiều, phát hiện bàn tay cô
lành lạnh mềm mềm thậm chí còn bóp hai cái.
Kiều Kiều cả kinh lập tức rụt tay lại.
Đồng đội nhỏ tuổi nhất trong đội ngũ họ cũng rất tò mò về Kiều Kiều, cậu ta vươn tay nói: “Tôi là
Triệu Trì Tùng.”
Kiều Kiều sợ lại bị bóp tay nên kéo móng vuốt của Lâu Dương Lăng phủ lên tay Triệu Trì Tùng, động
tác này khiến một người một thây ma đều hoảng sợ lui ra sau.
“Thây ma cũng chê cậu kìa.” Chân Chân nói.
Đàm Thiện kéo Kiều Kiều lại, hỏi: “Có muốn mời họ ăn tối chung không?” “Không được! Tôi không đủ
ăn!” Quyết định này khiến Trang Vưu thấy vô cùng bất mãn.
Chân Chân nhìn Trang Vưu sắp sửa ôm lấy cái nồi thì thức thời nói: “Bọn tôi có lương khô, không cần
đồ ăn của các người đâu.”
Nghe Kiều Kiều phiên dịch xong, Trang Vưu mới yên tâm.
Bốn người họ ngồi xuống, nhưng vẫn giữ một khoảng cách với đám thây ma.
Ba người đàn ông muốn nhanh
chóng rời khỏi đây, dù sao đám thây ma này cũng rất kỳ lạ, lại còn không tấn công người.
Nhưng có
lẽ chúng không ủ mưu gì, dù sao chỉ số thông minh của thây ma cũng khá thấp.
Nhưng Chân Chân nói: “Còn nhớ những gì chúng ta trải qua hôm nay ở thành phố Tô không? Mấy thây ma
chúng ta gặp dọc đường đều không tấn công chúng ta.
Bây giờ khó khăn lắm mới gặp một thây ma biết
nói tiếng người, đương nhiên tôi phải hỏi rõ ràng xem chuyện này là thế nào.”
Sau khi bọn họ ngồi xuống, lấy củi lửa từ túi dự trữ ra, Triệu Trì Tùng cầm hộp quẹt tính châm lửa
thì bị Chân Chân ngăn lại.
“Này cô bé thây ma bên kia, có thể mượn mồi lửa không?”
Kiều Kiều chọc chọc Lâu Dương Lăng: “Cậu qua đưa cho họ đi.” Lâu Dương Lăng đang ăn ngon, không
buồn ngẩng lên: “Không đi.”
Kiều Kiều nhìn nết ăn ngấu nghiến của cậu ta bèn giật lấy chén đũa của cậu ta.
Lâu Dương Lăng mới
học cách dùng những thứ này, cầm không chắc, bị Kiều Kiều giật được dễ như trở tay.
“Món này có ngon bằng thịt bọn họ không?” Kiều Kiều hỏi.
“Có.
Đàm Thiện quá giỏi! Thơm lắm luôn… Anh trả chén cho em đi.” “Nếu cậu có thể chịu được sự hấp
dẫn từ máu thịt bọn họ, đưa xong mồi lửa, tôi sẽ trả cho cậu.”
Lâu Dương Lăng khinh thường: “Chuyện có bao lớn chứ?”
Cậu ta vốn da dày thịt béo, lửa thông thường không thể làm cậu ta bị thương.
Cậu ta rút một cây củi
đang cháy ra, đi sang đám Chân Chân.
Chân Chân phủ một lớp dị năng trên tay mới nhận lấy, châm lửa, nói: “Cảm ơn.”
Lâu Dương Lăng không hiểu câu này có ý gì, bèn nhe răng tỏ vẻ cậu ta không dễ chọc mới quay lại tìm
chén của mình.
Triệu Trì Tùng khẽ chửi: “Kẽ răng tên thây ma kia còn dính lá cải! Không ngờ bây giờ đến cả thây ma
cũng ăn chay!”
