- Trang chủ
- Nữ Quan Vận Sự
- Chương 123: Sóng tình
Tác giả: Tiểu Nhục Tống
Minh Tiểu Hạc đứng sau một khối san hô cực lớn đặt trong Lan uyển, xuyên qua cách cửa sổ nhỏ khắc hoa nhìn rõ tình hình trong phòng.
Lần này hắn không khiếp sợ như hôm ở Thái y viện đến. Tuy nói là lời đồn đại, nhưng rốt cuộc không có lửa làm sao có khói, hắn đã sớm nhận ra hai người này có quan hệ không rõ ràng. Nhớ tới biểu hiện trầm ổn cơ trí của Cố Khinh Âm trong buổi tập nghị hai ngày trước, còn bây giờ thân thể mềm mại trần trụi của nàng lại đang tầm hoan trên thân nam nhân, khiến Minh Tiểu Hạc hơi giật mình vì sự bất đồng rất lớn đó.
Hắn đứng sau cửa sổ nên chỉ thấy nàng phóng đãng ngồi trên người Kỷ Trác Vân, làn da nàng trắng muốt như tuyết, tóc mây tán loạn, hai chân mở lớn, chỉ còn duy nhất chiếc quần lót mỏng manh vắt vẻo trên chân. Kỷ Trác Vân đang đùa bỡn hai bầu ngực lớn của nàng, ở dục long dưới thân rong ruổi trong tiểu huyệt của nàng. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ngẩng lên, sắc mặt ửng hồng, thần sắc mê say, thân thể run lên, hiển nhiên là được Kỷ Trác Vân làm cho dục tiên dục tử.
Minh Tiểu Hạc nhìn đỏ cả mắt, càng tôn lên dung mạo minh diễm của hắn. Tầm mắt hắn khóa chặt lấy Cố Khinh Âm, nhìn chằm chằm thân thể băng cơ ngọc cốt của nàng, nhất thời miệng khô lưỡi khô, dục căn dưới thân từ từ ngẩng đầu.
Vốn dĩ hắn hạ thuốc Cố Khinh Âm là để Thượng Quan Dung Khâm nhìn thấy bộ dạng dâm đãng của nàng, thấy rõ bản tính của nàng, và quan hệ của nàng với Kỷ Trác Vân, để Thượng Quan Dung Khâm hoàn toàn hết hy vọng với nàng.
Không ngờ hai ngày trước thánh chỉ hạ xuống, không cho phép quan viên trong kinh qua lại với thương hội. Đạo thánh chỉ này chẳng phải là muốn tuyệt đường tài lộ của hắn sao, không cần nghĩ cũng biết là thủ đoạn của Hàn Cẩm Khanh. Thượng Quan Dung Khâm bảo hắn tạm thời nhẫn nại, huynh ấy sẽ nghĩ biện pháp khác, nhưng hắn làm sao nuốt trôi cục tức này. Thế là hắn lên kế hoạch lừa Hàn Cẩm Khanh, để Hàn Cẩm Khanh và Kỷ Trác Vân trở mặt với nhau vì nữ nhân, đối hắn cũng là chuyện tốt.
Kỷ Trác Vân và Cố Khinh Âm điên loan đảo phượng rất vui bẻ, nhưng Minh Tiểu Hạc vẫn không phát hiện ra Hàn Cẩm Khanh, cũng không nhìn thấy Thượng Quan Dung Khâm. Hắn hơi sốt ruột, Hàn Cẩm Khanh thì thôi đi, hắn sẽ tìm được cơ hội đối phó. Nhưng chuyện hôm nay là vì Thượng Quan Dung Khâm, nếu huynh ấy không đến, hắn bận rộn một hồi, lại khiến tiểu tử Kỷ Trác Vân đó được lợi.
