- Trang chủ
- Nữ Quan Vận Sự
- Chương 142: Nàng trốn không thoát đâu 1
Tác giả: Tiểu Nhục Tống
Ngụy Lãnh Nghiêu hất nhẹ đầu ngón tay, búi tóc của nàng bung ra, mái tóc đen như thác xõa tung trên lưng. Hắn mê muội ngửi mùi hương trên tóc nàng, hôn nhẹ lên đỉnh đầu nàng, ngón tay hắn lùa vào mái tóc óng mượt của nàng.
"Đêm nàng bỏ trốn đó vẫn luôn ở cùng Hàn Cẩm Khanh?" Ngữ điệu trầm thấp của hắn vì dục vọng mà khàn khàn.
Cố Khinh Âm dùng hai tay chống xuống mặt bàn, muốn mượn lực trèo lên bàn thoát khỏi vòng tay, cánh tay nàng hơi run run, "Thế thì sao?"
"Hư... Sao nàng có thể không nói lời nào." Câu nói của nàng chẳng may may lay động được Ngụy Lãnh Nghiêu, "Biết ta đã trải qua đêm đó thế nào không?"
Dù làm cách nào Cố Khinh Âm cũng không thể thoát được, trong lòng nàng vô cùng khủng hoảng. Nàng nín thở nghe hắn lời nói, bàn tay dính chặt lấy mặt bàn.
"Cả đêm ta không ngủ," hơi thở của hắn chui vào trong tai nàng, đầu lưỡi hắn khuấy đảo trong tai nàng, "Không ngừng nhớ nàng, nhớ thân thể của nàng, rất muốn như bắt tiểu tỳ nữ của ta trở về, trừng phạt một trận..." Nói xong, hắn cắn vành tai nàng.
Cố Khinh Âm cắn răng nhịn đau, giọng nói của nàng run lên, "Nhưng không phải ngài không được như ý sao?" Nàng cũng không biết mình bị làm sao nữa, lúc này mà còn dám chọc giận Ngụy Lãnh Nghiêu.
"Ta tìm nàng rất lâu." Bàn tay của Ngụy Lãnh Nghiêu tiến vào nàng trong quan bào của nàng, cách lớp trung y mỏng manh, từ xương sườn lần lên phía trên. Cố Khinh Âm đè tay hắn lại, hắn cười khẽ, tiếng cười trầm thấp, "Vì một tỳ nữ mà điều động cả ám vệ, ta thấy rất hoang mang."
Khoảng thời gian đó hắn như phát điên, phái nhân mã hỏi thăm tin tức của nàng đều không có kết quả. Sau đó hắn đoán Hàn Cẩm Khanh mang đi nàng, nên hắn không hành động thiếu suy nghĩ nữa, cho đến khi ám vệ tra được thân phận thật của nàng, hắn mới không tiếp tục tra xét, nhưng suy nghĩ muốn gặp nàng càng thêm mãnh liệt.
Hắn bắt chéo hai tay nàng ra sau lưng, tay kia như có như không chạm vào nhũ hoa của nàng, môi mỏng hôn nhẹ lên cái gáy nõn nà của nàng. "Ban ngày, lúc nhìn thấy nàng, nhìn nàng điềm nhiên ngồi đó như không có chuyện gì, ta chỉ muốn đè nàng xuống..." Thanh âm của hắn rất thấp, từ tính ôn nhuận, như sợi lông chim cọ nhẹ vào lòng nàng.
"Ngài sẽ không làm vậy, ngài là đại tướng quân, nơi này là cấm quân doanh!" Cố Khinh Âm ngửa đầu, khẽ thở dốc, cố gắng áp chế sự bối rối và dục vọng.
Ngụy Lãnh Nghiêu xoay nàng lại đối diện với hắn, rồi hôn lên môi nàng. Thật ngoài dự đoán, hắn hôn rất cẩn thận, dịu dàng, lưu luyến không rời trên cánh môi đỏ mọng của nàng. Đầu lưỡi hắn miêu tả cánh môi nàng một lượt. Một lát sau, hắn chậm rãi lùi lại, kéo ra một sợi chỉ bạc: "Ta sẽ làm thế, ta muốn biết tỳ nữ khiến ta luôn chấp nhất, đến tột cùng có sức quyến rũ như thế nào." Con ngươi u lam dừng trên khuôn mặt xinh đẹp cuồng loạn của nàng.
Tay hắn lập tức kéo quần lót của nàng xuống, không còn sự dịu dàng như khi hôn nàng nữa, bàn tay cường thế phủ lên đóa hoa đầy đặn của nàng, dứt nhẹ lông mu của nàng.
"A... Ngài..." Cố Khinh Âm cắn răng, hơi nhíu mi. nàng không biết phải nói như thế nào, thật sự khó mà mở miệng. Ngụy Lãnh Nghiêu quá mạnh mẽ, rất bá đạo, nàng thậm chí còn có chút e ngại với hắn.
"Đau?" Hơi thở của hắn gần ngay bên khóe môi nàng, nóng vô cùng, "Nơi này của ta còn đau hơn nàng..." Hắn giữ chặt bàn tay của Cố Khinh Âm kéo xuống hạ bộ của mình, nơi đó đã ngẩng cao đầu, giống như mũi tên chỉ chờ rời khỏi dây cung.
Cố Khinh Âm rụt tay về như bị bỏng. Thứ vừa to vừa dài đó nóng rực, cho dù cách lớp quần áo, nàng vẫn cảm nhận được rõ ràng. Nàng nhớ lại trong đêm mưa đó hắn tiến vào thân thể nàng như thế nào, va chạm mạnh mẽ như muốn hòa tan cả thân thể nàng, đưa nàng lên đến đỉnh cao dục vọng...
Nàng lắc đầu, không cho mình nghĩ tiếp nữa.
Trong khoảnh khắc nàng ngây người, Ngụy Lãnh Nghiêu đã vén vạt áo quan phục của nàng lên cao, quấn quanh vòng eo mảnh khảnh của nàng, để thân dưới của nàng hoàn toàn trần trụi. Hắn vươn hai ngón tay nắm lấy hoa hạt đang run lên, nhẹ nhàng kích thích, nghiền áp liên tục. Đôi mắt u lam nhìn chăm chú từng biểu tình của nàng, "Nói cho ta biết, nàng đang nghĩ gì?" Giọng nói của hắn thì dịu dàng, nhưng ngón tay thô ráp lại đè mạnh lên hoa hạt của nàng...
Cố Khinh Âm bỗng dưng trợn to mắt, dòng xuân thủy nằm sâu trong cơ thể trào ra, từ miệng huyệt nhỏ chảy dọc xuống đùi.