- Trang chủ
- Nuôi Em Thây Ma Gà Rù
- Chương 25
Tác giả: Kỳ Cáp
Edit: Sườn Xào Chua Ngọt Beta: Công Chúa
Tạm biệt Lâu Dương Lăng xong, rốt cuộc Lục Diệt vẫn không dằn được mà hỏi Kiều Kiều: “Tối tối em
hay nói chuyện gì với cậu ta vậy?”
Sau khi Kiều Kiều có bạn bè của riêng mình thì đến tối cô không ngẩn người nhìn vách tường nữa mà
bắt đầu gầm gừ nói chuyện với Lâu Dương Lăng cả buổi, tuy nhỏ tiếng nhưng Lục Diệt vẫn nghe thấy.
“Cậu ấy dạy em gầm thế nào cho oai.” Lục Diệt: “…”
Anh không tưởng tượng nổi cái giọng yếu như sên của Kiều Kiều mà bắt chước đám thây ma kia gầm rú
trông sẽ thế nào.
Kiều Kiều cố ý thể hiện bản thân một chút trước mặt Lục Diệt, cô hào hứng nói: “Lục Diệt, để em gầm
cho anh nghe nha.”
Thái dương Lục Diệt giật giật, anh nhanh tay bịt miệng Kiều Kiều lại, nếu cô gầm lên dụ bầy thây ma
tới đây thì sẽ phiền lắm.
Kiều Kiều chớp chớp mắt, sau đó há miệng cắn tay Lục Diệt một phát.
Cô rất biết điều, không dùng
sức mấy, nhưng gang bàn tay anh vẫn xuất hiện vài dấu răng nhòn nhọn, suýt nữa thì bị cắn chảy máu.
Không thể không khen Kiều Kiều khống chế lực rất tốt.
Lục Diệt chợt nhớ lại hồi mới gặp Kiều Kiều, ngay cả tay anh cô cũng cắn không nổi, giờ mà để cô
cắn thì chắc cô có thể gặm bay tay anh luôn.
Hơi nguy hiểm thì phải.
Kiều Kiều không biết những điều Lục Diệt nghĩ, sau khi cô cắn anh thì hơi chột dạ xoa xoa tay anh,
sau đó ngồi co cụm một xó.
Lục Diệt hắng giọng một cái, nói: “Đừng có rống lung tung.” “Biết rồi ạ.”
Chẳng qua là muốn cho anh thấy thật ra em cũng lợi hại lắm đó.
Lục Diệt vốn định rời khỏi trấn Thạch Khê vào hôm nay, không ngờ trời bỗng tối sầm như chực đổ mưa.
Đã một thời gian trôi qua kể từ lần mưa trước, mà sau trận mưa kia, mỗi một trận mưa thời mạt thế
đều có tính ăn mòn.
Kiều Kiều sợ nước, không thích bị nước mưa xối vào người, cô cầm lấy tay Lục Diệt phủ trên đầu
mình.
Lục Diệt: “…”
Anh dùng tay tạo ra một chiếc lồng năng lượng màu đỏ bao bọc họ khỏi trận mưa có tính ăn mòn, sau
đó dẫn Kiều Kiều đến trú dưới một mái hiên gần đó.
Chỉ là không biết vô tình hay cố ý mà họ lại chạm trán đám Tống Phái cũng trú mưa ở đó.
Ngày nào
đám người này cũng nhận nhiệm vụ ra ngoài quét sạch thây ma, hôm nay lúc quay lại căn cứ thì gặp
mưa to nên đành phải trú ở đây.
Tống Phái trông thấy họ thì rất ngạc nhiên, cậu ta bước tới, hỏi: “Sao hai người lại ra ngoài lúc
này?”
Lục Diệt đưa lưng về phía Tống Phái, anh giơ tay kéo cổ áo Kiều Kiều lên, rồi vén tóc cô ra trước
ngực để đảm bảo mấy chỗ thịt thối còn sót lại không lộ ra ngoài rồi mới xoay người lại.
“Tôi muốn dẫn Kiều Kiều rời khỏi đây.”
“Rời khỏi đây?!” Cậu ta nghe vậy, bất giác nhìn sang Kiều Kiều.
Kiều Kiều yên lặng đứng sau Lục
Diệt, không nhìn cậu ta.
Nếu như họ rời khỏi đây, sau này có lẽ cậu ta sẽ không còn cơ hội gặp lại Kiều Kiều nữa, dẫu sao
thế giới cũng lớn như thế.
