- Trang chủ
- Nữ Quan Vận Sự
- Chương 233: Để ta ở lại nhé
Tác giả: Tiểu Nhục Tống
"Chàng làm cái gì vậy? Mau buông em xuống!" Bị ôm lên đột ngột, Cố Khinh Âm kinh hoảng hét lên.
Kỷ Trác Vân nhìn nàng, không ngừng bước, "Để ta xem vết thương ở chân nàng."
Cố Khinh Âm đánh lên vai hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực, giọng điệu mang theo vài phần oán trách: "Ai muốn chảng xem? Thả em xuống!"
Kỷ Trác Vân đặt nàng xuống giường, ngăn không cho nàng đứng dậy, "Khinh Âm, vừa rồi ta không nên nói như vậy, đừng giận ta mà, để ta xem vết thương của nàng có nặng không."
Hai tay Cố Khinh Âm chống trên giường, khuôn mặt anh tuấn của Kỷ Trác Vân gần nàng trong gang tấc, mấy lọn rối lướt nhẹ qua trung y của nàng. Hắn nhìn nàng chăm chú, vừa cẩn thận vừa thương yêu.
Nàng không tức giận, nàng nhìn ra được tình ý của hắn, cũng khắc ghi trong lòng, chỉ là, không cách nào đáp lại.
Lúc hắn nhắc tới Thượng Quan Dung Khâm, nếu hắn nhìn ra cái gì, nàng có nên nói rõ ràng với hắn không? Trong lòng nàng tự hỏi, nhưng lại không có đáp án.
Giữa nàng và hắn, nhìn vào thực tệ thì là nàng muốn cầu cạnh hắn, nhưng nàng lại chưa báo đáp được gì, ngoại trừ đồng ý đính hôn giả cùng hắn, thế nhưng đó cũng chỉ là để giúp nàng thoát thân.
Trong lúc nàng xuất thần, Kỷ Trác Vân đã cởi tất và giày của nàng ra, lộ ra đôi chân gót sen nhỏ xinh.
Dưới lòng bàn chân nàng có một vết thương rất sâu, và hai vết thương nhỏ khác ở gót chân, miệng vết thương đều được đắp thuốc cao, đã được băng bó cẩn thận.
"Chàng nhìn đủ rồi chứ?" Cố Khinh Âm chợt rụt chân ra khỏi tay hắn, cúi đầu sửa lại vạt áo, nói nhẹ nhàng: "Không phải vết thương nghiêm trọng gì đâu."
Kỷ Trác Vân đưa tay ra nâng cái chân nhỏ của nàng trong lòng bàn tay, ánh mắt ôn nhu, "Sao kauj không nghiêm trọng? Chảy rất nhiều máu, nhớ dùng thuốc đúng thời gian."
Cố Khinh Âm lại muốn rụt chân về, nhưng lại bị Kỷ Trác Vân nắm chặt, ba phen mấy bận không thành công, nàng hơi xấu hổ, "Em biết rồi. Không còn sớm nữa, chàng mau trở về đi."
Kỷ Trác Vân đang dịu dàng vuốt ve lòng bàn chân nàng, nghe vậy, ngẩng đầu nhìn nàng, nói: "Khinh Âm, đêm nay để ta ở lại với nàng được không??"
Tim Cố Khinh Âm đập mạnh, "Không được, nơi này là hành quán, người ngoài không thể ngủ lại đây được."
"Sao lại không được? Nàng không nói, ta không nói, liệu có ai biết?" Kỷ Trác Vân nói xong liền cởi giày, nằm xuống cạnh Cố Khinh Âm.
"Kỷ Trác Vân!" Cố Khinh Âm ngồi dậy, ánh mắt lấp lánh nhìn hắn, "Em nói không được là không được, chàng lập tức đứng lên cho em."
Kỷ Trác Vân ngồi dậy ấn vai nàng, "Khinh Âm, ta chỉ muốn ở bên nàng, một đêm thôi."
"Không được." Cố Khinh Âm kiên quyết.
Kỷ Trác Vân vòng một tay ôm nàng, mềm mỏng nói: "Nơi này cách quân doanh quá xa, ta cưỡi ngựa trở về thì trời cũng sáng rồi."
"Chàng có thể về tướng quân phủ của chàng." Cố Khinh Âm giãy giụa, "Cưỡi ngựa một khắc là tới."
"Ta là giấu người trong phủ về đây, thế mà nàng lại bảo ta về đó, không biết sẽ náo loạn thế nào nữa." Kỷ Trác Vân mặc kệ nàng giãy giụa, nhất định không buông tay.
Cố Khinh Âm bỗng nhiên đẩy mạnh hắn ra, lui vào trong góc giường, nheo mắt lại, đề phòng hỏi: "Nói vậy, Kỷ Tướng quân muốn qua đêm ở đây?"
Kỷ Trác Vân chậm rãi cởi áo ngoài, để sang một bên, ôn nhu nói: "Khinh Âm, ta chỉ muốn ở bên cạnh nàng."
Trong lòng Cố Khinh Âm biết hôm nay không lay chuyển được hắn, nói: "Được rồi, chầng ngủ ở đây, em ngủ dưới đất."
Sao Kỷ Trác Vân có thể để nàng làm vậy, hắn kéo nàng nằm xuống bên cạnh, cánh tay đè lên giữa ngực và bụng nàng, trầm giọng: "Đừng giằng co, ngủ sớm chút." Nói xong liền dập tắt nến ở đầu giường.
"Chàng......" Cố Khinh Âm giận hắn tự chủ trương, nhưng lại chẳng còn cách nào đuổi hắn đi, liền đưa lưng về phía hắn không nói chuyện nữa.
Ánh trăng như nước, xuyên qua song cửa sổ, phủ ánh sáng màu bạc lên hai người đang nằm trên giường.
Trong hơi thở của Kỷ Trác Vân đểu là hương thơm nhàn nhạt trên người Cố Khinh Âm, trong lòng xao động không thôi, chẳng thể chìm vào giấc ngủ. Yết hầu hắn trượt lên trượt xuống, cánh tay xiết chặt, ôm chặt Cố Khinh Âm vào lòng, để lưng nàng dán sát vào ngực mình.