“Ơ, thế tốt mà, chúng tiến hóa rồi sẽ không man rợ như trước nữa.” Chân Chân nhìn đám thây ma bên
kia đang ngồi vây quanh cái nồi, ý cười trong mắt ngày một đậm hơn: “Ông cụ trong căn cứ suốt ngày
cứ ra rả chuyện chung sống hòa bình gì đó, có khi lại thực hiện được cũng nên.”
“Thiếu chủ, ý cô là giáo sư Chu của phòng thí nghiệm Vọng Hòa đang trên đà xuống dốc sao?”
“Ừ.”
“Phòng thí nghiệm kia không tốt, bây giờ phòng thí nghiệm Hy Vọng mới đứng đầu.”
Chân Chân nói: “Tôi chẳng quen nhìn lũ đó, toàn hạng mắt mọc trên đầu, sớm muộn gì tôi cũng diệt
sạch lũ đó.”
“… Cô đừng rộn chuyện, bây giờ mọi người đang mong chờ thành quả nghiên cứu mới của phòng thí
nghiệm Hy Vọng về mạt thế đấy.”
“Đám nghiên cứu lòng dạ bất chính thì có thể nghiên cứu ra thứ gì tốt?” Chân Chân không cho là
đúng.
Bọn họ ở bên này nói chuyện với nhau, Kiều Kiều thính tai nên nghe được tất cả những gì họ nói.
Phòng thí nghiệm Hy Vọng.
Lại là phòng thí nghiệm Hy Vọng.
Không biết Lục Diệt ra sao…
Lâu rồi cô chưa gặp Lục Diệt, dù gì bọn họ cũng đi lên phía Bắc, chi bằng đợi khi nào đi ngang căn
cứ Bảo Hộ, cô sẽ lén đi tìm anh.
Kiều Kiều nhớ tới Lục Diệt, bèn đứng dậy, đến bên chỗ Chân Chân, nói: “Tôi có lời muốn nói với cô.
Là về phòng thí nghiệm kia.”
Chân Chân kinh ngạc: “Sao?” “…”
Năm thây ma và bốn con người gió êm sóng lặng trải qua một đêm, hôm sau bốn người xuất phát rời
khỏi nơi này.
Trước khi họ đi, Kiều Kiều rất nghiêm túc nói với họ: “Hãy nói cho đồng loại của các cô, không phải
tất cả thây ma đều xem các người là đồ ăn.” “Không phải đồ ăn thì là gì?” Chân Chân hỏi.
Kiều Kiều suy đi nghĩ lại, nói: “Nếu các người không làm hại bọn tôi thì bọn tôi có thể xem các
người là bạn.”
Bạn?
Con người và thây ma có thể làm bạn? Chân Chân cảm thấy hơi buồn cười.
Đàm Thiện đi đến bên cạnh Kiều Kiều, vươn bàn tay thối rữa về phía Chân Chân, nói: “Đàm Thiện.”
Anh ta dùng tiếng người, là tối qua Kiều Kiều dạy anh ta.
Chân Chân vô cùng ngạc nhiên, cô ta nhìn bàn tay thối rữa kia, do dự một thoáng rồi vươn tay nắm
lấy: “Chân Chân.”
“Kiều Kiều, tên của tôi nói bằng tiếng các cô thế nào?”
Kiều Kiều nghe xong, trong mắt dần hiện ý cười, cô kiên nhẫn dạy Chân Chân.
Chân Chân bèn nghiêm túc giới thiệu bản thân lại một lần với Đàm Thiện.
Trải nghiệm này, với Chân
Chân mà nói, thật kì diệu.
Mà đối với Đàm Thiện chưa từng giao lưu với con người, sao lại không
phải?
Sau khi đám Chân Chân đi khỏi, Đàm Thiện trước giờ luôn ổn trọng vẫn đắm chìm trong trạng thái hưng
phấn.
“Hóa ra con người có thể thân thiện như vậy, anh Tống không lừa tôi!” Lâu Dương Lăng khinh thường
liếc sang: “Tiền đồ nhỉ?”
Quý Sương vẫn luôn đứng ngoài quan sát, nghe Đàm Thiện nói xong, cô ta tò mò hỏi Kiều Kiều: “Tất cả
con người đều thân thiện như vậy à?” “Không phải, có người rất thân thiện, cũng có người rất xấu
xa.” Kiều Kiều suy nghĩ rồi trả lời.