Tống Phái nhận ra có vài lời nếu không nói ra thì sẽ không còn kịp nữa.
“Tôi có mấy câu muốn nói
với Kiều Kiều.” Tuy cậu ta đang nói chuyện với Lục Diệt, nhưng ánh mắt cứ dán vào Kiều Kiều đang
được Lục Diệt chắn hơn nửa người đằng sau.
Lục Diệt: “Không thể.”
“Tôi không muốn nói chuyện với anh.”
Kiều Kiều khẽ nói: “Lục Diệt bảo không thể.” Tống Phái: “…Em nghe lời anh ta thế làm gì!” “Tôi
không nghe Lục Diệt chẳng lẽ lại nghe anh?”
Tống Phái á khẩu không đáp được gì.
Một lần nữa, Lục Diệt lại cảm nhận rõ sự thay đổi của Kiều Kiều.
“Lục Diệt, tôi có chuyện rất quan trọng phải nói với Kiều Kiều.
Chẳng lẽ anh không hy vọng Kiều
Kiều sẽ khôi phục trí nhớ à?” Nói tới đây, trong mắt Tống Phái thoáng hiện vẻ khiêu khích: “Hay là
anh sợ em ấy sẽ khôi phục trí nhớ?”
Lục Diệt không sợ Kiều Kiều sẽ nhớ lại tất cả, anh cũng hy vọng cô có thể khôi phục trí nhớ.
Nhưng chẳng lẽ Kiều Kiều nói với cậu ta mấy câu là có thể nhớ lại sao? “Em có muốn nói chuyện với
cậu ta không?”
Kiều Kiều nhìn Tống Phái, cậu ta đáp lại cô một ánh nhìn trông mong.
Cô nói: “Thế em đi sang đấy
một chút.”
Kiều Kiều và Tống Phái đi sang một bên.
Lục Diệt đứng tại chỗ, đưa mắt dõi theo Kiều Kiều.
“Kiều Kiều, anh xin lỗi em chuyện Chu Tinh hôm qua, anh đã quá xúc động, anh không nên trách em.”
Kiều Kiều nhìn cậu ta, hỏi lạnh tanh: “Đây là chuyện anh muốn nói?” “… Không, không phải.
Kiều
Kiều, em còn nhớ trước khi mạt thế ập đến,
chúng ta đã ra ngoài chơi không?” Đây là lần đầu tiên Tống Phái nhắc đến chuyện quá khứ, cậu ta
mong Kiều Kiều sẽ khôi phục trí nhớ càng sớm càng tốt.
Cậu ta cảm thấy, nếu Kiều Kiều nhớ lại tất cả, chắc chắn cô sẽ không bỏ đi.
Cậu ta luyến tiếc Kiều
Kiều.
Kiều Kiều không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cậu ta.
Tống Phái lại nói tiếp: “Anh hẹn em ra ngoài, là để… tỏ tình.
Anh biết tính em dễ thẹn nên còn rủ
cả Quý Sương nữa.”
“Nhưng Quý Sương vừa gặp đã biết anh muốn nói gì bèn kiếm cớ đi trước, dành không gian riêng cho
hai chúng ta.”
“Trước đó vì em chưa thi Đại học xong, anh biết em muốn đạt thành tích thật tốt để rời khỏi cái nhà
kia, sợ em phân tâm nên mới dằn lòng không bày tỏ.
Anh chờ mãi đợi mãi, cuối cùng em cũng thi Đại
học xong, rốt cuộc anh có thể nói ra những lời ấp ủ trong lòng.”
“Kiều Kiều, những lời này anh đã muốn nói với em từ lâu.” “Anh thích em, vẫn luôn rất thích em, đã
thích em từ rất lâu.”
“Nhưng không ngờ biến cố đột nhiên xảy ra, mạt thế ập đến, thây ma hoành hành, nên đến tận bây giờ
anh mới có cơ hội thổ lộ.”
Cậu ta nói liên tiếp một tràng, Kiều Kiều yên lặng nhìn cậu ta, sắc mặt chẳng hề thay đổi.
Tống Phái bắt đầu thấy sốt ruột: “Kiều Kiều, em có thể… đừng đi không?” Kiều Kiều không đáp, mà hỏi
lại: “Mạt thế ập đến, thây ma hoành hành, sau đó thì sao?”
Sau đó, họ đụng độ thây ma, cậu ta đã bỏ rơi cô.