Minh Tiểu Hạc nhìn hai người đang giao hoan chẳng chút kiêng dè trong phòng, khuôn mặt Kỷ Trác Vân chôn chặt vào ngực Cố Khinh Âm, vô cùng sảng khoái. Minh Tiểu Hạc âm thầm cắn chặt răng, mắt trầm xuống. Thình lình có một ngự sử còn trẻ vội vã bước vào Lan uyển bẩm báo: "Chưởng sử đại nhân, thừa tướng đại nhân tới, nói là có chuyện quan trọng cần thương lượng."
Minh Tiểu Hạc chớp mắt, rốt cuộc Hàn Cẩm Khanh cũng tới, còn mượn việc công nữa chứ, hừ, nếu nói y và Cố Khinh Âm không có một chút quan hệ nào, ai tin!
Minh Tiểu Hạc lại thâm trầm liếc mắt nhìn dáng người yêu kiều trong phòng một cái, mới sửa sang lại y quan, đi về phía trước.
Hai người trong phòng đúng là xuân ý miên man, tình nồng ý đậm. gậy th*t của Kỷ Trác Vân vẫn ra vào liên tục trong tiểu huyệt ẩm ướt của Cố Khinh Âm, nhiều lần đâm vào nơi mềm mại mẫn cảm nhất của nàng. Hắn dùng tay nâng mông nàng lên để nàng đong đưa theo tiết tấu của hắn.
"A... Ha..." Cố Khinh Âm đã mềm nhũn cả người, hai tay ôm chặt cổ Kỷ Trác Vân, ưỡn ngực lên đưa vào miệng hắn.
Dục long của Kỷ Trác Vân dục tiên dục tử trong tiểu huyệt của nàng. Miệng hắn ngậm nụ hoa nàng vừa mút vừa cắn. Lòng bàn tay xoa nắn bờ mông non mềm của nàng. Mỗi lần va chạm, nơi ân ái của hai người đều phát ra âm thanh thanh thúy. Vùng bụng rắn chắc của hắn dính đầy chất lỏng vì ma sát với nơi mềm mại của nàng.
Hai người đều đang ở thời điểm nguy cấp, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện, mặc dù cách khá xa, nhưng lại khiến hai người vô cùng bối rối, nhất là Cố Khinh Âm. Thân thể nàng lập tức căng lên, mị thịt co rút lại, sâu trong hoa huy*t trào ra một dòng mật lộ rưới hết lên dục căn của Kỷ Trác Vân.
Kỷ Trác Vân thét lớn một tiếng, tinh quan mở lớn, một dòng tinh dịch bắn vào trong tử cung của nàng.
Kỷ Trác Vân lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ, không thấy bóng người nào, lúc này mới yên lòng. Hắn ôm chặt thân thể mềm mại của Cố Khinh Âm vào trong ngực, gậy th*t vẫn còn chôn sâu trong cơ thể nàng, cảm thụ huyết mạch rung động của nàng. Hắn khàn giọng nói: "Yên tâm, không có người."
Cố Khinh Âm đang tựa vào đầu vai hắn thở dốc, nghe vậy trong lòng nàng cũng được thả lỏng, yêu kiều rên rỉ: "Việc hôn nhân của em và chàng, quý phủ có thể đồng ý không?"
Kỷ Trác Vân vuốt ve tấm lưng trần của nàng, trịnh trọng nói: "Khinh Âm, nàng không cần lo lắng, ta đã đồng ý với nàng thì nhất định sẽ tới quý phủ cầu hôn." Hắn vừa nói, vừa chậm rãi rời khỏi cơ thể nàng.
Cố Khinh Âm cắn môi cảm nhận gậy th*t và dũng đạo ma sát với nhau, tiểu huyệt dường như không muốn hắn rút ra, liên tục co rút lại, đợi đến khi hắn hoàn toàn rời khỏi, nàng rõ ràng nghe được một tiếng"Ba", nhất thời xấu hổ đỏ bừng mặt.
Kỷ Trác Vân nhìn nàng, ý cười trong suốt, khuôn mặt đĩnh đạc tuấn tú càng dịu dàng. Hắn trầm giọng nói: "Còn muốn tiếp tục sao?"