“Vì sao chứ, chẳng phải họ đều là người sao?”
Kiều Kiều nghiêm túc nói với Quý Sương: “Cậu xem thây ma chúng mình đi, cũng có tốt có xấu mà.
Tên
vua thây ma kia rất xấu xa, hắn muốn cắn xé chúng ta để gia tăng thực lực còn gì.”
“Cũng phải… Kiều Kiều, cậu thông minh thật.” Kiều Kiều ngượng ngùng nói: “Cũng thường thôi.”
Trang Vưu đứng một bên, nghe bọn họ bàn về tốt xấu thì hơi hoang mang.
Đến trưa, lúc ăn cơm, bọn họ
phát hiện ra gã không đúng lắm, bởi vì gã thất thần, chẳng ăn mấy miếng thịt.
Quý Sương hỏi gã: “Anh không ăn à?”
Lâu Dương Lăng: “Anh không ăn thì cho tôi đi.”
“Không có chuyện của cậu, tránh ra.” Quý Sương nhíu mày, nói sẵng với Lâu Dương Lăng.
Bấy giờ Trang Vưu mới hỏi ra miệng: “Tôi có xấu xa không? Tôi ăn thịt con người, cũng ăn cả đồng
loại nữa.”
Kiều Kiều nói: “Không phải anh đã thay đổi rồi à? Nếu đã thay đổi thì không xấu xa.”
“Thật à?”
“Anh nhìn tôi này, bây giờ anh còn muốn cắn tôi nữa không?” Trang Vưu thành thật đáp: “Nếu đói thì
vẫn muốn.”
Kiều Kiều: “…”
Bọn họ ăn trưa xong thì xuất phát, Lâu Dương Lăng vì miếng ăn mà ríu ra ríu rít tự nhận là đàn em
của Kiều Kiều để bám lấy bọn họ.
Đám Kiều Kiều tiến thẳng lên phía Bắc, trên đường họ nghe đám thây ma nhắc đến không ít chuyện liên
quan tới tên vua thây ma kia.
Hắn thống lĩnh đại quân thây ma tiến quân thần tốc, khiến con người
khổ không kể xiết, đã có vài căn cứ bị thất thủ.
Về cơ bản, những thây ma không đi theo vua thây ma đều rơi vào trạng thái đói khát, Kiều Kiều và
Đàm Thiện lại dạy chúng như đã dạy đám thây ma ở thành phố Tô, dạy chúng cư xử thân thiện, dạy
chúng chấp nhận thức ăn khác.
Tuy những thây ma bị vua thây ma vứt bỏ đều rất yếu ớt, nhưng nếu tập trung lại với nhau thì lại
tạo nên lực lượng không nhỏ.
Con người nhanh chóng phát hiện, khi bọn họ ra ngoài, thây ma họ gặp dọc đường không lao tới tấn
công họ như chó dại nữa.
Chỉ cần con người không chủ động tấn công họ thì họ sẽ không nhào tới cắn
người.
Bọn họ thấy đám thây ma lội sông bắt cá, trèo cây hái trái, mùi máu me dã man trên người chúng dần
dần biến mất.
Vì thế trong đám người, có những tiếng nói tuy khe khẽ nhưng không thể xem nhẹ cất lên.
“Hóa ra thây ma cũng cư xử thân thiện, nếu thế, liệu chúng ta có thể chung sống hòa bình với họ
không?”
Nếu có thể cùng nhau chung sống thì ai muốn chìm trong cảnh mày giết tao tao ăn thịt mày chứ?
“Bọn họ, cũng từng là chúng ta mà!”
Bọn họ từng là chúng ta, từng là con người.
Bọn họ từng nhiễm độc thây ma biến thành quái vật hung dữ đáng sợ, không nhận ra ai.
Nhưng hiện
tại, bọn họ dần dần trở nên giống “người”, vậy cớ sao con người không thể chung sống hòa bình với
họ chứ? “Chúng ta” từng cũng là một giống loài..