Tống Phái còn nhớ sau khi gặp lại Kiều Kiều, lúc cô và cậu ta ở riêng với nhau để giúp cậu ta chữa
trị cánh tay thối rữa, cậu ta đã cố lấy hết can đảm định xin lỗi Kiều Kiều, nhưng vừa nhìn thấy đôi
mắt đen láy trong veo của cô thì tất thảy dũng khí bay biến đâu hết.
Không ngờ bây giờ Kiều Kiều lại hỏi cậu ta.
“Anh…” Cậu ta không có dũng khí nhắc lại hành động bạc nhược của mình.
Ánh mắt Kiều Kiều hơi hoảng hốt, một đoạn ký ức ngắn ngủi đã từng bị quên lãng chợt hiện lên trong
đầu cô.
Cô nhớ rõ cảnh tượng Tống Phái đứng trước mặt cô, tai đỏ rực, ánh mắt sáng lấp lánh mang theo niềm
vui sướng khi nhìn cô.
Nhưng đến đó thì dừng lại.
Đột nhiên hỗn loạn xảy đến, con người bỗng biến thành quái vật, những lời Tống Phái muốn nói bị
ngắt ngang, cậu ta kéo cô trốn vào một ngõ nhỏ tối tăm.
Vốn tưởng trận hỗn loạn kia sẽ mau chóng được kiểm soát, nhưng thời gian dần trôi qua, số quái vật
bên ngoài ngày một nhiều, mà số người bị họ cắn chết, rồi trở thành một cá thể trong đám họ lại
nhiều lên.
Bọn họ biết, thành phố Tô đã thất thủ.
Tiết trời đêm hè lành lạnh, có lẽ vì thấy hơi rét, hoặc do cô quá sợ hãi, Kiều Kiều bắt đầu run lên
khe khẽ.
Tống Phái thấy vậy, bèn cởi áo khoác trên người trùm cho cô.
Chiếc áo khoác còn vương hơi ấm cơ thể cậu ta, khi đó đã mang tới cảm giác an toàn không gì sánh
kịp cho Kiều Kiều.
Khi ấy, cô vô cùng tin tưởng cậu ta.
Tống Phái trấn an cô sẽ không có chuyện gì, bọn họ sẽ bình an.
Trái tim bất an đập loạn nhịp của cô
dần bình tĩnh lại.
Kiều Kiều nghĩ, may mà có cậu ta.
Ngày hôm sau, Tống Phái có ý định rời khỏi nơi đó, lúc ấy cậu ta thực sự muốn dẫn Kiều Kiều đi
cùng.
Bọn họ đụng độ một thây ma cao lớn cường tráng, bị nó truy đuổi, trong lúc vội vàng chạy trốn, thể
lực Kiều Kiều không chống đỡ nổi mà khuỵu ngã.
Cô đưa tay về phía Tống Phái, những mong cậu ta có thể kéo mình dậy.
Nhưng Tống Phái chỉ liếc nhìn
cô một cái, sau đó không ngoảnh lại nữa.
Nếu Quý Sương không xuất hiện, có lẽ Kiều Kiều đã trở
thành mồi ngon cho thây ma nọ.
Quý Sương cầm viên gạch chẳng biết nhặt được ở đâu, đập nát nhừ thây ma chẳng biết cao lớn hơn cô
ấy bao nhiêu lần.
Kiều Kiều thấy thế, không dằn lòng nổi mà rơi nước mắt: “Sương Sương…”
“May mà mình tìm được cậu.
Tống Phái đâu?” Quý Sương ném viên gạch đẫm máu xuống, kéo cô đứng dậy.
Kiều Kiều khóc đến nghẹn giọng: “Mình, mình vướng chân anh ấy.” “Mẹ kiếp, thằng hèn…” Quý Sương
không kiềm được mà văng một câu chửi thề, sau đó ôn tồn an ủi Kiều Kiều: “Được rồi, cậu nín đi,
phải kiên
cường lên chứ.
Thằng kia bỏ rơi cậu thì có chị đây bảo vệ cậu! Con trai là cái quái gì chứ!”
“Ừ ừ.” Kiều Kiều cố nén nước mắt, gật đầu lia lịa.
Hai người trốn vào trong một tòa nhà gần đó, không ngờ lại gặp phải đám người xấu còn đáng sợ hơn
cả thây ma.
Quý Sương lại cứu cô một lần nữa.
Nhưng suy cho cùng thì cô ấy cũng chỉ là thân con gái, có mấy sức đâu? Trong khoảnh khắc nghìn cân
treo sợi tóc, Kiều Kiều phá toang cửa kính vốn đã vỡ sẵn, tạo ra tiếng động rất lớn, dẫn dụ đám
thây ma tới.
Cô tình nguyện bị thây ma cắn chết cũng không muốn sống nhục nhã như vậy.
Thây ma ùa đến.
Bọn chúng tập trung cắn nuốt mấy tên to xác kia, nên Kiều Kiều và Quý Sương lại tránh được một
kiếp, không biến thành đồ ăn của thây ma, song cả hai đều bị thây ma cắn một phát nên độc thây ma
nhanh chóng lan khắp cơ thể họ.
Lúc Kiều Kiều run rẩy đứng lên lần nữa, cô đã không nhìn thấy Quý Sương đâu, mà cũng chẳng biết
mình là ai.
Cô đành lang thang vô định khắp nơi, cứ đi, cứ đi mãi.
Rất lâu sau đó, đến khi gặp Lục Diệt, rốt cuộc cô mới chấm dứt kiếp sống như một cái xác không hồn.
Kiều Kiều nhắm hờ mắt, đến khi mở mắt ra lần nữa, con ngươi vốn hơi dao động của cô đã lấy lại vẻ
bình tĩnh: “Lúc bị thây ma truy đuổi, anh đã vứt bỏ tôi.”
“Em nhớ lại từ bao giờ?”
Cô chỉ nhớ rõ một số ký ức linh tinh vụn vặt trước khi mạt thế ập đến, đủ để cô xâu chuỗi sự việc,
phát hiện chân tướng, nhưng vẫn chưa đủ để nhớ lại mọi thứ.
Song Kiều Kiều cho rằng mình chẳng có gì cần nói với Tống Phái, nên không nói gì với cậu ta nữa.
Tống Phái từ từ cúi đầu: “Xin lỗi em.”
“Sao phải xin lỗi chứ?” Kiều Kiều rất bình tĩnh nói: “Tôi không trách anh, tôi đúng là một kẻ vướng
chân, anh không dẫn tôi theo cũng là bản năng tránh hại tìm lợi của người bình thường mà thôi.”
Tuy cô chỉ nói thế, nhưng Tống Phái nghe xong lại thấy rất hụt hẫng.
Mặt cậu ta đỏ lên, xấu hổ tột
độ.
“Anh không làm gì sai.” Kiều Kiều nói nhẹ tênh, như thể thật sự chẳng để bụng.
Sau khi biến thành thây ma, cô đã đánh mất một số cảm xúc của loài người.
Nói cách khác, Kiều Kiều
bây giờ đã là một Kiều Kiều mới hoàn toàn, cũng là… Kiều Kiều một tay Lục Diệt dạy dỗ mà thành, cô
không hề để ý đến nhiều cảm xúc của con người.
“Kiều Kiều, xin em hãy cho anh cơ hội bồi thường cho em! Anh tuyệt đối sẽ không để em chịu thêm bất
cứ tổn thương nào nữa.
Em hãy ở lại đi, để anh bù đắp cho em, được không?” Tống Phái nhìn cô với
ánh mắt đong đầy mong đợi.
Kiều Kiều không nhìn cậu ta, mà ngoảnh đầu hướng mắt về Lục Diệt.
Lục Diệt vẫn luôn chú ý đến động
tĩnh bên này, thấy Kiều Kiều nhìn sang, anh ngượng ngùng dời mắt đi.
Kiều Kiều nhoẻn miệng nở một nụ cười thật tươi: “Tôi đã có Lục Diệt rồi.” Lời cần nói đã nói xong,
Kiều Kiều còn chẳng buồn chào tạm biệt Tống Phái, cô rảo bước đi về phía Lục Diệt.
Bấy giờ mưa đã tạnh.
Đám Tống Phái phải rời khỏi đây, quay lại căn cứ Hoa An.
Trước khi đi, Tống Phái nói với Lục Diệt: “Chăm sóc Kiều Kiều cho tốt nhé.”
Lục Diệt thờ ơ nhìn cậu ta.
“Ngày hôm qua căn cứ Hoa An nhận được tín hiệu cầu cứu của thành phố Tô, tôi sẽ quay lại thành phố
Tô trợ giúp họ.” Tống Phái nhìn sang Kiều Kiều, nói: “Kiều Kiều, anh sẽ không yếu đuối nữa!”
Kiều Kiều chớp mắt một cái, chuyện này can dự gì đến cô đâu.
Lục Diệt cũng chẳng quan tâm Tống Phái liệu có gặp bất trắc gì không, dẫu sao cậu ta cũng tung tăng
nhảy nhót đến cuối cùng.
Có điều nếu dựa theo quỹ đạo kiếp trước, lần này Tống Phái quay lại thành phố Tô hẳn là sẽ gặp Kiều
Kiều.
Nhưng bây giờ thì không thể.
Vì Kiều Kiều đang ở cạnh anh.
Bên kia, sau khi quay lại căn cứ Hoa An, Tống Phái mới biết được những chuyện xảy ra ngày hôm nay.
“Kiều Kiều… là thây ma? Không thể nào!” Tống Phái nói chắc nịch: “Trước khi về đây em đã gặp cô ấy,
cô ấy rất bình thường.”
Khúc Tòng Vân nhíu mày nhìn cậu ta: “Em chắc chứ? Với ánh mắt của em?”
“Chị, chị có ý gì.”
Khúc Tòng Vân bật cười mấy tiếng: “Con bé Chu Tinh em từng nói giúp đúng là ti tiện thật sự, nó sắp
chết đến nơi còn không quên vu oan giá họa
cho con gái người ta, lại còn cắn người ta một cái khiến người ta sợ đến nỗi chạy mất.”
Kiều Kiều còn mang Lục Diệt theo.
Cũng không biết sau này bọn họ phải làm sao đây.
Nhưng theo những gì Tống Phái kể, có lẽ Kiều Kiều không bị biến thành thây ma.
Khúc Tòng Vẫn càng nghĩ càng thấy bực bội.
“Tiểu Lư.” Chị ta nói với Lư Thủ Nghĩa đi sau Tống Phái: “Thi thể Chu Tinh đang để ở đâu, cậu mang
xuống dưới lầu treo dăm bữa nửa tháng đi, để những kẻ ăn không ngồi rồi vô dụng kia nhìn cho kỹ
vào!”
Lư Thủ Nghĩa ngớ ra: “Dạ?”
Khúc Tòng Văn nhớ tới lời Lục Diệt khuyên chị ta nên chỉnh đốn căn cứ trước khi anh đi, chị ta nghĩ
kỹ cũng thấy nếu nuôi một đống người ăn không ngồi rồi, sau này có chuyện gì thì chị ta sẽ chịu tổn
thất rất lớn.
Vì thế chị ta nói tiếp: “Với lại, ngừng cung cấp ba bữa cơm cho cái đám láo nháo không biết lý lẽ
không rõ phải trái trong căn cứ đi, tới khi chúng sửa sai thì thôi.”
“Sửa không được thì sao ạ?”
“Vậy quăng ra ngoài cho thây ma ăn.
Còn không đi nhanh đi?!” Lư Thủ Nghĩa vội vàng chạy đi.
Khúc Tòng Vân thấy Tống Phái vẫn đứng đó thì bực dọc nói: “Được rồi, em cũng cút đi.”
Tống Phái: “…”
Sau khi Tống Phái đi, cửa phòng họp bị gõ vang, Chu Nguyệt mắt đỏ hoe bước vào.
“Chị Khúc.”
Chu Nguyệt là chị Chu Tinh, Chu Tinh bị thiêu sống như thế chắc chắn Chu Nguyệt chẳng thấy dễ chịu
gì cho cam, nhưng Khúc Tòng Vân cũng không còn lòng dạ đâu mà an ủi cô ta, bèn khoát tay đuổi
người.
Chu Nguyệt vội nói: “Em có chuyện muốn nói ạ.” “Gì thế?”
“Em gái em nó… Em không ngờ nó sẽ biến thành người như thế.
Em đã thấy tận mắt cảnh nó cắn Kiều
Kiều, là nó đã hại chết Kiều Kiều…” Chu Nguyệt nức nở nói.
Khúc Tòng Vân im lặng.
“Kiều Kiều chết rồi mà trong căn cứ vẫn có một số người tung tin đồn không hay về cô ấy, chị Khúc,
không biết chị có thể…”
“Tôi biết rồi.” Khúc Tòng Vân đưa cho Chu Nguyệt một tờ khăn giấy, giọng cũng dịu đi: “Tôi sẽ chỉnh
đốn những kẻ đó.”
Chu Nguyệt gật đầu: “Cảm ơn chị.”
Khúc Tòng Vân đã bỏ rất nhiều tâm huyết để xây dựng căn cứ này, chị ta tin mình có thể khiến căn cứ
Hoa An ngày một tốt hơn.
Việc đầu tiên phải làm là quét sạch đám người có mắt không tròng.
Căn cứ không nuôi sâu mọt..